Chương 92-94: Quân phiệt tranh bá văn [2-4]
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 92-94: Quân phiệt tranh bá văn [2-4] tại dưa leo tr.
Chương 92: Quân phiệt tranh bá văn [2]
“Con ơi, khó chịu chỗ nào phải không?” Bành phu nhân nhìn sắc mặt Thiệu Khiêm có chút không ổn, ôm lấy rồi đau lòng tâm can bảo bối: “Có không thoải mái thì mau nói với mẹ, coi mẹ có chỉnh chết tên sát thiên đao đó không.”
“Mẹ, con không sao.” Thiệu Khiêm vỗ vỗ lưng Bành phu nhân nhẹ giọng nói: “Một đá này con muốn tự mình trả.”
Năm đó kịch tình Thiệu Khiêm lấy được chỉ là kịch tình hắn cần phải đi mà thôi, cho nên cũng không biết sau này người nhà họ Bành sẽ như thế nào. Mà hôm nay, hắn lấy được kịch tình hoàn chỉnh, sau khi thấy kết cục hai nhà Bành Trầm, thật sự trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Cảm thấy trong lòng có chút chua xót, có chút đau. Hắn năm đó bị hệ thống buộc làm nhiệm vụ, căn bản không để ý đến tình cảm của những người khác, càng không biết để ý sau khi hắn rời đi, người của thế giới này có thương tâm khổ sở hay không.
Nhưng hôm nay khác rồi, hôm nay hắn đã không còn bị hệ thống kiềm chế nữa, hắn rất tự do, có thời gian cả một đời có thể bầu bạn bên cạnh những người thân này. Hắn không có quyền lợi nói bồi thường cái gì, nhưng ít ra, hắn muốn cho họ sống vui vẻ, hạnh phúc.
Bành phu nhân nghe Thiệu Khiêm nói vậy có chút không vui, sa”Mẹ yên tâm đi.” Thiệu Khiêm đấm vai Bành phu nhân, sáp tới gần hôn hôn gò má bà: “Con trai khiến mẹ tức giận, là con trai không đúng. Sau này á, cũng không thể để chút chuyện vặt vãnh làm mình giận, giận có nếp nhăn cha không thích đâu.”
o bà cảm thấy con trai thứ hai nhà mình không muốn bà nhúng tay vào nhỉ? Con trai thứ hai của bà cũng bị người ức hiếp lên tới mặt rồi, cục tức này kiểu gì cũng không nuốt trôi.
“Hai nhà Bành Trầm đến đời các con cũng chỉ có hai đứa con là con và A Cẩn, đánh con, đó chính là cùng làm khó hai nhà Bành Trầm.” Bành phu nhân nói tới đây thật sự tức giận đỏ rần cả mặt. Phó quan Bạch là cái thá gì, cùng lắm chỉ là một con chó bên cạnh Lãnh đại soái, mình nể mặt Đại soái Lãnh không nể mặt gã, bây giờ giỏi lắm, dám ức hiếp lên người con trai nhà bà.
“Mẹ, con không đánh lại hắn, não vẫn có thể động một chút.” Thiệu Khiêm xuống giường tìm một cái ngoại sam sạch sẽ mặc vào: “Nhà họ bành Bành mình mặc dù làm kinh doanh, nhưng nhà họ Trầm mình lại là quân nhân sắt thép, nếu đến một tên súc sinh mà cũng phải nhờ cha mẹ ra mặt giúp, thế thì cũng hơi vô dụng rồi.”
Bành phu nhân nghe vậy lại thấy mất hứng, con trai nói thế này bà không thích nghe, cái gì gọi là vô dụng? Trong mắt bà, con trai thứ hai nhà mình nên được hưởng phúc, ai dám ăn hiếp nó, chính là làm khó mình: “Con nói gì thế, con là bảo vật trong lòng mẹ, bị người ức hiếp sao mẹ có thể nuốt trôi cục tức này.”
“Mẹ, bây giờ mẹ khoan hãy gấp.” Thiệu Khiêm mặc xong ngoại sam dìu Bành phu nhân ngồi xuống, sau đó đi tới sau lưng bà bóp bả vai cho bà: “Con chỉ muốn nhìn xem mình có thể đối phó được phó quan Bạch này không, nếu đúng là không đối phó được gã, đến lúc đó mẹ hãy ra tay.”
Bành phu nhân được con trai bóp thoải mái, lửa giận trong lòng cũng vơi đi không ít, bà chỉ huy Thiệu Khiêm bóp đều hai bên, một lúc lâu mới hừ một tiếng ôn tồn nói: “Thấy con hiểu chuyện như vậy, chuyện này mẹ sẽ mặc kệ. Có điều, nếu con không đối phó được gã, nhất định phải nói với mẹ. Mẹ có biện pháp gϊếŧ chết gã.”
“Ba hoa.” Bành phu nhân xoay người ấn trán Thiệu Khiêm, gò má bảo dưỡng rất tốt dâng lên một màu đỏ bừng xấu hổ: “Cha mẹ mà con nhạo báng được hả?”
“Ây da mẹ của con ơi, mẹ còn đỏ mặt nữa hả?” Thiệu Khiêm lui về phía sau một bước khoa trương chỉ Bành phu nhân: “Nếu để cha nhìn thấy, không biết bị mê mẫn thành dạng gì đây.”
“Con hăng hái quá nhỉ.” Bành phu nhân đứng dậy vỗ cái lên gáy Thiệu Khiêm ót: “Thấy con mạnh như rồng như hổ mẹ cũng yên lòng. Chờ lát nữa mẹ kêu người đưa đồ ăn cho con, hôm nay con cứ nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài nữa.”“Mẹ yên tâm.” Thiệu Khiêm bảo đảm hôm nay không ra khỏi cửa, lúc này Bành phu nhân mới chậm bước ra khỏi tiểu viện của hắn.
