Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy Chương 48: 48: Bé Ngoan Nói Vậy Là Đang Chê Ta Già Sao

Chương 48: 48: Bé Ngoan Nói Vậy Là Đang Chê Ta Già Sao

8:36 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48: 48: Bé Ngoan Nói Vậy Là Đang Chê Ta Già Sao tại dưa leo tr. 

Trái tim Lâm Dục run lên, cậu quay mặt lại, nhìn vào đôi mắt đen tràn ngập tình cảm ngọt ngào kia: “Cậu thật sự yêu tôi sao?”Không đợi người đàn ông trả lời, cậu đã hỏi ngược lại: “Cậu yêu tôi, cho nên làm tôi gặp ác mộng mười mấy năm?”“Khi đó ta mới vào nhân thế, linh thức hỗn độn không chịu nổi, mọi chuyện đều làm theo bản năng.

” Gương mặt Hạ Trầm lộ vẻ áy náy, thái độ nhận sai cực kỳ đoan chính: “Thật sự xin lỗi bé ngoan, là lỗi của ta.

”“Vậy sau đó thì sao?” Lâm Dục tiếp tục tố cáo: “Trong mộng cậu bắt nạt đe dọa tôi chưa đủ, còn biến thành người đến lừa tôi.

”“Bởi vì cuối cùng ta nhận ra em có bao nhiêu kháng cự đối với ta, chỉ có thể dùng cách này để tiếp cận em.

” Hạ Trầm lặng lẽ cầm tay cậu: “Ta càng ngày càng không thỏa mãn với việc chỉ được gặp em trong mộng, ta muốn ở bên cạnh em, ta muốn hôn em, muốn ôm em, còn muốn…”.

“Câm miệng!” Lâm Dục nhanh chóng lấy tay che đôi môi mỏng, vành tai trắng xấu hổ đỏ bừng lên: “Vậy cậu còn phân chia bóng đen, tự biên tự diễn mình bị nhập để hù dọa tôi!”Hạ Trầm hôn lên lòng bàn tay mềm mại, giọng nói càng thêm khàn khàn buồn bực: “Nó là bộ phận nguyên thủy nhất cũng như khó khống chế nhất trên người ta, nếu muốn duy trì dáng vẻ con người bên cạnh em, trước tiên phải phân chia nó ra ngoài.

”Lâm Dục trừng đôi mắt ầng ậng nước, không muốn nghe anh giải thích: “Nói nhiều lời hay ý đẹp cũng không thay đổi được sự thật cậu chính là kẻ lừa đảo!”Lừa cơ thể cậu, còn lừa cả trái tim cậu…“Ta là ác quỷ, là biế.n thái, là người điên, hay là kẻ lừa đảo.

” Hạ Trầm không chớp mắt nhìn vào đáy mắt cậu: “Mặc kệ ta là cái gì, ta đều yêu em.

”“Cậu…” Lâm Dục bị ánh mắt quen thuộc này nhìn chằm chằm khiến da đầu tê dại, muốn rút tay về: “Đủ rồi.

”Hạ Trầm lại không chịu buông tha cho cậu: “Bé ngoan, em không tin sao?”“Tôi không tin, cậu có tim sao?” Lâm Dục oán hận đạp anh một cái: “Nếu cậu có, tôi thật sự muốn nhìn xem trái tim cậu rốt cuộc trông như thế nào, có phải cũng đen như máu của cậu hay không?”“Được, vậy em móc trái tim ta ra, tự mình tận mắt nhìn thử xem.

” Hạ Trầm cúi đầu mỉm cười.

Dứt lời, anh thật sự nắm lấy tay cậu hướng đến lỗ thủng lớn trước ngực mình dò xét.

Đầu ngón tay Lâm Dục run rẩy, không khống chế được cuộn mình lại, sợ chọc vào vết thương thảm không nỡ nhìn kia.

“Bé ngoan, không nỡ sao?” Hạ Trầm buông tay ra, tự mình đưa tay móc vào lỗ thủng.

Gương mặt anh khi làm động tác này gần như không chút thay đổi, chỉ nhíu nhíu mày trong nháy mắt khi ngón tay rơi vào lồng ngực.

Đồng tử Lâm Dục run rẩy, nhào tới nắm lấy tay anh lôi ra: “Cậu điên rồi sao?”“Chỉ là một trái tim thôi mà.

” Khóe môi Hạ Trầm mỉm cười: “Chỉ cần em ở lại bên cạnh ta, muốn cái gì ta đều cho em.

”Hàng mi dài như lông quạ run rẩy nặng nề, Lâm Dục mở miệng, nhưng cổ họng lại giống như bị cái gì đó chặn lại.

Moi trái tim của chính bản thân ra vì tình yêu, vừa khủng bố vừa nồng nhiệt.

