Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Một Chút Ngọt Ngào Chương 76: Ngọt như lục trà sữa hết

Chương 76: Ngọt như lục trà sữa hết

5:01 chiều – 22/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 76: Ngọt như lục trà sữa hết tại dưa leo tr.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi khai giảng, cuộc sống tiếp tục như thường.

Dịch Nhiên vẫn như trước đây, thỉnh thoảng anh sẽ tới thư viện mượn sách. Thường ngày ăn tối xong, Mục Đồng sẽ dẫn nhóc chó ra ngoài đi dạo. Lúc ngang qua bệnh viện thú y, đôi khi cậu sẽ cầm theo hai ly lục trà sữa, một ly cho mình uống, ly còn lại cho Dịch Nhiên, rồi nói là tiệm trà sữa mua một tặng một.

Dịch Nhiên chưa bao giờ từ chối lục trà sữa của cậu, có lúc anh sẽ dúi cho cậu một ít đồ ăn vặt như quà đáp lễ. Mục Đồng thích cách ở chung thoải mái vui vẻ của họ như bây giờ, cậu thấy rất thỏa mãn.

Cậu đã từng gom gần như toàn bộ sự dũng cảm của mình để chủ động nói chuyện với đàn anh, thế nên, giờ đây có thể đạt được bước tiến dù nhỏ thôi cũng làm cậu thấy vui.

Tháng mười tựa như ranh giới phân chia thời tiết, sau khi kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, trời đổ mấy trận mưa liên tiếp, cảm nhận được nhiệt độ giảm là điều rõ ràng nhất.

Bãi cỏ sân vận động bị thấm nước nghiêm trọng, tiết thể dục giữa giờ hôm nay được thông báo huỷ bỏ.

Một học sinh lớp 11 không thường thấy đang đứng ngoài lớp 10-7.

“Cho hỏi Quý Nhuệ có ở đây không?” Dịch Nhiên hỏi một học sinh vừa ra ngoài bằng cửa sau.

Thằng nhóc Quý Nhuệ này lúc nào cũng đãng trí, buổi sáng ra ngoài thì bỏ quên thẻ cơm trong túi áo đồng phục thay ra để giặt, may sao mẹ phát hiện kịp thời, nếu thật sự bỏ vào máy giặt, đoán chừng sẽ tan tành mất.

Bạn học đó quay lại ngó nghiêng khắp lớp một lượt, nói: “Hình như cậu ấy đi mua đồ rồi ạ.”

“Đây là thẻ cơm của nó, phiền cậu đưa cho nó giúp tôi.”

Nhờ vả đối phương xong, Dịch Nhiên không đi ngay, hồi nãy lúc nói chuyện, anh đã liếc thấy bóng dáng thân quen gần cửa sổ lớp học.

Buổi sáng phải kiểm tra Ngữ Văn, tối qua Mục Đồng thức khuya học thuộc thơ cổ và Văn Ngôn nên thiếu ngủ, bây giờ đang nhoài người tại chỗ ngồi, tranh thủ từng giây từng phút để nghỉ ngơi.

Dịch Nhiên không quấy rầy đối phương, anh dừng trước cửa sổ, tùy ý đặt tay lên bệ cửa sổ, khẽ khom lưng, vui thích cúi đầu nhìn người trước mặt.

Thời gian giao tiết rất ồn ào, bên tai đầy tiếng nói chuyện và cười nói không ngớt của các bạn, Mục Đồng ngủ mơ màng, lúc tiếng chuông vào tiết reo vang, cậu bị bạn cùng bàn lay nhẹ, mệt mỏi mở hai mắt ra.

Không biết một lon lục trà sữa được để trên mặt bàn từ bao giờ, Mục Đồng thắc mắc lắm, cầm lên nhìn kỹ một hồi.

Chắc là lục trà sữa vừa được lấy ra khỏi tủ giữ ấm trong căn tin cách đây không lâu, vẫn còn giữ được cảm giác ấm áp.

“Cậu mua cái này hả?” Mục Đồng lắc lục trà sữa trong tay, hỏi bạn cùng bàn.

“Hả? Không.”

Thế thì lạ ghê, ai mua cho cậu nhỉ?