Gã sai vặt vẫn trốn ngoài cửa thấy phu nhân đạp cửa đi vào, thật cao hứng đi ra ánh mắt cũng nhìn thẳng, trong lòng luôn nghĩ vẫn là thiếu gia nhà cậu có biện pháp, phu nhân tức giận đến như vậy cũng có thể dụ được.
Mặc dù Bành phu nhân nói chuyện này để cho Thiệu Khiêm tự lo, nhưng thật sự có thể chuyện gì đều không làm? Thế thì tuyệt đối là không thể, làm người mẹ cuồng con trai tiêu chuẩn, con út bảo bối nhà mình cũng bị người ức hiếp rồi, kêu bà im hơi lặng tiếng thế thì tuyệt đối không làm được.
Vì vậy, Bành phu nhân ra khỏi tiểu viện của Thiệu Khiêm, trực tiếp kêu người gửi lá thư cho ba vị lão gia nhà họ Trầm và đại thiếu đang ở nhà họ Trầm, thuật lại mâu thuẫn giữa thằng hai và phó quan Bạch. Trong điểm trong đó là bụng thằng hai nhà mình bị phó quan Bạch đá bầm tím một mảng lớn.Ba lão gia nhà họ Trầm thấy tin này thì trực tiếp nổi sùng, lập tức vỗ bàn muốn kéo phó quan Bạch kia ra ngoài xử. Hai nhà họ chỉ có hai đứa nhỏ thôi, thằng hai còn là bảo bối được hai nhà nâng trong tay, bình thường đừng nói đánh, đến nặng lời cũng không dám nói một câu.
Phó quan Bạch là cái thá gì, nhiều nhất chỉ là một con chó Đại soái Lãnh nuôi thôi, sao lại dám ức hiếp thiếu gia hai nhà Bành Trầm? Ai cho gã lá gan đó?
“Con mẹ nó, xem ông có chém chết gã không.” Trầm lão tam là người nóng tính, trực tiếp bỏ súng trên bàn vào hộp, cầm thanh trường đao treo trên tường định ra ngoài.
“Cậu ba.” Bành Cẩm trầm mặt ngăn cản Trầm tam gia: “Phó quan Bạch là người của Lãnh đại soái, nếu gã dám đánh Du Du, vậy khẳng định có chút chỗ dựa.”
“Chỗ dựa của gã chính là đại soái Lãnh rồi.” Trường đao trong tay Trầm tam gia chém bàn trà bên cạnh, trực tiếp chặt gãy một góc bàn trà: “Ông cứ trực tiếp đi tìm đại soái Lãnh đấy, ông cũng không tin, đại soái Lãnh còn có thể bởi vì một thứ như vậy mà đối nghịch với hai nhà Bành Trầm.”“Hai năm nay thế lực hai nhà Bành Trầm chúng ta lớn dần, nhất là sau khi cháu* quản lý quân ngoại phòng, đối với chúng ta chỉ sợ ông ta sẽ càng kiêng kỵ. Cho nên, hôm nay Du Du bị thương, nói không chừng chỉ là một ván cờ.” Bành đại thiếu tuy sắc mặt không được đẹp cho lắm, nhưng đối với thế cục trước mắt anh vẫn nhìn rõ ràng hơn hai hết: “Nếu như hôm nay cậu ba trước mắt mọi người cầm đao xông vào phủ đệ của đại soái Lãnh, nói không chừng sẽ bị dính tội danh người kế tiếp mưu hại đại soái, đến lúc đó hai nhà Bành Trầm chúng ta chẳng phải sẽ bị đại soái Lãnh?”
(cháu ở đây là ngoại sanh = cháu ngoại, nhưng cứ gộp chung là cháu nhe hihi)
Ba vị lão gia của nhà họ Trầm cũng không phải ai cũng tính tình nôn nóng như Trầm tam gia, đại Trầm gia ôn hòa trầm ổn, quan hệ giữa các gia tộc trên căn bản đều là ông bảo vệ, nhị ca Trầm gia xảo trá như cáo, bày mưu tính kế trên căn bản đều là ông xử. Tam gia Trầm gia tính tình cộc cằn, đánh nhau tuyệt đối là một tay đấm thép (khụ khụ).Mà Bành đại thiếu gia tuy nói được Trầm tam gia khiêng về, nhưng trên thực tế lại do Trầm đại gia và Trầm nhị gia dạy dỗ lớn lên. Không thể không nói, cũng may mà do hai vị lão gia này của nhà họ Trầm gia dạy dỗ lớn lên, nếu như giao cho Trầm tam gia, không chừng lại dạy ra một tên nóng tính rồi.
“Ây da gỗ hoàn hoa lê kim ty thượng hạng của tôi.” Trầm nhị gia ngồi xổm dưới đất đau lòng bưng góc bàn trà bị Trầm tam gia chém đứt kêu: “Nói nè Trầm lão tam, mày giận thì giận, muốn xả tức sao lại đi tìm gỗ hoàng hoa lê kim ty của tao làm gì? Mày biết tao tìm biết bao lâu, mới tìm được đủ một bộ đồ dùng trong nhà bằng gỗ hoàng hoa lê kim ty không?”
“Sao, Du Du nhà tôi còn không bằng miếng gỗ nát của ông?” Trầm tam gia nói rồi rút đao chém cái ghế thêm một đao: “Ta chém liền.”“Cái đồ không đầu óc.” Trầm nhị gia ném gỗ lê hoa xuống đất nhìn nhìn: “Vừa rồi những gì Cẩm Nhi nói mày không có nghe hay là sao?”
