Chương 17: Chương 17
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17: Chương 17 tại dưa leo tr.
Minh Châu chỉnh trang một chút, mang mạn che mặt bước ra ngoài xe.– Thảo dân Minh Châu, bái kiến Hoắc tướng quân.Hoắc Dương mặt không cảm xúc.– Tiểu thư, miễn lễ.Minh Châu đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dương.
Hoắc Dương cũng là lần đầu nhìn thẳng vào cô nương gia, trong đầu hiện lên suy nghĩ, nàng có đôi mắt thật đẹp, thật sáng.
Ánh mắt nhìn hắn thẳng tấp, không mang chút tâm tư nào.
Lúc này mới nhẹ giọng.– Tiểu thư, huynh đệ ta, Tề Hành đã mạo phạm đến Xuân Hạnh cô nương bên cạnh tiểu thư.
Xét cho cùng, hắn đã thống khổ suốt từ nãy đến giờ, xin Xuân Hạnh cô nương nể mặt cho thuốc giải, tha cho hắn lần này.
Ta sẽ quản chặt hắn, không để hắn làm phiền chư vị nữa.Minh Châu thích những người như thế này.
Nói chuyện rõ ràng, đúng trọng tâm.
Đơn giản dễ hiểu.
– Ta đã nghe qua.
Nha đầu Xuân Hạnh của ta cũng đã hành động thiếu chừng mực, ta cũng đã nhắc nhở nàng ấy.
Thật là làm khó cho tướng quân.
Xuân Hạnh, đưa thuốc!Xuân Hạnh vâng lời, đưa cho Hoắc Dương một cái bình thuốc nhỏ.
– Sáng ngày mai, chúng ta sẽ tách ra, ai đi đường nấy.
Sau này có dịp, ta nhất định sẽ hậu tạ tướng quân.
Chúc tướng quân bình an, hành quân thuận lợi..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng2.
Nào Hay Xuân Mênh Mông3.
Yên Chi Thượng Hoa4.
Cuộc Chiến Thượng Vị=====================================Hoắc Dương hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nhiều lời, đáp lại.– Ta đã biết.
Cô nương lên đường bảo trọng.
Cáo từ!– Cáo từ!Thời điểm này, Hoắc Dương chưa biết, hắn đã gặp được người con gái mà hắn sẽ dốc lòng bảo vệ cả đời.
Minh Châu cũng chưa biết, người đứng trước mặt sau này sẽ là một trong số các huynh trưởng mà nàng sẽ hết lòng phò trợ.Lúc Hoắc Dương về đến doanh trại, thấy Tề Hoành đã cởi hết áo ra, đang khó chịu gãi tới gãi lui, cả người đã đỏ như tôm luộc.
Hoắc Dương ném chai thuốc cho hắn.– Lần này coi như cũng là bài học cho huynh! Sau này, ta sẽ không giúp huynh những việc thế này nữa đâu!Tề Hoành vội vã nuốt chửng viên thuốc.
Cơn ngứa tức thì dịu xuống.
Hắn mệt lả nằm vật ra giường, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ thích thú.– Tên độc thân vạn năm như huynh thì biết cái gì! Nhưng mà nàng ấy ra tay cũng ác liệt thật.
Ta đã né đi rồi mà vẫn trúng chiêu nặng như thế này.
Đúng là có tâm muốn chỉnh chết ta!Hoắc Dương thấy Tề Hoành còn chưa tỉnh ra thì cũng không muốn nói thêm, chỉ nhắc nhở.– Ngày mai vào thành là sẽ ngay lập tức tiến cung.
Huynh thu thập đi! Đừng có để bệ hạ thấy bộ dạng khó coi.
Bất kính lắm!Tề Hoành chẳng để ý, chỉ tiếp tục lăn lộn trên giường.– Sắp tới không thể gặp lại Xuân Hạnh đáng yêu của ta nữa rồi! – Nói đoạn, bật ngồi dậy – Nhưng không sao, chỉ cần nàng ta ở kinh đô, sớm muộn gì ta cũng tìm ra.Hoắc Dương thấy dáng điệu cố chấp của Tề Hoành, ác ý lên tiếng.– Ta đã nói rồi, nếu huynh dám đem cái mạng của mình ra chơi nữa, ta sẽ không cứu.
Hãy nhớ lại hai cái xác bị hỏng mắt hôm trước đi!Trong đầu Tề Hành thoáng qua hình ảnh hai cái xác với đôi mắt thâm đen sưng phù, chảy máu ròng ròng, lập tức thấy cả người lạnh toát.
Xem ra, khi đùa giỡn với nàng ấy, phải cẩn thận một chút, bằng không, đúng là có thể đùa đến mất luôn cái mạng lúc nào không hay.Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Minh Châu đã gọi mọi người dậy âm thầm xuất phát.
Lúc Tề Hoành ăn sáng xong, định qua chào một tiếng, thuộc hạ báo xe ngựa của Minh Châu đã đi trước mấy canh giờ.~~~~~ Tôi là đường phân cách đi xe ngựa ~~~~~Minh Châu đến Kinh đô, chuyện đầu tiên là tìm môi giới mua một cái trạch viện lớn, đủ sức chưa hơn trăm người.
Sắp tới có rất nhiều việc phải gặp người, không thể ở quán trọ được.Sau khi tìm được nhà, sắp xếp chỗ ở.
