Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 34

5:46 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34 tại dualeotruyen. 

Editor: B-52

(*) Nhan phấn (fan nhan sắc) là chỉ những người yêu thích hoặc hâm mộ một người nào đó chỉ do vẻ bề ngoài của họ.

Rốt cuộc Tô Tinh Dã không bị cảm mà ngược lại là Trì Hủ sau khi diễn cảnh mưa buổi tối xong trở về khách sạn thì phát sốt. Vốn ban đầu cậu ta định uống mấy viên thuốc cảm để chống đỡ, nhưng ai biết được nửa đêm lại sốt đến tỉnh ngủ nên cuối cùng mới định gọi cho Tiểu Lâm. Tới lúc cầm điện thoại lên cậu ta mới sực nhớ ra Tiểu Lâm hôm nay đã xin nghỉ phép.

Giấc ngủ của Thẩm Vọng Tân tương đối nông, vừa nghe tiếng chuông điện thoại trong đêm liền trở mình thức dậy, anh cầm điện thoại lên thì thấy Trì Hủ gọi tới: “Alo.”

“Anh ơi… em hơi khó chịu…” Giọng Trì Hủ ở đầu bên kia khàn khàn, yếu ớt.

Thẩm Vọng Tân vừa nghe xong câu này thì lập tức tỉnh ngủ: “Em sao thế? Khó chịu chỗ nào? Anh qua ngay đây.” Vừa nói anh vừa xốc chăn lên, đèn còn không kịp mở đã chạy sang phòng của Trì Hủ ở phía đối diện đưa tay gõ cửa phòng Trì Hủ.

“Trì Hủ? Trì Hủ?” Anh vừa gọi hai tiếng thì cửa phòng đã mở.

Trì Hủ đầu óc choáng váng, bụng dạ cồn cào, vừa nhìn thấy Thẩm Vọng Tân liền kêu “Anh ơi” rồi đổ người về phía anh.

Thẩm Vọng Tân thấy vậy nhanh chóng đỡ lấy cậu, cả người cậu ta nóng đến phỏng tay, hơi thở cũng nóng hổi vừa nhìn đã biết là sốt không nhẹ, nên anh lập tức đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay trong đêm. Sau khi đến bệnh viện cậu ấy được kiểm tra ra là sốt tới tận 39.8*C, thật sự là sốt rất cao.

Thẩm Vọng Tân ở lại bệnh viện với cậu ta suốt cả đêm, dịch truyền cũng đổi hết mấy chai. Cho tới gần sáng mà cậu ta vẫn chưa tỉnh lại, trợ lý của cậu xin nghỉ phép cũng không liên lạc với cậu ta mà anh thì phải quay lại đoàn phim. Hết cách anh chỉ có thể gọi cho Đường Viên nhờ cô ấy đến đây chăm sóc cậu ta.

Mấy người Tô Tinh Dã cũng là sau khi tới đoàn phim mới biết Trì Hủ nửa đêm hôm qua bị sốt cao.

Thích Chử hỏi: “Cậu ta không sao chứ? Có nghiêm trọng không?”

“Đêm hôm qua sốt tận 39.8*C tới bây giờ vẫn chưa hạ sốt, tình hình vẫn còn nghiêm trọng đó.”

“Làm sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”

Thẩm Vọng Tân ở bệnh viện canh chừng Trì Hủ cả một đêm, gần như không chợp mắt nên lúc này trong mắt đã hiện lên chút tơ máu hồng hồng. Tô Tinh Dã lập tức lấy từ trong túi của mình ra một lọ thuốc nhỏ mắt đưa cho anh: “Mắt anh đỏ lên rồi kia, anh nhỏ mấy giọt này sẽ đỡ hơn.”

Thẩm Vọng Tân cầm lấy rồi mỉm cười: “Cảm ơn.”

Anh ngửa đầu lên nhỏ vài giọt thuốc, thuốc nước mát lạnh thực sự đã làm dịu đi cơn mỏi mắt. Nhỏ xong rồi anh đưa lọ thuốc lại cho cô nhưng Tô Tinh Dã lại xua tay: “Em còn có một chai dự phòng, anh giữ lại đi, nhỏ vài lần để giảm mỏi mắt rất tốt.”

Ở chung một chỗ đã được mấy tháng mọi người cũng thân thiết với nhau cả rồi. Nghe cô nói như vậy Thẩm Vọng Tân cũng không cần phải khách sáo với cô làm gì nữa.

Giờ giải lao Thẩm Vọng Tân nhận được điện thoại của Đường Viên, nói là Trì Hủ đã hạ sốt, chẳng qua là người vẫn còn chưa tỉnh. Thẩm Vọng Tân dặn dò cô ấy mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

Triệu Tư Vu hỏi: “Cậu ấy đỡ hơn chút nào chưa?”

