Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 201-202

2:14 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 201-202 tại dualeotruyen. 

201.

Ngày Cá tháng Tư, tôi đăng lên Weibo một bài như sau: Mới sáng ra đã cãi nhau với Mr.Bu, hai bên không ai nhường ai, chuyện chẳng đi đến đâu, đột nhiên thấy thật mệt mỏi, tính cách không hợp nhau, không muốn tự lừa mình dối người nữa, thế là quyết định ly hôn. Không tiếc nuối, không lưu luyến, không hối hận. Romain Rolland nói: Trên đời này chỉ có một chủ nghĩa anh hùng duy nhất, đó chính là khi đã nhìn rõ chân tướng của cuộc đời này rồi mà vẫn đầy tình yêu và nhiệt huyết với cuộc sống. Những người đã từng yêu nhau sâu đậm, thời gian sẽ ghi nhớ tất cả. Tạm biệt, Mr.Bu.

Buổi trưa, Mr.Bu nhắn tin Wechat cho tôi, “Không cần khách sáo! Anh chính là anh hùng nguyện làm mọi việc cho em”.

Tôi đáp, “Nếu như có một ngày em thực sự không còn yêu anh nữa, muốn ly hôn với anh, anh có đồng ý không?”

Một lúc lâu sau anh mới trả lời, “Nếu như thực sự có ngày đó, anh sẽ trả tự do cho em. Anh yêu em, nhưng em hoàn toàn có quyền tự do”.

Tôi nhìn màn hình điện thoại mà trăm mối cảm xúc, đúng lúc đó thì tin nhắn Wechat kia đột nhiên bị mất đi, hiển thị: Mr.Bu đã xoá tin nhắn này và gửi một nụ hôn cho bạn (Khi đó cái này trên Weibo vẫn chưa thịnh hành, mà Wechat cũng chưa sửa được lỗi bug này).

Rất nhanh sau đó, Mr.Bu đã gọi điện tới, “ Anh hối hận rồi, nếu như em thực sự không còn yêu anh nữa…”

Tôi cắt ngang lời anh, sống mũi cay cay, “Sẽ không có ngày đó đâu, bởi vì em cũng giống anh, muốn thử xem chúng ta sống với nhau tới già sẽ như thế nào.”

202.

Tôi viết cuốn sách này rất nhanh chóng bởi vì đó đều là những câu chuyện thực tế. Sau khi viết xong tôi đưa cho Mr.Bu xem. Anh yên lặng đọc hết, sau đó bình phẩm, “Lối viết phóng đại, cảm xúc giả tạo, miễn cưỡng”.

Tôi tức gần chết, nhưng anh lại thở dài, “Em cứ nhất định phải viết câu chuyện của chúng ta cho tất cả mọi người cùng đọc sao?”

Tôi nói, “Mục đích của em khi viết cuốn sách này, nếu nói ra không chừng mọi người sẽ chế nhạo. Thời gian trước có vụ tai nạn xe liên hoàn, còn có sự cố tàu cao tốc. Có những lúc em nghĩ, nếu như em gặp phải chuyện bất trắc, không bao giờ quay trở lại nữa thì phải làm sao? Nếu như em ra đi, em còn có thể lưu lại thứ gì cho anh? Sáu năm đối với cuộc đời một con người là quá ngắn ngủi, rất nhanh thôi sẽ bị những sự vật sự việc khác thay thế. Người ta nói văn chương có thể lưu lại ngàn đời. Em không cầu mong người đời sau sẽ nhớ đến em, em chỉ hy vọng anh đừng quên em một cách nhanh chóng”.

Nói mãi, nói mãi, nói tới lòng chua xót.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh có thể hiểu được tâm trạng bất thường của tôi, thế nên sau đó liền kéo tôi vào lòng, “Em đúng là hết thuốc chữa.”

“Đúng thế, em có bệnh, em thiểu năng, em não tàn, em thích phóng đại, em nhõng nhẽo, cuộc đời của em thật tệ hại, được nghe nhiều đạo lý như vậy mà cuối cùng vẫn sống chẳng ra sao.”

Anh nói, “Cuộc đời đâu thể cứ mãi thuận buồm xuôi gió, em phải biết, Ngô Diệc Phàm đã từng đi rửa bát thuê, TFBoys từng hát rong ngoài đường. Hwang Chi Yeul trước đây phải sống trong căn phòng tồi tàn rách nát trên sân thượng.”

Tôi bị chọc cười.

Nhưng Mr.Bu đang nói với một thái độ rất nghiêm túc. Đột nhiên tôi lại nhớ tới khung cảnh lần đầu tiên tôi gặp anh. Khi ấy anh đang ngồi trong phòng hoà nhạc lung linh ánh đèn đàn ca khúc Roliing in the deep. Ca khúc đó kể về một tình yêu bị phản bội khiến trái tim người ta tan nát, nhưng không hề bi thương uỷ mị mà tràn đầy sức chiến đấu, tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Nghĩ đến đây, tôi tiện miệng hỏi Mr. Bu vì sao lại thích ca khúc đó.

Anh nói, “Bởi vì lúc đó anh cũng There’s fire starting in my heart (1). Em cũng biết đấy, năm tháng thanh xuân của anh trôi qua thật chậm rãi mà cô độc. Anh thường nghĩ, người ta cứ bảo nửa kia của cuộc đời đang trên đường tìm đến với mình rồi, chẳng lẽ người ấy của anh đang trên đường thì bị chó cắn sao?”

(*) có một ngọn lửa bùng lên trong trái tim tôi.

Tôi cười ầm lên, kiễng chân hôn anh, “Xin lỗi, khiến anh phải đợi lâu rồi”.

Nếu như cuộc đời này lừa dối bạn, đừng buồn thương, cũng đừng nóng vội, bởi vì cuộc đời sẽ lại tiếp tục lừa dối bạn. Bạn có tin không? Trên thế gian này duy nhất chỉ có tình yêu chân thành sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn, có thể nó đến hơi muộn một chút, nhưng tuyệt đối không thể nào vắng mặt.