Chương 32: 32: Muốn Cậu Đến Ngủ Với Tôi
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 32: 32: Muốn Cậu Đến Ngủ Với Tôi tại dưa leo tr.
Lâm Dục tức giận đến đỏ cả mặt, giơ tay dùng sức đẩy anh một cái: “Đã nói là không phải ra mắt phụ huynh!”Người Hạ Trầm không nhúc nhích, ý cười bên môi không giảm: “Bây giờ có phải chúng ta cùng nhau về nhà cậu không?”“Đúng vậy!” Lâm Dục tức giận trả lời: “Chứ không lẽ về nhà cậu?”Hạ Trầm tiếp tục từng bước dụ dỗ: “Sau khi về nhà, có phải sẽ gặp cha cậu đúng không?”Lâm Dục không nói gì liế.m liế.m kẹo: “Cậu nói tiếp đi?”“Vậy thì cách nói về nhà ra mắt phụ huynh có vấn đề gì à?” Hạ Trầm xoay mặt nhìn cậu, giọng điệu ra vẻ vô tội: “Chỉ là nghĩa đen thôi mà, cậu nghĩ đi đâu mất rồi?”Lâm Dục: “…”Hạ Trầm đăm chiêu nói: “Chẳng lẽ cậu…”“Nếu như không phải cậu đang lái xe thì tôi sẽ đá cậu xuống ngay bây giờ.
” Lâm Dục mở miệng cắt ngang lời anh, nhét kẹo mút vào miệng, “Răng rắc” một tiếng cắn thành hai nửa.
“Chậc…” Hạ Trầm cười nhẹ một tiếng: “Răng khỏe thật đấy.
”Lâm Dục không muốn để ý tới anh nữa, chuyên tâm ăn kẹo mút trong tay.
Chiếc xe đi trong chốc lát rồi dừng lại trước một trung tâm mua sắm lớn.
“Tới đây làm gì?” Lâm Dục nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhà tôi không ở gần đây.
”“Đến mua đồ.
” Hạ Trầm tháo dây an toàn ra: “Lần đầu tiên ra mắt phụ huynh đâu thể đi tay không đúng chứ?”Lâm Dục lười sửa lại lời anh, chỉ lười biếng trả lời: “Không cần mua, nhà tôi không thiếu gì hết.
”Hạ Trầm cúi người đi qua, chạm nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn: “Đây là phép lịch sự, không liên quan đến việc nhà cậu thiếu cái gì.
”Lâm Dục hít hít mũi: “Được, vậy cậu đi mua đi.
”Tuy rằng cậu là người không lễ phép, nhưng cậu không thể biến Hạ Trầm trở nên không lễ phép như mình.
Hạ Trầm lại hỏi: “Cha cậu bình thường có sở thích gì không?”“Sở thích?” Lâm Dục cẩn thận suy nghĩ: “Vẽ bùa bắt quỷ trừ tà có tính không?”Khóe mắt Hạ Trầm hơi co giật một chút, giọng điệu ôn hòa nói: “Không tính, nghĩ tiếp xem.
”“Vậy thì uống trà đánh cờ đi.
” Lâm Dục nhún nhún vai: “Người trung niên và người già bình thường có sở thích đấy, cha tôi cũng vậy.
”“Được.
” Hạ Trầm đáp: “Cậu ngồi trong xe chờ tôi, tôi quay lại ngay.
”“Chờ một chút…” Lâm Dục đưa tay túm lấy ống tay áo anh: “Cậu không hỏi mẹ tôi thích gì sao?”Động tác mở cửa xe dừng lại, Hạ Trầm như không có việc gì quay mặt lại: “Suýt nữa quên mất, tôi muốn tặng mẹ cậu một bộ mỹ phẩm, cậu cảm thấy tặng thương hiệu nào mới tốt?”
“Không cần.
” Lâm Dục khẽ lắc đầu: “Mẹ tôi đã không còn nữa.
”Hạ Trầm hơi sửng sốt, nắm lấy tay cậu nhéo nhéo, giống như âm thầm an ủi.
“Không sao.
” Lâm Dục cười cười: “Mẹ mất vào năm tôi sinh ra, thật ra tôi cũng không có ký ức gì về bà.
”“Mẹ cậu hẳn là một người phụ nữ rất xinh đẹp và tốt bụng.
” Hạ Trầm giơ tay sờ mái tóc đen mềm mại: “Cho nên mới sinh ra một bé con đẹp như cậu.
