Chương 4
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 4 tại dua leo tr
Trình Tiêu về nước tròn một tuần mới về nhà thăm cha cô.
Trình Hậu Thần năm mươi tuổi, khóe mắt đã có dấu vết của năm tháng, khi nhìn thấy con gái học xong quay về, đáy mắt rõ ràng ánh lên niềm vui nhưng lại cố ý che giấu, giáo huấn cô: “Còn nhớ bố là bố mày à, xem như không nuôi mày lãng phí.”
Trình Tiêu lười nhác ngồi xuống cạnh ông, tiện tay lấy đi tờ tạp chí kinh tế trong tay ông: “Bố cứ xem những thứ khô khan này sẽ càng lúc càng cô đơn đó, lão Trình à.”
Trình Hậu Thần cố ý nói: “Đó là do con bất hiếu.”
Trình Tiêu cười hì hì, thái độ không giống như đang nói chuyện với bố: “Này, con về nước còn không thèm quan tâm đ ến bố, bố còn mang chi phiếu đến cho con, bố rất nghĩa khí.”
Rốt cuộc ai là cha, ai là con gái? Lại còn nói về nghĩa khí với ông!
Nhìn vẻ huênh hoang của cô, Trình Hậu Thần nghiêm khắc cảnh cáo: “Dám có lần sau thì xem bố đánh gãy chân mày nhé!”
Trình Tiêu tỏ vẻ không quan tâm, “Wow, xem ra câu chuyện hổ dữ không ăn thịt con là dối trá rồi. Hay là bao năm nay con nhận lầm bố?”
Trình Hậu Thần giơ tay định đánh cô.
Trình Tiêu vốn không chịu thua thiệt, dù đối phương là bố cô. Cô kịp thời nắm lấy cánh tay ông, xoa dịu: “Thế là được rồi, tức giận quá hại sức khỏe, cho dù bố không thừa nhận là bố ruột con thì con vẫn xem mình là con gái ruột của bố mà, không nhẫn tâm bỏ bố đâu.”
Trình Hậu Thần nhìn cô, không động thủ nữa, giọng ông lại không chút dịu dàng, tiếp tục quở trách: “Hôm đó là thế nào? Đâm đuôi xe người ta thì cần gì chi phiếu? Tiền tiêu vặt bố cho con đi đằng nào rồi?”
“Xưa nay bố hào phóng, nhưng con cũng không phải kẻ bại gia, tiêu tiền như nước không phải là chuyện con làm.” Trình Tiêu không che giấu mà nói hết sự thật: “Con gặp phải một kẻ không biết trời cao đất dày, nói gì mà con có khuynh gia bại sản cũng không đền nổi chiếc BMW của cô ta, con thấy bực quá nên mới làm cô ta mất mặt. Kết quả là bố đoán xem, tình tiết cẩu huyết như phim truyền hình, người đó lại chính là vị hôn thê của Phỉ Diệu, bố nói xem con không hủy hoại uy phong của cô ta thì cứ xứng với uy danh của bố không?”
“Vị hôn thê… của Phỉ Diệu?” Sắc mặt Trình Hậu Thần trong tích tắc từ vui vẻ chuyển sang âm u, “Hai đứa có chuyện gì? Chia tay từ lúc nào?”
“Chia tay vào hôm đó.” Trình Tiêu thản nhiên, “Con còn ném chi phiếu vào mặt anh ta xem như phí chia tay.”
Phí chia tay? Trình Hậu Thần mừng là ông không mắc bệnh tim, miễn cưỡng chịu đựng được đòn “đả kích” này: “Biết nói con thế nào đây.” Bỗng nhớ ra gì đó, ông lập tức hỏi ngay: “Có bị thằng đó lợi dụng gì không?”
Bị lợi dụng? Trình Tiêu cười, cảm thấy lão Trình đúng là người cha bảo thủ nhất, đáng yêu nhất trên đời, “Với trí tuệ của con thì đương nhiên không thể để hắn đắc ý được.”
Trình Hậu Thần yên tâm hơn nhiều nhưng vẫn cảm khái: “Con gái lớn lúc nào cũng phải lo. Con đấy, kiềm chế bớt cho bố nhờ.”