Một lúc lâu sau, giọng nói của cậu mới bình thường trở lại: “Cậu… Cậu dưỡng thương trước đi.

”Đang muốn xoay người lại bị một bàn tay to lớn giữ lại.

Ánh mắt Hạ Trầm nhìn cậu trở nên âm u: “Bé ngoan, ta đã nói rồi, không cho phép em chạy nữa.

”“Tôi chạy cái gì?” Lâm Dục tức giận trả lời: “Chỗ này là địa bàn của Lâm gia nhà tôi, có phải cậu còn chưa rõ tình trạng bây giờ không?”“Ta mặc kệ.

” Ánh mắt Hạ Trầm kiên định như đóng đinh trên mặt cậu: “Đừng rời khỏi tầm mắt của ta, ta chịu không nổi.

”Lâm Dục cười lạnh một tiếng, dùng sức hất cánh tay kia ra: “Bây giờ còn phải nghe cậu ra lệnh chắc?”Hai tròng mắt Hạ Trầm khẽ nheo lại, từng đợt từng đợt hắc khí trong cơ thể lan tràn ra ngoài.

Nhưng những hắc khí này chỉ mờ ảo như sương mù buổi sáng, đừng nói đến có thể ngưng tụ thành sương đen cường tráng như thường lệ.

“Tiết kiệm sức lực đi.

” Lâm Dục nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên: “Tôi đi đây.

”“Đừng đi!” Hạ Trầm gấp đến độ muốn đứng dậy, lại bị chuôi kiếm chống lên éo  ấn trở về.

Lâm Dục rũ mắt nhìn anh: “Dựa vào tình huống trước mắt cậu, nếu ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ này bị ai đánh tan tôi cũng không quản được.

”“Bảo bối…” Hạ Trầm thoáng thở hổn hển, cứng rắn không được lại đổi thành mềm mỏng: “Ta rất đau, em ở bên ta có được không?”Lâm Dục giữ anh không cho anh động đậy: “Vết thương của cậu chỉ có thể chờ cho tự hồi phục, tôi không giúp được.

”Hạ Trầm lắc đầu: “Em không cần làm gì cả, để ta nhìn em sẽ không thấy đau nữa.

”Lâm Dục suýt nữa bị tức cười: “Tôi là thuốc giảm đau sao?”Hạ Trầm lại muốn đưa tay chạm vào cậu, bên tai truyền đến một tiếng mắng nhẹ: “Không được nhúc nhích.

”Bàn tay vươn ra nhất thời cứng đờ giữa không trung, không dám nhúc nhích.

Lâm Dục bất giác hơi cong môi, cho anh một chút ngọt ngào: “Cậu nghe lời một chút, tôi sẽ lại đến thăm cậu.

”Dứt lời cậu thu chuôi kiếm lại, xoay người đi về phía cửa.

Khi đóng cửa, cuối cùng cậu liếc nhìn người đàn ông trên giường một cái.

Hạ Trầm nằm ở trên giường trông mong nhìn cậu, màu đen cuồn cuộn trong mắt đang cực lực khắc chế thứ gì đó.

Vừa giống một con thú dữ mất đi răng nanh, cũng vừa giống một con chó bự bị mưa làm cho ướt sũng.

Trong nháy mắt này, trái tim Lâm Dục không khống chế được mềm đi một chút.

Nhưng cậu chỉ cắn cắn m.ôi dưới, nghiêm túc đóng cánh cửa giữa hai người, triệt để ngăn cảm ánh mắt người kia nhìn tới.

*Trở lại nhà cũ của Lâm gia, Lâm Dục hỏi người giúp việc, biết được cha mình vẫn chưa trở về.

Cậu không biết mấy ngày nay cha đang bận rộn chuyện gì, nhưng mơ hồ đoán được có lẽ là liên quan đến chuyện của cậu.

Dù sao hôm đó cậu không chỉ vung kiếm cắt đứt thuật pháp của nhị trưởng lão, còn bảo vệ một tà ma trước mặt mọi người.

Đối với tứ đại trưởng lão, chỉ sợ cha không dễ dàng giải thích như vậy.

Lâm Dục suy tư một lát, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi thì nghe ngoài cửa truyền tin có người đến thăm.

Cậu lấy lại tinh thần, vừa mới đi ra sảnh chính đã nhìn thấy một bóng người gầy yếu trước mắt.

Lâm Hựu Khiêm cũng nhìn thấy cậu, ánh mắt sáng ngời: “Lâm Dục!”Lâm Dục đứng trước cửa: “Cha không có nhà.

”“Không phải, tôi tới tìm cậu.

” Lâm Hựu Khiêm nhìn cậu: “Sức khỏe cậu thế nào rồi?”Lâm Dục trả lời: “Không có gì đáng lo.

