Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 26: Ghen

5:18 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 26: Ghen tại dua leo tr

Convert: Vespertine

Edit || Beta: Manh

Khi Nhạc Dư rời khỏi phố Hạnh Kiều thì đã là 7 rưỡi.

Cô tạt vào tiệm thuốc gần tiểu khu mua chút đồ, thêm một bát cháo trắng vì sợ Lục Thương đói bụng rồi mới tới khu B.

Trên đường đi, Hoắc Tuân nhắn tin nói anh vẫn còn đang họp, tối nay sẽ về nhà.

Nhạc Dư không trả lời tin nhắn.

***

“Thuốc của em đây.”

Nhạc Dư đứng trước cửa nhà Lục Thương, không có ý định đi vào, sau khi đưa thuốc cho cậu, cô tiếp tục: “Cuối tuần này có bài thi giữa học kỳ, mấy ngày nay em ở nhà dưỡng bệnh, nhưng đừng quên ôn bài nhé.”

Sắc mặt Lục Thương uể oải, mái tóc rối bời, nom có vẻ rất yếu ớt. Cậu nghiêng đầu ho mấy tiếng, giọng khàn khàn: “Em biết rồi. Cô ơi, cô vào nhà ngồi đi ạ.”

Nhạc Dư uyển chuyển từ chối: “Thôi, đưa thuốc xong cô cũng phải về đây.”

“Nhưng cô mang đồ tới cho em, em không mời cô vào uống nước thì không tốt lắm ạ.”

“Nếu em thực sự muốn cảm ơn cô thì cuối tuần thi cho tốt vào… Cũng đừng tiếp tục nghỉ không phép nữa nhé.”

Vẻ buồn bã ánh lên trong đôi mắt Lục Thương, cậu đột nhiên nói: “Cô ơi, cô là người đầu tiên liên lạc với em trong suốt mấy ngày qua đấy.”

Dưới cái nhìn chằm chặp của đôi mắt vô tội kia, Nhạc Dư hoàn toàn bại trận.

Cô đỡ trán, mệt mỏi xua tay, “Em vào nhà đi, uống thuốc xong thì ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại là sẽ khỏe.”

Lục Thương lại không vâng lời mà theo cô ra ngoài, bấm xong thì quay người lại, nhân lúc thang máy chưa lên tới nơi, cậu tựa lên cửa nhà, hỏi: “Cô ơi, cô ghét em lắm ạ?”

Nhạc Dư đưa lưng về phía cậu, gần như trả lời vấn đề ngay lắp tự: “Nào có.”

“Vậy là tốt rồi.” Cậu nở nụ cười, trông thấy đèn báo hiệu sáng lên, “Em chào cô ạ.”

Nhạc Dư bước vào thang máy, “Chào em nhé.”

***

Khi Hoắc Tuân về đến nhà, chỉ có phòng khách đang sáng đèn.

Có một người cuộn tròn trên sô pha, mái tóc che khuất nửa gương mặt của cô, bàn tay rũ xuống mặt đất, cạnh đó là chiếc điều khiển tivi úp sấp.

Cô ngủ thiếp đi khi đang chờ anh.

Hoắc Tuân hành động nhẹ nhàng, lẳng lặng lại gần Nhạc Dư, anh ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm người đang say giấc vào lòng, nào ngờ vừa ôm vững thì người lại tỉnh.

“… Anh về rồi à?”

“Ừ, chúng ta vào phòng ngủ nhé.”

Nhạc Dư dụi dụi mắt, “Có muốn ăn gì không?”

“Anh ăn rồi.” Hoắc Tuân ấn tay cô xuống, không cho cô tiếp tục dụi, “Em ngủ tiếp đi, ngày mai còn phải tới trường.”

Nhạc Dư vùi trong lòng Hoắc Tuân ngáp một cái, lại muốn dụi mắt, Hoắc Tuân không cho, cô bèn để mặc những giọt nước muối sinh lý rơi xuống, mơ mơ màng màng muốn nói chuyện với anh nên thuận miệng hỏi: “Hôm nay anh bận lắm hả?” Bận tới mức không có thời gian để gọi lại cho cô.

“Có một vụ hợp tác xảy ra vấn đề, nhưng đã giải quyết xong xuôi rồi, em đừng lo.”

“Thế thì tốt rồi.”

Hoắc Tuân bế Nhạc Dư lên giường, đắp kín chăn cho cô rồi rời đi. Cánh tay lập tức bị túm lại, “Anh đi đâu thế?”

“Anh đi tắm.” Hoắc Tuân dịu dàng đáp, “Tắm xong anh sẽ lên ngủ với em.”

“Thế em sẽ chờ anh ra rồi ngủ tiếp.”

Hoắc Tuân cười nói được, trong lòng lại không tin, anh biết cô ham ngủ tới mức nào.

Song đêm nay, rõ ràng Nhạc Dư không giống như xưa, cô quả thực chống chọi được cho tới lúc anh ra ngoài.

“Anh tắm chậm thật đấy.”

Hoắc Tuân lên giường, nhẹ nhàng ôm cô, “Có phải em có gì muốn nói với anh không?”

Nhạc Dư chột dạ, mếu máo đáp: “Phải, nhưng em nghĩ nếu nói ra thì anh sẽ không vui.”

“Em phải nói thì anh mới biết được.”

Nhạc Dư ỷ vào câu này, kể vội kể vàng: “Lục Thương bị sốt nên hôm nay em đi đưa thuốc cho cậu nhóc.”

Hoắc Tuân gãi gãi ấn đường, “Được rồi, đúng là anh cũng có chút không vui, nhưng cậu ta là học sinh của em, anh cũng không thể keo kiệt tới mức để em làm trái với đạo đức nghề nghiệp mà mặc kệ cậu ta được.”

Anh không quá muốn lấy Lục Thương làm trung tâm của cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, tận dụng chuyện này để giành giật lợi ích vẫn là điều cần thiết.

“Anh ghen rồi đấy nhé, không phải em nên dỗ anh sao? Đừng quên anh là kim chủ của em đấy nhé.”

Nhạc Dư giả vờ che ngực, mặt mũi tràn đầy vẻ đề phòng: “Anh muốn em dỗ thế nào?”

Hoắc Tuân kéo tay cô xuống, ôm cô vào lòng: “Không phải cuối tuần này Bắc Hoài sẽ tổ chức thi giữa kỳ sao? Em lại không phải chấm thi, cuối tuần chúng ta tranh thủ đi ngâm suối nước nóng đi, nghỉ ngơi một chút.”

“Được thôi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~