Minh Châu lập tức triển khai kế hoạch.
Mộc Đông tìm người chuyên mua bán tin tức để dò hỏi một số tin tức cần thiết.Xuân Hạnh và Hạ Quả đi thăm thú các quán xá lớn ở đây để tìm hiểu về các cửa hiệu, hàng quán đang kinh doanh phát đạt nhất ở Kinh thành.Minh Châu và Tĩnh Thu đi thị sát toàn bộ cửa hàng năm xưa thuộc sở hữu của Yến gia để điều tra tình trạng vận hành hiện tại.Qua một tuần lễ, Minh Châu mới có đầy đủ dữ liệu nàng cần dùng.
Bên chỗ Mộc Đông thu thập được một số thông tin về chính trị và các mối quan hệ trong vòng.Ở Kinh đô hiện tại có năm gia tộc lớn sở tại.
Trong đó bao gồm có Hoắc gia của Hoắc tướng quân, Tề gia của Tề tiểu Hầu gia, và ba nhà khác.
Nhà bọn họ đều có người thuộc hàng quan tam phẩm trở lên, vị trí vững như thạch bàn.Hộ bộ Thượng thư là Dương đại nhân.
Tuy nhiên, công việc Hộ bộ ở Kinh đô do Hộ bộ Thị lang Nghiêm Cẩn nắm trong tay.
Nghiêm Cẩn này là học trò của Hộ bộ Thượng thư, đỗ Trạng Nguyên năm mười bốn tuổi, không có gốc rễ, dựa vào thực lực tranh đấu trong quan trường, đến năm nay hai mươi ba tuổi đã lên được chức Hộ bộ Thị lang tam phẩm.
Đây là việc không phải ai cũng làm được.Minh Châu nhìn nhận, đây là một nhân vật không đơn giản.
Ở kinh đô, nếu nàng muốn kinh doanh mua bán, nàng phải làm tốt việc giao hảo với vị này.Bên phía Xuân Hạnh và Hạ Quả điều tra được, hiện nay ăn nên làm ra nhất ở Kinh đô là hai tửu lâu: Khải Nguyệt lâu và Dương Quang lâu.
Khải Nguyệt lâu là của người nhà hoàng hậu hiện tại mở.
Dương Quang lâu là gia sản của Tề phủ.Người dân Kinh đô tương đối cởi mở.
Nữ nhân có thể ra ngoài mua sắm và dự các lễ hội.Hằng tháng sẽ có lễ hội vào ngày rằm để tổ chức các hoạt động vui chơi.
Ngày thường hoạt động giải trí chính là uống rượu, thưởng trà, đãi tiệc ngâm thơ, vẽ tranh, chơi cờ.Thức ăn của hai tửu lâu trên cũng không có gì đặc biệt, các món đều là các món điển hình thường gặp, còn không đa dang bằng tay nghề của Hạ Quả.Bên chỗ Tĩnh Thu và Minh Châu, hai người đã dạo hết hai mươi gian hàng của Yến gia tại Kinh đô.
Cả hai mươi gian hàng đều đang bị dán niêm phong.
Chắc là chỉ thị của Hoàng đế.Minh Châu nhìn tài liệu thu về, mất thêm hai ngày đêm chỉnh sửa kế hoạch.~~~~~ Tôi là đường phân cách thức thâu đêm làm kế hoạch ~~~~~– Xuân Hạnh cô nương, nếu không theo hầu hạ ta, em nghĩ mình muốn công việc gì?Xuân Hạnh đánh rớt đồ ăn trên đũa, kinh ngạc nhìn Minh Châu.
– Tiểu thư, người sao vậy? Sao tự dưng hỏi em như thế?Ba người còn lại cũng tròn mắt nhìn Minh Châu.
Minh Châu biết mọi người hiểu lầm, vội cười giải thích.– Đừng hiểu lầm! Ta đang định giao việc cho các em thôi.
Chẳng qua ta muốn biết các em muốn làm gì để tiện sắp xếp.Xuân Hạnh để đũa xuống, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói với Minh Châu.– Lúc trước em có nói với tiểu thư, gia phụ là lang trung.
Mà ở đây, làm nữ đại phu cũng không dễ dàng gì.
Nếu mà không đi theo tiểu thư thì chắc là em mở hiệu thuốc thôi.Minh Châu nghe xong, gật gù.
Mộc Đông lần đầu chủ động cho ý kiến.– Thật ra ngoài y thuật, Xuân Hạnh còn rất giỏi quản giao, đối nhân xử thế.
Em nghĩ đây mới là thế mạnh của Xuân Hạnh.Minh Châu đồng tình với Mộc Đông.– Mộc Đông nói đúng! Ta đang coi trọng năng lực này của em.
Nếu ta đề cử em làm một tú bà thì sao?Lần này tới lượt Tĩnh Thu làm rơi đũa.
Hạ Quả ngơ ngác nhìn Minh Châu.
Mộc Đông sặc một tiếng ho mãi chẳng dứt được.
Xuân Hạnh xem như đã quen, bình tĩnh đặt đũa xuống nói với Minh Châu.– Tiểu thư, người đừng dọa bọn Hạ Quả nữa.
Để bọn nhỏ ăn cơm.Minh Châu thấy được hiệu quả như mong muốn, cười ha ha..
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️