Trình Tiêu bất mãn: “Con còn chưa tính sổ với hắn mà, con rất bình tĩnh.”
Kết quả là Trình Hậu Thần lại nói với vẻ hận thép không thành gang: “Sao bố có thể sinh ra một đứa con gái hiền lành như con nhỉ!”
Giây trước còn cảnh cáo cô không được gây họa, giây sau lại trở mặt, chê cô quá rộng lượng, dễ tha lỗi.
Ông bố gì thế này? Chắc là kỳ diệu nhất thế giới!
Trình Tiêu gân cổ cãi: “Thế thì bố phải hỏi mẹ con chứ!”
Trình Hậu Thần cuối cùng không nhịn nổi, đánh cô một cái.
Lúc ăn tối, Trình Hậu Thần hỏi: “Có đi thăm mẹ con chưa?”
Trình Tiêu tiếp tục gắp thức ăn, “Con là người rất biết điều, tất nhiên là phải thăm bố trước, mẹ xếp sau chứ.”
Biết rõ là nịnh nọt mình nhưng ánh mắt Trần Hậu Thần vẫn ánh lên nụ cười, “Xem như con có lương tâm.”
Trình Tiêu hỏi vu vơ: “Tìm mẹ kế cho con chưa? Sống cô đơn một mình chưa đủ sao?”
Trình Hậu Thần lại lần nữa nghi ngờ cô nàng không biết lớn nhỏ kia có phải do mình sinh ra không: “Con giỏi nhỉ, còn lo cho cả bố nữa đấy!”
Trình Tiêu cười, nhìn ông, “Con đang tò mò mà, nếu không thì hôm khác đi thăm mẹ, không có đề tài gì để trò chuyện thì ngại lắm.”
Thế nào là con gái ngoan ngoãn dễ bảo, đều là lừa dối. Trình Hậu Thần rất muốn lấy đũa đánh vào người cô, “Bố chiều chuộng mày quá đúng không?”
Con gái yêu quý của ông không những không sợ chết “vâng” một tiếng, mà còn hùng hồn nói: “Hại con tật xấu đầy người.” Sau đó trước khi lão Trình nổi giận, cô lại nịnh nọt: “Cũng may bố có thể chống lưng cho con, nếu không thì làm sao con có thể sống huênh hoang thế này?”
Nói đến đây, bản tính ưa nịnh của Trình Hậu Thần đã bộc lộ, ông không còn nghiêm khắc với con gái nữa mà nói với vẻ bao dung: “Con gái của bố bẩm sinh đã có tư cách để huênh hoang mà.”
Trình Tiêu vui vẻ, “Con cám ơn bố.”
Trình Hậu Thần không màng quan tâm trong lời cảm ơn của cô có bao nhiêu phần thành ý, chỉ hỏi: “Chuyện công việc có dự tính gì chưa?”
Suy nghĩ của Trình Tiêu là: “Trước mắt thì tài nguyên tổng thể của hàng không trong nước có hạn, rất thiếu phi công, muốn tìm việc không khó.”
Đó là sự thật. Cho dù môi trường làm việc rất tốt nhưng lại rất hiếm phi công, thậm chí còn hạn chế cả sự phát triển của ngành hàng không. Trình Hậu Thần đang định khen con gái ông có mắt nhìn, chọn đúng nghề bay này nhưng lại nghe Trình tiểu thư bổ sung: “Chỉ khi đi làm rồi mới có thể bay lượn suốt ngày, để bố không nhìn thấy con đâu.”
Chê bai ông sao? Trình Hậu Thần suýt không kiềm chế nổi, đập bàn quát mắng rồi, nhưng ông lại nhẫn nhịn, nói: “Đến Hải Hàng đi. Tiểu Phùng và bố đã từng nhắc mấy lần, mong rằng khi con tốt nghiệp xong sẽ giúp nó.”
Sáng sớm hôm sau, Trình Tiêu liền nhận được thông báo là buổi chiều đến Hải Hàng gặp mặt Phùng tổng.
Trình Tiêu đứng trên lầu hai, tán thưởng hành động của bố: “Bảo đao bất lão, nhanh như chớp giật.”