“Hết sốt rồi nhưng vẫn chưa tỉnh lại.”

“Hết sốt là tốt rồi.”

Bình thường ở đoàn phim Trì Hủ là người tràn đầy năng lượng, cậu ta cứ nhảy nhót tung tăng khắp cả đoàn phim. Hôm nay cậu ta không tới làm mọi người trong đoàn cảm thấy có chút không quen, đặc biệt là người diễn cùng với cậu nhiều nhất, Triệu Tư Vu, cô ấy chống tay lên má nói: “Tôi thật sự rất nhớ hương vị của que cay (1) trên người cậu ấy.”

“Khụ khụ…” Du Thư Yên đang uống nước thiếu chút nữa là bị sặc rồi.

Có vài người không nhịn được cười phá lên.

“Trì Hủ quả thật là người đáng thương nhất trong đoàn chúng ta. Cả đoàn phim này chỉ có mình cậu ta là được muỗi độc sủng, đã thế tháng tám thì say nắng đến tháng mười lại phát sốt.” Chu Thưởng cảm thán.

Chu Thưởng nói có vẻ đều là thật cả, mọi người tuy là đồng cảm với cậu ta nhưng vẫn muốn cười. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy??

Tới giữa trưa Trì Hủ mới tỉnh dậy, lúc tỉnh lại cơn sốt đã hạ, tinh thần cũng đã tốt hơn rất nhiều. Đầu óc không mê man, dạ dày không đau chỉ có trên mu bàn tay có nhiều hơn vài vết kim xanh tái. Sau khi ăn cơm trưa ở bệnh viện xong cậu ta liền nhờ Đường Viên làm giúp thủ tục xuất viện.

Vốn dĩ Đường Viên định đưa cậu ta trở về khách sạn để nghỉ ngơi nhưng cậu ta cứ một mực kiên trì nhất định là phải đưa cậu ta tới chỗ đoàn phim.

Thời điểm Trì Hủ tới lại đúng lúc bọn họ vừa ăn cơm trưa xong, nhưng mà mọi người đối với cậu ta có hơi nhiệt tình quá mức làm cậu ta cảm thấy hoảng sợ.

“Em ăn cơm chưa Tiểu Hủ? Có cần anh gọi một chén cháo ở nhà hàng “Tứ quý” cho em không?”

“Ăn trái cây không Tiểu Hủ? Đúng lúc anh còn chưa ăn, anh đích thân gọt vỏ cho em nha?”

“…”

Trì Hủ có chút ngây ngốc, mọi người đột nhiên nhiệt tình lên thật là đáng sợ…

Khương Nghị nghe nói Trì Hủ trở lại đoàn phim cũng đi qua hỏi thăm câu ta hai câu rồi mới rời đi.

Chờ đến lúc quay phim Trì Hủ lại gần Thẩm Vọng Tân nói: “Anh ơi, tối hôm qua cảm ơn anh nhiều lắm.”

Thẩm Vọng Tân đang xem kịch bản ngẩng đầu lên nói với cậu ta: “Chỗ anh với cậu còn khách khí như vậy làm gì?”

“Nhưng mà em vẫn muốn cảm ơn anh. Em còn tưởng đêm hôm qua em đau đến chết rồi ấy chứ.”

Thẩm Vong Tân bất lực nói với cậu ta: “Nói bậy bạ cái gì vậy.”

Trì Hủ cười “hắc hắc” mấy tiếng, không nói thêm mấy câu nhảm nhí nữa. Mặc dù tối hôm qua cậu ta bị sốt cao nhưng vẫn mơ mơ màng màng nhớ rõ Thẩm Vọng Tân mấy lần nhắc y tá đổi bình dịch truyền cho cậu. Chỉ cần nhớ tới điều này trong lòng cậu đã cảm thấy vô cùng ấm áp. Cậu cảm thấy điều mắn nhất của cậu là đã gặp được Thẩm Vọng Tân trong “Triều Dương.”

Thời gian trôi qua quá nhanh, mới chớp mắt là đã đến tháng mười một, thời tiết càng ngày càng thêm lạnh buốt. Thời điểm mọi người mặc trang phục diễn trên người nhưng chưa phải quay phim đều lấy áo khoác bọc kín cả người. Mà lúc này Tô Tinh Dã đang chuẩn bị cho “Hồng Tụ Vũ”, tối nay cô có một cảnh quay đặc biệt chính là “Cung yến Hồng Tụ Vũ.”

