Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn Chương 93: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (12)

Chương 93: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (12)

10:52 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 93: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (12) tại dưa leo tr. 

“Không được! Ta đã dùng hai mươi mấy năm rồi, rất có tình cảm! Ta muốn mang nó theo!” Tiền Thiển lập tức bác bỏ. Ở Diệu Linh Tông, thứ đi theo cô lâu nhất là ngọn đèn nhỏ này, cô không nỡ vứt nó lại.

“Được rồi được rồi, ta biết rồi, ngươi nhanh tới chỗ quản lý đi.” Lục Phù Diêu cau mày cất ngọn đèn nhỏ của Tiền Thiển vào trữ vật giới chỉ.

Tiền Thiển vừa cười vừa quay đi, Lục Phù Diêu không cáu lên đáng yêu thật đó! Vừa đẹp vừa đáng yêu! Ầy… Nếu bỏ qua sự thật tàn khốc nàng ấy là một nam nhân thì càng đáng yêu hơn…

Sao một cô nương đẹp như thế mà bên trong lại là tên đực rựa chứ… Thật phí của trời mà!!!

Tiền Thiển không biết ngự kiếm đành phải chạy bộ tới chỗ quản lý. Cô da mặt dày lấy cái tu vi Luyện khí tầng 3 xin quản lý ra ngoài rèn luyện.

Có lẽ chưa thấy tu sĩ cấp thấp như vậy xin rời tông môn rèn luyện, hoặc là lo Tiền Thiển vừa rời tông môn đã rơi mất cái mạng, tóm lại, sư thúc quản lý tận tình khuyên bảo cô hồi lâu, nhưng cuối cùng dưới sự khăng khăng của Tiền Thiển đành phải đưa ngọc bài ra ngoài rèn luyện cho cô, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn cô rời đi.

Trở lại phòng nhỏ, Lục Phù Diêu đã đứng trong viện chờ Tiền Thiển, trên mặt đeo một tấm lụa mỏng có thể ngăn cản thần thức.

“Thông báo xong chưa? Chúng ta sẽ lên đường đi luôn.” Lục Phù Diêu gật đầu với Tiền Thiển, lấy một chiếc Linh thuyền nhỏ từ túi trữ vật đưa cho cô: “Cho ngươi, giờ cứ tạm dùng cái này, lúc nào ta rảnh sẽ luyện chế một cái Pháp khí phi hành tốt đưa ngươi sau.”

Lục Phù Diêu không thể mang theo Tiền Thiển ngự kiếm được. Ở Diệu Linh Tông, rất nhiều người từng thấy Linh kiếm bản mệnh của Tiêu Đồng Phong. Hiện giờ hai người chỉ có thể dựa vào Pháp khí phi hành thay cho đi bộ. May là trước đó hắn từng chiếm được một cái Linh thuyền nhỏ, vì không có tác dụng nên để bám bụi trong một góc của trữ vật giới chỉ, giờ vừa lúc lấy ra đưa Tiền Thiển. Ai kêu đến giờ đứa ngốc này vẫn chưa học được ngự kiếm chứ…

Tiền Thiển lật qua lật lại Linh thuyền, cái Linh thuyền nhỏ này còn mạnh hơn nhiều thứ đồ rác rưởi thuê ở tông môn! Trên Linh thuyền có khắc trận pháp phòng ngự tinh tế, sau khi rót linh lực vào thì biến lớn giữa không trung, trận pháp phòng ngự trôi nổi bên trên khiến Linh thuyền tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn vô cùng lợi hại.

“Cái Linh thuyền này tốt thật! Ta chưa dùng Pháp khí phi hành nào thế này cả.” Tiền Thiển khen ngợi nhìn trận pháp phòng ngự lấp lóe anh sáng.

Lục Phù Diêu xùy cười một tiếng: “Ngươi chỉ mới dùng Linh thuyền cấp thấp ở tông môn chứ gì. Đi thôi, đừng xem nữa, sau này ta sẽ luyện chế cái tốt hơn cho ngươi.”

Hắn mang Tiền Thiển leo lên linh thuyền, bay về hướng sơn môn. Trên đường gặp không ít đệ tử ngự kiếm nhưng họ chỉ tò mò nhìn ngó chứ không đi lên hỏi chuyện.

Có lẽ vì Tiền Thiển mặc đồng phục đệ tử ngoại môn, tu vi lại cực kỳ thấp khiến người ta nhìn một lát đã phiền. Cộng thêm bên người cô có tu sĩ Kim Đan kỳ Lục Phù Diêu đeo mạng che mặt khiến mọi người cảm thấy nhất định vị tu sĩ cấp cao kia là thân hữu của ai đó đến Diệu Linh Tông bái phỏng, sau đó tiện tay túm theo đệ tử chân chạy ở bản môn dẫn đường.

Rất nhanh đã tới sơn môn, từ xa Tiền Thiển đã thấy Chương Hàm Ly ngự kiếm tới, dường như vừa từ bên ngoài trở về tông môn. Tiền Thiển giật nhẹ quần áo Lục Phù Diêu: “Sư thúc tổ, ngài có phù đưa tin không?”

Lục Phù Diêu lập tức móc ra một nắm to ngọc phù đưa Tiền Thiển: “Cất kỹ, chẳng may tách ra thì liên hệ với ta, dùng hết ta cho ngươi thêm.”

Tiền Thiển cất ngọc phù vào túi trữ vật tàn của mình, tức thì căng đầy. Cô để lại một tấm bên ngoài, bảo Lục Phù Diêu: “Ta đưa Chương sư thúc một tấm để khi có việc hắn liên hệ với chúng ta.”

