Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 36: Đấu Giá 3

12:09 sáng – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36: Đấu Giá 3 tại dualeotruyen.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Tiếng nhạc đột nhiên vang lên, trước khi buổi đấu giá bắt đầu mọi người sẽ cùng nhau khiêu vũ để làm nóng người.

Mấy chuyện này chả có gì cần thiết cả những giới thượng lưu đều xem nó như một cách quen thuộc để bày vẽ. Thanh Bách từ trên lầu bước xuống liền muốn đi tìm Mỹ An, hai người bắt gặp ánh mắt nhau.

Thanh Bách không hiểu sao Mỹ An đứng ở đó nhìn anh bằng một gương mặt rất động lòng người.

Anh chưa kịp bước tới thì Thế Quang đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô mời cô ra nhảy với anh ta điệu đầu tiên. “Tôi đang mang giày bata không hợp khiêu vũ đâu” – Mỹ An ngại ngùng nói nhỏ vào tai Thế Quang. “Không sao, cô cứ tin tưởng ở tôi” – Thế Quang đặt tay cô lên vai mình, hai tay dịu dàng ôm lấy eo cô. Cả hai cùng mấy cặp đôi khác từng bước từng bước uyển chuyển theo điệu Valse dịu êm.

Mỹ An vẫn luôn cúi mặt xuống dưới để ý chân mình sợ sẽ dẫm phải chân Thế Quang.  “Mỹ An, ngẩng mặt lên đi”

Cô mỉm cười ngước mắt lên nhìn nhưng cô lại không nhìn thẳng vào gương mặt Thế Quang mà lại đặt nó lên người vẫn đang nhìn chằm chằm họ, Thanh Bách.

Mỹ An nhớ đến trong hôn lễ của bọn họ, anh và cô cũng từng khiêu vũ với nhau thế này, đó là lần đầu tiên và cuối cùng. Nụ cười trên mặt của Mỹ An dần rơi xuống, có rất nhiều chuyện mãi mãi không xóa nhòa được.

Dù cho cô đang ở trong vòng tay người đàn ông khác thì hình ảnh trong mắt cô chỉ có duy nhất mình anh. Thanh Bách nhìn hai người kia khiêu vũ với nhau chẳng biết sao trong lòng tràn ngập khó chịu.

Rõ ràng mình luôn chán ghét món đồ đó nhưng chỉ cần người khác chạm vào bản thân liền tức điên lên. Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, Mỹ An gật đầu nói “Cảm ơn” với Thế Quang sau đó liền lùi ra xa.

Thể Quang cũng tự biết cảm xúc của cả hai người không cách nào hòa làm một được.

Mỹ An bước khỏi sàn nhảy chưa xa thì liền bị Thanh Bách túm lấy, anh mạnh mẽ nắm lấy tay cô kéo vào đó lần thứ hai. “Anh buông tôi ra đi” – Mỹ An rất không tự nhiên né tránh anh. Những giai điệu lại bắt đầu vang lên, người ta lại bước vào điệu nhảy kế tiếp.

Thanh Bách và Mỹ An vẫn đứng đó bất động nhìn nhau, cuối cùng Thanh Bách là người khởi động trước, anh siết eo cô vào lòng, ép cô bước đi theo mình. Thanh Bách, anh làm gì vậy?” “Khiêu vũ” – Thanh Bách cưỡng chế đan tay với cô, anh cũng không biết bản thân đang làm gì nữa. Mỹ An bị Thanh Bách ôm ở trong lòng muốn nghẹt thở, so với lần đầu tiên thì lần này cũng không khá hơn bao nhiêu.

Lần trước thì vô cùng lạnh nhạt lần này thì bạo lực cưỡng ép. “Anh…!buông ra một chút, tôi mới bước đi được.” Thanh Bách thả lỏng cô ra, hai người trở về trạng thái khiêu vũ “A..” – Mỹ An loạng choạng mấy bước, lúc sắp ngã xuống anh lại bất ngờ vươn tay ra đón lấy khiến cô hú hồn một phen. “Lưu Thanh Bách, anh cố tình đúng không?” – Mỹ An nghiến răng nói.

Thanh Bách đạt thành ý đồ làm cô hoảng sợ rất hài lòng cong môi cười. Thế Quang đứng ở ngoài quan sát hai người, anh nhấp một ly rượu lắc đầu cười.

Hai người kia nhìn thì cứ như chó với mèo nhưng lại không thể tách rời.