Mục Đồng hoang mang, lớp phó học tập ngồi ở phía trước nghe thấy nội dung trò chuyện của hai người, bèn quay lại chen lời: “Hồi nãy có một anh lớp 11 tới đưa đồ cho Quý Nhuệ, cái này là anh ấy mang cho cậu.”

Ngoài Dịch Nhiên, Mục Đồng không quen biết đàn anh lớp 11 nào có thể mời cậu uống lục trà sữa.

Lớp phó học tập rất thích hóng chuyện, lại nói tiếp: “Anh ấy còn đứng trước cửa sổ chỗ cậu lâu ơi là lâu, thấy mãi mà cậu chưa dậy nên anh ấy để đồ lại rồi đi.”

Mục Đồng tỉnh ngủ ngay tức thì, quay phắt lại, vội vàng hỏi cô bạn ngồi sau: “Cậu có gương không? Cho tớ mượn xem thử được không?”

Ngay khi mượn được gương, Mục Đồng vội vàng kiểm tra lại mặt mũi của mình một phen.

Thế mà tóc cậu lại rối, có một cọng còn dựng đứng lên!

Sao lại thế này?!

Trong lòng Mục Đồng hơi cuống, cậu cảm giác mình đã đánh mất hình tượng trước mặt Dịch Nhiên, chỉ hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống đó.

Trong toà dạy học của lớp 11 ở một đầu khác của khuôn viên trường, học sinh lớp 11-7 đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, ra sân bãi học tiết thể dục.

Lúc Dịch Nhiên lấy điện thoại trong túi nhét vào cặp, anh tiện thể liếc nhìn màn hình.

Có tin nhắn Wechat mới chưa đọc, Mục Đồng mới gửi trước đó không lâu.

[Mục Đồng]: Cảm ơn nước của đàn anh ạ.

[Dịch Nhiên]: Nhân lúc còn nóng thì uống đi, nguội rồi vị không ngon nữa đâu.

Bên kia vẫn đang trong trạng thái nhập tin nhắn, cứ nhập liên tục nửa phút, cuối cùng chỉ gửi một chữ “dạ”.

Dịch Nhiên nhìn tin nhắn sau cuối, chừng nửa phút sau mới cất điện thoại.

Ban đầu anh mua lon lục trà sữa đó cho mình, nhưng khi nhìn thấy cái đầu nhoài ra ngủ gật có một cọng tóc vểnh lên bên dưới ô cửa sổ, ý định trong lòng anh chợt thay đổi.

Anh nhân lúc đối phương không để ý, lặng lẽ để đồ uống trên bàn.

Điện thoại lại rung lần nữa, lại có tin nhắn mới được gửi đến.

[Mục Đồng]: Em uống lon lục trà sữa đó rồi, ngon lắm.

Khóe miệng của Dịch Nhiên khẽ nhếch lên, tâm trạng của anh khá tốt, đến bên cạnh Tề Sơ, lấy khuỷu tay đụng đối phương: “Đi, chơi bóng rổ.”

Dường như ngày tháng vẫn như thuở đầu, rồi dường như đã có gì đó thay đổi trong thầm lặng.

Rốt cuộc thứ gì đang thay đổi?

Ờm… Có lẽ là trời trở lạnh, bài thi chung giữa kỳ của học kỳ mới đã kết thúc, đầu đông tiễn cuối thu đi, đến lúc này, đại hội thể thao của trường mỗi năm một lần lại đến.

Mục Đồng không có năng khiếu thể thao, đăng ký trượng trưng tham gia vào hạng mục tập thể thú vị, xong việc bèn chuồn tới thư viện.

Trong thời gian diễn ra hội thao, thư viện không mở cửa, Mục Đồng dùng chìa khoá mà văn thư chuẩn bị cho, lặng lẽ lẻn vào.

Cậu tìm trên giá sách cuốn tiểu thuyết trinh thám mà Dịch Nhiên đã mượn lần trước, ngồi đọc một mình trong góc xó khuất nẻo.

Ngay khoảnh khắc này, sự yên tĩnh của thư viện chỉ thuộc về một mình cậu, cơ hội như thế này không nhiều, cậu thích và tận hưởng nó.