Trình Hậu Thần có việc định ra ngoài, trước khi đi còn nhìn cô: “Trả lại nguyên trạng mái tóc màu mè lòe loẹt của con ngay.”
Trình Tiêu gãi gãi búi tóc buông lỏng: “Thị lực của bố có vấn đề từ lúc nào vậy?”
Trình Hậu Thần không hiểu.
Trình Tiêu chống tay lên tay vịn lan can, hỏi từ trên cao: “Tóc con rõ ràng chỉ là màu đỏ rượu thôi mà, sao lại biến thành màu mè lòe loẹt rồi?”
Trình Hậu Thần lấy tay chỉ chỉ cô, không nói gì.
Trình Tiêu hỏi với nụ cười trên môi: “Nhuộm tóc đắt lắm, bố có cần kê hóa đơn không?”
Một mình ăn xong bữa sáng, Trình Tiêu thong thả đến nhà kính trồng hoa, chị Lý đang tưới hoa ở đó.
Anh Lý và chị Lý và vợ chồng. Anh Lý là tài xế của Trình gia, chị Lý thì phụ trách chăm sóc một ngày ba bữa ăn của Trình Hậu Thần, và cả những công việc nhà khác. Trình Hậu Thần là người kén chọn, lại nóng nảy, nhưng ông không keo kiệt mà đãi ngộ hai vợ chồng họ rất tốt, hai người cũng đặc biệt tận tâm chăm sóc hai cha con cứ hễ gặp nhau là cãi cọ này.
Thấy Trình Tiêu tới, chị Lý cười nói: “Nếu tiên sinh mà ở nhà thì chắc chắn sẽ không cho em ra đây.”
Trình Tiêu thò tay ngắt một đóa hồng: “Cứ như sợ em ngược đãi hoa cỏ của ông không bằng.”
Chị Lý quá hiểu tính của cô, cũng không ngăn cản, “Những đóa hoa này đều là hoa phu nhân yêu thích.”
Trình Tiêu nghịch nghịch đóa hoa: “Bố em học được chiêu nhìn vật nhớ người từ lúc nào, là vì lớn tuổi rồi trở nên ủy mỵ chăng?”
Chị Lý trả lời: “Tiên sinh thích suy nghĩ mọi thứ trong nhà kính này, rất yên tĩnh.”
“Chỉ cần em không ở đây thì trong nhà có chỗ nào không yên tĩnh đâu?” Trình Tiêu hỏi vu vơ: “Mẹ em có về đây không?”
Chị Lý lắc đầu.
Chắc là giống như trong dự đoán nên Trình Tiêu không tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi tiếp: “Thế, mẹ kế em có đến không?”
Chị Lý chưa từng tò mò đến chuyện riêng của Trình Hậu Thần, nói chính xác là cũng không quan tâm, nên nghe thế thì ngớ người.
Trình Tiêu nhướn hàng mày liễu, như phát hiện ra đại lục mới: “Xem ra đã từng đến.”
Chị Lý vội giải thích: “Không có không có, chưa từng đến. Con bé này lại bắt nạt chị Lý vụng ăn vụng nói này.”
“Không phải chị vụng ăn vụng nói, mà là thật thà.” Trình Tiêu cười: “Cho dù dì ta chưa từng đến thì chắc chắn cũng đã gọi điện đến.”
Lần này chị Lý không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận: “Chuyện của tiên sinh, chị không nên nói bừa.”
Trình Tiêu không tiếp tục nữa, chỉ ngắt hết một hàng hoa hồng đang nở rộ, nhìn vẻ kỳ dị của chị Lý, cô nói vẻ thờ ơ: “Thứ tầm thường này, nhìn mà chướng mắt.” Lúc cô sắp ra khỏi nhà kính lại quay đầu lại, nói: “Đừng nói là em ngắt hoa nhé, bảo là mưa đá làm hỏng nó, nếu không cứ như em cố ý không hiếu thảo để chọc tức bố vậy.”
Mưa đá? Chị Lý nhìn quanh nhà kính yên bình, không nhịn được cười: “Con bé này.”
Trình Tiêu quay lưng lại, vẫy tay: “Quà cho chị và anh Lý để ở trên bàn. Không cần cảm ơn đâu, lão Trình thanh toán mà.” Nói xong cô đi luôn.
