Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 43: Chương 43

10:31 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 43: Chương 43 tại dualeotruyen. 

Mọi người đều kinh hãi vội vàng chạy đến, Hiroshi đến đầu tiên, anh vừa đỡ Taishi vừa lo lắng hỏi “Cậu có sao không?” Hạ Dương sau khi giao lại đứa bé cho người mẹ cũng vội vàng chạy đến, chỉ là cô chưa kịp chạm vào Taishi thì đã bị Hiroko hất ra ngoài.

Hiroko đỡ lấy một bên của Taishi, vừa khóc vừa hỏi “Anh có sao không, có đau lắm không?” Hạ Dương sững sờ nhìn hai người họ, nhìn thấy Taishi bị đau cô cũng rất đau lòng.

Nhưng cô có thể chen vào sao? Lúc nãy cô đã nói sẽ không tranh thứ không thuộc về mình.

Rõ ràng Taishi và Hiroko mới là một cặp đôi hoàn hảo, nhìn hai người cô cảm thấy không còn chút kẽ hở nào cho mình chen vào nữa.

Taishi nhíu chặt mày vì đau, nhưng anh vẫn lắc đầu “Không sao, không bị thương nhiều lắm.” Hiroshi vội vàng đỡ Taishi đi vào trong, anh nói với Hiroko “Em lái xe của Taishi đi, anh và Niki sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Hiroko vừa lắc đầu vừa khóc “Không, em muốn ở bên cạnh anh Taishi.” Hạ Dương phía sau liền lên tiếng, giọng của cô lại bình tĩnh đến lạ thường “Để em lái cho, hai người mau đưa anh ấy vào bệnh viện đi.” Hạ Dương biết rõ tình hình hiện tại, Taishi lại đang rất đau, cô cũng không muốn tranh cãi gì thêm với Hiroko.

Mà với tình hình đang khóc sướt mướt kia của Hiroko, cô đoán cô ta cũng không thể bình tĩnh mà lái xe được.

Rất nhanh Hiroko đã đỡ Taishi lên xe, trước khi cánh cửa kia đóng lại, Hạ Dương nhìn thấy rõ ràng ánh mắt thất thần của Taishi đang nhìn cô.

Hạ Dương thở dài, cô biết làm sao được, cô cũng rất lo lắng cho anh, càng yêu anh bao nhiêu thì lại càng đau lòng bấy nhiêu.

Nhưng hiện tại cô biết làm gì đây? Chẳng lẽ anh bắt cô phải chạy đến giành anh với Hiroko ư? Vừa vào xe Hiroko đã không nhịn được mà dùng giọng điệu trách cứ nói “Anh nhìn cô ta xem? Anh vì cô ta mới bị như vậy, vậy mà cô ta vẫn rất bình tĩnh, không hề thấy lo lắng cho anh chút nào.” Taishi nhíu mày, anh không nói gì nhưng rõ ràng trong lòng lại rất khó chịu.

Nỗi đau thể xác còn không nhiều bằng sự khó chịu trong lòng anh.

Hiroshi nhìn biểu cảm của Taishi, anh cũng nhíu mày lên tiếng “Em đừng nói nữa, Taishi còn đang bị đau.

Em đừng đả kích cậu ấy thêm nữa.” Lúc Hạ Dương đến bệnh viện thì Taishi đã được đưa vào phòng cấp cứu, vì hạn chế người thân vào cùng nên chỉ có Hiroshi được vào trong, cả cô và Hiroko đều bị bắt ở bên ngoài.

Hiroko đi ra còn không quên trừng mắt với Hạ Dương một cái, giọng điệu chán ghét nói “Bây giờ cô đã hài lòng chưa?” Hạ Dương lười chấp nhất với cô ta, cô lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng, trong lòng lo sợ Taishi sẽ bị thương nặng.

“Hừ, cô đừng giả vờ nữa.