”“Vậy…” Lâm Hựu Khiêm dừng một chút: “Còn cậu ta thì sao?”“Cậu hỏi Hạ Trầm?” Lâm Dục bình tĩnh: “Cậu ấy bị thương rất nặng.

”Lông mày Lâm Hựu Khiêm thả lỏng, trong miệng lại an ủi nói: “Qua một thời gian ngắn hẳn là sẽ không có việc gì.

”“Cậu đến đúng lúc lắm, tôi cũng có việc muốn hỏi cậu.

” Lâm Dục lẳng lặng đánh giá đối phương: “Sao cậu biết cậu ta không phải Hạ Trầm thật sự?”“Bởi vì…” Sắc mặt Lâm Hựu Khiêm khẽ biến, lập tức lại khôi phục bình thường: “Bởi vì tôi luôn cảm thấy cậu ta tiếp cận cậu là có ý đồ khác, nên âm thầm đi điều tra thân thế của cậu ta.

”“Tôi tra được rất nhiều điều quỷ dị, ví dụ như Hạ Trầm hai năm trước vẫn chỉ là một tên côn đồ có thành tích đếm ngược, nhưng một năm trước lại phát huy vượt trội thi đậu đại học A.

” Lâm Hựu Khiêm chậm rãi nói: “Cùng lúc đó, tư liệu và giấy tờ trước kia của cậu ta đều biến mất, ký ức của cậu ta về tất cả những người quen biết đều trở nên rất mơ hồ, giống như bị thứ gì đó cố ý khống chế.

”Lâm Dục yên lặng đáp một cậu trong lòng: Bị quỷ mê hoặc.

Một khi linh thể trở thành khí hậu sẽ có được chút năng lực phi phàm, một trong số đó chính là mê hoặc lòng người.

Nhưng đại đa số ma quỷ chỉ có thể mê hoặc những người cụ thể, loại này có thể khống chế ký ức nhất định của tập thể, là tà ám phi thường.

“Ngày đó ở nghĩa trang, tôi chỉ mới thăm dò một chút, cậu ta đã không ngại bại lộ bản chất, sát hại người!” Lâm Hựu Khiêm nói xong thì kích động, tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Lâm Dục: “Nếu không phải có cậu kịp thời chạy tới, tôi đã sớm chết rồi!”Lâm Dục giãy dụa lùi về phía sau một bước, không để ý đến biểu cảm mất mát của đối phương, thấp giọng trả lời: “Tôi biết rồi.

”Cha đã từng nói qua Hạ Trầm bát tự đại hung, chết yểu.

Cậu vốn cho rằng đối phương có lẽ là bất hạnh mất sớm, ngẫu nhiên trùng hợp linh thể trốn vào trong mộng của cậu, tu luyện thành tà ma.

Dù sao thể chất chí âm chí dương của cậu là vật dẫn tốt nhất để nuôi dưỡng quỷ quái.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là còn rất nhiều chỗ chưa thông.

Nếu như chỉ là một con quỷ đã chết mười mấy năm thì không thể có được năng lực mạnh như vậy, mạnh đến mức đến tứ đại trưởng lão Lâm gia cũng không phải đối thủ của anh.

Huống chi, vô số oán khí ngập trời quấn quanh người anh, hoặc là bởi vì ký chủ khi còn sống sát sinh vô số kể, hoặc là…Nghĩ tới đây, Lâm Dục bất giác rùng mình một cái.

“Lâm Dục, tôi muốn biết cậu có kế hoạch gì không?” Lâm Hựu Khiêm không nhịn được mở miệng hỏi: “Đến khi cậu ta khôi phục nguyên khí lại muốn làm gì đó với cậu, không ai có thể ngăn cản được.

”Lâm Dục chần chờ một chút, lựa chọn nói thật: “Tôi muốn tìm ra oán niệm của cậu ấy, tiễn cậu ấy đi.

”Nghe vậy, trong mắt Lâm Hựu Khiêm hiện lên một tia sáng kỳ lạ: “Tiễn cậu ta đi?”Lâm Dục gật đầu: “Con người có đường người phải đi, quỷ cũng có quỷ nên luân hồi.

”Cho dù Hạ Trầm có mạnh đến đâu, nhân gian cũng không phải nơi anh có thể ở lâu.

“Suy nghĩ của chúng ta thật trùng khớp.

” Lâm Hựu Khiêm cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Lâm Dục cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu.

”*Hai ngày sau, Lâm Dục lại một mình đi tới nhà gỗ.

Lần này trước cửa không có gì khác thường, cậu yên tâm cầm kiếm, đẩy cửa đi vào trong phòng.

Hạ Trầm nằm trên giường, tư thế không khác gì trước khi cậu rời đi.

Cậu đến gần bên giường, cẩn thận quan sát lồng ngực không chút phập phồng, phát hiện lỗ thủng kia không hề có dấu hiệu khép lại.

