Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 56: Chương 56

10:32 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 56: Chương 56 tại dualeotruyen. 

Ăn tối xong hai người cùng nhau xem ti vi một chút, Hạ Dương vừa gọt trái cây cho Taishi vừa cùng anh xem trận bóng đang phát trực tiếp.

Khác với lần trước, lần này Taishi không còn ghen khi cô nhìn mấy cầu thủ nữa, đổi lại anh sẽ cùng cô nói chuyện phiếm, nội dung có thể là về chuyên môn, cũng có thể nói về biểu hiện của một cầu thủ nào đó, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Buổi tối lại là một trận triền miên, lúc kết thúc Hạ Dương đã mệt đến nỗi người không muốn động đậy, cô gác đầu mình lên ngực Taishi, hai mắt nhắm chặt.

Taishi thỏa mãn, anh vuốt v3 tấm lưng trần của cô, sau đó lại cúi đầu hôn lên trán cô một cái “Sắp tới anh phải đến Tokyo mấy ngày, lúc quay lại sẽ dẫn em về gặp bố mẹ nhé?” Hạ Dương kinh ngạc mở mắt “Tay anh vẫn chưa lành hẳn mà, sao lại gấp làm việc như vậy?” “Giữa tháng sau anh có lịch bắt trận trong nước, nên phải đến ký giấy tờ cũng như nhận lịch của trận đấu.”.

Hạ Dương có vẻ không vui, cô không trả lời mà cọ cọ đầu mình qua lại trên ngực Taishi.

Mặc dù biết công việc của Taishi là dạng đặc thù, anh cũng sẽ phải liên tục đi công tác, nhưng cô thật sự không nỡ, hai người họ chỉ mới ở bên nhau chưa được bao lâu, bây giờ lại sắp chia xa rồi.

Taishi xoay người sang khiến cho mặt anh đối diện với cô “Hay là em cũng đi cùng anh đi, chờ tay anh tháo bột xong sẽ đưa em theo.

Anh làm thủ tục xong cũng phải nhận lịch luyện tập trước trận đấu, thời gian không nhiều nên đi lại sẽ rất tốn thời gian, nếu em đi cùng thì anh có thể ở bên cạnh em nhiều hơn.” Hạ Dương sửng sốt, cô không ngờ Taishi sẽ đề nghị như vậy, cô cẩn thận hỏi “Em có thể đi cùng sao?” Taishi gật đầu “Được chứ, bên phía liên đoàn có sắp xếp khách sạn cho bọn anh ở gần đó, lúc anh luyện tập em có thể đi lòng vòng bên ngoài chơi, cũng có thể vào sân xem anh tập, sau khi anh kết thúc sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon, buổi tối sẽ đưa em đi dạo.” Taishi nhỏ giọng dụ dỗ.

Anh thật sự cũng không muốn xa cô vợ nhỏ của mình chút nào.

Hạ Dương nghĩ nghĩ, cô cảm thấy như vậy cũng tốt, cô làm việc online nên có thể mang việc theo làm, quan trọng là cô và Taishi vẫn sẽ có thời gian ở bên nhau.

Hai hôm sau Taishi cuối cùng cũng được tháo bột, bác sĩ ngoại trừ dặn dò anh không nên làm mấy việc nặng ra thì cũng không còn gì khác.

Hiện tại ở Nhật đang là mùa hè, lúc hai người về đến nhà cũng đã là buổi trưa, mùa hè ở đây không nóng như ở Việt Nam, Hạ Dương vừa mở cửa xe đã cảm nhận được từng cơn gió mát thổi đến.

Trong sân của nhà bên cạnh có trồng một cây rẽ quạt to, gió thổi làm mấy chiếc lá rẻ quạt bay sang sân nhà hai người.

Hạ Dương vui vẻ nhặt lên một chiếc lá vàng óng, cô giơ về hướng mặt trời, ánh nắng xuyên qua khiến cô có thể thấy được cấu trúc và từng đường vân trên chiếc lá.

Taishi đứng phía sau nhìn cô, trong mắt anh lúc này tràn ngập vẻ dịu dàng.

Hạ Dương không xinh đẹp như minh tinh, vẻ đẹp của cô thiên về sự trong sáng nhiều hơn, một nét đẹp thuần khiết đặc biệt.

