Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 72: Kiếp trước?!

4:42 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 72: Kiếp trước?! tại dua leo tr

Sau khi thương nghị thỏa đáng, Tiêu Minh liền cùng tiểu đồ đệ nhà mình cáo từ. Tuy rằng Lục Thiên Vũ biểu hiện phá lệ kiên cường, trong toàn bộ quá trình đều không chút dao động, nhưng đến lúc hai người đơn độc ở cùng nhau, lại như cũ nhịn không được bộc lộ ra vài phần yếu ớt trước mặt vị sư phụ mà mình thân cận ỷ lại nhất.

“Hôm nay… Buổi tối hôm nay, sư phụ ở cùng ta… có được không ?” Lục Thiên Vũ cúi đầu, níu lấy ống tay áo của Tiêu Minh, tiếng nói mang theo một chút khô khốc.

Tiêu Minh nhìn cái gáy đen đen của tiểu đồ đệ nhà mình, thương tiếc nhấc tay sờ sờ — mặc dù không nói ra khỏi miệng, nhưng tiểu đồ đệ của hắn hiển nhiên đối với ngày mai cũng rất sợ hãi. Ngay cả bản thân Tiêu Minh, nếu đứng ở vị trí của Lục Thiên Vũ cũng không có khả năng không cảm thấy bất an cùng thấp thỏm.

Ngày mai, chính là sự tình có liên quan đến việc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc, không chỉ là đối với Lục Thiên Vũ, mà với Tiêu Minh cũng vậy.

Vì nghỉ ngơi dưỡng sức, Lục Thiên Vũ sau khi ăn một bàn cơm canh chứa đầy linh khí, liền cưỡng chế chính mình nhắm mắt nằm ở trên giường. Tiêu Minh thì khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, vận chuyển linh lực.

Sư đồ hai người không nói chuyện nhiều, càng không an ủi lẫn nhau, chỉ yên lặng điều chỉnh trạng thái của chính mình, cố gắng đạt tới thể trạng tinh lực sung mãn nhất để đối mặt với ngày mai.

Thời điểm Tiêu Minh từ trạng thái tự nhập định thanh tỉnh lại , Lục Thiên Vũ cũng đồng thời mở mắt. Sư đồ hai người nhìn nhau một lát, cùng lúc lộ ra nụ cười nhẹ — thành bại ngay tại lúc này, không cần nghĩ nhiều, tận lực là được.

Sáng sớm, toàn bộ nơi Yêu tộc cư ngụ tràn ngập một bầu không khí khẩn trương mà cảnh giác. Tiêu Minh cùng Lục Thiên Vũ an phận thủ thường, phối hợp với người dân Yêu tộc chuẩn bị cho chính mình thật đầy đủ, sau đó liền đi tới gian nhà thực nghiệm ngày hôm qua, thấy căn phòng đơn sơ lúc trước nay có thể nói là đã rực rỡ hẳn lên.

Trên mặt đất, pháp trận minh văn được gia cố thêm một tầng chú lực pháp bảo mạnh mẽ, trong trận bồn dược cũng không còn “đơn sơ” như ngày hôm qua nữa, bên ngoài được khắc thêm những văn tự phức tạp, thể hiện trận pháp cổ xưa cao thâm, thần bí uy nghiêm. Xích Vương không giống như hôm qua đứng ở một bên xem đám yêu tu bận rộn, mà là tự mình kiểm tra mỗi bộ phận chi tiết, nhìn thấy hai người đến liền hướng bọn họ hơi hơi lộ ra tươi cười: “Đã chuẩn bị thỏa đáng, Thiên Vũ, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

“Dĩ nhiên.” Lục Thiên Vũ nhìn bồn dược, hít sâu một hơi, nhấc tay cởi bỏ áo ngoài.

So sánh với cậu thiếu niên ngày hôm qua bị trần như nhộng ném vào bồn chứa thuốc, hôm nay Lục Thiên Vũ tốt xấu gì cũng mặc thêm một kiện nội sam — nghe nói là dùng băng ngọc tàm ti chế thành, không ảnh hưởng tới công hiệu của dược thủy mà đồng thời đối với thân thể cũng nhiều thêm một tầng bảo hộ. Vạn nhất tại thời điểm thân thể hắn yếu ớt nhất lại xuất hiện cái gì ngoài ý muốn — tỷ như ngoại địch xâm nhập — ít nhất sẽ không đến mức dễ như lột da thỏ, không có cái gì chống đỡ.

Tiêu Minh nhìn Lục Thiên Vũ giẫm lên cánh tay yêu tu, chậm rãi tiến vào bên trong bồn ngâm thuốc, trên mặt bất động thanh  sắc, trong lòng lại không ngừng lo lắng – Lạc Thủy tông bên kia không có nửa điểm động tĩnh, đến cùng là sao thế này? Chẳng lẽ là Xích Vương  hành động quá mức cẩn thận, căn bản không bị phát giác?

