Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 82: Chương 82

10:33 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 82: Chương 82 tại dualeotruyen. 

Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, Hạ Dương rất không thoải mái mà đề nghị “Hay là bọn mình đổi bàn khác đi.”Bảo Trân nhìn xung quanh một vòng nói “Giờ là buổi trưa, quán hết chỗ ngồi rồi.

Mày còn muốn đổi sang chỗ nào nữa?”Trong lòng Hạ Dương âm thầm gào thét “Chỗ nào cũng được, miễn sao né được hai tia lửa ở hai bên.” Cô nhìn Bảo Trân bằng ánh mắt đáng thương.

Bảo Trân nhìn lại cô bằng ánh mắt “Đáng đời mày.” Sau đó cất giọng “Tao thấy ngồi đây được mà.”Hạ Dương cố gắng nói “Hay là cho tao qua ngồi chung với?” Sau đó không đợi Bảo Trân đồng ý, cô vội vàng đứng dậy chạy sang.

Chiếc ghế cuối cùng chỉ còn lại Gia Luân và Taishi ngồi cùng nhau, hai người nhìn nhau thêm một cái rồi như hiểu ý mà quay sang hướng khác.

Hạ Dương thở ra một hơi, cô hỏi Bảo Trân “Đã chọn được món chưa, tao đói sắp xỉu rồi nè.”Bảo Trân lườm cô “Chọn rồi, mà mày không hỏi xem ổng ăn được món gì à?” vừa nói vừa hướng mắt về Taishi.Hạ Dương lại ngại ngùng nhìn Taishi một cái, cô nói nhỏ “Ổng cũng dễ ăn lắm, tao ăn được là ổng ăn được à.”Bảo Trân gật đầu “Tao quên mất ổng là chồng mày, mày còn thương người ta đến chết đi sống lại mà sao không hiểu được tính người ta.” Hạ Dương bị cô trêu chọc, liền đưa tay vỗ vào mu bàn tay cô một cái.Taishi nhìn hai người, anh che miệng hỏi Hạ Dương bằng tiếng Nhật “Bạn em biết tiếng Nhật không?”Hạ Dương quay sang hỏi Bảo Trân “Mày biết tiếng Nhật không?” Bảo Trân lắc đầu “Không, tao biết được tiếng Anh là đã giỏi lắm rồi.”

Hạ Dương nói lại với Taishi “Cô ấy không biết.”Taishi lại hỏi “Còn hai người kia?”Hạ Dương thành thật quay sang hỏi “Hai anh biết tiếng Nhật không?”Chí Khang lắc đầu “Tiếng Việt anh còn chưa nói xong lấy đâu ra biết thêm tiếng khác.”Gia Luân cười cười “Anh chỉ biết sơ sơ vài câu tiếng Anh thôi.”Sau khi nghe Hạ Dương dịch lại, Taishi có vẻ đắc ý, ít ra anh vẫn còn khoảng riêng tư với Hạ Dương.

Mấy người kia không biết tiếng Nhật thì anh có thể dùng tiếng Nhật tâm sự với Hạ Dương rồi.Rất nhanh thức ăn đã được mang ra, đều là những món Việt Nam chính thống, đặc biệt còn có gà rừng nướng và cơm lam.

Taishi nhìn con gà được lót lá chuối bên dưới, sau đó lại đưa mắt nhìn sang cơm bên trong ống tre, ánh mắt anh đầy hiếu kỳ hỏi Hạ Dương “Cái này ăn như thế nào?”Hạ Dương đã nhận việc sẽ là người hướng dẫn cho Taishi, vì vậy cô rất nhiệt tình mà giới thiệu từng món, sau đó chỉ cho Taishi cách ăn.

Cô chăm chú nhìn biểu cảm ăn thử của Taishi, còn rất quan tâm hỏi “Thế nào, ăn ngon không?”Taishi gật đầu “Mùi vị rất đặc biệt.”Ba người còn lại nhìn hai người họ, thấy Hạ Dương không để ý đến mình nữa Gia Luân liền gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô “Miếng này nhiều thịt nè, em ăn đi.”Taishi đưa mắt nhìn Gia Luân, sắc mặt anh đanh lại, sau đó nhìn thấy Hạ Dương ăn miếng thịt kia, anh lại khó chịu “Anh cũng muốn ăn thịt.”Hạ Dương đang bận cắn miếng thịt, cô gật đầu đẩy đĩa thịt lại gần Taishi một chút.

Gia Luân không biết có phải cố tình hay không, anh rất thân thiện mà gắp một miếng thịt bỏ vào chén Taishi, sau đó dùng tiếng Anh nói “Anh ăn đi.”Sau khi nhìn thấy rõ miếng thịt Gia Luân gắp cho Taishi, Bảo Trân liền bị sặc cơm, Hạ Dương thì rơi luôn miếng thịt trong miệng.

Chí Khang nhìn thấy miếng thịt kia là phao câu của con gà thì nhìn Gia Luân bật cười.

Hạ Dương lườm Gia Luân một cái, cô đưa đũa gắp cái phao câu kia bỏ vào chén mình, sau đó gắp cho Taishi một miếng thịt khác.Taishi ngơ ngác hỏi cô “Làm sao vậy?”Hạ Dương lắc đầu “Không có gì, miếng thịt này em thích.”Gia Luân bị Hạ Dương lườm thì cười cười, sau đó không làm gì nữa mà tập trung ăn phần của mình.

Có vẻ mấy món ăn này rất hợp khẩu vị với Taishi, Hạ Dương để ý thấy anh ăn nhiều hơn mọi ngày, trong lòng cô không khỏi cảm thấy vui vẻ.Ăn xong cả nhóm đều no đến không thở nỗi, Hạ Dương đưa tay vuốt vuốt cái bụng đã nhô cao của mình.