Taishi cảm thấy có ngắm cô cả đời cũng không chán, sự đặc biệt cùng dáng vẻ xinh đẹp này của cô không biết từ lúc nào đã in sâu vào trong tâm trí anh.

Taishi bước đến ôm lấy Hạ Dương từ phía sau, tóc của cô vì nắng chiếu vào mà tỏa ra sự ấm nóng, chạm vào da thịt anh như thể khiến tim anh ấm áp lên cả ngàn lần.

Hạ Dương xoay người đưa chiếc lá cho Taishi xem “Anh xem nó nè, có phải rất đẹp không?”

Taishi gật đầu “Ừ, rất đẹp.” Sau khi tay của Taishi đã khỏi hẳn, hai người bắt đầu sắp xếp đồ đạc đến Tokyo.

Lộ trình có hơi xa nên Taishi là người cầm lái, Hạ Dương ngồi ghế phụ cùng anh nói chuyện, có lẽ vì quá mệt mỏi, mới nói được vài câu cô đã ngáp tới ngáp lui.

Taishi buồn cười, anh chỉnh lại nhiệt độ trong xe, rồi quay sang nói “Em ngủ một chút đi, đến nơi anh sẽ gọi dậy.” Hạ Dương gật gật đầu, cô điều chỉnh tư thế lại rồi mới an tâm nhắm mắt ngủ.

Tuy nói là đường xa nhưng lái xe gần hai tiếng đã tới, lúc đến cửa khách sạn đã gặp ngay nhóm người của tổ trọng tài đợi sẵn.

Taishi hạ cửa kính xuống chào hỏi mọi người, nhìn thấy ghế phụ của anh còn có thêm một cô gái, Mashaki liền hỏi “Cô bé nào đây, nhìn mặt quen quá.” Taishi cười cười “Tôi đi đỗ xe xong sẽ quay lại liền.” Cả nhóm nhìn theo hướng Taishi rời đi, Mashaki không nhịn được liền áp sát vào Hiroshi hỏi “Cậu nói đó là vợ của Taishi sao?” Hiroshi gật đầu, thật ra trước khi Taishi đến anh đã nói sơ mọi chuyện với mấy người trong nhóm, một phần là muốn họ hiểu rõ, phần còn lại là sợ họ không hiểu sẽ nói ra mấy lời khiến Hạ Dương khó xử.

Cả nhóm mấy người họ vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè lâu năm, chuyện tình của Taishi và Hiroko mấy người họ cũng biết rất rõ, cứ ngỡ sẽ có thể cùng nhau ăn cưới của hai người đó, không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện như vậy.

Trong nhóm trọng tài tổng cộng có đến bảy người, Taishi, Hiroshi, Mashaki, Akanji, Junji, Yushiro và Konta.

Mashaki là người lớn tuổi nhất, cũng là người hay nói nhiều nhất trong nhóm.

Sau khi biết chuyện của Taishi, những người còn lại đều thấy làm tiếc, Hiroko là một cô gái xinh đẹp, cô ấy và Taishi cũng rất xứng đôi.

Hiroshi vỗ vai mấy người còn lại nói “Thôi, quan tâm làm gì, dù sao hiện tại Taishi cũng rất tốt, mấy chuyện cũ chúng ta đừng nhắc lại nữa, tránh cho hai vợ chồng họ khó xử.” Yushiro đột nhiên lên tiếng “Sao tôi cứ cảm thấy cô gái kia có hơi quen nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?” Mashaki và mấy người kia cũng gật đầu “Đúng vậy, nhìn quen thật.” Hiroshi bật cười “Em họ của Will, nhà tài trợ đại diện cho Việt Nam đó.” “Hèn gì tôi lại thấy quen như vậy, thì ra là cô nhóc kia.” “Nhưng người ta nhìn còn trẻ như vậy.

Chẳng lẽ Taishi lại trâu già găm cỏ non sao?” Cả nhóm đều bật cười, ai cũng chẳng ngờ đến sẽ có ngày Taishi lại lọt vào tay một cô nhóc nhỏ hơn anh cả chục tuổi như vậy.

