Chương 59
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 59 tại dualeotruyen.
Editor: Ê Đê Ban Mê Minh Hoàn có chút thẹn thùng: “Không.” Bàn tay của Lưu Đàn để sau thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng di động đến chỗ eo nàng: “Thật sự không sao?” Minh Hoàn bị hắn nhẹ nhàng bóp, toàn thân đều mềm nhũn. Nàng cảm thấy thân thể tê dại, cả người đều không dễ chịu lắm. Minh Hoàn nắm lấy vạt áo của Lưu Đàn: “… Điện hạ!” Phúc lợi đời này của Lưu Đàn không nhiều chút nào. Từ lúc thành thân cho tới bây giờ hắn cũng chỉ mới chạm vào nàng hai lần mà thôi, không so được với lúc trước, gần như là hàng đêm vui vẻ. Làm một nam nhân trưởng thành, như vậy làm sao có thể đủ được. Hắn xoay người đè Minh Hoàn lên giường rồi nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Đôi mắt Minh Hoàn rõ ràng sáng ngời, màu mắt rất trong trẻo, lúc nàng nhìn chăm chú vào người khác thật ra rất mê người. Yết hầu của Lưu Đàn hơi chuyển động: “Thật sự không nghe lời?” Cổ tay của Minh Hoàn bị hắn nắm thật chặt, trong lúc nhất thời nàng cũng không nói ra được lời gì. Lưu Đàn có lòng dạy dỗ nàng. Hắn hôn lên trán Minh Hoàn một cái: “Cô không nỡ bắt nạt nàng, Hoàn Hoàn, nàng ngốc nghếch quá, cùng Cô hôn môi được không? Cô dạy nàng làm thế nào…” Nói xong hắn hôn Minh Hoàn. Cuối cùng lúc Minh Hoàn được thả ra, cả người nàng đều ngất ngất ngây ngây. Nàng như vậy, Lưu Đàn đương nhiên không nỡ để nàng xuống giường, hắn ôm nàng vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành một phen. Minh Hoàn để Lưu Đàn ôm, cảm thấy xương cốt đều có chút đau, Lưu Đàn quả thật là người thô lỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc, ôm nàng cũng dùng sức lực rất lớn. Minh Hoàn đỡ bả vai Lưu Đàn, chủ động ngậm lấy môi hắn.
Trong nháy mắt, thân thể Lưu Đàn thế mà lại cứng đờ, bàn tay đặt trên vai Minh Hoàn cũng nới lỏng ra mấy phần. Minh Hoàn vụng về dựa theo điều Lưu Đàn mới dạy nàng mà đi thăm dò, nàng quá ngốc, thỉnh thoảng sẽ va chạm phải răng của Lưu Đàn, nhưng mà Minh Hoàn cũng rất chăm chú, mặc kệ là làm gì, Minh Hoàn đều làm rất nghiêm túc. Nàng rất chân thành rất dịu dàng mà đối đãi với Lưu Đàn, lúc hôn, sợi tóc mềm mại của Minh Hoàn nhẹ nhàng đảo qua gương mặt của Lưu Đàn, trong hơi thở của Lưu Đàn đều là mùi hương trên người Minh Hoàn. Nàng rất mềm mại, mềm như không xương, bị hắn giữ trong lòng bàn tay, bàn tay cực nóng của Lưu Đàn dán trên cánh tay của Minh Hoàn. Toàn thân hắn đều nóng lên, bị Minh Hoàn trêu chọc tới mức nói không nên lời. Hôn đến cuối cùng, Minh Hoàn nhẹ nhàng cắn môi dưới của hắn một cái, sau đó cụp mắt nhìn hắn: “Là thế này sao?” Nàng thực sự quá đẹp, lần đầu tiên Lưu Đàn nhìn nàng là đã vì nàng mà mê muội, vì nàng mà cuồng nhiệt, bây giờ nhìn lâu như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy Minh Hoàn đẹp đến mức chấn động lòng người. Chỉ có điều, nàng từ một tảng băng cứng lúc ban đầu đã bị Lưu Đàn sưởi ấm thành một ao nước xuân. Lưu Đàn gật đầu: “Đúng vậy, mỗi buổi