Anh ta rốt cuộc có chen vào được hay không thì thật sự khó nói lắm. Sau khi điệu nhảy thứ hai kết thúc thì buổi đầu giá cũng bắt đầu, mọi người di dời sang một bên hội trường đã được chuẩn bị ghế ngồi chu đáo.

Lúc này Mỹ An liền đi cạnh Thanh Bách, cùng nhau ngồi ở vị trí dành cho công ty Bách Niên. “Đúng như tôi dự đoán tập đoàn Tấn Phát, Gia Linh và công ty Điền An đều có mặt đủ” – Mỹ An ghé vào tại Thanh Bách nói. Thanh Bách gật đầu một cái cho cô vui, đúng là người mới học việc, chỉ có chút chuyện này thôi đã thấy hào hứng rồi. “Không biết bọn họ có đưa ra giá như tôi dự đoán không” – Mỹ An không ngừng tò mò nhìn lung tung. Thanh Bách vươn tay xoay đầu cô hướng về sân khấu: “Tập trung đi.”  Buổi đấu giá hôm nay gồm hai thứ, ba mảnh đất mà bọn họ muốn là cái thứ hai, thứ nhất là quyền làm chủ thầu xây dựng công viên phía Đông thành phố quy mô đến 10.000m2.

Mỹ An cũng tiện xem luôn dự án này, cũng rất có tiềm năng. “Thanh Bách, anh có hứng thú với công viên này không?” “Không” “Hả? Tôi thấy cũng ổn lắm mà, người ta cũng đang tranh nhau quá chừng kìa” Thanh Bách nhíu mày nhìn cô, thở dài giải thích: “Nếu thật sự là miếng bánh béo bở cô nghĩ chủ tịch Quang sao lại mang nó đi đấu giá? Anh ta có tầm nhìn như vậy, chắc chắn nhận ra điểm không ổn mới mang nó bán đi” Mỹ An “ồ” lên một tiếng, anh nói cũng có lý, cô tự thấy mình còn nông cạn chỉ biết nhìn ở bề mặt. Cuối cùng ba mảnh đất kia cũng lên sàn, Mỹ An cả người cùng thẳng, nhất định cô phải giành được.

Thanh Bách đã xem qua bản phân tích Mỹ An chuẩn bị rồi, anh có niềm tin với cô.

“Cô đại diện ra giá đi.” Mỹ An mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh, cô sẽ là người toàn quyền quyết định sao? Áp lực này phải nói là có chút lớn quá rồi đó.

Mỹ An vô cùng bình tĩnh nhìn ba công ty kia nâng giá mảnh đất lên, cô đã tính toán mức giá tối đa bọn họ có thể đưa ra, chỉ cần chờ đến điểm mấu chốt ra giá cuối là được. “Hiện tại mảnh đất này đã được tập đoàn Gia Linh trả giá 18 tỷ 300 triệu, không biết có vị nào đưa giá cao hơn không?” Mỹ An quay sang nhìn Thanh Bách, anh gật đầu với cô, Mỹ An liền tràn đầy tự tin giơ ly rượu lên. “19 tỷ” Mọi người đang ngồi ở đó không khỏi bất ngờ, Bách Niên nảy giờ chỉ ngồi yên không nói gì, một lần ra giá liền khiến ai nấy cũng phải ngước nhìn. “19 tỷ 200 triệu – Tập đoàn Gia Linh vẫn không chịu từ bỏ. “19 tỷ 500 triệu” – Mỹ An lần nữa đưa cao ly rượu. Theo tính toán của Mỹ An không ai nguyện bỏ ra quá 19 tỷ rưỡi cho ba mảnh đất này đâu.

Bách Niên cần nó như thể chỉ vì Thanh Bách sớm có kế hoạch phát triển cho nó và chỉ có họ mới nguyện trả giá cao. “19 tỷ 500 triệu lần thứ nhất, 19 tỷ 500 triệu lần thứ hai” – Thế Quang nháy mắt với Mỹ An, ba mảnh đất này không thoát khỏi tay cô rồi – “19 tỷ 500 triệu lần thứ.” “Quá khen” – Thanh Bách không mặn không nhạt trả lời. “Cậu nghĩ sao nếu một ngày tôi đưa cô ấy đi, cô ấy cũng đã chọn mang đôi giày bata tôi chuẩn bị rồi” Thanh Bách trong một thoáng có khẽ cau mày nhưng rất nhanh quay về dáng vẻ không quan tâm của mình. “Anh cứ thử xem.” Hai người