Hai nhà Phùng, Trình là thế giao, Phùng Dĩ và Trình Hậu Thần lại là chiến hữu cách mạng với nhau nên tình cảm rất thân thiết. Nhưng vì đời này của Phùng gia lại có hai thằng con trai, Trình Tiêu và họ tiếp xúc không nhiều. Đặc biệt là đứa con trai thứ của Phùng gia là Phùng Tấn Kiêu không làm việc ở thành phố G nên đúng là cũng không qua lại gì. Nhưng Trình Tiêu là sinh viên giỏi của Học viện huấn luyện bay, lại chưa ký hợp đồng, Phùng Tấn Đình là tổng giám đốc mới nhậm chức của Hải Hàng cực kỳ quan tâm đ ến cô, có ý muốn kéo về.
Với thực lực của Hải Hàng và danh tiếng trong ngành, Trình Tiêu không có lý do từ chối, huống hồ là Trình Hậu Thần đã ra chỉ thị, dù thế nào cô cũng phải đi một chuyến, vậy nên khi Phùng Tấn Đình chủ động gọi điện đến hẹn gặp, Trình Tiêu đã nhận lời.
Tổng bộ Hải Hàng nằm trong quảng trường Dương Quang thuộc khu trung tâm kinh tế của thành phố G, Trình Tiêu đã có mặt trước mười phút. Tiếp tân khi biết cô có hẹn trước với Phùng tổng thì rất khách sáo báo cho cô biết số tầng lầu, đồng thời kịp thời thông báo đến thư ký của Phùng Tấn Đình.
Trước thang máy, một nam một nữ đang đợi. Trình Tiêu bước đến, đúng lúc đó cửa thang máy cũng mở ra, cô theo sau lưng họ như một lẽ đương nhiên, bấm số tầng. Kết quả là khi cô gái bước vào thang máy trước cô xoay người lại, Trình Tiêu chợt sững người.
Là cô gái BMW.
Mái tóc ngắn nhanh nhẹn, lớp trang điểm nhạt nhưng tinh tế, bộ quần áo phiên bản giới hạn, dưới chân là đôi giày cao gót đế đũa, vóc dáng nhẹ nhàng, trông rất tự tin, đắc ý.
Trình Tiêu nhớ ra Hạ Chí từng nói rằng niềm vui mới của Phỉ Diệu được truyền thông cưng chiều, đẩy lên làm người mẫu nổi tiếng, tên là Thương Ngữ. Thế thì người đàn ông đi bên cạnh cô ta, ăn mặc kiểu trung tính kia chắc là người quản lý rồi.
Cuộc đời có nơi nào không gặp gỡ nhau? Trình Tiêu thoáng nhếch môi rất khẽ.
Thương Ngữ cũng nhận ra cô, thần sắc từ vui tươi trong tích tắc đã trở nên lạnh lùng.
Trình Tiêu im lặng, nhìn ánh mắt đầy ý thù địch của cô ta, ánh mắt thản nhiên, không hề sợ hãi.
Thương Ngữ nhìn cô ta chằm chằm.
Cửa thang máy đóng lại, anh chàng quản lý bấm tầng mười hai, rồi hỏi Trình Tiêu với vẻ lịch sự và vô cùng dịu dàng: “Xin hỏi cô lên tầng mấy?”
Tầng hai mươi, văn phòng tổng giám đốc Hải Hàng ở đó.
Trình Tiêu bình thản đáp: “Cảm ơn.”
Ánh mắt Thương Ngữ khóa chặt ở cô, không rời đi phút nào.
Trình Tiêu xem như không thấy.
Lúc thang máy đến tầng mười hai, cuối cùng Thương Ngữ cũng nói: “Người có phẩm chất tệ hại mà làm phi công thì không biết có ảnh hưởng đến sự tăng trưởng của công ty hàng không hay không.” Hẳn nhiên là Phỉ Diệu đã giải thích với cô ta về sự tồn tại của Trình Tiêu.