”Lời khích lệ thốt ra từ miệng anh nghe đặc biệt thật lòng từ tâm.
Lâm Dục lại nhét kẹo mút vào miệng, hàm hồ nói: “Cậu đi mua đồ đi.
”Hạ Trầm làm gì cũng rất nhanh, cậu vừa ăn kẹo xong, anh đã xách đồ quay lại.
Cậu đặt cây que kẹo mút vào khăn giấy rồi nhét nó trong túi của mình: “Đi thôi.
”“Cứ để khăn trên xe đi, tôi vứt cho.
” Hạ Trầm như làm trò ảo thuật lấy trong túi một cây kẹo mút khác, bóc vỏ rồi đưa qua: “Há miệng.
”Lâm Dục khẽ nhướng mày: “Không phải nói chỉ có một cái sao?”“Đùa cậu thôi.
” Hạ Trầm nhân cơ hội nhét kẹo vào trong miệng cậu: “Mỗi lần chỉ được một cái, ăn xong vẫn còn.
”Đầu lưỡi nhẹ nhàng liế.m một chút, Lâm Dục tiếp tục ngậm kẹo mút, làm cho hương thơm ngọt ngào của chanh tràn ngập khoang miệng.
*Xe của người ngoài không thể đi vào khu nhà Lâm gia, chỉ có thể dừng trước cửa ngoài, hai người xuống xe đi bộ vào trong.
Lâm Chính Dương nhận được thông báo, ông vốn định chờ ở sảnh trước, nhưng mãi không thấy người về nên không nhịn được đi ra ngoài nghênh đón.
Liếc mắt thấy con trai sóng vai đi vào cùng một thanh niên cao lớn khác, thanh niên kia trên tay xách đồ đạc, không biết nói gì mà bị con trai nhà mình đẩy một cái, hiền lành nở nụ cười.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong lòng Lâm Chính Dương không hiểu sao dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Không đợi ông hiểu chuyện gì đang xảy ra, con trai cũng đã nhìn thấy ông.
Lâm Dục tiến đến thăm hỏi: “Cha.
”
“Chú Lâm, chào chú.
” Hạ Trầm đứng ở phía sau cậu, lễ phép tự giới thiệu: “Cháu là Hạ Trầm, bạn cùng phòng của Lâm Dục.
”“Tiểu Hạ đúng không, chú từng nghe A Dục nhắc tới cháu.
” Lâm Chính Dương tạm thời bỏ qua sự khác thường trong lòng: “Cả hai vào đi.
”Sau khi đi vào, Hạ Trầm đưa bộ trà cụ vừa mua lên: “Nghe Lâm Dục nói chú thích uống trà, vừa rồi thuận đường mua một bộ trà cụ.
”“Mấy đứa tuổi còn nhỏ, không cần chú ý những thứ này, sau này tới không cần mua đồ.
” Tuy nói như vậy nhưng Lâm Chính Dương vẫn nhận bộ trà cụ: “Đi thôi, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi.
”Trên bàn ăn, Lâm Chính Dương hỏi một vài câu râu ria không quan trọng, cùng lúc đó lẳng lặng quan sát người thanh niên này.
Ấn tượng của ông đối với Hạ Trầm phần lớn đều xuất phát từ tư liệu điều tra ban đầu cùng với vài ba câu mà con trai thỉnh thoảng nhắc tới.
Lúc này chân chính gặp mặt mới biết được thanh niên trước mắt đứng trong số những người cùng trang lứa chắc chắn được coi là xuất sắc.
Khó trách từ nhỏ được nuôi ở Hạ gia nhưng vẫn thi đậu chuyên ngành luật đại học A.
Sau khi ăn cơm tối xong, nói thêm vài câu, Lâm Dục dẫn người lên lầu hai.
Hạ Trầm trầm ổn đi theo phía sau cậu: “Chúng ta về phòng của cậu sao?”“Cậu đừng có tưởng bở.
” Lâm Dục dừng trước cửa phòng cho khách: “Đây là phòng tối nay cậu ngủ.
”Dì bảo mẫu đang thay ga trải giường, nghe thấy giọng cậu vội vàng nói: “Tiểu thiếu gia, tôi trải nó xong ngay đây, cậu chờ một chút!”“Không cần vội ạ.
” Hạ Trầm mỉm cười: “Cháu muốn đi xem phòng của tiểu thiếu gia một chút.
”Lâm Dục đành phải xoay người đi về hướng khác, rất nhanh đẩy cửa phòng mình ra: “Xem đi.