sáng Hoàn Hoàn đều hôn Cô như vậy được không? Cô rất cần nàng.” Hắn cần tình yêu của Minh Hoàn, cần sự quan tâm của Minh Hoàn, ở cùng với nàng càng lâu thì càng phát hiện ra tình yêu đối với nàng đã sâu đậm thêm mấy phần. Minh Hoàn không nói lời nào, bờ môi nàng vẫn đỏ bừng, rất ướt át, trong mắt mang theo nước, cực kỳ mê người. Bàn tay Lưu Đàn xoa nhẹ lên môi Minh Hoàn, ánh mắt hắn càng trở nên tối đi. Màn che vừa rồi bị Minh Hoàn vén lên lại được Lưu Đàn che lại, Lưu Đàn kề sát vào vành tai của Minh Hoàn: “Cô lại dạy nàng cái khác.” Nửa canh giờ sau. Minh Hoàn nhìn tay mình, nàng có chút khiếp sợ, cả người đều kinh ngạc đến mức không biết nên nói như thế nào. Lưu Đàn thỏa mãn mà nói: “Mặc kệ như thế nào, Hoàn Hoàn đều phải thỏa mãn Cô.” Minh Hoàn rất giận, nàng nói: “Điện hạ có thể khống chế bản thân mình một chút không?” Đương nhiên là không thể. Trong mắt Lưu Đàn mang theo ý cười, hắn vừa nhìn thấy Minh Hoàn là muốn bổ nhào vào nàng. Mặc dù Minh Hoàn không rõ Lưu Đàn lấy ở đâu ra nhiều dục vọng như vậy, nhưng dưới tình huống Lưu Đàn không được thỏa mãn mà vẫn chỉ có một mình nàng, điều này đã rất tốt rồi. Minh Hoàn nói: “Đừng ngủ nữa, chúng ta nên dậy rồi.” Lưu Đàn ngồi dậy, ôm lấy vai Minh Hoàn: “Cô mặc quần áo cho nàng, hoặc là nàng mặc quần áo cho Cô, chọn một đi.” Vì để tránh cho tên lưu manh này động tay động chân, Minh Hoàn lựa chọn mặc y phục cho hắn. Kết quả, Lưu Đàn ôm lấy nàng không chịu buông tay. Thái phi tin Phật, ngày hôm sau Minh Hoàn cùng thái phi đi chùa trên núi, trên đường cỗ kiệu được nâng đi lên, Minh Hoàn cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Trụ trì trong chùa miếu là ni cô để tóc tu hành, quen biết với thái phi nhiều năm, sau khi gặp Minh Hoàn, trụ trì mang mặt mũi hiền lành mỉm cười nói Minh Hoàn có phúc khí, được ông trời quan tâm. Minh Hoàn chỉ khẽ cười, không hỏi cái gì khác nữa. Sau khi về nhà, thái phi đưa cho Minh Hoàn một miếng ngọc bội đã khai quang, nói là trụ trì tặng, Minh Hoàn đeo lên người. Lúc quay về chỗ ở thì đã rất muộn rồi. Minh Hoàn vội vàng tắm rửa thay quần áo, Lưu Đàn vẫn chưa về, nàng hỏi thị nữ, thị nữ hỏi thăm một chút mới biết được Lưu Đàn đi đến quân doanh uống rượu cùng với thủ hạ rồi. Minh Hoàn lo lắng Lưu Đàn uống rượu say khướt thì sẽ nôn đầy đất, nàng đặc biệt nấu canh giải rượu, chờ Lưu Đàn về rồi cho hắn ăn. Thời gian trôi qua từng chút một, Minh Hoàn thoáng có chút mệt mỏi, nàng ngồi trên giường, bày bàn cờ rồi tự mình đánh cờ với mình. Sào Ngọc: “Vương phi, người đi ngủ trước đi, điện hạ sẽ về nhanh thôi, nơi này có nhiều thị nữ như vậy, bọn họ hầu hạ là được rồi, không cần làm phiền đến người.” Minh Hoàn nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng vẫn là nhìn tận mắt Lưu Đàn trở về mới yên tâm. Cửa sổ mở ra, gió đêm có chút lạnh, Minh Hoàn khoác thêm một chiếc áo. Lúc này, bên ngoài đột nhiên ồn ào, màn đêm lập tức trở nên náo nhiệt. Minh Hoàn đứng dậy: “Sào Ngọc, ngươi đi hỏi một chút, xem xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.” Sào Ngọc đáp lời. Minh Hoàn soi gương chải tóc, cũng không buộc lên, nàng thay xiêm y rồi đi ra ngoài. Một thị nữ nói: “Vương phi, Tây Uyển bên kia bị cháy, thiêu chết hai con báo tuyết bị nhốt trong lồng.” Sắc mặt Minh Hoàn hơi trầm xuống: “Ta đi xem sao.” Thường ngày Lưu Đàn thích nuôi một vài con thú cưng lung tung, người khác đều thích nuôi ngựa hoặc là chọi gà chơi chó, nhưng Lưu Đàn lại thích lang sói hổ báo gì đó. Mặc dù chúng đã được Lưu Đàn huấn luyện dạy dỗ vô cùng ngoan ngoãn nhưng ban đêm vẫn phải nhốt vào lồng, để hạ nhân trông coi. Minh Hoàn đi xem tình hình ở Tây Uyển, hỏi thăm đã làm bao nhiêu người bị thương rồi nhanh chóng để đại phu tới bôi thuốc cho người hầu, sau đó lại để thầy thú y tới xem thú cưng. Chờ làm xong những thứ này thì nửa canh giờ cũng sắp qua rồi. Đám người Sào Ngọc cùng Minh Hoàn trở về. Sào Ngọc thở dài nói: “Những người này cũng không cẩn thận quá rồi, làm sao lại để xảy ra hỏa hoạn chứ, may mà nơi bốc cháy là bên này, không phải là chỗ chúng ta hay là thái phi bên kia.” Minh Hoàn nói: “Không có quá nhiều người bị thương là được, ngày mai lại hỏi tội người thất trách, trễ thế này rồi, chúng ta vẫn đi về trước đi đã.” … Lưu Đàn uống đến say khướt về tới phòng, Minh Hoàn cũng không ở đây. Thị nữ nói: “Điện hạ, Tây Uyển bên kia bị cháy, vương phi đi xem tình hình bên kia rồi ạ.” Đôi mắt hẹp dài của Lưu Đàn hơi híp lại: “Trễ như vậy rồi mà các ngươi lại dám làm phiền vương phi?” Thị nữ không dám tranh chấp với Lưu Đàn, rối rít quỳ xuống. Lưu Đàn quay người muốn rời đi, gã sai vặt sau lưng đỡ hắn bị hắn đẩy ra: “Cút.” Tính tình Lưu Đàn không tốt, người người đều biết, cho nên gã sai vặt cũng không dám đi theo sau nữa. Gió đêm có chút lạnh. Lúc Lưu Đàn đi đến bên hồ, hắn lảo đảo một cái, suýt chút nữa trượt chân, thật sự là hắn đã uống quá nhiều rượu rồi. Lúc này, một làn gió thơm tinh tế thổi đến khiến Lưu Đàn bỗng nhiên hoàn hồn. Ở ngay bên cầu có một nữ tử áo trắng đứng đó. Đêm ngày mười bốn, gần mười lăm, mặt trăng đã rất tròn rồi, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nữ tử mặc áo trắng như tuyết, tóc đen xõa sau lưng, lúc bị cơn gió nhẹ thổi lất phất, mùi thơm phiêu tán rất xa. Là mùi hương mà Lưu Đàn rất quen thuộc. Lưu Đàn đi tới: “Hoàn Hoàn.” Nữ tử áo trắng chậm rãi quay người lại, nàng ta trang điểm rất đậm, lông mày như núi xa, cánh môi đỏ bừng, màu da rất trắng, trong ánh trăng trong ngần lộ ra sự mông lung lại mỹ lệ. Cánh môi của nữ tử hơi tách ra, nàng ta mỉm cười nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ.” Bầu không khí vô cùng quỷ dị. Minh Hoàn đột nhiên dừng bước, Sào Ngọc cũng ngừng lại. Bởi vì cảnh tượng trước mắt khiến người ta quá kinh ngạc, Sào Ngọc che kín môi của mình, không dám phát ra một chút âm thanh nào. Minh Hoàn gắt gao nắm tay thành quyền. Nàng chỉ cho rằng Lưu Đàn ra ngoài uống rượu, không nghĩ tới đã trễ như vậy rồi, Lưu Đàn lại cùng Xưng Tâm công chúa hẹn hò ở chỗ này.