Anh quản lý lại hiểu sang một nghĩa khác, đáp lại với giọng điệu còn uyển chuyển hơn nữ giới: “Đó không phải là chuyện chúng ta quan tâm, em đó, chỉ cần chịu trách nhiệm quay quảng cáo cho tốt, còn về mức tăng trưởng…”
Hóa ra là Hải Hàng mời đến để quay quảng cáo. Trình Tiêu lặng lẽ đứng đó, đến khi thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, cô mong ung dung hỏi một câu: “Chỉ có người không ra gì mới thích bình luận về người khác. Nhưng,” ra khỏi thang máy, cô quay đầu lại nhìn Thương Ngữ: “Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe.”
Ánh mắt Thương Ngữ như tóe lửa.
Trình Tiêu quay đi, rẽ sang phải.
Người quản lý ngờ nghệch: “Cái gì mà biết với không biết, đang nói chúng ta sao?”
Thương Ngữ tự bấm thang máy.
Trước khi thang máy đóng lại, Trình Tiêu nghe thấy giọng nói cuống quýt của anh quản lý: “Bảo bối à, em đi đâu vậy? Phó tổng Trương đang chờ chúng ta đó, bảo bối à, em không được cứng đầu…”
Đây chính là người quản lý pede trong truyền thuyết sao?
Trình Tiêu lại được mở rộng tầm mắt.
Đương kim tổng giám đốc của Hải Hàng, Phùng Tấn Đình là một người đàn ông ôn hòa và nho nhã. Quyền cao chức trọng như anh nhưng lại không hề tỏ vẻ ngạo mạn, mà toàn thân anh lại toát ra vẻ trí tuệ và dịu dàng.
Trình Tiêu nhìn thấy anh thì mỉm cười: “Chào Phùng tổng.”
Phùng Tấn Đình đứng lên đón: “Tiểu Tiêu? Cuối cùng cũng đợi đến lúc em tốt nghiệp.”
Trình Tiêu cảm kích nói: “Là do em may mắn thôi. Nhưng Phùng tổng, câu này của anh nghe như ‘nhà tôi có cô con gái đã trưởng thành’ vậy, em có chút không quen với sự phân biệt như vậy.”
“Vẫn mồm mép sắc sảo như xưa”. Phùng Tấn Đình quan sát cô gái yêu kiều xinh đẹp như một người anh cả trong nhà, “Mỗi lần gặp nhau, anh đều phải điều chỉnh là nhận thức về em.”
“Ồ?” Trình Tiêu nhướn mày.
Phùng Tấn Đình hơi nhíu mày như có vẻ nghi hoặc, “Con gái của Trình gia đều có khí chất như thế sao?”
Trình Tiêu nghiêm túc: “Chắc là do gene di truyền của lão Trình, em cũng thấy nửa mừng nửa lo.”
Phùng Tấn Đình bật cười: “Mau ngồi xuống đi.”
Lại trò chuyện thêm vài câu rồi Phùng Tấn Đình vào thẳng vấn đề chính: “Anh đã biết thành tích học của em ở trường, chỉ cần em đồng ý thì cánh cửa của Hải Hàng lúc nào cũng mở rộng với em. Bốn năm, em sẽ trở thành một cơ trưởng xuất sắc.”
Từ học viên đến cơ phó cấp bốn, rồi lại tiến lên cơ phó cấp hai thì phải trải qua 2700 giờ bay. Từ cấp hai đến cơ trưởng thì còn phải trải qua đợt tập huấn khắc nghiệt, bao gồm đủ loại cuộc thi từ kỹ thuật đến tâm lý. Thế nên muốn trở thành một cơ trưởng đúng nghĩa thì chí ít phải cần bốn năm.
“Hải Hàng đồng ý cung cấp hành trang đó cho em, em thấy rất vinh hạnh.” Trình Tiêu bày tỏ, “Nhưng em vừa về nước, còn chưa kịp đến Cục nhận giấy phép, nếu đổi lại bằng thì phải cần hai tháng.”
Bằng cô thi ở nước ngoài, theo trình tự thì đúng là phải đến Cục Hàng Không xin đổi bằng. Sau đó phải tiến hành học thêm về bay theo khóa học, sau đó hoàn thành cuộc thi thực tế, khi thông qua rồi mới lấy được bằng CAAC.