Tiêu Minh trong lòng hỗn loạn thành một đoàn, bên trong bồn ngâm thuốc Lục Thiên Vũ cũng không có nửa điểm dễ chịu. Hắn có cảm giác thân thể mình từ trong ra ngoài từng tấc từng tấc như bị cắt rời, đau đớn kịch liệt kéo dài khiến cả người đều có chút ý thức không rõ.

Chỉ là, ý chí của Lục Thiên Vũ so với bán yêu thiếu niên ngày hôm qua mạnh mẽ hơn nhiều, hoặc cũng có thể là hắn đã nhận thức rõ, biết làm thế nào đối với chính mình là có lợi nhất.

Lục Thiên Vũ không giãy giụa, hắn không muốn tự nhiên lại lãng phí khí lực vì những cử động vô nghĩa, mà chỉ cố hít sâu, cắn chặt răng, cố gắng duy trì tư duy thanh tỉnh.

Xích Vương quan tâm đứng ở bên rìa bồn thuốc, bất cứ lúc nào cũng chú ý tình huống của Lục Thiên Vũ, nhìn dáng vẻ hắn lúc này không khỏi càng thêm vừa lòng — đây mới là nhi tử mà hắn cần, là người thừa kế lý tưởng. Chỉ cần có thể chịu đựng qua một ải này, Xích Vương tin tưởng, thành tựu tương lai của Lục Thiên Vũ tuyệt đối sẽ không kém hắn.

Thời gian cứ từng giờ từng khắc trôi qua, màu đỏ từ ngọn tóc Lục Thiên Vũ dần dần lan tràn đến chân tóc, rực rỡ tựa như ngọn lửa, mang theo sức sống mãnh liệt. Dưới mí mắt khẽ nhấp nháy, màu đen của con ngươi dường như cũng chuyển biến thành sắc vàng kim lấp lánh. Tiếc rằng Lục Thiên Vũ không muốn giống thiếu niên hôm qua bỗng nhiên lộ ra hai mắt như trò hề vậy, nên từ khi tiến vào bồn thuốc liền không mở to mắt.

Đến khi mùi máu tanh nồng dần dần bắt đầu tràn ngập, gian ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào náo động, sau đó một yêu tu vội vàng chạy vào, thì thầm mấy tiếng vào tai Xích Vương.

Gương mặt Xích Vương vốn đang hoà hoãn bất ngờ đông lạnh lại, tựa hồ phủ kín gió mưa băng giá, hắn nhìn Lục Thiên Vũ đang ngồi trong bồn thuốc, lại liếc mắt về phía Tiêu Minh, lạnh giọng ra lệnh cho đám yêu tu cẩn thận trông coi, hắn đi một lát rồi quay lại. Mà khiến Tiêu Minh ngoài dự liệu, Xích Vương ngay trước khi rời đi liền hướng về phía hắn, phất tay áo tạo ra một cấm chế, khiến Tiêu Minh còn chưa kịp phản ứng liền trực tiếp bị định thân ngay tại chỗ, không thể cử động được.

Mắt thấy thân ảnh đỏ như lửa của Xích Vương nhanh chóng đi xa, Tiêu Minh thiếu chút nữa nhịn không được phun ra một câu thô tục – uổng công y mất thời gian dài như thế để tạo độ hảo cảm, tại thời khắc này thế mà còn không quên hãm hại y một phen, quả thực phát điên lên được!

Chỉ kém một bước, rõ ràng chỉ kém một bước! Chỉ cần y giải được cấm chế trên người, liền có khả năng trốn thoát!

Có lẽ tại thời khắc này nếu y án binh bất động, không phản kháng để phủ sạch quan hệ với ngoại địch, giữ lời hứa với Xích Vương mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Thế nhưng bất kể thế nào, Tiêu Minh đều không cam lòng cứ thế mà buông bỏ thỏa hiệp.

Y bất động thanh sắc liếc về phía Lục Thiên Vũ, bề ngoài vẫn là một bộ dáng  sư phụ tốt lo lắng cho đồ đệ như cũ, bên trong lại lén không ngừng vận chuyển linh lực, một chút lại một chút, kiên nhẫn mà nỗ lực đem cấm chế trên người phá giải. Đáng tiếc là thực lực của Xích Vương cao hơn hắn quá nhiều, chỉ là một cái cấm chế tuỳ tay ném tới, lại khiến Tiêu Minh cảm nhận được nỗi khổ lấy trứng chọi đá.