Cô hỏi Bảo Trân “Ăn xong giờ tụi mình làm gì đây?”Bảo Trân lại nhìn sang hai người kia “Có tiết mục gì vui không?”Gia Luân chủ động đề nghị “Hay ghé quán anh nghĩ trưa đi, buổi chiều thì ra ngoài trung tâm chơi.”

Hạ Dương nói “Để em với Trân về nhà tắm rửa thay đồ đã, buổi chiều đi chơi luôn khỏi về nhà.”Mọi người đều gật đầu, Taishi rất biết ý, anh lấy ví tiền của mình ra đưa cho Hạ Dương “Em thanh toán giúp anh nha.”Hạ Dương gật đầu, cô rất thuận tay mà lấy tiền trong ví Taishi ra trả.

Gia Luân lại nhìn hai người nhiều hơn một chút, chân mày cũng chậm rãi nhíu lại.Về nhà của Bảo Trân thì sẽ phải đi ngang quán của Gia Luân, Gia Luân và Chí Khang đi đến đó thì dừng lại “Bọn anh ở đây chờ tụi em nha.”Bảo Trân gật đầu, sau đó cô nhìn Taishi hỏi Hạ Dương “Còn người này thì sao?”Hạ Dương đang định quay lại hỏi Taishi thì có một giọng nói vang lên “Taishi? anh cũng ở đây sao?”Từ trong quán cà phê của Gia Luân có một cô gái bước ra, người đó không ai khác chính là Diễm My, nhìn thấy Taishi cô ấy sửng sốt bước lại.Taishi lịch sự gật đầu.Diễm My nhìn thoáng qua nhóm người Hạ Dương, không biết trong số mấy người này ai là người Taishi muốn tìm.

Nhưng nhìn thấy anh đang đứng gần Chí Khang và Gia Luân, cô đoán hai người này là bạn anh, vì vậy nhiệt tình chào hỏi “Xin chào mọi người.”Bốn người kia tất nhiên lịch sự chào hỏi lại.Diễm My hỏi Taishi “Anh định đi đâu sao?”Trong lòng Hạ Dương đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống lộp bộp, cô đưa mắt nhìn qua Taishi.

Taishi cảm nhận được ánh mắt của cô, anh lạnh nhạt nói với Diễm My “Chúng tôi định vào đây uống cà phê thôi.”Dù sao cũng là khách của quán mình, Gia Luân cười hỏi “Em cảm thấy nước ở đây có vừa miệng không?”Diễm My gật đầu cười “Uống rất ngon.”Sau đó lại nhìn thoáng qua Taishi nói “Em đến đây có một mình nên hơi buồn, mọi người có thể cho em nhập hội với không?”

Gia Luân vẫn là người nhiệt tình nhất, anh gật đầu “Được chứ, chỉ là bây giờ bọn anh định vào quán nghĩ trưa, buổi chiều mới ra trung tâm chơi.”Hạ Dương quay sang hỏi Taishi “Em về nhà Bảo Trân thay quần áo, anh ở đây với họ luôn sao?” Giọng nói của cô còn pha thêm một chút bực dọc.Taishi lắc đầu “Anh đi theo em.”Bảo Trân sau khi biết được quyết định của Taishi, cô khó hiểu hỏi Hạ Dương “Mày đi thay đồ, ổng đi theo làm gì?”Hạ Dương cười cười “Không biết, để ổng ngồi ở trước đợi đi.”Nói xong mọi người liền chia hướng ra đi, Diễm My không ngờ Taishi lại đi theo Hạ Dương và Bảo Trân, cô vội vàng tiến lên “Taishi, anh đi đâu vậy?”Taishi khó hiểu nhìn cô “Không phải cô nói muốn ở đây đợi sao?”Nhìn thấy Diễm My có ý muốn đi theo, Hạ Dương lạnh nhạt nói với Taishi “Không thì anh ở lại đây luôn đi.”Sao Taishi có thể không nhìn ra ý tứ của cô, anh nhanh chóng lắc đầu “Anh đã nói là đi theo em rồi mà.”Hai bên cứ đưa đẩy qua lại khiến Bảo Trân khó chịu, cô lên tiếng “Cuối cùng là sao nè?”Hạ Dương dứt khoát nói “Em đi trước.” Sau đó bỏ đi.Taishi rất tự giác, anh vội vàng bước nhanh theo Hạ Dương.Bảo Trân nhìn hai người họ, cuối cùng đưa mắt nhìn sang ba người còn lại, cô đành nói với Diễm My “Chị ở lại đây chơi với anh Luân đi, bọn em về thay đồ rồi quay lại.”Gia Luân gãi đầu, sau đó nói với Diễm My và Chí Khang đi vào trong.Taishi đi nhanh theo Hạ Dương, anh kéo tay cô lại “Đi chậm thôi, dốc ở đây cao lắm.”Hạ Dương có vẻ khó chịu, cô vung tay ra “Anh đi theo em làm gì?”Taishi bất đắc dĩ “Anh không đi theo vợ anh thì theo ai.”Taishi chủ động giải thích mối quan hệ của mình với Diễm My cho Hạ Dương nghe, Hạ Dương càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, cô hỏi lại “Vậy là ổ bánh mì sáng nay là do cô ta cho anh?”Taishi thành thật gật đầu.Khóe môi Hạ Dương giật giật, nhưng dù sao cũng đã ăn vào rồi, giờ cô muốn nôn ra cũng nôn không được..