”Hạ Trầm bước vào trong cửa, ánh mắt quét một vòng xung quanh.
Phòng ngủ này hướng về phía mặt trời, đón ánh sáng rất tốt, còn có một cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn nhà rất lớn.
Lâm Dục cũng đi vào phòng, khoanh chân ngồi xuống sô pha: “Có giống như trong tưởng tượng của cậu không?”“Ừm.
” Hạ Trầm nhìn cậu cười: “Giống hệt như trong tưởng tượng của tôi.
”Lâm Dục nằm tựa lưng vào sô pha, đôi mắt khẽ nhắm lại: “Xem xong rồi đấy, về phòng cho khách của cậu đi.
”“Về nhà mình rồi nên lá gan to hơn đúng không?” Hạ Trầm đi tới, cúi người nhìn chằm chằm mặt cậu: “Cậu chắc chắn nó sẽ không xuất hiện ở nhà cậu sao?”Lâm Dục nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Tôi muốn xem nó có bao nhiêu bản lĩnh để có thể toàn vẹn cút ra khỏi Lâm gia.
”Từ trước khi bọn họ về nhà, cha cậu đã bày trận pháp bùa chú trong phòng ngủ của bọn họ, một khi thứ kia xuất hiện sẽ biết được ngay.
Cho dù không bắt được nó, ít nhất nó cũng phải để lại một cái gì đó.
“Nói cũng đúng.
” Hạ Trầm nâng tay vuốt ve đỉnh đầu của cậu, giọng điệu dịu dàng: “Lâm gia lợi hại như vậy, lần này cậu không cần lo lắng.
”Câu này vừa dứt, Lâm Dục lại cảm thấy hơi chột dạ.
Lâm gia có lợi hại thì cậu vẫn gặp ác mộng mười mấy năm, bây giờ những thứ trong ác mộng trở thành hiện thực, rốt cuộc có thể ngăn cản nó hay không vẫn là một ẩn số.
Nhưng cậu không thể nói thẳng cho Hạ Trầm những lời này, chỉ nói: “Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, có việc gì ngày mai chúng ta lại nói.
”“Được.
” Hạ Trầm thu tay lại, đứng thẳng lưng lên: “Ngủ ngon.
”Sau khi anh đi, Lâm Dục tựa vào sô pha suy nghĩ một lúc lâu, lúc này mới đứng dậy đi rửa mặt.
Cuối tháng mười một, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng Lâm gia đã sớm bật hệ thống máy sưởi cho cậu, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Tắm nước nóng xong, cậu mặc áo choàng ngủ đi ra khỏi phòng tắm, sấy khô tóc rồi nằm trên giường, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng không biết vì sao, ý thức càng lúc càng rõ ràng.
Trong bóng tối, ngoại trừ mắt thì các giác quan khác trở nên đặc biệt nhạy bén, một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ để cảnh giác.
Trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy bất an, vừa sợ thứ kia sẽ bất ngờ xuất hiện, vừa sợ nếu mình ngủ thiếp đi, thứ kia sẽ lại tiến vào trong mộng của cậu lần nữa.
Tuy rằng sau khi nó ngưng tụ thành thực thể đã không còn tiến vào giấc mộng của cậu nữa, nhưng thứ kia từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, ai có thể đoán được nó sẽ phát điên cái gì?Lâm Dục nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, bỗng dưng cậu ngồi dậy, bật đèn phòng ngủ lên, sờ đến điện thoại di động ở đầu giường.
Sau khi nhấn vào WeChat, cậu gửi tin nhắn cho Hạ Trầm: [Ngủ chưa?]Hạ Trầm trả lời: [Vẫn chưa.
]Ngay sau đó, phía bên kia gọi đến.
“Sao vậy, không ngủ được à?” Hạ Trầm mặc áo ngủ màu trắng, tư thế ưu nhã ngồi trên sô pha.
“Ừ…” Lâm Dục nhỏ giọng hỏi: “Cậu có sợ không?”Hạ Trầm mỉm cười: “Tôi sợ gì cơ?”Lâm Dục túm lấy ga giường dưới thân: “Ở nơi xa lạ như vậy, cậu không sợ sao?”“Sao lại xa lạ?” Hạ Trầm dịu dàng trả lời: “Không phải còn có cậu sao?”“Nhưng bây giờ chúng ta không ở cùng một chỗ…” Lâm Dục lẩm bẩm nói: “Nếu cậu xảy ra chuyện, tôi không thể chạy tới kịp được.
