Chương 47
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 47 tại dua leo tr
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Vân Sâm thích ăn cay, cho nên phần nước lẩu cay sẽ hướng về phía hắn, Hạ Vân Dật không thích cay nên nước hầm xương sẽ ở bên Hạ Vân Dật, Nguyễn Đường ăn cả hai nên tất nhiên là ngồi giữa.
“Nhanh ăn đi, chút nữa thịt chín quá lại ăn không ngon.” Nguyễn Đường mời bọn họ.
“Cậu cũng ăn.” Hạ Vân Sâm vừa ăn vừa để ý đến hành động của Nguyễn Đường, thấy Nguyễn Đường nhúng toàn món thịt dê cuộn, thịt tôm, cá viên mà anh thích, nên Hạ Vân Sâm cũng giúp đỡ đôi chút, Nguyễn Đường thấy vậy thì ông mất cân giò bà thò chai rượu, gắp cho Hạ Vân Sâm những món hắn thích ăn.
Hạ Vân Dật: “…”
Sao hắn cảm thấy bản thân như người thừa… Thằng em này sắp không còn là em hắn nữa rồi…
Dù thế nào, ba người cũng thỏa mãn ăn xong một bữa, ăn đến khi bụng căng tròn mới tiếc nuối dừng lại.
Đợi đến khi hai anh em nhà họ Hạ đi rồi, Nguyễn Đường mới rửa mặt qua chút rồi nằm thẳng cẳng lên giường.
Tất nhiên, món lẩu trở thành hot search đúng như dự đoán.
Nguyễn Đường nhớ kỹ những gì mình đã hứa với khán giả, sáng hôm sau anh dậy thật sớm, chuẩn bị thịt dê cá viên rồi tôm nõn các thứ, sau đó tặng thưởng vào buổi livestream sáng.
Khu mua sắm trực tuyến cũng rất nhanh nhạy, sau khi hỏi kĩ Nguyễn Đường phương pháp nấu lẩu liền tung ra thị trường nước cốt lẩu và một vài nguyên liệu nhúng. Thần khí nước lẩu còn được bán như thế thì người nào tay tàn cũng có cơ hội được ăn lẩu dễ dàng, chỉ việc mua nước cốt lẩu về, đun sôi cho thêm nước vào, nhúng đồ gắp ra ăn là coi như xong.
Muốn ăn thêm những món nhúng khác thì lên khu mua sắm đặt về, có những món được làm sẵn, cũng có những món phải cắt gọt, nhưng suy cho cùng thì vẫn rất tiện.
Đối với loại đồ ăn nhanh thế này, tay tàn thậm chí là cả sát thủ nhà bếp cũng có thể dễ dàng nấu cho mình một bữa ngon, dưới tình hình ẩm thực không phát triển, đồ ăn làm sẵn cũng tương đối đắt thì lẩu như một làn gió mới thổi bùng lên niềm đam mê mỹ thực của người dân đế quốc.
Hạ Vân Dật còn gọi điện cho Nguyễn Đường, nói rằng có công ty thấy được tiềm năng của món lẩu nên liên lạc với viện khoa học, muốn độc quyền lẩu, đến những hành tinh khác mở nhà hàng, cũng là một bước tiện cho người dân thưởng thức mỹ thực.
Đế quốc rất coi trọng bản quyền, ví dụ như món lẩu mà chưa ai nghe đến thế này, tuy Nguyễn Đường chưa đệ đơn xin bản quyền, nhưng anh lại là người đầu tiên làm ra món lẩu cho nên được mọi người ngầm thừa nhận là người sở hữu bản quyền, ở nhà làm cho người nhà ăn thì không sao, chứ muốn kinh doanh thì bắt buộc phải mua bản quyền từ chỗ Nguyễn Đường.
Đế quốc Lam Tinh dưới mấy nghìn năm phát triển đã trở thành một đế quốc khổng lồ, số lượng hành tinh trực thuộc đế quốc lên đến hơn năm mươi hành tinh, dân số cũng đạt đến vài trăm tỉ người, tiềm năng kinh tế cực đại. Món lẩu không phải món cần kỹ năng nấu ăn, không cần phải có tố chất, thậm chí còn không phải gia công bất cứ thứ gì, quả thực như gà đẻ trứng vàng, những nhà đầu tư tinh mắt khi nhìn là đã thấy rục rịch động lòng.