“Tôi nghe, nhưng có thể làm gì? Phó quan Bạch có đại soái Lãnh làm chỗ dựa, vậy Du Du nhà tôi có thể tùy tiện bị người ức hiếp? Có xem hai nhà Bành Trầm chúng ta coi ra gì không?” Trầm tam gia chỉ vào mũi Trầm nhị gia mắng: “Ông nói ông kìa, hồi nhỏ đánh nhau ông kêu Âm Tử đánh lén lanh lẹ lắm mà, làm sao lớn rồi lại sợ đầu sợ đuôi thế?”
“Anh không nói với mày.” Trầm nhị gia nhấc vạt áo ngồi xuống, hai chân vắt chéo chọc tức Trầm tam gia giận tới nỗi muốn cầm đao đi chém người.
“Cậu ba.” Bành Cẩm vội vàng tiến lên ngăn người lại, tiến tới bên tai ông nói nhỏ một hổi, Trầm tam gia nghe sắc mặt dần dần chuyển biến tốt, chỉ là tay nắm đại đao lại không nỡ buông.“Lão tam, nhìn hai miếng gỗ lê hoa bị mày chém đứt, lại nhìn đao trong tay đi, có chuyện gì, không giải quyết được?” Trầm đại gia cười thật ôn hòa: “Quan hệ của chúng ta và đại soái Lãnh tốt lắm, cũng không thể vì là một thằng chân chó mà phá hỏng quan hệ.”
Trầm tam gia nghe vậy hai mắt mở tròn xoe, nhà ông thân với đại soái Lãnh rồi? Mặc dù ngoài mặt có qua có lại, nhưng trên thực tế trong tối cơ hồ không có qua lại gì. Đối với bản lĩnh mở mắt nói mò này của Trầm đại gia, Trầm tam gia đúng là sợ hết hồn luôn.
Trầm đại gia nhìn thằng ba não thẳng nhà mình: “Nếu như cảm thấy đao đẹp quá, mày cứ ôm ngủ đi.”
Trầm tam gia mà sợ Trầm đại gia? Ông đúng là sợ thật, hồi nhỏ ăn thiệt nhiều, bây giờ ông thấy Trầm đại gia đã sợ rồ.
“Cẩm Nhi, hôm nay con về nhà một chuyến, xem Du Du thế nào, kêu mẹ con cũng yên tâm.” Trầm đại gia chỉnh lại cổ áo cho Bành đại thiếu: “Tiểu tử quan hàm vẫn có hơi thấp.”“Cẩm Nhi đã biết.” Bành đại thiếu gật đầu với Trầm đại gia, lại giật lấy đao trong tay Trầm tam gia treo lên tường: “Cẩm Nhi cứ theo gia đinh về nhà trước.”
“Đi sớm về sớm.” Trầm nhị gia nghịch gỗ lê hoa bị chém đứt: “Nhớ hỏi mẹ con xem trong nhà có gỗ lê hoa kim ty không, mang tới cho nhị gia.”
“Cậu yên tâm.” Bành đại thiếu gật đầu với Trầm nhị gia rồi xoay người rời đi.
“Ấy ấy ấy, cậu cũng đi.” Trầm tam gia trong lòng gấp nha, Du Du nhà ông từ nhỏ đã mềm như bông rồi, ông ôm cũng không dám ôm rất sợ đụng đau, cháu ngoại mình cũng không dám ôm lại bị người đánh, vậy làm sao có thể làm ông yên tâm.
“Mày ở nhà cho tao.” Trầm nhị gia ném gỗ lê hoa kim ty lên người Trầm tam gia: “Dán lại cho anh.”
Bên này Bành đại thiếu ra khỏi Trầm phủ, còn có thể nghe được tiếng gầm gừ Trầm tam gia.Trầm gia và Bành gia ở hai thành phố tiếp giáp nhau, trực tiếp lái xe lại cũng rất nhanh, cũng mất một tiếng là tới. Bành đại thiếu về nhà một lần đã chạy thẳng tới tiểu viện của em trai mình, lúc nghe em trai đã ngủ rồi, lại không đành lòng quấy rầy hắn nghỉ ngơi, đứng ngoài sân quấn quít một hồi, sau đó xoay người đi tìm cha mẹ mình.
Chương 93: Quân phiệt tranh bá văn [3]
“Ồ, Bành đại thiếu về nhà nhanh ghê.” Bành phu nhân cũng biết con trai lớn mình ngồi không yên muốn về, đến đêm bà cũng không nghỉ ngơi, đang chờ con trai lớn tìm mình đây.
Bên cạnh bà còn có một nam nhân trung niên đang ngồi, người đàn ông này dáng vẻ không tệ, thư sinh trắng trẻo, nhưng nếu như bạn khinh người này vì gương mặ, vậy thì đúng là mắt mù.
Đừng thấy người đàn ông này ôn văn nho nhã, trên thương trường lại là nổi danh là người năng lực miệng lưỡi sắc bén. Muốn lấy lời từ tay ông, vậy thì đã khó lại càng khó hơn.Mà hôm nay ông hẹn người bàn chuyện làm ăn, kết quả lúc về lại nghe nói thằng hai nhà mình bị người đánh. Lúc ấy nụ cười trên mặt Bành lão gia trông rất rực rỡ, nếu không nhìn hắn nắm đấm nổi gân xanh của ông, còn tưởng rằng ông vui dữ lắm chứ.
“Cha mẹ.” Bành đại thiếu gật đầu với hai người: “Trong thư mẹ viết không rõ lắm, xin mẹ nói rõ lại chuyện gì xảy ra.”
“Đơn giản chính là em trai con không cho tên súc sinh trêu đùa nữ hát hí, kết quả lại bị tên súc sinh này đánh.” Bành lão gia lạnh lùng nói: “Bình thường nể mặt gã đôi chút, thật sự cho rằng Bành gia sợ gã sao? Còn dám đánh con út của ông, ai cho gã thể diện đó.”