Taishi bị như vậy không phải là do cô gây ra hay sao?” Hạ Dương nhíu mày nhìn Hiroko.

Có phải do cô hiền quá nên cái cô gái này mới hết lần này đến lần khác muốn gây khó dễ cho cô không? Bị Hạ Dương nhìn Hiroko cũng trừng mắt lại.

Trong lúc hai người phụ nữ đang âm thầm đấu mắt với nhau thì cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.

Hạ Dương lo lắng xoay người lại hỏi người bác sĩ vừa mới ra khỏi phòng.

“Anh ấy sao rồi ạ, vết thương có nặng lắm không?” Bác sĩ tháo khẩu trang ra lắc đầu nói “Chỉ bị gãy tay thôi, vết thương trên trán thì không đáng ngại.” Mặc dù đã đoán trước vết thương của Taishi có vẻ không nhẹ, nhưng khi nghe bác sĩ nói xong Hạ Dương vẫn cảm thấy kinh hãi.

Taishi là vì cô mới bị thương, cô cũng không ngờ anh lại bất chấp đến như vậy.

Taishi vẫn còn công việc, tay của anh bị gãy rồi thì làm sao đây? Trong lúc Hạ Dương còn đang hỏi bác sĩ thì Hiroko đã xông thẳng vào trong.

Vừa nhìn thấy cánh tay bó bột của Taishi cô ta đã khóc ầm lên.

Taishi nhíu mày nhìn Hiroko, nếu là lúc trước anh sẽ cảm thấy ấm lòng khi được cô quan tâm, nhưng hiện tại Taishi ngoại trừ thấy phiền ra thì cũng không còn cảm xúc gì khác.

Taishi đưa mắt nhìn ra phía cửa, thấy Hạ Dương vẫn còn đang thẫn thờ đứng ngoài đó, cũng không biết cô đang nghĩ gì.

Sao cô lại không vào thăm anh? Từ nãy giờ Taishi vẫn chưa nghe được lời nào hỏi thăm từ cô cả, chẳng lẽ thật sự như Hiroko nói? Cô vô tâm đến vậy sao? Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Taishi, Hạ Dương chậm rãi đi vào trong, vừa nhìn thấy cánh tay anh khóe mắt cô đã ươn ướt.

Hạ Dương nhỏ giọng nói “Anh có đau lắm không?” Taishi nhìn cô, sau đó khẽ lắc dâud “Không đau lắm.” Hạ Dương cúi đầu nói “Em xin lỗi, em không cố ý khiến anh bị thương như vậy.” Taishi trấn an cô “Không sao đâu, chỉ là gãy tay thôi mà, cũng đã bó bột rồi.

Vài hôm nữa sẽ lành thôi.” Hiroko tức giận nói “Cái gì mà chỉ là gãy tay? Anh như vậy rồi thì làm sao tham gia các trận đấu sắp tới nữa chứ?” Taishi nhìn Hiroko một cái nói “Sắp tới cũng chưa có lịch bắt trận nào, anh xin nghĩ phép là được.

Chẳng phải em còn có lịch quay phim sao? Mau trở về đi.” Hiroko liên tục lắc đầu “Không, em sẽ xin nghĩ vài hôm.

Em muốn ở lại chăm sóc anh.” Taishi thở dài “Đã có vợ anh ở đây rồi, em về đi thôi.” Hạ Dương bị nhắc đến liền sửng sốt, cô nhìn Taishi, rồi sau đó lại quay sang nhìn Hiroko.

Vốn dĩ Hạ Dương đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhường Taishi cho Hiroko chăm sóc, không ngờ đến lại bị Taishi chỉ định như vậy.

Hiroshi cũng không nhìn nỗi nữa, anh kéo Hiroko ra nói “Chuyện này để hai vợ chồng Taishi giải quyết đi, cậu ấy cũng còn có vợ chăm sóc mà.