”“Sẽ xảy ra chuyện gì?” Hạ Trầm hỏi ngược lại một câu: “Nó chắc chắn không dám đến Lâm gia.
”“Không phải chú Lâm đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao?” Hạ Trầm thấp giọng an ủi cậu: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
”Lâm Dục nhất thời nghẹn lời, nhưng lại không thể hạ mặt mũi gọi người ta đến ngủ cùng mình, đành phải im lặng để sẵn điện thoại ở bên cạnh.
Hai tiếng hít thở cách điện thoại truyền cho nhau nhưng cũng mang đến phần nào yên tâm.
“Sao lại không nói gì rồi?” Một lát sau, Hạ Trầm mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Có phải buồn ngủ không?”Lâm Dục sắp bị anh làm cho tức chết, hung dữ trả lời: “Không buồn ngủ!”Cậu hoàn toàn có lý do để nghi ngờ Hạ Trầm đang cố ý giả ngu, chứ với chỉ số thông minh và EQ của đối phương, làm sao có thể không hiểu ý của mình?“Vậy rốt cuộc là cậu làm sao hả tiểu thiếu gia của tôi ơi?” Giọng nói của Hạ Trầm mang theo sự bất đắc dĩ cùng với từng đợt cưng chiều: “Nếu như cậu muốn gì thì phải nói ra, tôi mới có thể cho cậu được.
”“Tôi…” Lâm Dục cắn cắn m/ôi dư.ới, nói nhỏ đến mức gần như lẩm bẩm: “Tôi muốn cậu tới đây với tôi…”“Hửm?” Hạ Trầm kiên nhẫn hỏi lại: “Cậu muốn tôi cái gì cơ?”Lâm Dục đạp phắt chăn ra: “Tôi muốn cậu tới ngủ với tôi!”Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó truyền đến tiếng cười nặng nề.
“Cậu cười cái gì?” Khuôn mặt trắng như tuyết ngượng đến đỏ bừng, Lâm Dục cố gắng lạnh giọng: “Hạ Trầm cậu còn cười, tôi sẽ…”.
“Mở cửa ra.
” Hạ Trầm gõ cửa không nhẹ cũng không mạnh: “Tôi ở cửa phòng cậu rồi.
”Lâm Dục ngẩn ra một chút rồi ném điện thoại di động nhảy xuống giường mở cửa.
Cửa mở, gương mặt đẹp trai thâm thúy đập vào đồng tử, trong nháy mắt cậu bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Hạ Trầm dịch xuống rơi vào đôi chân trắng như tuyết, lông mày khẽ nhíu lại: “Sao lại đi chân trần ra mở cửa?”Ngón chân bất giác co lại, Lâm Dục vứt hết mặt mũi nói mình vừa chạy vội quá nên quên đi dép.
Kết quả Hạ Trầm không nói hai lời, khom lưng ôm ngang cậu lên.
“Hạ Trầm?” Cậu hoảng sợ, phản xạ có điều kiện ôm cổ người kia: “Cậu làm gì vậy?”“Ôm cậu lên giường.
” Hạ Trầm xoay người đá cửa, ngay sau đó ôm cậu đi về phía trước giường lớn.
Lâm Dục ở trong lòng anh giãy giụa: “Tôi có phải không có chân đâu, thả tôi xuống.
”“Náo loạn cái gì?” Bàn tay to đặt ở đầu gối di chuyển lên trên, không báo hiệu vỗ vào bờ m.ông tròn trịa một cái.
Cả người Lâm Dục run lên, đôi mắt xinh đẹp không chớp, không thể tin được vừa rồi mình…Lại bị đánh vào mông?Trong lúc khiếp sợ, Hạ Trầm đã đặt cậu lên giường.
Áo ngủ màu đen lúc bị xốc lên đã sớm trở nên xộc xệch, vừa rồi lại giãy dụa một phen, bây giờ vạt áo lộn xộn cuộn sang một bên để lộ mảng lớn da thịt như mỡ cùng với đôi chân thon dài như ngọc.
Hạ Trầm rũ mắt xuống, ánh mắt tham lam thu trọn sắc xuân vào đáy mắt.
Anh đã từng mấy lần vây chặt người dưới thân trên chiếc giường này, lần nào cũng bị phản kháng kịch liệt.
Nhưng bây giờ đây, chính miệng bé ngoan mời anh tới.
Chỉ nghĩ đến điều này, thứ trong cơ thể anh đã sắp phấn khởi đến mức không nén được nữa.
——oOo——.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️