Bởi vì cảnh quay này mà mấy vị lão sư lúc trước rời đoàn hôm nay đã trở lại đoàn phim. Thích Chữ dạo gần đây quá nhập tâm vào nhân vật nên trở nên cực kỳ nhạy cảm, vừa nhìn thấy Thái lão sư cùng Vương lão sư đóng vai cha mẹ của anh hốc mắt liền ửng đỏ.

Cũng không thể trách Thích Chử nhập vai quá sâu, bởi vì nhân vật Lý Tri Hàng này thật sự là quá nhiều cảm xúc và rất đa dạng về sắc thái. Theo như nguyên tác thì Lý Tri Hàng là nhân vật gánh vác nặng nề nhất, khát vọng của hắn, ẩn nhẫn của hắn, bất đắc dĩ của hắn, quá nhiều loại tình cảm đều chỉ có thể chôn chặt tận đáy lòng, cho nên lúc nhìn tháy hai vị lão sư tự nhiên anh ấy có chút không kiểm soát được.

Trước khi bắt đầu quay Tô Tinh Dã đã chuẩn bị kỹ lưỡng và thay xong phục trang cho cảnh quay này. Nhà thiết kế trang phục đặc biệt rất hài lòng với hiệu ứng của bộ trang phục này trên người cô. Cô ấy trang đầy tự tin đem Tô Tinh Dã trở lại phòng hóa trang, vừa mới bước vào cửa liền nói: “Nhìn xem, tạo hình này của Tinh Dã có đẹp không?”

Mọi người vẫn đang cắm mặt vào điện thoại sau khi nghe thấy giọng của nhà thiết kế thì vô thức ngẩng đầu lên nhìn.

Tô Tinh Dã lúc này đang mặc một thân hồng sa nghê thường (2) uốn lượn, bên hông đeo một chuỗi trân châu vàng làm nổi bật lên vòng eo thanh mảnh. Mái tóc dài đen nhánh được cài lên một vương miệng rỗng bằng vàng, phía trên đỉnh đầu đính mấy dải lụa đỏ xen lẫn với lụa trắng. Trên trán cô được điểm thêm một chấm màu mận đỏ tươi, cặp lông mày lá liễu mảnh mai mền mại phía trên đôi mắt lanh lợi, lại thêm đôi môi đỏ thắm đang hé mở.

Tô Tinh Dã bị mấy ánh mắt thẳng thừng của bọn họ làm cho hơi mất tự nhiên. Cô không khỏi có chút gấp gáp, trong lúc hoảng sợ ánh mắt liền theo bản năng mà dừng ở vị trí của Thẩm Vọng Tân, nhưng cô lại né tránh để không phải đụng phải ánh mắt của anh. Chính vì thế tự nhiên cô cũng bỏ qua nét kinh diễm cùng thâm ý lóe lên trong mắt anh.

Cô vô thức cầm lấy dải lụa đỏ mà kéo, nhà thiết kế trang phục nhìn thấy cô đang kéo nó ngay lập tức thốt lên: “Ôi trời tiểu tổ tông của tôi, đừng có kéo nữa, cẩn thận một chút nào. Mấy người các người cũng đừng có một người cũng không lên tiếng như thế chứ, không lẽ là khó coi lắm sao, làm cô ấy hồi hộp rồi kìa?”

Phản ứng của Trì Hủ là từ trên ghế nhảy lên, là một nhan phấn của Tô Tinh Dã cậu ta rất tự nhiên mà khen ngợi cô: “Đẹp!! Rất đẹp!! Tô Tinh Dã xinh đẹp nhất!!”

Tuy rằng cậu ta là một nhan khống (3) lại còn lăn lộn trong giới nghệ thuật không thiếu những nữ nghệ sỹ xinh đẹp, nhưng cậu ta chỉ khống duy nhất nhan sắc của Tô Tinh Dã. Nguyên nhân là do cậu ta thích cái cảm giác thần tiên thoát tục trên người Tô Tinh Dã. Tuy rằng bây giờ cô đang một thân váy đỏ, trang điểm cực kỳ câu hồn nhưng cậu ta vẫn cực kỳ si mê nhan sắc của cô, không kiềm được mà nói ra lời tận đáy lòng: “Tinh Dã, tại sao em lại xinh đẹp như thế này!! Thật sự là quá đẹp đi!! Đột nhiên anh phát hiện em cũng rất hợp với phong cách này đó!!”

Những người còn lại từ đầu tới cuối không nói câu nào thật ra là vì bọn họ đều quá mức kinh ngạc rồi. Giai đoạn trước đây tất cả trang phục và cách trang điểm của cô đều thiên về hướng thanh lịch uyển chuyển, cho nên mấy người họ chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ của cô khi trang điểm lộng lẫy như vậy, tuy nhiên vẻ đẹp diễm lệ này dường như cũng không tạo ra cảm giác quá mâu thuẫn với cô cả.