Lúc Taishi lái xe đi đỗ Hạ Dương đã lờ mờ tỉnh giấc, cô quay sang nhìn Taishi “Đã đến nơi rồi sao?” Taishi rẽ vào ô đỗ xe nói “Ừ, mấy người Hiroshi cũng đang đợi ở cửa khách sạn.” Hạ Dương tự nhiên thấy chột dạ “Họ có nhìn thấy em không?” Taishi cười cười “Có, còn thấy rất rõ một nhóc lười đang ngủ nữa.” Hạ Dương cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, bị thấy như vậy thì còn gì là hình tượng nữa, cô trách Taishi “Sao anh không gọi em dậy?” Taishi xoay qua giúp cô tháo dây an toàn, vừa nhân tiện hôn trộm cô một cái “Anh chưa kịp gọi thì đã bị họ nhìn thấy rồi.” Hạ Dương nhăn mặt “Vậy giờ phải làm sao đây?” Taishi nhéo mũi cô “Lo lắng gì chứ? Cũng đâu phải lần đầu tiên em gặp họ.” “Nhưng mà lần này không giống mấy lần trước.” Taishi gật đầu “Cũng đúng, bây giờ em là vợ của anh rồi.

Nào xuống xe thôi, anh đưa em đi gặp bọn họ.”

Hạ Dương ngại ngùng bị Taishi nắm tay dẫn đến trước mặt mấy người Hiroshi, ngoài dự đoán của cô, mấy người họ không hề tỏ ra kinh ngạc hay tò mò về cô, nhìn thấy cô họ liền vui vẻ bắt tay chào hỏi.

Hạ Dương có chút khó hiểu, cô nhìn qua Hiroshi, thấy anh cũng đang nhìn mình cười, lúc này Hạ Dương mới hiểu ra, có lẽ là do sợ cô ngại nên Hiroshi đã chủ động giúp cô giải vây hết rồi.

Mashaki vẫn là người nói nhiều nhất, anh bước lên vỗ vỗ vai Taishi nói “Cậu giấu kỹ thật, rồi định bao giờ cho bọn tôi uống rượu mừng đây.” Taishi cũng cười “Sẽ nhanh thôi, chờ sau khi kết thúc trận đấu lần này sẽ tính đến chuyện chọn ngày.” Konta nói “Chuyện gì cũng đâu thể quan trọng bằng chuyện kết hôn, cậu cứ xin nghĩ phép đi, chuyện còn lại cứ giao cho bọn tôi.” Hạ Dương vội xua tay “Dạ cũng không vội đâu ạ, công việc vẫn quan trọng hơn.” Mấy người đàn ông đều bật cười, chỉ nghe Hiroshi nói “Có phải ngày thường Taishi toàn ăn hiếp em không?” Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô gái nhỏ này, cả nhóm không nhịn được mà trách cứ Taishi một hồi.

Taishi ôm lấy vai của Hạ Dương nói “Được rồi, mau vào nhận phòng đi.” Lúc vào phòng khách sạn Hạ Dương mới có thể bình tĩnh trở lại, lúc nãy cô thật sự là ngại muốn chết.

Nhìn Taishi cứ loay hoay sắp xếp đồ cho hai người họ, Hạ Dương không nhịn được liền hỏi “Sao mấy anh ấy không tò mò chuyện của chúng ta nhỉ?” Cô rất bất ngờ với thái độ của mấy người trong nhóm của Taishi, tuy họ không nhiệt tình với cô nhiều như với Hiroko, nhưng cũng chào đón cô rất vui vẻ.

Taishi chậm rãi nói “Có thể là Hiroshi đã nói cho họ nghe mọi chuyện rồi.” Hạ Dương lại nhíu mày suy nghĩ, lúc trước cô nhìn thấy họ rất thân thiêt với Hiroko, còn cô ít nhiều gì cũng là nguyên nhân khiến Hiroko và Taishi tan rã, sao họ lại không có chút gì phản ứng hay trách móc cô nhỉ.

Trước khi đến đây Hạ Dương đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với những lời chỉ trỏ, hay những lời trách cứ rồi, không ngờ hoàn cảnh lại không giống như cô tưởng tượng.

Chỉ có Taishi biết vì sao thái độ của mấy người kia lại như vậy, anh rất hiểu tính cách của mấy người bạn mình, có lẽ họ cũng biết không phải lỗi của Hạ Dương, trong chuyện này cô mới chính là người đáng thương nhiều nhất.

Thật may là anh và cô cuối cùng cũng có thể buông bỏ quá khứ mà ở bên nhau, đối với anh mà nói, ánh nhìn của người khác không hề quan trọng, chỉ cần anh và cô hạnh phúc là được rồi..