Nghe xong Lục Phù Diêu đen mặt, ánh mắt sắc lẻm: “Ngươi nhớ thương hắn vậy?”

“Ta nói hắn sẽ gặp xui ngài tin không?” Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Lục Phù Diêu: “Trước đó hắn cho ta Đạm Vân Sơn Thực Vật Chí, lúc ở chủ phong gặp chưởng môn, hắn còn dặn ta tu luyện cho tốt, không được nói nhiều tránh cho chưởng môn để mắt tới. Ta cảm thấy hắn là người tốt, hơn nữa đây không phải nhân quả à? Giờ ta đưa hắn một cái ngọc phù để khi cần hắn liên hệ với chúng ta, nếu hắn gặp chuyện không may thật thì chúng ta sẽ giúp hắn một lần.”

Có lẽ vì một tiếng “Chúng ta” của Tiền Thiển khiến trong lòng Lục Phù Diêu dễ chịu hơn, vậy nên đại mỹ nhân hung bạo bên trong là đực rựa dừng Linh thuyền để Tiền Thiển chờ Chương Hàm Ly tới gần.

“Chương sư thúc, Chương sư thúc, ngài chờ một lát!” Lúc Chương Hàm Ly đi ngang qua Tiền Thiển hô khàn cả giọng.

“Chuyện gì?” Chương Hàm Ly thật thà nghe Tiền Thiển gọi quả nhiên đưa mắt nhìn.

Y nhìn Tiền Thiển một lát, thì ra là đệ tử ngoại môn lần trước nhặt Huyền Giám sư thúc về. Lúc này cô đang ở cùng chỗ với một nữ tu cao giai, không biết muốn đi làm gì. Chương Hàm Ly nhíu mày, răn dạy Tiền Thiển: “Ngươi không tu luyện cho tốt mà chạy loạn đi đâu vậy, gần đây xảy ra nhiều chuyện, ngươi tránh rước họa vào thân.”

Tiền Thiển nghĩ, có lẽ Chương Hàm Ly nhận được tin tức vị trên Kiếm Phong tỉnh dậy rồi mất ký ức nên nhắc cô cẩn thận. Cô cười cười: “Chương sư thúc, chuyện trên Kiếm Phong ta biết rồi. Ta báo ra ngoài rèn luyện, giờ xuất phát đây.”

Chương Hàm Ly vẫn cau mày: “Tu vi của ngươi quá thấp, ra ngoài rèn luyện cũng nguy hiểm, sao không bế quan?”

Tiền Thiển lắc đầu, chỉ về phía Lục Phù Diêu: “Ta không đi một mình, không sao.”

Cô móc ngọc phù đưa tin giao cho Chương Hàm Ly: “Chương sư thúc, nếu ngài tin ta, hãy nghe một câu này, đừng tiếp xúc nhiều với vị trên Kiếm Phong. Hơn nữa…”

Tiền Thiển hơi do dự, không biết nên nói hay không, “Hơn nữa đồ quý giá không được giao cho người nào, nhất là nữ nhân. Nếu có một ngày ngài gặp chuyện khó khăn thì hãy dùng ngọc phù này đưa tin cho chúng ta.”

Chương Hàm Ly khó hiểu, y dò xét Tiền Thiển và Lục Phù Diêu: “Ý ngươi là gì? Ngươi biết thuật bói toán?”

Tiền Thiển không đáp, nhét ngọc phù vào tay Chương Hàm Ly rồi điều khiển Linh thuyền rời đi. Cô đã nói đến thế rồi, Chương Hàm Ly tin hay không là chuyện của y.

Chương Hàm Ly nhìn bóng lưng Tiền Thiển và Lục Phù Diêu, khó hiểu trong lòng càng tăng lên. Theo lý, Tiền Thiển là một tu sĩ Luyện khí tầng ba, lời cô nói không đáng tin. Nhưng trực giác Chương Hàm Ly nói cho y biết, lời Tiền Thiển dặn không sai. Tu sĩ vốn nhạy cảm hơn người bình thường nhiều, một số thời khắc sẽ tự có cảm ứng với tương lai. Chương Hàm Ly dừng tại chỗ nghiêm túc nghĩ, cuối cùng thận trọng cất phù đưa tin của Tiền Thiển vào túi trữ vật.

“Sao ngươi lại nói thế với hắn?” Vừa rời khỏi Chương Hàm Ly, Lục Phù Diêu đã nghiêm túc nhìn kỹ Tiền Thiển: “Chẳng lẽ ngươi biết thuật bói toán hả? Nếu như vậy thì đừng có dùng nữa, ngươi không muốn sống à? Nhìn trộm Thiên Cơ sẽ bị phản phệ đấy.”

Lục Phù Diêu vô cùng lo lắng. Tu sĩ có thiên phú bói toán không nhiều, loại tu sĩ này, bất kể thiên phú trác tuyệt thế nào đều hiếm có ai sống được hơn hai trăm tuổi, càng khỏi bàn đến phi thăng lên thượng giới. Bởi vì, nhìn trộm Thiên Cơ sẽ bị phản phệ vô cùng nghiêm trọng, ngay cả tiên nhân cũng không tranh nổi với quy tắc thiên đạo.

Mà Tiên Thiển chỉ là Tu Chân giả tứ linh căn phổ thông, nếu thi triển thuật bói toán thì không khác gì thiêu đốt sinh mệnh.

– —

Đừng hỏi vì sao mình ra chương muộn, mỗi chương có chưa đến 50 lượt xem, ra hay không là hứng của mình. Có tích được nhiều cũng ứ thèm tung.