Tất nhiên là Nguyễn Đường đồng ý, chỉ mình anh thì không thể thỏa mãn toàn bộ người dân đế quốc, anh mà làm thì chỉ có thể mở một nhà hàng lẩu, có thể làm cho tất cả mọi người thưởng thức được mỹ vị, điều đó không còn gì có thể tốt hơn được.
Tuy khá nhiều nguyên liệu và nước cốt lẩu đều do viện khoa học cung cấp, mà ý tưởng làm lẩu là do Nguyễn Đường đưa ra, cho nên khi có lợi nhuận Hạ Vân Dật nhất định muốn chia cho Nguyễn Đường một nửa. Nguyễn Đường cũng không từ chối, chỉ là lại nhờ Hạ Vân Dật mang tiền đi từ thiện giùm anh.
Cũng không phải Nguyễn Đường thánh mẫu hay gì, chỉ là anh không thiếu tiền, bây giờ anh có vài triệu fan, mỗi ngày livestream anh thu về cả trăm nghìn tiền quà, chẳng cần thêu hoa lên gấm. Đặc biệt hơn nữa, dưới cái nhìn của anh, những món ăn thường ngày hoặc là lẩu không phải do anh tự nghĩ ra, tất cả đều là “công trình thế kỷ” của nhân dân trái đất sau ngàn năm phát triển.
Anh gặp đại nạn không chết, nắm giữ cuộc sống mới ở thế giới tương lai, nhất định là có nguyên nhân, không chừng ông trời muốn anh sử dụng tri thức ở phương diện ẩm thực để thay đổi hiện trạng thế giới này, cho nên anh không thể vì tư lợi của bản thân mà làm trái lương tâm.
Món lẩu thích hợp khi có sự kiện hoặc liên hoan, với ăn nhiều người, vì thế có không ít cẩu FA gào miệng lên: “A A A A! Cẩu FA không có nhân quyền! Ăn lẩu một mình cô đơn cực mạnh QvQ.”
“+1! Cầu tung ra sản phẩm mà cẩu độc thân cũng có thể vui vẻ hưởng thụ!!”
Độc thân thích nhất, kẻ lười thích nhất…
Hai từ này làm Nguyễn Đường liên tưởng đến một món ăn rất thịnh hành ở Trung Quốc, không cần phải mua thêm thực phẩm, thậm chí còn chẳng cần chờ sôi, chỉ cần đổ nước nóng ngâm vài ba phút…
“Ta có thể làm thử mì ăn liền.” Nguyễn Đường sờ cằm, vừa suy nghĩ vừa nói, còn có cả “thần khí cho người lười” như cola, sprite để lạnh ăn cùng với lẩu, quả thực sảng khoái đến bay lên trời.
Cơ mà làm ra mấy thứ này thì đế quốc sẽ xuất hiện thêm vô số cá mắm hoặc lười chảy thây, tưởng tượng đến cảnh này anh không nhịn được cười, đến lúc đó các hoạt động thể dục thể thao giảm béo sẽ lại trên đà phát triển.
Anh lắc lắc đầu, than thở trong lòng:
E chừng mình cũng có tư tưởng của ma quỷ rồi phải không?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng anh vẫn gọi cho Hạ Vân Dật, nói ý tưởng của bản thân cho hắn biết, dù sao dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật của tương lai, chế tác ra mì ăn liền thân thiện với sức khỏe và nước có ga an toàn hoàn toàn không phải chuyện khó.
***
Bên phía quân bộ thì Nguyễn Đường vẫn đến hàng ngày, một mặt là để dạy các học trò, cho họ nắm giữ được càng nhiều kỹ năng, không còn phải dạy như nhồi vịt nữa, nói cách khác là dẫn bọn họ lên cấp, một phần cũng để chuẩn bị cho nhà ăn sắp mở cửa.
Ba ngày sau, nhà ăn quân bộ chính thức đi vào hoạt động, mặc dù trước mắt mới chỉ cung cấp một bữa trưa nhưng cũng đủ để khiến các binh sĩ hưng phấn.
Trong bếp sau thì có một đám người máy trí năng đảm nhiệm chức vụ nấu nướng, phục chế lại hoàn toàn các bước của đám Vương Quân, Triệu Quang Minh, ngay cả gia vị cũng không sai dù chỉ một gam, người máy trí năng đã dùng tốc độ tối đa để tạo ra một món ăn ngon.