Trước khi quen biết Dịch Nhiên, Mục Đồng không hứng thú với tiểu thuyết trinh thám, nhưng thích một người là luôn trăm phương ngàn kế tìm hiểu sở thích của đối phương.

Nhận được sự khen ngợi của đàn anh, dần dà cậu cũng cảm nhận được sức hút đặc biệt của tiểu thuyết trinh thám.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Nghe nói dạo này nổi lên một trò tên là Ai là kẻ giết người, hình như rất thú vị, Mục Đồng hơi muốn hẹn đàn anh cùng đi chơi.

Chọn thời gian nào mới ổn nhỉ? Nhưng bất ngờ mời đối phương thì có khiến anh thấy đường đột không?

Một cơn gió lạnh buốt xương len vào cổ áo của cậu, Mục Đồng không nhịn được run rẩy mất kiểm soát.

Lạnh quá, cậu vừa hà hơi vừa xoa hai tay, nhìn khắp xung quanh hồi lâu mới phát hiện cánh cửa sổ chưa đóng kín.

Mục Đồng bước đến bên cửa sổ, kéo khe hở nhỏ xíu ấy lại.

Có bóng dáng ai mặc áo khoác màu đen đang bước ra từ toà nhà dạy học lớp 11 ở phía xa xa.

Là Dịch Nhiên!

Cách quá xa, nhưng Mục Đồng vừa nhìn đã nhận ra anh chỉ từ dáng đi đối phương.

Chắc là Dịch Nhiên về lớp lấy đồ, anh đeo cặp đeo chéo, định băng qua con đường rợp bóng cây xanh ở bên phía thư viện để tới sân chạy điền kinh.

Mắt Mục Đồng dõi theo nhịp bước của Dịch Nhiên, cậu muốn chào hỏi đối phương nhưng tầng lầu quá cao, gọi to xuống dưới sợ là sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Mục Đồng vẫy tay với người dưới lầu, hình như đối phương chưa thấy. Mục Đồng dẩu môi, vẫy mạnh hơn, y như lau kính vậy, đúng trước cửa sổ liên tục vẫy tới vẫy lui.

Lau kiếng thì lau kiếng, vẫy liên tục hồi lâu, mãi mà người dưới kia chẳng mảy may phản ứng, Mục Đồng cảm giác mình bị phớt lờ nên âu sầu không vui làm mặt xấu với anh.

Dịch Nhiên đang đi đường thình lình ngẩng đầu, nhìn về phía thư viện.

Ánh mắt bất ngờ va vào nhau khiến cả bên đều bất ngờ.

Mục Đồng không kịp thu lại biểu cảm, hình như cậu… thấy Dịch Nhiên đứng dưới lầu cười thầm.

Lại mất mặt nữa rồi…

Không thì bây giờ cậu chuồn, vờ như chưa có gì xảy ra?

Dịch Nhiên từ từ giơ tay, nâng điện thoại lên giữa không trung, lắc lư mấy cái với Mục Đồng.

Mục Đồng không hiểu anh định làm gì, Dịch Nhiên chỉ điện thoại, rồi chỉ vào cậu.

Sau khi get được ý của đối phương, Mục Đồng lấy điện thoại ra khỏi túi, đúng lúc tin nhắn của Dịch Nhiên gửi đến.

[Đàn anh]: Biểu cảm vừa rồi phong phú lắm.

[Mục Đồng]:…

[Đàn anh]: Ở đó làm gì thế?

[Mục Đồng]: Em đang đọc sách, lén vào đấy ạ, hôm nay thư viện không mở cửa.

[Đàn anh]: Em có để ý nếu có thêm một người vào không?

[Đàn anh]: Hôm nay tôi không thi đấu, nhàn lắm.

Trong thư viện, Mục Đồng và Dịch Nhiên ngồi đối diện nhau, tay mỗi người cầm một cuốn tiểu thuyết trinh thám, trong thư viện chỉ có thể nghe thấy duy nhất tiếng hít thở vững vàng.

Mục Đồng không đọc vào, bây giờ khắp tâm trí cậu đều là Dịch Nhiên.

“Em cũng thích đọc sách à?”