“Còn có thể là ai.” Bành đại thiếu lạnh lùng nói: “Biết Du Du là bảo bối trong tim hai nhà Bành Trầm chúng ta còn đánh, nếu nói sau lưng gã không có chỗ dựa, con tuyệt đối không tin.”“Đại soái Lãnh định xích mích với hai nhà chúng ta?” Tuy rằng hai nhà Bành Trầm so ra kém hơn đại soái Lãnh một chút, nhưng nếu như lão muốn động vào người hai nhà thật, cho dù liều chết cũng phải lôi đại soái Lãnh xuống ngựa.
“Chỉ sợ, lão là chờ chúng ta giận dữ hành động, đến lúc đó đại soái Lãnh có một lý do quang minh chính đại.” Bành đại thiếu cười lạnh nói: “Đến lúc đó vừa có thể liên hiệp người ngoài thu Bành gia chúng ta, vừa có thể gài tội danh mưu hại đại soái lên Trầm gia cài tội danh mưu hại đại soái, đây đúng là một công đôi việc.”
Bành phu nhân và Bành lão gia đều hiểu rõ, một vài chuyện họ có thể đoán được đôi chút. Chỉ là, lúc mình đoán được chuyện xảy ra, nói ra lại là một chuyện khác. Lúc này nghe được con trai lớn mình nói như, sắc mặt Bành lão gia thật sự khó coi muốn chết: “Lão muốn một hớp nuốt hai nhà Bành Trầm ta, cũng phải nhìn xem mình ăn nổi không đã.”Sắc mặt Bành phu nhân cũng không dễ nhìn lắm, chỉ là bà lại nghĩ nhiều hơn một chút: “Cậu con nói thế nào?”
Nếu anh hai mình kêu con trai lớn về, nhất định là đã nghĩ ra biện pháp ứng đối rồi.
“Cậu nói, gỗ có tốt, cũng không chơi lại lưỡi dao sắc.” Bành đại thiếu cười thật là âm ngoan: “Đại soái Lãnh nếu dám đánh chủ ý lên hai nhà Bành Trầm, sao chúng ta có thể không quan tâm để mặc hắn động thủ?”
“Đại soái Lãnh cũng không phải gỗ. Hôm nay hai nhà Bành Trầm cũng không được tính là lưỡi dao sắc.” Bành phu nhân nhấp một miếng trà rồi để xuống: “Trở về nói cho cậu con, không nên coi thường người này. Lão không phải đèn cạn dầu đâu.”
“Đây là tất nhiên.” Hôm nay thế đạo hỗn loạn, đại soái Lãnh có thể trấn áp đám người dưới quyền thủ đoạn tất nhiên không kém. Cho nên, muốn đối phó đại soái Lãnh, họ nhất định phải càng thêm cẩn trọng hơn.“Nếu không có chuyện gì, vậy con về trước đi.” Dặn dò xong, Bành phu nhân bắt đầu đuổi người: “Trên đường đem theo ít đồ ăn đêm.”
“Mẹ, có một vấn đề con luôn muốn hỏi.” Bành đại thiếu cực khổ chạy về muốn thăm em trai mình một chút, kết quả anh còn chưa thấy người đâu, mẹ anh đã đuổi đi rồi.
“Chuẩn tấu.” Đối với chuyện lần này cũng có hướng đi tâm trạng Bành phu nhân khá hơn nhiều: “Mau hỏi.”
“Mẹ có chắc con là con ruột, không ôm nhầm hoặc là nhặt được?” Bành đại thiếu rất là tủi thân, anh khổ cực về đây bộ dễ lắm sao? Còn chưa thấy em trai yêu đâu, bà đã đuổi người rồi.
“Mày được bà đây nhặt được từ chỗ cha mày.” Bành phu nhân trực tiếp rút trâm cài tóc ném về phía Bành đại thiếu: “Không cho quấy rầy thằng hai, giờ chắc nó đang ngủ say.”
“Không cần mẹ nói con cũng biết.” Bành đại thiếu tiếp lấy trâm cài tóc để lên bàn: “Con đi trước, hai vị đây cứ bận đi.”Bành đại thiếu ra khỏi phòng của vợ chồng Bành gia bối rối chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn trực tiếp về bên cậu. Anh thấy tình huống của cha mẹ cũng không gấp gì, vậy vết thương của em trai thương thế chắc không có vấn đề gì. Như vậy không bằng mau trở về, thương nghị với hai người cậu bước tiếp theo nên tiến hành thế nào.
Quyết định chủ ý Bành đại thiếu trực tiếp kêu người lấy xe chạy về, chỉ là tựa hồ vận khí của anh không tốt lắm, xe này mới rời Bành phủ không bao xa, một bóng đen đã trực tiếp đâm vào, tài xế sợ hết hồn quay xe thật nhanh để tránh.
“Chuyện gì xảy ra?” Bành đại thiếu sờ cái trán bị đụng cau mày: “Nếu anh uống nhiều thì cút sang một bên cho thiếu gia.”
“Thiếu, thiếu gia, vừa, vừa rồi có người.” Tài xế sợ đến mức không nói nên lời, giờ đã là giờ Tý rồi, đột nhiên nhảy ra một người gì đó, tóm lại khiến người ta nghĩ đến vài thứ thần thần quỷ quỷ.“Đi xuống xem thử.” Bành đại thiếu đã có chút không kiên nhẫn, anh trực tiếp đẩy cửa xe đi xuống, đi quanh xe một vòng cũng không thấy ai: “Anh có chắc không nhìn lầm?”
“Thật, thật sự không nhìn lầm.” Sắc mặt của tài xế nhất thời bị dọa trắng bệch: “Thiếu, thiếu gia, có phải hay không…”
“Suy nghĩ bậy bạ.” Bành đại thiếu trực tiếp ngồi lên ghế điều khiển: “Anh ra sau ngồi đi, tôi lái xe.”