Đám Yêu Tu phát giác ra quanh thân Tiêu Minh linh lực khác thường, lại càng chú ý  tới Lục Thiên Vũ đang ngồi bên trong bồn dược. Bọn họ có ấn tượng với năng lực của Tiêu Minh, nhưng đặc biệt lại càng tin tưởng vị vương của chính mình. Ai nấy đều tin rằng cấm chế mà Xích Vương tự mình bày ra, một tên Nguyên Anh kỳ như Tiêu Minh bất kể thế nào cũng không phá giải được.

Vừa tìm cách lay động cấm chế quanh thân, Tiêu Minh vừa  không ngừng hô hoán Khí linh, hỏi nó xem có phương pháp nào phá giải hay không. Khí linh ở trong cung Lăng Tiêu vội vội vàng vàng tra cứu các loại điển tịch về Yêu tộc, ngữ khí gấp đến độ cơ hồ sắp khóc đến nơi:

“Không tìm thấy! Ta không tìm được cái gì có liên quan đến nội dung của cấm chế này, có lẽ là chân truyền của Yêu tộc, tu giả nhân loại không biết rõ…”

“Cho nên, không có đường tắt, chỉ có thể đối đầu ?” Tiêu Minh không đợi được may mắn, cũng không còn lối thoát nào khác, y đành không ngừng dùng linh lực để trấn áp kinh mạch bên trong, dẫn tới kinh mạch toàn thân đều ẩn ẩn đau — chắc chắn hành vi này sẽ lưu lại không  ít thương tổn, phải điều dưỡng rất lâu mới có thể hồi phục lại được.

Nếu Tiêu Minh không có Lăng Tiêu cung, có lẽ lần này chỉ có thể khoanh tay chịu chết. Chung quy địa giới Yêu tộc linh khí mỏng manh, hoàn toàn không thích hợp với tu giả nhân loại, mà một kẻ mới tới Nguyên Anh kỳ như Tiêu Minh dù có dốc toàn lực ra, cũng không có đủ linh lực để có thể phá giải cấm chế quanh mình.

Thế nhưng, y có Lăng Tiêu cung, có Lăng Tiêu cung bên trong cuồn cuộn không ngừng cung cấp linh khí tinh thuần. Khí linh phối hợp với Tiêu Minh đem linh khí trong Lăng Tiêu cung dẫn vào bên trong cơ thể y, không giống như mọi khi hấp thu rồi luyện hoá, mà là trực tiếp xuôi theo kinh mạch phóng ra ngoài, tấn công cấm chế.

Phương thức đem thứ không thuộc về mình cưỡng chế nạp vào thân thể để sử dụng này gây ra thương tổn cực lớn đối với kinh mạch, có điều hiện tại Tiêu Minh không thể để ý tới vấn đề đó. Sau một hồi không ngừng tấn công, Tiêu Minh nghe được một âm thanh “Răng rắc” thật nhỏ, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Ồn ào bên ngoài giúp hoàn toàn che lấp đi tiếng vang thật nhỏ này, thế nhưng ngay lúc Tiêu Minh nhìn thấy chút ánh sáng hi vọng, vừa định lại tiến thêm một bước nữa thì bóng dáng Xích Vương lại xuất hiện tại cửa.

Trong nháy mắt, Tiêu Minh chỉ cảm thấy máu toàn thân trở nên lạnh lẽo.

Xích Vương quanh thân lệ khí rất nặng, hiển nhiên đối với kẻ xâm nhập bất ngờ cực kỳ căm giận, ánh mắt hắn thẳng tắp bắn về phía Tiêu Minh, không có nửa điểm ôn nhu, chỉ tràn đầy đánh giá cùng soi xét.

Không nói tiếng nào, Xích Vương trực tiếp nhấc tay kéo Tiêu Minh về phía mình. Tiêu Minh cảm nhận được sát ý không hề che lấp của đối phương, tức thì trong lòng căng thẳng. Đòn tối hậu ấp ủ từ ban nãy một phát đánh ra, cuối cùng cũng phá vỡ được cấm chế, cùng lúc đó, y lao về phía sau trong nháy mắt, gian nan tránh được một đòn không hề thương tiếc của Xích Vương.

Phát hiện ra Tiêu Minh vậy mà phá giải được cấm chế mình bày ra, đáy mắt Xích Vương xẹt qua một mạt kinh ngạc, lập tức cười lạnh một tiếng: “Ta quả thật quá mức xem nhẹ ngươi .”

“Người là dao thớt, ta là thịt cá, Xích Vương chẳng lẽ cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ngay cả phản kháng cũng không dám?” Tiêu Minh sắc mặt nghiêm túc, trả lời lại ba phải cái nào cũng được.

Cho dù phải đối mặt trực tiếp với Xích Vương, Tiêu Minh cũng không thể cứ thế từ bỏ. Tình thế hiện tại đang nghiêng về phía hắn, bên ngoài còn vướng bận chuyện đạo nhân xâm nhập, Xích Vương không có thời gian cùng tinh lực tìm hắn gây sự. Chỉ cần kéo dài thời gian, chỉ cần giằng co một lát, liền có hi vọng thoát ra!