Một câu hỏi chợt truyền vào tai Mục Đồng, phá vỡ bầu không khí vắng lặng hiện tại.

“Dạ, thích.”

Cơ mà vì anh nên em mới thích.

Cậu giữ lại câu này trong tim.

“你对什么流派的推理小说比较感兴趣?”

“Em thích trường phái tiểu thuyết trinh thám nào hơn?”

Mục Đồng ngẫm lại, miệng khẽ hé, đang định trả lời thì cửa chính thư viện vang lên tiếng mở khoá “lạch cạch”, có ai đó sắp vào.

Ngoài kia loáng thoáng tiếng nói chuyện của hai người vọng vào.

“Tiểu Chu, hội thao mà còn làm phiền thầy, thật sự xin lỗi.”

“Nào có, chẳng phải có việc gấp nên thầy Lý mới tìm tôi à, tôi mở máy tính tra giúp thầy xem cuốn sách đó ở đâu.”

Hình như người nói chuyện là thủ thư và chủ nhiệm khối.

Nếu bị phát hiện lén lẻn vào, chắc chắn sẽ bị quở mắng một trận.

Mục Đồng và Dịch Nhiên gần như hành động cùng một lúc, hai người vội vàng mang theo đồ rời khỏi chỗ ngồi, rón rén chạy ra phía sau kệ sách, ngồi xổm xuống ẩn nấp.

Nghe tiếng bước chân của thủ thư và chủ nhiệm khối lại gần bên này, Mục Đồng phập phồng lo sợ, ngay cả thở cũng không dám.

Bỗng dưng tay cậu bị người bên cạnh kéo, Dịch Nhiên đặt ngón trỏ trên môi, làm động tác im lặng, anh dắt cậu, lặng lẽ trốn ra phía sau một dãy kệ sách khác.

Hai bên như đang đánh du kích, người lớn áp sát, họ bèn nhanh chóng rời đi, sau khi đổi ba chỗ như vậy, cuối cùng chủ nhiệm khối đã tìm đủ sách thầy muốn mượn.

Tiếng bước chân dần xa, cùng tiếng đóng cửa trầm nặng vang lên, thư viện rộng rãi lại quay về với sự yên tĩnh, lúc này chỉ còn lại hai người họ.

Lưng Dịch Nhiên tựa vào kệ sách, mông ngồi trên sàn, Mục Đồng ngồi chung với anh, im lặng lật mở cuốn tiểu thuyết hồi nãy chưa đọc xong, lơ đễnh đọc sách.

Thỉnh thoảng bên tai truyền đến tiếng nhạc loáng thoáng, Dịch Nhiên đeo tai nghe màu xanh, vừa nghe nhạc, thỉnh thoảng vừa dùng tay khẽ gõ lên đầu gối.

Ngón tay của anh vừa thon dài vừa sạch sẽ, rất đẹp. Mục Đồng nhìn chăm chú đến nỗi mê mẩn, thật muốn cảm nhận cảm giác dắt tay hồi nãy một lần nữa.

Người bên cạnh cơ hồ cảm nhận được ánh mắt của cậu, khẽ nghiêng đầu qua.

Mục Đồng không kịp thu lại ánh nhìn, giả vờ hứng thú với bài nhạc đang phát trong tai nghe của anh, hỏi: “Anh đang nghe bài gì thế?”

Dịch Nhiên tháo một chiếc tai nghe xuống, nhét vào tai cậu, để cậu tự mình cảm nhận.

Tai nghe chưa được nhét chắc, Mục Đồng giơ tay nhét thẳng lại, mu bàn tay hai người vô thức chạm vào nhau.

Có một vấn đề mà Dịch Nhiên luôn quan tâm, anh nói: “Sao tay của em lạnh thế?”

Lạnh lắm ư? Mục Đồng đã sớm quen: “Có lẽ là vấn đề thể chất của em, hễ tới mùa đông là lạnh thế này.”

“Cho em cái này.” Dịch Nhiên lấy một lon lục trà sữa ra khỏi cặp, để lên tay Mục Đồng.

Đồ uống vừa được anh mua từ căn tin trước đó không lâu, vẫn còn ấm.