“Vâng.” Lúc này tài xế thật sự bị dọa sợ không nhẹ, sắc mặt đến giò cũng chưa bình tĩnh được, hắn hơi run rẩy ngồi phía sau, sau khi Bành đại thiếu cho xe chạy, còn không ngừng nhìn ra sau.
Kết quả ấy à, chỉ có thể nói càng sợ cái gì thì càng có thể thấy cái đó, ngay vào lần thứ ba hắn quay đầu nhìn, thì thấy nơi ban đầu lại có mấy bóng đen lủi qua. Lúc này, tài xế thật sự sắp sợ phát khóc: “Thiếu, thiếu gia. Chỗ, chỗ đó lại thêm mấy cái bóng.”Bành đại thiếu trực tiếp ngừng xe lại, hắn quay đầu nhìn ra sau, quả thật thấy có mấy bóng đen đang đi về phía mình.
“Phía trước là ai?” Mấy bóng đen kia giơ súng dần dần đến gần xe của Bành đại thiếu: “Ông đây là người của đại soái Lãnh, các người xuống xe kiểm tra.”
“Là người.” Tài xế nghe thấy người nói chuyện, nhất thời yên tâm không ít. Có điều lại nghe đến ba chữ đại soái Lãnh, sắc mặt nhất thời khó coi: “Thiếu gia, là người của đại soái Lãnh.”
“Tôi đâu có điếc.” Bành đại thiếu có chút phiền não ném cái mũ trên đầu lên chỗ tay lái: “Xuống xe.”
“Vâng.” Tài xế vội vàng đẩy cửa xe ra đi xuống, sau đó cao giọng nói với người phía sau: “Chúng tôi là người Bành gia.”
“Người Bành gia?” Người cầm đầu nghe vậy hiển nhiên là có chút không tin: “Giờ này người Bành gia muốn đi đâu?”“Sao, người Bành gia tôi muốn đi đâu, còn cần thông báo vơi anh? Phó quan Bạch.” Bành đại thiếu ấy à, rất nhạy cảm với giọng nói, trên căn bản giọng nói chỉ nghe một lần cũng có thể nhớ. Mà phó quan Bạch đi theo bên cạnh Đại soái Lãnh này, anh lại không chỉ nghe một lần. Cho nên, vừa rồi anh mới phiền não như vậy, anh thật lo lát nữa mình thấy người này thì sẽ xung động cho gã một súng.
“Ồ, không nghĩ tới là Bành đại thiếu gia.” Súng trong tay phó quan Bạch vẫn cầm không buông xuống: “Bành đại thiếu trở về lúc nào? Sao Bạch mỗ không nhận được tin tức?”
“Bành mỗ vì sao trở về phó quan Bạch còn có thể không biết?” Bành đại thiếu cười lạnh nói: “Hôm nay nhờ phó quan Bạch chiếu cố em trai tôi, ân tình này Bành mỗ ghi nhớ.”
“Đồng ý.” Phó quan Bạch giọng đầy đắc ý: “Bạch mỗ chẳng qua chỉ giúp hai vị trưởng bối Bành gia giáo dục nhị thiếu một chút thôi.”“Phó quan Bạch, làm người chừa lại một đường ngày sau dễ gặp nhau hơn đó.” Bành đại thiếu hai tay ôm ngực dựa lên xe: “Vậy, phó quan Bạch cản hai người chúng tôi đây là thế nào?”
“Bành đại thiếu, ngài tự tiện trở về Bành thành cũng không báo với đại soái Lãnh nhỉ?” Phó quan Bạch cầm súng trong tay đi tới bên cạnh Bành đại thiếu, nhờ đèn xe trên dưới quan sát Bành đại thiếu, tay trái không cầm súng gõ lên ngực anh một cái: “Nếu chuyện này bị đại soái Lãnh biết, thế thì phải trị anh tội tự tiện rời cương vị rồi.”
“Mặc dù phó quan Bạch báo cho đại soái.” Bành đại thiếu hất tay trái của phó quan Bạch ra, dùng mu bàn tay phủi ngực bị phó quan Bạch gõ hai cái: “Đúng lúc, cũng nói rõ ngọn nguồn xung đột giữa phó quan Bạch và em trai tôi với đại soái Lãnh luôn.”
“Anh…” Phó quan Bạch nghe vậy sắc mặt trở nên không được đẹp cho lắm. Gã dám lừa nam gạt nữ đều là làm trong tối, chuyện này cũng không thể đưa lên trước mặt đại soái Lãnh mà. Đi theo đại soái Lãnh lâu như vậy, gã còn có thể không biết cách làm người của đại soái Lãnh? Chỉ cần chuyện này bị phơi bày, mình tuyệt đối không có quả ngọt.“Phó quan Bạch, chúng ta đang có nhiệm vụ.” Mấy người đi theo sau lưng phó quan Bạch có chút không kiên nhẫn. Phó quan Bạch này không được lòng người cho lắm, bình thường ở trước mặt đại soái thì gã ra vẻ chân chó khom lưng khụy gối, nhưng sau lưng đối xử với những đồng liêu cấp dưới có thể nói là thật sự không hề cho sắc mặt tốt.
Bây giờ mọi người sở dĩ lấy lòng gã, đơn giản là vì có thể để gã nói tốt trước mặt đại soái Lãnh vài câu thôi.
“Hừ.” Phó quan Bạch nhìn Bành đại thiếu hừ lạnh một tiếng: “Kiểm tra theo thông lệ, mong Bành đại thiếu hợp tác.”
“Tùy anh.” Bành đại thiếu tránh người ra: “Trong xe này anh nhìn một cái là thấy rõ ràng rồi!”