Huống chi, hắn còn có tấm bia đỡ đạn là Lục Thiên Vũ.

Tuy rằng lợi dụng vị đồ đệ đang đứng giữa ranh giới sống chết  của chính mình như thế này thật sự cực kỳ không phúc hậu, nhưng trước mắt Lục Thiên Vũ chính là uy hiếp duy nhất đối với Xích Vương. Lúc Lục Thiên Vũ còn là bán yêu, Xích Vương có thể vì hắn mà chịu nhịn thoả hiệp, huống chi lúc này hắn đang loại bỏ huyết mạch nhân tộc, chỉ còn một chút nữa thôi là hoá thành Lục Thiên Vũ có huyết thống  Xích Dực điểu thuần khiết ?

Xích Vương vì Lục Thiên Vũ làm nhiều như vậy, bất kể thế nào cũng không thể để thất bại trong gang tấc.

Vướng Lục Thiên Vũ ở đây, Xích Vương sẽ không dám dùng chiêu thức gì gây thương tổn quá lớn, để tránh ảnh hưởng đến Lục Thiên Vũ đang trong thời điểm yếu ớt nhất. Mà chính nhờ điểm này, hi vọng sống sót của Tiêu Minh liền tăng lên vài phần.

Nếu nói việc Tiêu Minh am hiểu nhất, tất nhiên chính là chạy thoát thân. Bởi vì có điều cố kỵ, Xích Vương cùng đám Yêu Tu nhất thời không biết phải xử trí hắn thế nào, thế nhưng bản thân Tiêu Minh cũng đã phải trả một cái giá cực lớn

Vốn dĩ việc phá bỏ cấm chế đã khiến Tiêu Minh cơ hồ hao tốn toàn bộ linh lực, kể cả khi có Lăng Tiêu cung cung cấp, nhưng linh lực bên ngoài chưa được luyện hoá căn bản dùng không thuận tay, không chỉ khó khống chế, mà mỗi một lần sử dụng đều có cảm giác trong cơ thể bị dao cắt lung tung đau đớn.

Tiêu Minh nghiêng người, miễn cưỡng né tránh công kích của Xích Vương, lại bị chưởng phong quét trúng ngực, cả người vội lùi lại mấy bước, nôn ra một ngụm máu tươi.

Thân thể mất hết sức lực mềm như bùn nhão, Tiêu Minh lảo đảo một chút, muốn đứng  lên, lại bị vấp phải khối gì đó cứng rắn không biết do ai ném vào, trực tiếp bổ nhào xuống đất.— quả thực là lật thuyền trong mương! Tiêu Minh đối với vận may của mình tức đến muốn khóc. Mắt thấy Xích Vương đang phóng tới lần nữa, mà hắn lại chỉ còn kịp xoay người, không thể tìm đường nào sống sót.

Nếu như lúc này Huyền Việt có thể xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân (? ), sau khi kết thúc sự tình hắn nhất định lấy thân báo đáp! – Cho rằng đại nạn đã đến, không còn đường trốn, Tiêu Minh liền mặc kệ trong đầu vẩn vơ nghĩ ngợi miên man, lại không ngờ ngay sau đó, quả thật có một bóng trắng đứng chắn trước mặt hắn.

Bóng dáng kia không hề cao lớn, thậm chí mang theo vài phần mảnh khảnh quen thuộc, bạch y rộng rãi thoải mái, mái tóc đen tuỳ ý để rối tung xoã trên vai.

Rõ ràng dáng vẻ này có chút nhu nhược, nhưng người nọ lại dễ dàng chặn được công kích của Xích Vương, thậm chí trở tay đánh một chưởng thẳng tới ngực Xích Vương, đem vị đại yêu hoành hành ngàn năm ở  Yêu Giới đánh bay ra ngoài.

Sau đó, Tiêu Minh liền nhìn thấy người nọ quay đầu lại, lộ ra gương mặt hắn quen thuộc đến không thể quen hơn nữa, chỉ là trên khuôn mặt Tiêu Minh xa lạ kia lại mang vẻ nhàm chán đến tuỳ ý: “Thật là chật vật quá đi, may là ta chạy tới đúng lúc, tiểu tử.”

Tiêu Minh thần sắc ngây ngốc, dù hắn thông minh khôn khéo tới mức nào, giờ phút này cũng có chút phản ứng không kịp. Mà đáp lời đối phương, lại chính là khí linh Lăng nhi đột nhiên mừng rỡ lao ra, vui sướng cùng cực mà khóc nháo: “Chủ nhân !!! QAQ “

Tiêu Minh: “…”

– Cái quỷ gì đây?