Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3: Chương 3

10:30 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Chương 3 tại dualeotruyen. 

Buổi tiệc mở màn bắt đầu vào lúc năm giờ chiều, trước đó Hạ Dương cứ ở trong phòng xoay qua xoay lại thử hết bộ đồ này đến bộ đồ kia, dáng vẻ còn chưa ưng ý cho lắm.

Khi Tuấn Vỹ đến tìm cô, Hạ Dương vẫn chưa chọn được bộ đồ nào ra hồn.

Tuấn Vỹ bất đắc dĩ liền cầm lên một chiếc áo sơ mi cổ cao đưa cho cô nói “Mặc cái này đi.” Hạ Dương chần chừ “Cái này nhìn có bảo thủ quá không?” Tuấn Vỹ gầm lên “Em định mặc đồ hở hang cho ai xem vậy? Em không nhìn thấy ở đây toàn bộ đều là đàn ông không hả?” Hạ Dương bễu môi, cô định nói vì có đàn ông nên cô mới định mặc đồ mát mẻ một chút, nhưng cô lại không dám nói, sợ nói ra Tuấn Vỹ sẽ tống khứ cô về nước ngay lập tức.

Buổi tiệc được tổ chức tại sân cỏ trong câu lạc bộ, do là câu lạc bộ quốc gia nên diện tích cũng rất lớn, lần này lại có nhiều người tham gia nên khi Hạ Dương cùng Tuấn Vỹ đến thì hầu như mọi người đã đứng gần hết nửa sân rồi.

Tiệc được tổ chức theo dạng buffer ngoài trời, vừa vào Tuấn Vỹ đã nhỏ giọng dặn dò “Anh đi chào hỏi mọi người một chút, em tự mình lấy đồ ăn hoặc đi vòng vòng chơi đi, nhớ cẩn thận là được.” Hạ Dương gật đầu nói “Ok”, cô cũng không định đi theo Tuấn Vỹ làm gì, mấy người kia cô cũng không quen, đi theo nhất định sẽ rất buồn chán.

Hạ Dương tự mình đi một vòng, cô đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Taichi, vừa nhìn thấy anh đang đứng cùng một nhóm trọng tài khác cô liền lân la tiến lại gần.

Chiều nay Taichi mặc một bộ đồ rất thoải mái, anh không mặc vest như buổi sáng mà chỉ đơn giản mặc một chiếc áo polo xanh dương, áo bỏ vào quần vừa lịch sự vừa trông rất tự nhiên.

Mấy người đứng gần anh ai Hạ Dương cũng biết tên, toàn bộ đều là đồng nghiệp và cộng sự với anh trong các trận đấu, mọi người xoay quanh nhau cười nói rất vui vẻ.

Bên cạnh có một bàn trái cây và nước ép để mọi người tự mình phục vụ, Hạ Dương liền lấy cớ đi lấy nước ép mà dần dần tiến lại, cô lắng tai nghe Taichi cùng mấy người kia nói chuyện.

Mấy người đàn ông nói chuyện rất vui vẻ, trong số đó có một người lên tiếng “Cậu đã chọn được ngày cưới chưa?” Hạ Dương bên cạnh nghe rất chăm chú, cô cứ tưởng là một trong số mấy người đồng nghiệp của Taichi kết hôn, mãi đến khi có một giọng nói cất lên liền khiến cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn.

“Vẫn chưa, gia đình hai bên vẫn đang chọn ngày.” Giọng của Taichi cất lên, anh còn vừa nói vừa cười.

Hạ Dương cứ ngỡ là mình nghe nhầm, cô cố gắng nhích lại gần hơn để xác nhận.

“Đúng rồi, lễ đính hôn cũng mới đây mà, lễ cưới từ từ chọn ngày cũng được.

Haizza Taichi của chúng ta sắp sửa kết thúc cuộc sống độc thân rồi.” sau đó còn kèm theo một trận cười vui vẻ.

Hạ Dương nhận ra giọng nói này, đây là giọng của trọng tài Mashaki, một người anh rất thân thiết của Taichi.

Chiếc ly trên tay Hạ Dương rơi xuống va vào bàn tạo ra một âm thanh tuy không lớn nhưng lại khiến mấy người đàn ông bên cạnh chú ý, cũng may bên dưới là sân cỏ nên chiếc ly cũng không bị vỡ ra.