Nàng không nói rõ được là đáy lòng có cảm giác gì, vừa muốn quay người đi thẳng một mạch, thế nhưng nàng lại không cất bước nổi, chỉ có thể dừng lại tại chỗ, đứng xa xa nhìn hai người kia. Tối nay Lưu Đàn mặc cẩm bào màu mực, trên áo bào là hoa văn mãng xà được thêu bằng chỉ vàng, tóc đen lấy ngân quan buộc lên, dưới ánh trăng, thân hình của hắn thẳng tắp như tùng, cao lớn uy nghiêm. Từ xa nhìn lại, Lưu Đàn thật sự là nam tử rất khiến cho người ta động lòng. Minh Hoàn không cất bước nổi, nàng dùng ngón tay cái hơi xoa mi tâm, đôi mắt có chút chua xót, có thể là hôm nay quá mệt mỏi, nếu như là bình thường thì giờ phút này Minh Hoàn đã sớm lên giường ngủ rồi. Lưu Đàn đi từng bước đến gần Xưng Tâm công chúa. Xưng Tâm công chúa cởi áo ngoài ra, bên trong nàng ta mặc váy cúp ngực, sau khi rút đi một chiếc áo thì bả vai lộ ra. Da thịt nàng ta trắng như tuyết, trên người tản ra mùi thơm mê người. Trong đầu Minh Hoàn cũng cảm thấy trống rỗng, nàng không tự chủ được muốn đi lên phía trước, muốn ngăn cản Lưu Đàn thì lại bị Sào Ngọc bắt lại. Sào Ngọc nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người không muốn sống nữa sao?” Minh Hoàn bỗng nhiên hoàn hồn. Sào Ngọc biết Lưu Đàn vốn không phải là người lương thiện, dù cho Minh Hoàn được cưng chiều hơn nữa nhưng tùy tiện tiến lên cắt ngang chuyện tốt của Lưu Đàn như vậy thì cũng sẽ dễ bị… Xưng Tâm công chúa dùng ánh mắt nóng rực nhìn Lưu Đàn, nàng ta hiểu được, chỉ cần quyến rũ thành công thì từ nay về sau nàng ta chính là nữ nhân của Lưu Đàn. Lưu Đàn đã uống say, trên người Xưng Tâm công chúa lại có mê hương, nàng ta tin tưởng vững chắc rằng lần này sẽ không sẩy tay. Thử hỏi, dưới gầm trời này có nam nhân nào trong tình trạng say rượu có thể từ chối một mỹ nhân chủ động cởi áo? Lưu Đàn hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai Xưng Tâm công chúa, Xưng Tâm công chúa bắt lấy cánh tay hắn nói khẽ: “Điện hạ…” Lưu Đàn cong cong môi, trong mắt tràn đầy ý lạnh: “Trên người ngươi thật là thối.” Xưng Tâm công chúa lập tức ngẩn người. “Có phải ngươi cảm thấy Cô rất dễ bị lừa không? Hả?” Lưu Đàn bắt lấy bả vai của Xưng Tâm công chúa. Bờ vai nàng ta hoàn toàn không có quần áo che đậy, xúc cảm vào tay là một mảng trơn nhẵn, Lưu Đàn bị nàng ta làm ghê tởm đến mức muốn nôn. Lưu Đàn thực sự không nghĩ ra, vì sao đều là nữ nhân nhưng lại khác biệt lớn đến thế. Bình thường hắn đối đãi với Minh Hoàn thật sự được xem như là rất dịu dàng rồi, Xưng Tâm công chúa hét lên một tiếng, tiếng xương vỡ vụn truyền đến, xương cốt trên bờ vai nàng ta rõ ràng là bị Lưu Đàn bóp nát rồi. Trong mắt Lưu Đàn tràn đầy sự ngang ngược: “Thật sự cho rằng mình là nữ nhân thì Cô sẽ không làm gì ngươi? Hả?” Xưng Tâm công chúa đau đến chảy nước mắt, nàng ta thét chói tai cầu xin tha thứ: “Đau… điện hạ!!! Điện hạ ta sai rồi!” Lưu Đàn chậm rãi rút loan đao bên hông ra. Ánh trăng chiếu vào phía trên loan đao sắc bén nghiêm nghị, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khát máu: “Cô đã sớm nói, đừng trêu chọc Cô —” Hắn vốn cũng không phải là người lương thiện gì, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Hắn thích, cho dù muốn thoát khỏi hắn thì hắn cũng phải đạt được. Hắn không thích, dù có dán vào hắn vẫn sẽ từ chối. “Trong lòng Cô, đã sớm có người rồi.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️