Phùng Tấn Đình mỉm cười, “Anh nghe có vẻ là em không muốn bị hợp đồng ràng buộc vậy.”
“Không bị hợp đồng ràng buộc cũng có nghĩa là không được bảo đảm tương ứng.” Trình Tiêu cười nhã nhặn, “Đợi em thi xong, em sẽ đưa hồ sơ theo con đường bình thường. Nếu hân hạnh được Hải Hàng tuyển dụng, em sẽ tham gia huấn luyện theo quy trình của công ty, hy vọng đến lúc đó, Phùng tổng sẽ không để em đi lối tắt, đối đãi bình đẳng với em như nhân viên của Hải Hàng.”
Cô có đủ tư cách để đi đường thẳng, nhưng cô không làm bộ từ chối, cô biết rõ việc gì nên nghe theo nội tâm của mình, thế nào là thản nhiên chấp nhận. Còn về việc cô có phù hợp với yêu cầu phi công của Hải Hàng hay không thì sẽ do hồ sơ của cô và phòng nhân sự của Hải Hàng phán đoán.
Phùng Tấn Đình đồng ý với quyết định của cô: “Anh thay mặt Hải Hàng, rất mong đợi hồ sơ của em.”
Trình Tiêu mỉm cười.
Phùng Tấn Đình có việc ra ngoài nên cùng Trình Tiêu xuống lầu.
Lúc ra khỏi thang máy, Trình Tiêu mượn cớ nói với cô tiếp tân: “Cảm ơn cô, tạm biệt” để đi sau Phùng Tấn Đình vài bước, kéo dài khoảng cách, để người ngoài không nhận ra hai người quen biết nhau từ trước.
Phùng Tấn Đình có điện thoại, anh vừa gật đầu, thân mật đáp lại từng lời chào của nhân viên Hải Hàng, vừa nghe điện thoại. Trình Tiêu thì vừa đi vừa cúi đầu gửi tin nhắn wechat, hỏi Hạ Chí: “Cà Phê về rồi chứ? Buổi tối làm tiệc mừng anh ấy.”
Hạ Chí đáp lại nhanh như gió, “Xe cũng sửa xong rồi, hoàn toàn không nhận ra từng bị tai nạn. Thế nên tớ định giấu hành động đâm xe manh động của cậu. Cậu hiểu mà.”
Cà Phê vừa tỉ mỉ lại yêu xe như mạng sống, chiếc xe bị sửa chữa, chẳng lẽ không nhận ra? Trình Tiêu đang định cười nhạo IQ cô Hạ “quá cao”: “So về tài trí với Cà Phê, tớ cược cậu thua.” Bước chân bỗng khựng lại, sau đó không kịp làm gì thì đã bị một ly nước gì đó khá nóng tạt vào mặt ướt đẫm.
Trong sảnh tích tắc im phăng phắc, mọi người nhìn thấy cảnh này đều sững sờ.
“Tiểu Tiêu?” Phùng Tấn Đình là người đầu tiên sực tỉnh, nhưng đã không kịp cứu vãn được gì.
Dưới ánh mắt của mọi người, kẻ gây họa Thương Ngữ cảnh cáo cô như kiểu bắt gian tại giường: “Đừng tưởng có cánh thì là thiên sứ, thứ biết bay còn có gà đấy! Nhớ lấy, kẻ không được yêu mãi mãi là kẻ thứ ba, nếu biết điều thì đừng bám lấy Phỉ Diệu nữa. Nếu không, tôi đảm bảo lần sau sẽ không chỉ là café thôi!”
Cô ta nói xong đeo kính râm lên, thong thả bỏ đi. Tư thế của kẻ thắng lợi, thản nhiên.
Còn anh chàng quản lý của cô ta thì tỏ ra ngượng ngùng, cuống quýt cầm ly café mà cô ta đưa, vội vã chạy theo.
Phùng Tấn Đình là người vô cùng nhã nhặn, bình tĩnh, lúc này trong mắt đã có cơn tức giận khó che giấu: “Tiểu Tiêu!”
Trình Tiêu hiểu ý anh, thế nhưng đang lúc thê thảm như vậy, cô chỉ có thể bình tĩnh nói: “Để tự em làm.”
– —————————–
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️