Phó quan Bạch vừa nhìn vào trong xe, tất nhiên cũng biết xe này khẳng định không giấu được người. Nhưng mà, gã không ưa hai thiếu gia nhà họ Bành, dựa vào cái gã phải liều sống liều chết lấy lòng đại soái Lãnh, mà hai nhị thế tổ này vừa sinh ra đã cẩm y ngọc thực?Có điều, cho dù Bành nhị thiếu có chỗ dựa thì thế nào? Hôm nay chẳng phải còn bị mình đá một cước? Ban đầu lúc gã đá người trong lòng còn có chút thấp thỏm, còn nghĩ con cọp cái nhà họ Bành gia có tới tìm phiền toái hay không.
Nhưng mà, gã chờ một ngày cũng không thấy cọp cái nhà họ Bành tới nhất thời yên tâm không ít, xem ra, con cọp cái này cũng không dám đắc tội mình thật. Điều này cũng trực tiếp dẫn đến, phó quan Bạch ban sáng vừa đá Bành nhị thiếu, buổi tối đã dám kiếm chuyện với Bành đại thiếu.
“Bành đại thiếu mời.” Phó quan Bạch lui về phía sau một bước: “Lần sau Bành đại thiếu hãy báo cáo với đại soái thì tốt hơn, bằng không lần sau đụng phải người khác, cũng không may như lần này đâu.”
“Câu nói giống vậy, tôi cũng tặng cho phó quan Bạch.” Bành đại thiếu ngồi trên ghế điều khiển, cong khóe môi cười với phó quan Bạch: “Vẫn là câu nói kia, nhớ làm người phải chừa lại một đường nha phó quan Bạch.”Chương 94: Quân phiệt tranh bá văn [4]
Phó quan Bạch nhìn xe của Bành đại thiếu đi xa, cười chế giễu trên mặt đều là khinh thường. Bộ tưởng hai nhà Bành Trầm được đại soái trọng dụng thật? Ông đầy chờ hai đứa tụi bây bị đại soái gϊếŧ chết.
“Phó quan Bạch, chúng ta còn phải bắt người nữa.” Nam nhân đi sau phó quan Bạch lại gần: “Nếu người này chạy, chúng ta lại không đảm đương nổi đâu.”
“Con mẹ nó, quên mất vụ này nữa.” Phó quan Bạch tức giận mắng một tiếng, mau chóng dẫn người đuổi theo kẻ chạy trốn. Vừa rồi Bành đại thiếu quá đắc ý vênh váo, lại ném chuyện quan trọng như vậy ra sau đầu. Kẻ chạy trốn thân phận không tầm thường, một khi hắn rời Bành thành, đừng nói đến lúc đó quân hàm mình không gánh nổi, dù là đại soái Lãnh sợ rằng cũng không ăn không nổi.Phó quan Bạch thanh thế lớn hét lên hét xuống tìm người, dọa tỉnh hơn nửa người trong thành, rất nhiều người thấy là phó quan Bạch dẫn đầu, lập tức đóng cửa sổ lại lại tránh cho rước lấy phiền toái.
Bên ngoài thanh âm huyên náo hơi lớn, Bành phủ cách đó không xa làm sao có thể không nghe thấy? Bành phu nhân còn chưa nghỉ ngơi lập tức kêu người mở khe cửa nhìn thử, vừa nghe thấy bên ngoài đuổi theo đào phạm lập tức kêu người đến viện tử của nhị thiếu bảo vệ, đừng để thứ gì không có mắt nhảy tường đi vào, dọa con trai út của mình.
Gia đinh dẫn người trực tiếp bao vây viện tử của Thiệu Khiêm, ngoài cửa có người nhẹ giọng nói: “Nhị thiếu, bên ngoài có hơi ồn, phu nhân sợ viện tử bị kẻ nào không có mắt đi vào, cho nên kêu người đến trông nom.”
Thiệu Khiêm tỉnh từ sớm, phải nói, từ khi người kia xông vào phòng hắn đã tỉnh, chỉ là mới vừa ngồi dậy, đã bị người đẩy ngã xuống người, che miệng hắn lạnh giọng uy hiếp hắn nếu dám nói chuyện, sẽ gϊếŧ chết hắn vân vân.Lúc bị uy hiếp nhị thiếu muốn điều động lực linh hồn lực, kết quả ấy à, hắn phát hiện lực linh hồn lại mất khống chế, vì vậy, không thể không im lặng thừa nhận, kẻ tự tiện xông vào phòng này, hơn nữa còn uy hiếp mình, chính là bạn đời xui xẻo nhà mình rồi.
“Nhị thiếu? Ngài tỉnh chưa?” Bên ngoài quản gia không nghe thấy nhị thiếu nhà mình trả lời thì có chút lo âu, nhị thiếu nhà ông bình thường ngủ cạn, hôm nay động tĩnh lớn như vậy sao còn chưa tỉnh? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Nghĩ tới đây quản gia thật sự gấp đến nỗi trực tiếp đập cửa: “Nhị thiếu, nếu cậu tỉnh rồi thì hãy trả lời tôi.”
Thiệu Khiêm chu môi chạm tay nam nhân, tỏ ý y buông mình ra để mình nói chuyện. Nam nhân trên ngwoif hiển nhiên không hề tin tưởng hắn, nhưng nếu không cho người này nói, sợ rằng người bên ngoài sẽ xông vào, nhưng cho hắn nói chuyện…Nam nhân nghĩ trước nghĩ sau một phen, cuối cùng tiến tới bên tai Thiệu Khiêm nói: “Cậu không nói bậy bạ, tôi sẽ không làm gì.”
Thiệu Khiêm chờ nắm tay nam nhân dời đi thì liếc xéo, có bản lĩnh đó, cũng dám uy hiếp lên ngươi mình rồi. Có điều, ngay sau đó hắn nghĩ đến bạn đời nhà mình đến mỗi một thế giới đều sẽ cách thức hóa một lần. Cho nên, đối với chuyện bị bạn đời uy hiếp, Thiệu Khiêm cứ tạm thời xem là tình thú.