Thích Chử cười nói: “Không hổ là em gái ruột của anh, thật sự là quá xinh đẹp!”

Phó Tuân liền nói ngay: “Là em gái ruột trên phim thôi, ngoài đời anh làm gì có được cô em gái ruột xinh đẹp thế này chứ?”

Thích Chử: “…”. Anh ấy là con trai độc đinh trong nhà, nếu thật sự muốn có một cô em gái đoán chừng cũng không thể xinh đẹp bằng Tiểu Tinh Dã.

Du Thư Yên chống cằm, vẻ mặt cô ấy si mê nhìn Tô Tinh Dã: “Tinh Dã à, bây giờ tớ thật sự thật sự biến thành nhan phấn của cậu rồi.”

Tô Tinh Dã hơi mỉm cười nhẹ, cô cười một cái lại khiến cho Du Thư Yên sắp ngất luôn rồi, ai dám nói là con gái đều không thích mấy cô gái xinh đẹp chứ! Hoàn toàn sai lầm!! Sự thật là con gái so với con trai lại càng thích những cô gái xinh đẹp hơn!!! Rốt cuộc thì cô gái nhỏ xinh đẹp thật sự là quá đẹp mắt rồi!

Tô Tinh Dã đưa tay xách làn váy rồi trở về chỗ ngồi của mình. Bàn hóa trang của cô và Thẩm Vọng Tân nằm cạnh nhau, lúc ngồi xuống cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Vọng Tân một cái, đôi mắt của anh trước sau như một hiện lên một cảm giác dịu dàng, anh nói với cô: “Em mặc váy đỏ rất đẹp.”

Trong lòng Tô Tinh Dã có chút rạo rực nhưng cô kiềm chế lại được, hỏi nhỏ anh: “Thật ạ?”

Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Đúng, thật là rất đẹp.”

Tô Tinh Dã hơi hơi cụp mắt xuống, cô nhỏ giọng nói thêm một câu: “Màu tiếp ứng của em là màu đỏ.”

Có thể là do giọng của cô quá nhỏ nên Thẩm Vọng Tân nghe không rõ lắm, chỉ nghe được màu đỏ nên hỏi lại: “Em vừa nói gì vậy?”

Tô Tinh Dã lắc đầu cười cười: “Không có, không có gì hết.”

Đột nhiên nghe được một tiếng “Cách cách”, ánh mắt mọi người đều theo bản năng mà hướng về nguồn phát ra âm thanh, là Triệu Tư Vu.

Triệu Tư Vu nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung về phía tay đang cầm điện thoại của cô ấy đang hướng về phía Thẩm Vọng Tân với Tô Tinh Dã. Cô ấy hơi ngượng ngùng cười một cái, sau đó bình tĩnh điều chỉnh lại góc chụp của điện thoại vừa nói: “Tôi chỉ nghĩ là… dáng vẻ của Tiểu Tinh Dã hôm nay thật là quá đẹp nên chụp lại để làm kỷ niệm cũng không có gì quá đáng chứ?”

Bàn hóa trang của Triệu Tư Vu vừa đúng lúc ở phía sau chỗ của Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã, dựa theo góc độ từ chỗ của cô ấy rõ ràng là đang chụp hai người bọn họ, nhưng cô ấy lại nói chỉ chụp có một mình Tô Tinh Dã. Nhưng cho dù là cô ấy có nói như vậy thì mấy người kia cũng không có nghi ngờ gì, bởi vì bọn họ chơi với nhau quá thân thiết rồi. Về cơ bản thì trừ bỏ mấy tiếng đi ngủ ra còn lại mười mấy tiếng đồng hồ đều ở cùng nhau, cho nên việc lấy điện thoại chụp hình nhau cũng không phải chuyện gì quá xa lạ. Nếu mà đào trong điện thoại của Trì Hủ chắc hẳn là mọi người sẽ phát hiện được, trong điện thoại cậu ta nhiều nhất chính là ảnh chụp Tô Tinh Dã.

(1) Que cay: Là một món ăn vặt làm từ bột hoặc tàu hủ ky có dạng hình ống dài, được rất nhiều học sinh ưa thích.

(2) Hồng sa nghê thường: Là loại trang phục chuyên dùng để biểu điệu múa “Nghê thường” nổi tiếng của thời nhà Đường. Cơ bản là bộ đồ múa sẽ tương tự như hình bên trái nhưng tay áo là dạng thủy tụ như hình bên phải (tay áo dài hơn bình thường nhìn như một dải lụa.)