Hai tay Mục Đồng nắm chặt thân lon đồ uống, bàn tay lạnh lẽo dần hấp thu hơi ấm bên trên.

“Chỉ ủ tay thì không có tác dụng lắm, nhân lúc còn nóng em uống đi, như thế có thể giúp cơ thể ấm hơn một chút.”

Mục Đồng gật đầu, ngoan ngoãn làm theo lời Dịch Nhiên.

Lục trà sữa lần này có vị hoa nhài, thơm và thanh, vị sữa bò nồng nàn mướt mịn, bên trong còn lẫn một ít yến mạch, vào miệng là hậu vị vô tận, khiến người ta không nhịn được phải uống tiếp.

“Vị thế nào?” Dịch Nhiên hỏi: “Nhãn hiệu thường mua trước đây hết sạch rồi, lần đầu tôi mua loại này.”

“Ngon lắm ạ, anh muốn thử không?”

Mục Đồng đưa lục trà sữa trên tay cho anh rất đỗi tự nhiên, rồi lại dừng động tác ngay lập tức, bây giờ không có ly để đựng, chẳng nhẽ để đàn anh uống nước bọt của mình?

“Vẫn thôi—”

Mục Đồng không thể nói hết chữ sau cuối, miệng chợt bị chặn lại.

Nụ hôn của Dịch Nhiên ập đến bất ngờ, như chuồn chuồn bay lượn, nhanh chóng lướt nhẹ qua mặt nước phẳng lặng, kết thúc ngay tức thì.

Cả người Mục Đồng đều ngớ ra, vành tai như có lửa, bừng cháy mất kiểm soát, một đường lan thẳng đến cổ.

Cậu thả tay lên đùi, khó xử mân mê vải quần.

“Lục trà sữa, ngọt lắm.”

Ngọt như bờ môi của em vậy.

“Ò.” Mục Đồng cảm nhận được mình phát âm khàn khàn sượng cứng thấy rõ.

Một bàn tay duỗi đến, phủ lên mu bàn tay Mục Đồng, sau đó dần thu lại, khẽ nắm lấy tay cậu.

Tai nghe đang phát một bài nhạc nhẹ khiến người ta thả lỏng tinh thần, nhưng tâm trạng của hai người lại căng thẳng tột bậc.

Họ, một người viết hết cảm xúc lên mặt, mặt đỏ tai hồng thẹn thùng; một người cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng mồ hôi ẩm ướt tiết ra trên tay đã lộ rõ nội tâm của anh.

Hai người đều là tay mơ vụng về chưa hề có kinh nghiệm yêu đương, nhất cử nhất động biểu hiện ra ngoài khi đối diện với người mình thích đều lúng túng mà dễ thương đến thế.

Chuyện thích ai ấy à, đôi khi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đôi khi là lâu ngày sinh tình.

Dịch Nhiên khó có thể nói rõ rốt cuộc anh thích cậu từ lúc nào, chỉ là một ngày nào đó khi anh hoàn hồn, cõi lòng anh đã thay đổi, không thể cứu vãn.

“Ngày mai anh thi, em tới cổ vũ cho anh được không?”

Dịch Nhiên hỏi, anh đổi tư thế dắt tay khác, đan mười ngón tay với Mục Đồng.

“Dạ.” Mục Đồng đồng ý.

Sau khi im lặng mấy giây, cậu gom hết can đảm mở lời: “Đàn anh ơi.”

“Ừ?”

“Gần nhà em mới mở một tiệm đồ ngọt, bánh kem ngon lắm, em muốn đưa anh đi ăn thử.”

“Còn nữa, thứ sáu tuần sau anh rảnh không? Em muốn… đi chơi Ai là kẻ giết người với anh.”

“Cùng đi bằng thân phận gì đây?”

“Bạn, bạn trai?” Vất vả lắm mới thốt ra được hai chữ nọ, Mục Đồng cơ hồ dùng hết sức lực, ngượng đến nỗi mặt đỏ bừng.

“Vậy…” Dịch Nhiên cười, kề sát tai cậu, hạ thấp giọng đưa ra lời hẹn với cậu: “Tới lúc đó bạn trai phải tự mình qua đón em rồi.”

[Hết]