“Mau nói, kêu họ rời đi.” Nam nhân hồi lâu không nghe thấy người dưới thân nói chuyện, lại nghe tiếng đập cửa bên ngoài càng ngày càng gấp rút thúc giục: “Không cho phép…”
“Bớt xàm.” Thiệu Khiêm cười khẽ: “Anh thật lắm mồm.”
Nam nhân nghe được Thiệu Khiêm nói chuyện nhất thời hơi ngẩn ngơ, giọng nói này cực kỳ quen thuộc, khiến y nghe vào lại có xung động muốn rơi lệ. Giống như y chờ người này cực kỳ lâu, càng cảm thấy người này phải chồng lên người nào đó trong trí nhớ mình. Nhưng, y lại không cách nào nghĩ đến đến đó tột cùng là ai.“Nhị thiếu, có lẽ tôi sẽ đẩy cửa.” Quản gia kêu hai gia đinh khỏe mạnh định đẩy cửa. Chỉ là, gia đinh này vừa đi tới cửa, đã nghe được nhị thiếu vẫn không lên tiếng trả lời.
“Sao lại ồn như vậy?” Thiệu Khiêm khàn giọng ra vẻ mới vừa tỉnh ngủ: “Vất vả lắm mới ngủ, lại bị các người đánh thức.”
“Hôm nay bên ngoài ồn ào, phu nhân lệnh chúng tôi canh phòng ở viện tử của nhị thiếu.” Quản gia nghe thấy Thiệu Khiêm trả lòi nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Vị tổ tông này có thể trả lời là tốt rồi, nếu là hắn có chuyện không may, phu nhân chẳng phải sẽ gϊếŧ mình.
Nghĩ tới đây quản gia lại thầm phỉ nhổ mấy phsta, suy nghĩ gì không tốt lại nghĩ nhị thiếu xảy ra chuyện. Nếu để phu nhân biết, kề dao cổ tay đã là nhẹ rồi.
“Ừ. Các người cứ trông nom bên ngoài là được.” Thiệu Khiêm ngáp lên tiếng đáp lại: “Có điều, đừng làm ra âm thanh quá lớn. Kêu người cũng phải trong nom viện tử của cha mẹ.”“Vâng.” Quản gia nghe thế ngược lại yên tâm không ít, ông lưu lại chừng mười gia đinh trông nom viện tử của Thiệu Khiêm, sau đó lại kêu mấy người đến canh phòng bên phía lão gia phu nhân. Đây chính là hiếu tâm của nhị thiếu, phu nhân biết được không những sẽ không trách tội, mà còn thưởng nữa.
“Đa tạ.” Giọng của nam nhân mặc dù nghe vào vẫn có hơi lạnh, có điều so với vừa rồi thì nghe vào nhu hòa chút ít. Chỉ là chút ít mà thôi.
Trong bóng tối Thiệu Khiêm liếc xéo, hắn đẩy đẩy nam nhân: “Anh nặng quá, đi xuống.”
Nam nhân bị Thiệu Khiêm đẩy hai cái không những không từ trên người hắn đi xuống, mà còn trực tiếp đè lên người hắn: “Để tôi nghỉ ngơi một lát.”
Cảm giác trên người ấm áp rất thoải mái, cũng làm y cảm thấy ở bên cạnh người này rất thả lỏng, cũng an toàn, không cần lúc nào cũng đề phòng có người sẽ hãm hại mình.Cũng chính là thả lỏng như vậy, sức lực trên người góp nhặt được cũng lập tức thả ra, toàn thân bất người rơi lên người Thiệu Khiêm, môi trong lúc vô tình lướt qua thùy tai người này, chóp mũi cũng ngửi được mùi mực.
Ngay sau đó, nam nhân lại nghĩ đến vừa rồi người này dùng miệng chạm vào lòng bàn tay của mình…
Trong bóng tối, thùy tai nam nhân có hơi đỏ, trong lòng y có chút ảo não muốn, người này là đàn ông, sao lại dám càn rỡ như vậy? Có điều, hình như mình không hề thấy khó chịu chán ghét làm sao đây?
Thiệu Khiêm bởi vì nam nhân đột nhiên đè lên mà rên một tiếng, hôm nay hắn không thể sử dụng lực linh hồn, tất nhiên không cách nào tìm hiểu tình huống của nam nhân thế nào: “Anh, bị thương?”
“Không.” Đầu nam nhân lắc lắc, lúc này chóp mũi trực tiếp ấn vào cổ Thiệu Khiêm: “Ba bốn ngày chỉ có thể uống chút nước chưa hề ăn gì, chỉ là có chút vô lực thôi.”“Trên bàn có điểm tâm, tự đi lấy.” Thiệu Khiêm nghe vậy nhất thời yên tâm không ít, chỉ cần không phải bị thương là tốt rồi. Có điều, cho dù anh không bị thương, cũng không thể đại biểu em tha thứ hành động uy hiếp vừa rồi của anh. Anh chờ đó cho gia, dám uy hiếp em, có tin sau này cho anh ngủ ngoài phòng ngủ hay không?
Nam nhân tự dưng cảm thấy trên người có hơi lạnh, chỉ là y lại không muốn ngồi dậy, trước không nói nhị thiếu thoát khỏi kiềm chế của có kêu to hay không, chỉ nghĩ đến việc xa người hắn, lại vô hình có chút kháng cự.
“Nhanh lên.” Thiệu Khiêm bị nam nhân đè có chút khó chịu, anh cũng không nhìn xem mình nặng bao nhiêu? Nhìn cân nặng một trăm bảy tám mươi cân đi, anh cũng không biết xấu hồ đè lên người gầy yếu hơn anh?