Lâm Dục không khỏi nhíu mày, vươn một ngón tay nhẹ nhàng đẩy: “Hạ Trầm?”Người đàn ông nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, không có một chút động tĩnh.

Trong lòng cậu trầm xuống, nâng cao âm lượng gọi: “Hạ Trầm!”Nhưng mà vẫn không có tiếng đáp lại.

Lâm Dục lập tức buông thanh kiếm xuống, muốn thử kiểm tra hơi thở mới nhớ ra đối phương không có hô hấp.

“Hạ Trầm, cậu tỉnh lại…” Cậu hoàn toàn không thể xuống tay, giọng nói lạnh lùng từ trước đến nay mang một chút nức nở không dễ phát hiện: “Chẳng phải cậu bảo tôi đến thăm cậu sao? Tôi đến rồi mà, sao cậu lại giả chết!”“Không giả chết, ta vốn là người chết.

” Đôi mắt đen từ từ mở ra, Hạ Trầm giơ tay sờ sờ hai má lạnh lẽo: “Không phải hận ta muốn chết sao, khóc cái gì?”Lâm Dục vừa mừng vừa sợ, sau khi hoàn hồn hung hăng gạt tay anh ra, dùng giọng mũi mắng: “Hạ Trầm cậu có bệnh à! Lừa tôi vui lắm phải không?”“Bé ngoan, không có lừa em…” Hạ Trầm thở dài một hơi: “Thanh kiếm đó thật sự quá lợi hại.

”Lâm Dục nhìn về phía lỗ thủng trước ngực, giọng điệu khẩn trương lên: “Vậy làm sao bây giờ?”“Nếu không thể khép lại, ta chỉ có thể mang cái lỗ thủng lớn này trên người vĩnh viễn.

” Hạ Trầm chăm chú nhìn cậu thật sâu: “Bảo bối ngoan, em sẽ ghét bỏ ta sao?”“Tôi đương nhiên không…” Lâm Dục phát giác mình lại bị đối phương dắt mũi, kịp thời phanh lại: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể tin cậu sao?”Hạ Trầm hơi bất đắc dĩ: “Lần này thật sự không lừa em.

”Lâm Dục không nói lời nào, im lặng ngồi bên mép giường.

“Bé ngoan, em đến thăm ta, ta rất vui.

” Ánh mắt Hạ Trầm di chuyển theo, không muốn rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia dù chỉ nửa giây.

Lâm Dục không đáp lời anh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tôi hỏi cậu, Hạ Trầm thật sự bị cậu đưa đi đâu rồi?”“Cái gì?” Hạ Trầm sửng sốt một chút: “Em nói đứa nhỏ cùng tên cùng họ với ta à?”Lâm Dục xoay mặt nhìn về phía anh: “Đúng vậy, không phải là đã bị cậu giế.t chết chứ?”“Sao thế được?” Hạ Trầm cười cười: “Đứa nhỏ kia không biết tìm đâu ra một chú pháp cổ xưa, sau đó hiến tế sinh mệnh của mình, triệu hồi ta từ trong mộng của em ra.

”Lâm Dục kinh ngạc: “Cậu ta chủ động triệu hồi cậu?”“Đúng vậy.

” Hạ Trầm cúi đầu nhìn cơ thể mình: “Nhờ có nó, ta mới có thể ngưng tụ ra thân thể này nhanh như vậy.

”Lâm Dục nghi ngờ nói: “Cậu ta triệu hồi cậu làm gì?”Hạ Trầm chậm rãi trả lời: “Thằng nhóc đó muốn ta thay nó báo thù, trả thù Hạ gia.

”Lâm Dục lập tức hiểu ra: “Những chuyện xảy ra ở Hạ gia đều là cậu làm.

”“Đã nhận lời giao phó thì phải làm hết sức mình thôi mà.

” Hạ Trầm mỉm cười: “Nhưng em yên tâm, những người đó đều là gieo gió gặt bão.

”Lâm Dục im lặng vài giây, bất thình lình hỏi: “Rốt cuộc cậu đã chết bao nhiêu năm rồi?”Hạ Trầm nghiêm túc nhớ lại: “Ta cũng không nhớ rõ, chỉ biết là thời điểm ta còn sống, hẳn là chuyện từ rất lâu…”Thật ra khi anh tỉnh lại từ trong hỗn độn, ký ức hoàn toàn trống rỗng, hiện giờ lấp đầy hồi ức cũng chỉ có người trước mặt này mà thôi.

Lâm Dục âm thầm lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên là lão sắc quỷ…”Không ngờ những lời này cậu không cẩn thận nói ra thành tiếng, cậu giật mình, theo bản năng giơ tay che miệng lại.

“Hửm?” Hạ Trầm nguy hiểm nheo đôi mắt đen: “Bé ngoan nói vậy là đang chê ta già sao?”——oOo——.