Đi, anh đưa em về.” Hiroko có vẻ không cam lòng, nhưng thái độ của Taishi đối với cô rất dứt khoát, Hiroshi lại không ngừng khuyên nhủ.

Cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể bực tức rời đi.

Trước khi đi Hiroshi có nói lại với Hạ Dương “Bác sĩ dặn mấy ngày này đừng để tay cậu ta chạm vào nước.

Vết thương cũng không lớn lắm nên chỉ cần chú ý ăn uống và hạn chế động đậy tay.

Tối nay có thể sẽ phát sốt nên bác sĩ yêu cầu ở lại vài ngày để theo dõi, có gì ngày mai anh lại đến thăm hai người.” Hạ Dương gật đầu “Vâng, em sẽ chú ý chăm sóc anh ấy.” Hiroshi gật đầu, sau đó anh kéo Hiroko cùng rời đi.

Y tá bên ngoài cũng bước vào, cô nói với Hạ Dương “Cô đưa bệnh nhân theo tôi đến phòng điều dưỡng, ở đây là phòng cấp cứu nên không tiện cho bệnh nhân nghĩ ngơi.” Hạ Dương vội gật đầu, cô quay sang đỡ Taishi “Anh đi lại được không?” Taishi cười cười nói “Tôi chỉ bị thương ở tay, chân vẫn có thể đi lại bình thường mà.” Hạ Dương lúc này mới phát hiện mình đã nói mấy lời thừa thãi.

Cô cười gượng đỡ một bên tay không bị thương của Taishi, dìu anh đi theo y tá đến phòng nghĩ.

Bởi vì không biết Taishi có ổn không nên trước đó Hiroshi đã đăng ký hẳn một phòng đặc biệt.

Bên trong ngoại trừ giường cho bệnh nhân ra còn có một bộ sô pha, cạnh giường còn có tủ để thức ăn, phía trong cũng có tủ quần áo cho bệnh nhân, nhà vệ sinh cũng ở trong phòng, căn phòng ngoài sự riêng tư thì còn rất yên tĩnh.

Hạ Dương nghĩ cũng đúng, dù gì Taishi cũng là một trọng tài quốc tế nỗi tiếng, chuyện anh bị thương vẫn không nên để nhiều người biết, không khéo lại kéo theo mấy nhà báo lá cải đến nữa.

Cô vẫn chưa quên bài báo kia, bây giờ nếu để lên báo nữa thì sẽ rất phiền phức.

Hạ Dương dìu Taishi ngồi lên giường, cô giúp anh tháo giày ra sau đó lại đỡ anh tựa vào đầu giường.

Y tá sau khi dặn dò hai người họ những thứ cần chú ý thì cũng rời đi.

Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Taishi cứ nhìn chằm chằm khiến Hạ Dương lúng túng, cô ho mấy cái nói “Em đi lấy khăn cho anh lau mặt.”Nói xong liền mở tủ cầm lấy khăn chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Lúc cô quay ra thì thấy Taishi lại chuyển sang nhìn cánh tay bị thương của mình, không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh ngẩn ngơ, đến khi Hạ Dương bước đến anh cũng không nhận ra.

Hạ Dương thở dài, cô tiến lại dùng khăn vẫn còn hơi ướt, chậm rãi lau đi vết máu trên trán của Taishi.

Vừa lau vừa run giọng nói “Xin lỗi anh, em không nghĩ sẽ khiến anh trở thành thế này.” Cảm giác lành lạnh khiến Taishi tỉnh táo lại, anh đưa mắt nhìn cô, bất giác lại cất giọng hỏi.

“Lúc nãy em có lo lắng cho tôi không?” Động tác của Hạ Dương dừng lại, cô khe khẽ gật đầu.

Sao cô lại không lo lắng cho anh được chứ? Nếu nói anh đau một, thì tim của cô chính là đau mười.

Taishi mỉm cười “Tôi cứ tưởng em đã không còn thích tôi nữa.”.