Người đứng gần Hạ Dương nhất giúp cô nhặt chiếc ly lên đưa cho cô nói ” Cô không sao chứ?” Hạ Dương bối rối nhận lấy chiếc ly, cô nhận ra đây là Hiroshi trợ lý trọng tài của Taichi vì vậy liền gật đầu và liên tục nói cảm ơn.

Thấy cô không sao mọi người cũng gật đầu rồi lại tiếp tục câu chuyện.

Hạ Dương đứng phía sau, cô không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là như thế nào.

Taichi đính hôn rồi ư? Từ lúc nào vậy, tại sao một chút tin tức về chuyện này cô cũng không biết? Không biết Hạ Dương đứng như vậy bao lâu, cô im lặng ngẩn ngơ nhìn chiếc ly trên tay mình, mọi âm thanh huyên náo xung quanh lúc này cô không còn nghe thấy nữa, trong lòng cô bây giờ chỉ có tiếng con tim mình tan vỡ mà thôi.

“Em làm sao vậy?” Tuấn Vỹ không biết đến từ lúc nào, nhìn thấy cô khác lạ anh liền bước lại vỗ vai cô.

Hạ Dương choàng tỉnh, cô xoay người nhìn Tuấn Vỹ, không hiểu sao lúc này nhìn thấy anh họ mình cô lại muốn khóc.

Nhưng Hạ Dương chưa kịp lên tiếng thì mấy người phía sau cũng nhìn thấy Tuấn Vỹ, mấy người trọng tài quay lại bắt tay và chào hỏi anh.

Tuấn Vỹ chỉ nhìn thoáng qua Hạ Dương một cái rồi mỉm cười bắt tay chào hỏi lại.

Hạ Dương nhỏ giọng nói “Em đi vệ sinh một chút.” Giọng của cô run run khiến mày Tuấn Vỹ chau lại, anh khó hiểu nhìn theo bóng dáng Hạ Dương đang đi khuất, không hiểu con nhóc cứng đầu này lại bị cái gì k ích thích nữa.

Thấy Tuấn Vỹ có vẻ rất quan tâm Hạ Dương, một người trong nhóm trọng tài liền lên tiếng “Đây là trợ lý mới của cậu sao? Nhìn hơi lạ mặt.” Tuấn Vỹ cười cười “Thật ra là em họ của tôi đấy, con bé vừa tốt nghiệp đại học nên muốn đi theo tôi học hỏi thêm.” Mọi người xung quanh gật đầu như hiểu ra, lúc này chỉ có Taichi lên tiếng “Cô bé đó…hình như gặp chuyện gì đó không vui thì phải.” Khả năng quan sát của Taichi rất tốt, anh là trọng tài bắt chính nên thường xuyên phải tập trung quan sát các cầu thủ thi đấu, vì vậy anh chỉ cần nhìn sơ liền nhận ra Hạ Dương không được ổn.

Tuấn Vỹ lắc đầu cười “Chắc không sao đâu, con gái mà, lâu lâu sẽ nghĩ lung tung một chút.”

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Tuấn Vỹ lại rất lo lắng, anh hiểu tính cách của cô em họ này, hiếm có việc gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cô lắm, lần này xem ra đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Hạ Dương sau khi vào nhà vệ sinh cô liền khóa chặt cửa lại, nước mắt cô lúc này chậm rãi rơi xuống.

Hạ Dương là người rất ít khi khóc, từ nhỏ cô đã là một cô nhóc cứng rắn và ương bướng, nhưng mà lần này cô lại không thể kiềm nén được cảm xúc của mình nữa.

Hạ Dương khóc rất lâu, bao nhiêu tình cảm cô dành cho Taishi dồn nén hơn ba năm qua bây giờ lại cứ như một vết dao cứa vào tim cô.

Taishi đã có bạn gái rồi, thậm chí cũng đã đính hôn, vậy thì cô đến đây tìm anh còn có ý nghĩa gì nữa, cô còn cơ hội sao.

Ba năm qua cô lấy anh làm động lực, ngày ngày đều cố gắng học tập, vì sợ học trái ngành thì sẽ không có cơ hội bắt chuyện thậm chí làm quen với anh, cô lén ba mẹ báo danh vào trường đại học thể thao, hi vọng một ngày nào đó ít nhất cô có thể tìm ra một chủ đề chung để bắt chuyện với anh.

Cô đã cố gắng nhiều như vậy rồi, vậy mà cuối cùng vẫn đến chậm một bước.

Cô yêu thích anh nhưng lại không thể bước vào thế giới của anh, bây giờ đã không thể, sau này cũng sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi..