Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Năm Tháng Huy Hoàng Chương 15: Chương 15: Bữa tiệc xã giao đầu tiên của “liễu công tử” (2)

Chương 15: Chương 15: Bữa tiệc xã giao đầu tiên của “liễu công tử” (2)

9:15 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: Chương 15: Bữa tiệc xã giao đầu tiên của “liễu công tử” (2) tại dưa leo tr. 

“Sao có thể không biết được chứ?”

Thanh âm trong trẻo vang lên, giống như tiếng suối trong khu rừng vắng, thấm đượm cả tim gan. Cậu thiếu niên tuấn tú tiến lại gần, đôi mắt cậu như được gột rửa bằng nước thật long lanh sáng ngời, trong đôi mắt ấy phản chiếu lên thứ ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp.

Dương Hiến Dung đến gần A Diệu, nàng lén nhìn chàng để chàng cảm thấy an tâm, sau đó nàng quay lại và mỉm cười với lão già gầy teo: “Chu Công Đán còn gọi là Cơ Đán, ông là hậu duệ của vua Lỗ Hiếu Công Cơ Xứng. Ông có người con tên Cơ Triển, Cơ Triển này có con tên Cơ Vô Hải, người này đã lấy họ Triển theo tên của cha. Về sau, đến thời của Triển Cầm thì xưng là Triển công tử – chính là tổ tiên của Liễu thị và nhà họ Liễu đích thực là dõng dõi của Chu Công Đán.”

Lão già gật đầu: “Đúng là như vậy. Nhà họ Liễu hoàn toàn xứng là dòng họ thi thư, danh gia vọng tộc.”

Dương Hiến Dung nhìn chằm chằm vào biểu hiện của lão già một cách cẩn thận. Đây là thời đại mà những sĩ tộc có thể khoe khoang nhất, vậy nên lão già không đến mức phải ngược dòng suy tìm lần nữa. May mắn thay trong Dương phủ có một lão sư dạy học rất hay càm ràm và vô cùng yêu thích việc tìm hiểu những gì liên quan đến lịch sử. Dương Hiến Dung thật sự đã học được rất nhiều thứ từ ông ấy.

Những điều trên đều không được ghi chép trong gia phả, chỉ là người trong nhà họ Liễu truyền miệng với nhau mà thôi. Nếu như có người trộm gia phả của nhà họ Liễu thì chắc chắn sẽ không biết rõ chuyện này. Về phần tại sao Liễu thị lại có liên quan đến Chu Công Đán, chẳng phải vì để dát thêm lớp vàng lên mặt ư. Dù sao chuyện này cũng đã trôi qua lâu như vậy, tuy rằng nhà họ Liễu không có những chứng cớ chính xác, song cũng chẳng có ai nói không phải.

Vị lão gia chuyên về phả học cuối cùng cũng đã giơ tấm thẻ bài [Qua ải], A Diệu và Dương Hiến Dung thầm thở phào.

Thế nhưng, lão lại hướng ánh nhìn đến cậu thiếu niên đẹp đẽ mới đến, lão có chút không vui hỏi: “Cậu là ai?”

Dương Hiến Dung sững sờ trong giây lát. Vừa rồi nàng chỉ quan tâm đến việc cứu nguy cho chàng mà quên mất bản thân đang đóng giả một người hầu. Trong thiên hạ này, cứ mười người thì có chín người mù chữ. Trong số các đại gia tộc quyền quý, chỉ có một số người hầu ở vị trí cao mới được ưu ái học đọc và viết. Bất cứ ai vừa nghe những gì nàng nói đều biết rằng những lời ấy không thể xuất phát từ một người hầu bình thường được.

Dương Hiến Dung muốn khóc ròng, đầu óc nàng đang quay cuồng suy tính. Sau khi vượt qua được vòng khảo hạch phả hệ, tin tức lan truyền ra ngoài thì Liễu Quang Minh sẽ được các nhà quý tộc chấp nhận một cách suông sẻ. Có thể thấy thắng lợi đã ở ngay trước mắt, nàng nhất định không thể để cho việc sắp thành lại bị hỏng. Dương Hiến Dung nhìn sang những sĩ tộc đang vừa uống rượu vừa ôm ấp những luyến đồng để mua vui, nàng thầm nghiến răng và ngay tức khắc nàng chui thẳng vào lòng A Diệu.

A Diệu sững sờ, toàn thân chàng đông cứng, lúc này trong đầu chàng chỉ vang lên tiếng sấm ầm ầm.

A Lạc đang ngồi ở ghế sau cũng mở to mắt, hắn ngồi thẳng lưng, dường như sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào.

“Công tử thường nói chuyện với tiểu nhân về tổ tiên của Liễu thị và có dạy cho tiểu nhân biết đọc biết viết.” Dương Hiến Dung không cần giữ ý nữa, mặc kệ chuyện đang làm có ra sao, nàng vẫn dứt khoát học theo dáng vẻ của những luyến đồng đó, nàng vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của A Diệu để làm nũng: “Công tử đi nhà xí sao lại lâu như vậy chứ? Từ nãy đến giờ tiểu nhân vẫn chờ công tử quay lại để cùng nhau uống rượu.”

A Diệu vẫn chưa hết kinh sợ, Dương Hiến Dung lén véo hông chàng một cái, sau đó chàng mới hồi phục lại tinh thần. A Diệu vỗ vỗ vào vai nàng một cách cứng nhắc, chàng cố gắng làm ra dáng vẻ phong lưu chơi bời: “Được rồi, được rồi, không phải ta đã quay lại rồi ư. Đi thôi, cùng bổn công tử uống rượu tiếp nào.”

Cậu ta hóa ra là một luyến đồng được sủng ái, chẳng trách có tài đọc viết, còn có thể biết được tổ tiên nhà họ Liễu. Vị lão gia lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý và thi lễ với A Diệu: “Buổi nói chuyện hôm nay còn hơn hẳn mười năm ta đọc sách. Đa tạ Liễu công tử đã dạy bảo.”

Tim A Diệu đập nhanh dồn dập, trên mặt chàng tựa như có hơi nóng đang trào lên. Chàng nhanh chóng chắp tay đáp lễ ông ta rồi ôm lấy Dương Hiến Dung quay về chỗ ngồi. Trên đường trở về, những người sĩ tộc đều nâng ly rượu lên, hướng ánh nhìn về phía A Diệu với dáng vẻ tươi cười đầy xấu xa. Ngay lúc này A Diệu chỉ biết dùng nụ cười để che đậy cảm giác lúng túng xấu hổ mà thôi.

Chàng vừa về đến chỗ, Dương Hiến Dung liền buông chàng ra như buông một củ khoai lang nóng hổi. Trước khi cả hai kịp nhìn nhau, một người hầu ở phía trước đại sảnh đã cất giọng xướng lên: “Lang Nha Vương đến rồi!”

Sau tiếng xướng là một nam nhân trẻ tuổi mặc y phục Trung Hoa rộng rãi bước vào, Vương Khải liền đứng lên nghênh tiếp. Khi Dương Hiến Dung nhìn thấy vị nam nhân tao nhã như cây trúc xanh biếc đó, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, chưa kịp suy nghĩ nàng đã nhào vào lòng A Diệu lần nữa. Tâm trí A Diệu như rơi vào chốn tối tăm, chàng không còn suy nghĩ được gì, định lên tiếng hỏi thăm nàng thì Dương Hiến Dung đã nhanh chóng ghé sát vào tai chàng nói nhỏ: “Đừng để hắn trông thấy ta!”

Dương Hiến Dung vùi mặt vào vòng tay A Diệu, giống như con đà điểu vội vàng rúc đầu xuống khi gặp nguy hiểm. Lúc này, tim nàng như muốn ngừng đập, không ngờ Tư Mã Duệ vốn là người trầm mặc lại đến cái nơi bẩn thỉu xấu xa này. Nếu hắn nhận ra nàng, nàng dứt khoát sẽ nhảy luôn vào lửa. Nghe thấy tiếng hàn huyên giữa Vương Khải và Tư Mã Duệ phía sau lưng, nàng biết rằng con trai của Vương Khải đã đưa hắn đến đây. Dương Hiến Dung suy đoán, Tư Mã Duệ chỉ đúng lúc đến chơi và sẽ sớm rời khỏi.

Nàng đang thầm cầu nguyện cho Tư Mã Duệ mau mau rời đi, còn tâm tư A Diệu lại đang bị quấy nhiễu bởi những ý nghĩ rối bời. Chàng ôm lấy vai nàng, máu trong người cứ thế trào lên ào ạt, mặt chàng nóng như lửa đốt. Ở khoảng cách gần như vậy, A Diệu có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Dương Hiến Dung. Chàng biết rằng một khi nàng cải trang thành nam nhân đều không dùng bất kỳ hương thơm nào, đây là mùi thơm đặc trưng trên người của thiếu nữ. Năm năm trước, A Diệu chỉ ngửi thấy mùi hương này trên người của Dương Yên và đó là lần đầu tiên chàng nảy sinh sự rung động với người khác giới.

Bây giờ A Diệu đã hai mươi tuổi, khi nãy chàng đã bị những người sĩ tộc kia chuốt say, hiện tại lại còn gần gũi với một thiếu nữ như vậy, sự kích động trong người chàng còn tệ hơn năm năm trước.

A Diệu khó chịu đến mức không kìm được mà nuốt nước bọt. Chàng khẽ nhấc tay khỏi vai nàng. Dương Hiến Dung cảm thấy khác lạ nên đã trộm nhìn chàng, vừa vặn A Diệu cũng đang nhìn nàng, ngay khi ánh mắt của cả hai chạm nhau, hai người lập tức quay mặt đi nơi khác.

A Diệu bảo A Lạc lén đổi rượu thành nước. Chàng nhất định phải thật tỉnh táo để ứng phó với những tình huống bất ngờ có thể phát sinh bất cứ lúc nào. Chàng uống hết nước từ ly này sang ly khác, để nhiệt trong người nhanh chóng giảm xuống, còn Hiến Dung lại lúng túng không thể cử động được. Ở phía bên kia, con trai của Vương Khải đã kéo Tư Mã Duệ đi kính rượu, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đến lượt nơi đây.

A Diệu quan sát Tư Mã Duệ cách kỹ lưỡng. Trên đầu hắn đội một chiếc mũ bằng ngọc trắng, khuôn mặt thanh thoát, phong nhã, cách cư xử lại nhã nhặn, có khí chất. Mặc dù vẻ ngoài của hắn có chút nữ tính, thân hình có hơi yếu ớt, song các đường nét trên khuôn mặt Tư Mã Duệ thực sự rất ưa nhìn. Ở triều đại nhà Tấn, nơi mà vẻ ngoài là trên hết thì không có gì lạ khi hắn nổi danh là đệ nhất mỹ nam. So với Tư Mã Duệ, chàng có khí phách nam tử hơn, phong thái cũng tao nhã và diện mạo cũng sáng sủa hơn, thế nhưng từ nhỏ chàng đã làm một nô lệ thì chỉ sợ rằng cả đời này chàng khó có thể làm nên nghiệp lớn. Nghĩ đến đây, nỗi ghen tỵ khó tả trào dâng trong lòng chàng.

Từ tin tức của Cổ Li, chàng biết được rằng: người này là một trong những người cầu thân với Hiến Dung. Dương Huyền Chi đã từng nhìn Tư Mã Duệ với con mắt khác, song không biết vì lý do gì mà dạo gần đây ông không gặp hắn nữa. Chàng cúi đầu nhìn xuống người thiếu nữ đang tựa vào lòng mình. Nàng đã mười bảy tuổi, năm nay nếu nàng không quyết định được chuyện hôn sự thì e rằng cả thành Lạc Dương sẽ cười nhạo nhà họ Dương. Vậy dòng dõi hoàng tộc có danh tiếng này là lựa chọn của nàng ư?

A Diệu không khỏi nghĩ rằng, vì sao vị Tư Mã Vương này lại muốn lấy Dương Hiến Dung, là vì nàng xuất thân từ Dương gia hay là vì ở nàng có một sự khác biệt nào đó so với các thiếu nữ ngoài kia. Nếu như là vế sau thì Tư Mã Duệ vẫn còn mắt nhìn khá tinh tường.

Khi Hiến Dung nghe thấy giọng nói của Tư Mã Duệ ngày càng gần, nàng không khỏi hoảng sợ. Nàng muốn bỏ chạy trước khi Tư Mã Duệ tiến đến bàn. Vừa định đứng dậy, bàn tay to lớn đang ôm vai nàng bỗng ấn mạnh nàng xuống, tay còn lại duỗi ra như muốn chạm vào mặt nàng. Không thể rời đi được nữa, Dương Hiến Dung căng thẳng nín thở, nàng nhìn chằm chằm vào tay A Diệu. Bàn tay mảnh khảnh đưa tới trước mặt nàng, chàng mở tung mái tóc dài của nàng ra khỏi búi để che lấp phần nào khuôn mặt.

Tầm nhìn của Hiến Dung bị che bởi mái tóc đen dày và trước mắt nàng trở nên tối sầm. Trong góc riêng này chỉ còn lại tiếng thở gấp của nàng cùng với sức nóng tỏa ra từ chàng trai đang ở bên cạnh. Mùi hương trên người chàng thật sự nồng đượm lấn át tất cả mùi son phấn trong đại sảnh. Ngửi thấy mùi thơm riêng biệt thuộc về chàng, Dương Hiến Dung cảm thấy như sắp ngạt thở, nàng chưa bao giờ nghe thấy nhịp tim của mình đập nhanh như vậy.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt bọn họ, một giọng nói vang lên: “Đây là Tam công tử con của chính thất, thuộc nhà họ Liễu ở huyện Giải, Hà Đông. Hắn làm việc cho phụ thân ta, vừa mới đến Lạc Dương thôi.”

A Diệu đang ôm Hiến Dung nên không đứng dậy, tay kia chàng nâng ly lên chúc rượu Tư Mã Duệ với vẻ mặt hối lỗi: “Lang Nha Vương, xin thứ lỗi, tiểu đồng của tại hạ đã uống say, cho nên……” Nét mặt chàng tỏ ra “Ngài hiểu chứ?” A Diệu vỗ nhẹ vào vai Dương Hiến Dung một cách đầy sủng ái.

Cách cư xử này rất vô lễ, người ta tốt xấu gì cũng là hoàng thân quốc thích với vua, ngươi vì một luyến đồng mà không muốn đứng dậy kính cẩn thi lễ. Vẻ mặt con trai Vương Khải có phần không nén được giận, nói: “Liễu công tử làm sao mà……”

“Không sao cả” Tư Mã Duệ nở nụ cười rộng lượng, hắn lấy áo choàng che mặt uống cạn ly rượu. Mặc dù bề ngoài tỏ ra không tính toán so đo nhưng trong lòng hắn lại rất khinh thường A Diệu. Con cháu nhà họ Liễu ở Hà Đông toàn là công tử bột, xem ra tổ tiên nhà họ không truyền lại khí phách cứng rắn cương nghị cho đời sau rồi.

Tư Mã Duệ không nghĩ ra được gì vào lúc này, ấn tượng với tên đệ tử nhà họ Liễu cứ ở trong tâm trí hắn. Gia tộc họ Liễu dần suy tàn vào thời Đông Tấn, nguyên nhân cũng là do nguồn gốc câu chuyện đáng xấu hổ trên.