Dù có người máy trí năng hỗ trợ mà đám Vương Quân và Triệu Quang Minh vẫn có công việc quan trọng khác để làm. Chọn thực đơn, giám sát người máy trí năng, mua nguyên liệu, ngoài ra còn ứng phó với bất kỳ tình huống ngoài dự đoán xảy ra, nói thì ít nhưng khi đưa vào thực tiễn, công việc của sáu người bọn họ vẫn rất rất nhiều.
Đúng mười một giờ trưa, cửa nhà ăn mở ra, tất cả binh sĩ dựa theo trình tự xếp hàng tiến vào nhà ăn.
Bởi số lượng quân nhân là khổng lồ, nên để tiết kiệm thời gian, nhà ăn đã lắp đặt hệ thống gọi món điện tử, có tám món cùng hai loại canh, các binh sĩ có thể chọn theo sở thích của mình, chọn món chọn chỗ, sau đó gửi kết quả lên hệ thống, người máy trí năng của nhà ăn sẽ căn cứ vào sự lựa chọn của các binh sĩ mà chuẩn bị suất ăn. Đợi đến khi binh sĩ kia đến nơi thì chỉ việc lấy khay đồ rồi đến chỗ ngồi là có thể thưởng thức bữa trưa nóng hổi thơm ngon.
Nguyễn Đường và Hạ Vân Dật cũng nằm trong số những người đến nhà ăn, nhưng họ chỉ đóng vai trò giám sát, thấy tất cả mọi người đều xếp hàng ngay ngắn lấy cơm theo thứ tự, cả hai cùng thỏa mãn gật đầu.
“Ngon thực sự! Ngày nào cũng được ăn thì hay biết mấy!” Một anh lính ăn như hùm như sói nói lên cảm nghĩ của mình.
“Đúng rồi, tôi cảm thấy các món còn nhiều hơn cả bên nhà hàng Hoa Hồng, tiếc là vợ con tôi không được ăn, giá như mà đóng gói mang về được thì hay biết mấy.” Đồng đội của hắn cũng gật đầu phụ họa.
“Nghĩ hay lắm, nào có tốt được như vậy? Haiz, giá như mà bên ngoài cũng có những nhà hàng cơm canh chất lượng như nhà ăn của chúng ta, vậy là mình có thể dẫn người thân đi nếm thử…”
Nguyễn Đường nghe bọn họ nói, trong lòng anh cũng rục rịch. Bây giờ những nhà hàng hạng sao có rất ít món ăn trong thực đơn, giá cũng đắt, phần nhiều là món hấp, chiên, nướng, vừa đơn điệu vừa vô vị. Không như lẩu, vừa rẻ vừa tiện lợi, chi bằng nhượng quyền giá rẻ đề người dân có thể hưởng dụng một cách dễ dàng.
Ngoài ra các gia vị như bát giác, quế bì, bạch quả, rượu gia vị, dầu hào, tương ớt vân vân, tất cả phải nhanh nói với bên viện khoa học để họ hoàn nguyên sớm nhất có thể. Có những gia vị đó trợ giúp, mới có thể phát huy được khả năng nấu nướng anh có.
Tuy người đế quốc không phân biệt được các loại gia vị đó, mà anh thì được, anh biết cách phát huy cực hạn công dụng cũng như để nó đứng ở vị trí mình nên có, với tình hình bây giờ, ẩm thực trong mắt anh chỉ mới dừng ở mức tạm được.
Mấy tháng trời ăn món phổ thông, Nguyễn Đường đã hơi không nhịn nổi, anh vô cùng nhớ những món ăn cầu kì phức tạp khi xưa trên trái đất, đồ Tây tương đối giàu gia vị hoặc phật nhảy tường đa dạng nguyên liệu, thậm chí còn có cả những món ăn mới mà anh nghĩ ra nhưng chưa kịp làm thử…
Nguyên liệu nấu ăn, gia vị, tất cả phải nhanh hoàn nguyên lại thôi!
Hạ Vân Sâm nhìn biểu cảm trên gương mặt anh càng ngày càng kiên định, càng ngày càng nhiệt huyết, không nhịn được mở miệng hỏi: “Tiểu Đường, bây giờ… Cậu đói hả?” Không thì, sao đang nhìn người ta ăn rồi cảm xúc dạt dào lên thế?
“Ấy, không phải, mới nghĩ đến vài chuyện thôi.” Nguyễn Đường lấy lại tinh thần, hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn về phía hắn, “Sau này, tôi sẽ làm nhiều thật nhiều đồ ăn ngon để chia sẻ với mọi người!”
Phật nhảy tường
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️