Đối với người da mặt dày, không có gì ngượng ngùng. Nam nhanh không những không ngồi dậy, còn giật giật cơ thể tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn, đã như vậy còn nghĩ, người dưới thân có chút gầy yếu, sau này phải nuôi người mập lên một ít, như vậy mới không cộm người.Nhưng, có phải ngài hay không quên một khắc trước mình còn đang lẫn trốn? Ngài có nhớ lỡ như lại bị Đại soái Lãnh bắt trở về, ngài không chỉ bị đói, cũng có thể trực tiếp cắt đứt hai móng heo không.
“Anh ngồi dậy, tôi đi lấy cho anh.” Thiệu Khiêm cũng có chút nhức đầu với hành vi vô lại của người này, hắn nâng cánh tay xoa xoa huyệt thái dương của mình có chút bất đầy, tên này… sao mỗi một đời tính cách đều có chút chênh lệch?
“Lỡ như cậu ra ngoài kêu người thì sao?” Anh nói coi sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ, lúc nói câu này, anh có thể đừng dùng chóp mũi cọ cổ người khác không?
“Anh nói xem làm sao đây?” Thiệu Khiêm cảm thấy mình quả thật hết cách, nhìn anh đói chỉ còn một hơi tàn, còn có thể nghĩ tới nhiều việc như vậy, thật là làm khó anh.
“Tôi không có sức, cậu dìu tôi đứng lên cùng đi.” Nam nhân một hồi lâu mới nói: “Cậu tên gì?”“Bành Du.” Thiệu Khiêm hạ thấp giọng tức giận nói: “Anh đè trên người tôi, kêu tôi làm sao dìu anh?”
Nam nhân có chút không tình nguyện xoay mình vào trong: “Ngư? Cậu có thể gọi tôi là Miểu Miểu.”
(Du và Ngư đều đọc là yú nhưng khác cách viết; Miểu đồng âm với miêu mà mèo thì ăn cá :>)
“…” Thiệu Khiêm đè lại cái trán giật bưng bừng, anh nói coi sao anh không cảm thấy, lạnh giọng kêu người khác gọi anh là Miểu Miểu rất hài hòa?
Được rồi, Mộc Thanh Yểm thật sự không cảm thấy có gì không tốt, dù sao hồi nhỏ mẹ thường gọi mình như vậy, sau khi mẹ chết, cũng không còn ai gọi như vậy nữa.
Có điều, y đã từng âm thầm thề, nếu gặp được người khiến mình cảm thấy thoải mái có thể sống cùng cả đời, thì nói cho người ấy cái tên này. Theo y thấy, chỉ có người thân cận nhất mới có thể gọi cái tên mẹ đặt cho mình.Thiệu Khiêm nhìn một cái trực tiếp xuống giường, mang giày kéo người lên, dìu đi tới bên bàn, sờ bình nước đã lạnh thấu cau mày: “Nước lạnh.”
“Không sao.” Mộc Thanh Yểm trực tiếp cầm bình nước uống hai hớp, sau đó cầm điểm tâm trên bàn dồn vào miệng.
“Anh, anh chậm một chút.” Trong phòng không đốt đèn, nhưng cũng không trở ngại Thiệu Khiêm nghe tiếng nam nhân dùng sức nuốt, hắn rót cho y một ly nước rồi đưa tới bên môi: “Uống nước.”
Mộc Thanh Yểm kề tay Thiệu Khiêm uống một hớp nước, nuốt xuống điểm tâm nghẹn ở cổ họng, hắn vỗ ngực một cái thuận cổ họng, ngay sau đó lại lấy miếng khác.
Thiệu Khiêm nghe âm thanh nam nhân ăn lòng hơi chua xót, bạn đời nhà hắn trước giờ ăn cơm đều là nhai kỹ nuốt chậm, có bao giờ ăn ngấu nghiến thế này? Chờ y nghỉ ngơi khỏe rồi, nhất định phải hỏi xem chuyện gì xảy ra, người khiến bạn đời nhà hắn không thoải mái, nhất định cũng không thể để kẻ đó sống tốt.Có lẽ là động tĩnh trong phòng hơi lớn, quản gia canh ngoài cửa nhẹ giọng hỏi: “Nhị thiếu, cậu tỉnh rồi ạ?”
Động tác nuốt xuống của Mộc Thanh Yểm ngừng một lát, đôi mắt nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm.
“Cảm thấy bụng rỗng, nên ăn chút điểm tâm lót dạ.” Thiệu Khiêm lạnh nhạt nói: “Thấy bên ngoài cũng yên tĩnh rồi, mọi người cũng trở về đi.”
“Việc này …” Quản gia có chút do dự, bọn họ phụng mệnh trông nom viện tử, nếu lúc này trở về, có thể bị phu nhân trách tội không?
“Nếu như mẹ hỏi, cứ nói tôi kêu về.” Thiệu Khiêm tất nhiên biết quản gia nghĩ cái gì, dù sao ‘đào phạm’ đó đều đã ở trong phòng mình rồi, lại kêu người trông nom viện tử thì cũng không tốt.
“Vâng.” Quản gia nghe vậy cũng không dám phản bác, trực tiếp dẫn gia đinh rút về. Dĩ nhiên, ít nhiều vẫn giữ lại hai người trông nom cổng vòm của viện tử.Nam nhân để điểm tâm trong tay xuống, đi tới cửa mở ra một khe nhỏ xem động tĩnh bên ngoài, sau khi xác nhận những gia đinh kia đã rời viện tử rồi mới có chút nghi ngờ nói: “Cậu, không sợ tôi hại đến tính mạng của cậu?”
“Không sợ.” Thiệu Khiêm mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng thực ra trong lòng lại nghĩ, còn dám hại đến tính mạng của em? Anh ngon rồi.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️