Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15

12:57 sáng – 14/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15 tại dua leo tr. 

Điền Thanh Trừng dùng đôi mắt u oán rằng: “Em bị anh hù cho tỉnh luôn……”

Đường Tư Nguyên áy náy khẽ vuốt đầu cô, mở tủ quần áo lấy bộ đồ, nhanh chóng thay quần áo rồi bảo: “Bọn họ ghé nhà cũ, anh đi đón họ cho, đi về chắc cũng chừng hai tiếng. Em mệt hơn anh, ngủ tiếp đi em.”

Điền Thanh Trừng lấy tay chống đầu, phè phởn thưởng thức dáng người cường tráng nọ, cô nói: “Em không nhìn cũng biết ngoài đó bừa biết bao.”

Đường Tư Nguyên cười ngượng. Hồi đêm hai người họ quả thực hăng máu gà, anh bảo: “Anh dọn xong mình hẵng ra.”

Điền Thanh Trừng nào nỡ để anh vất vả, cô quỳ ở mép giường chỉnh lại cổ áo cho anh, nhắc nhở: “Khỏi nhờ anh lăng xăng, anh mau đón họ đi, nhà cửa để em. Trên đường nhớ hỏi đàng hoàng tình huống, bằng không cũng sẽ không báo một tiếng đã vô cớ chạy tới đây tìm mình.”

Nói tới đây là Đường Tư Nguyên chùng lòng.

Hễ ba mẹ tới tìm anh là có chuyện cần kíp.

Lần đầu tiên, ba anh say xỉn đánh toác đầu người ta. Sợ ngồi tù, ông cuống cuồng trốn tới chỗ anh. Nguyên do ẩu đả: Cãi xem rốt cuộc anh có làm nên trò trống gì không.

Lần thứ hai, ba anh mua vé số, bị lừa đảo. Ông nhờ anh trả nợ, khóc um lên rằng thấy anh dốc sức làm việc nhọc quá, muốn kiếm nhiều ơi là nhiều tiền cho anh.

Lần thứ ba, hai ông bà động tay động chân. Mẹ anh nói ba anh già đầu mà không nên nết, tòm tèm với gái lạ, xông tới chỗ anh đòi ly hôn, hỏi rằng anh chọn theo mẹ hay theo cha.

Lần thứ tư, tới tìm anh vòi tiền.

Lần thứ năm, hứa giúp bạn bè thân thích tìm việc dưới danh nghĩa anh, chém gió thành bão, làm anh hễ thấy điện thoại nhà là thần kinh căng chặt.

……

Trước tuổi 20, nhà anh nghèo đến độ không có mồng tơi để rớt. Sau tuổi 20, theo đà sự nghiệp ngày một lên hương, vấn đề sinh ra mỗi lúc một nhiều. Thỉnh thoảng, Đường Tư Nguyên rất muốn hỏi một câu, ba mẹ đã nhiêu đó tuổi, rốt cuộc trong đầu nghĩ gì vậy?

Điền Thanh Trừng trông ánh mắt anh âm u cảnh giác, sặc mùi đe dọa hệt như cún giữ nhà, lòng cô phơi phới: “Trời sáng ra mà đã tìm tới đây chứng tỏ có biến. Nếu mẹ chịu nói có nghĩa tình hình không nghiêm trọng, chúng ta cứ kiếm chỗ đi chơi giải trí rồi tiễn họ về. Nếu mẹ không chịu vậy thì vấn đề khá nan. Vốn bà đã nhát gan, mặt anh cứ lạnh tanh dọa bà ấy, mọi chuyện chỉ có tệ hơn thôi. Anh nhớ phải dịu dàng tí nhé.”

Đường Tư Nguyên chỉ vào gương mặt âu sầu của mình, cười khổ: “Mặt anh lạnh như băng hả?”

Anh bội phục mẹ sát đất thiệt chứ. Bài đẹp chia cho bà bà có thể đánh nát bét. Chẳng những không có chủ kiến mà một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến bà sợ chết điếng. Anh là con trai bà, mắc gì phải sợ chứ?!

Điền Thanh Trừng nhoẻn miệng cười, ghì lấy anh, bảo: “Anh đâu biết lúc anh tức lên vẻ mặt nghiêm cỡ nào. Lâu lâu em thấy còn rén huống chi là mẹ. Bà ấy ít khi gặp anh, lớn tuổi nữa, đương nhiên càng e dè anh hơn. Ngoan nào, chúng ta thông cảm cho bà nhé.”

Tiếng “ngoan” này khiến lòng Đường Tư Nguyên vừa xót xa vừa ngọt ngào.

Đã nếm cảm giác được hiểu thấu, được ủng hộ và được tin cậy, những thứ khác đều trở nên nhỏ bé chẳng đáng bận tâm.

Tiễn đi Đường Tư Nguyên quấn quýt dính người, Điền Thanh Trừng nhìn căn nhà bừa bộn, quào đầu, gọi điện thoại cho công ty vệ sinh lân cận, yêu cầu —— Nội trong nửa tiếng đến một tiếng phải dọn cho sạch sẽ, tiền lương nhân ba.

Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì mãi mãi không phải là vấn đề.

Cúp máy, cô gục đầu trên giường tiếp tục bổ sung giấc ngủ.

Ây da, thoải mái quá đê……

Vì thế khi Đường Tư Nguyên đưa người về nhà, nhà cửa đã rực rỡ hẳn lên, để ý sẽ ngửi thấy mùi nước sát trùng thoang thoảng. Đường Tư Nguyên nhướng mày, liếc mắt ngó Điền Thanh Trừng đang mặc váy dài.

Cô nàng này lanh đấy!

Điền Thanh Trừng bước tới, thân thiết kéo tay mẹ Đường: “Mẹ có mệt không ạ. Lần sau lại đây mẹ gọi điện thoại trước để tụi con đi đón. Nhiều lần con muốn về thăm mẹ mà có Tư Nguyên ở nhà một mình, con lo ảnh không có cơm ăn……”

Căn phòng ngăn nắp sang trọng đối lập với mẹ Đường và cô Đường, tựa như hai con chim cút xám xịt, thiếu điều họ muốn lau bàn chân, e làm bẩn sàn nhà trắng sáng như gương.

Mẹ Đường rúm người nuốt khan: “Thanh Trừng đó hả……”

Đường Tư Nguyên xuýt phun ra họng nước, vợ anh không phải Thanh Trừng thì ai?! Nghe lời mẹ nói kìa, tức chết không chứ!

Trên bàn trà đã bày điểm tâm và trái cây, TV cũng được bật, điều này vô cớ làm hai bà cảm thấy thân thuộc, từ từ thả lỏng phòng bị.

Điền Thanh Trừng vào bếp rót nước, Đường Tư Nguyên tung ta tung tăng xáp tới, rỉ vào tai cô: “Cô gái lanh trí ơi, vất vả cho em rồi. Nhà lớn vầy mà để em dọn mình ên có mỏi tay không nè?”

“Biết tỏng còn hỏi, hỏi tay em mỏi không nữa chứ. Sao anh không thắc mắc em có nhức eo không?” Điền Thanh Trừng chỉa vào eo mình: “Lát nữa nhớ phối hợp, em thấy mẹ anh kiểu này chắc là ở nhà rước thiệt rồi……”

Sau khi sự nghiệp Đường Tư Nguyên phát triển đã sửa chữa lại nhà tổ ở quê, mua thêm nhà trên trấn và trên huyện, hàng năm chu cấp tiền cho mẹ Đường. Do đó hai cụ khỏi đi làm đồng làm rẫy, cứ việc dưỡng lão ở trấn, tiện ở cạnh chòm xóm. Đáng nhẽ Đường Tư Nguyên hẳn phải vô lo, có thể tập trung dốc sức vào sự nghiệp. Ngặt nỗi tính tình mẹ Đường quá mềm yếu, hoàn toàn không quản được cha Đường, tiền nong hầu như chảy hết vào tay ông. Cha Đường thì lắm chiêu, cầm tiền vung vãi chơi này mua nọ, tiền bạc âm thầm vơi sạch. Tuổi già cộng thêm túi tiền ngày một rủng rỉnh, cha Đường càng thêm khinh thường mẹ Đường nhu nhược, những người cô thêm mắm dặm muối, khiến mẹ Đường sầu lòng không thôi, thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt.

Rành rành sống trong điều kiện đủ đầy, quần áo xa hoa, tóc tai chải gọn, trang sức đầy người nhưng chẳng tài nào che được vẻ già nua mỏi mệt.

Từ lâu Đường Tư Nguyên đã bất lực với hai ông bà, nhưng hết cách, ai bảo họ là cha mẹ anh chứ!

Có tái sinh cũng phải ra sức chịu đựng.

Anh duỗi tay xoa vòng eo mảnh dẻ nọ, sắc mặt điềm tĩnh và nghiêm nghị.

“Lúc lên xe anh có hỏi, bà cứ ấp úng mãi, hết cười khổ thì ngó sắc mặt cô nhỏ. Mấy năm nay cái khác không giỏi chứ mấy việc khêu đèn đốt lửa thì cô nhỏ quá rành. Suốt đường pha trò với anh, lươn muốn chết.”

Điền Thanh Trừng thoải mái thở dài, thuyết phục anh: “Chồng ra em tay, hết ngay chuyện khó.”

Đường Tư Nguyên vui vẻ: “Anh không sao, chỉ e làm khó em thôi.”

Điền Thanh Trừng hấp háy mắt, hết mực trông cậy rằng: “Mắc gì em phải sợ, có anh mà……”

Đường Tư Nguyên thoả lòng lắm luôn, thiếu điều bồng cô lên, ngấu nghiến môi cô cho đã, nhấm nháp vị ngọt của cô.

Bàn tay đặt trên eo thay đổi độ lực, biến thành những cái vuốt ve mập mờ.

Mãi đến khi cô Đường réo tên anh, anh mới nhéo nhẹ vòng eo, vác khuôn mặt tri thức điềm tĩnh đi ra ngoài.

Năng lực lật mặt ngày một tài ba.

Điền Thanh Trừng mỉm cười lắc đầu, bâng khay trà, rặt vẻ cô vợ nhỏ tót theo sau.

Mẹ Đường khẽ gật gù.

Con bà chẳng những biết kiếm tiền mà còn giỏi quản vợ.

Nào ai ngờ, mẹ Đường và cô Đường ở đây những một tuần, giống như họ chỉ tới đây chơi, còn hay tán tóc cùng bà cụ nhà Đào Liễu, lủi đến lủi đi đến là hăng.

Điền Thanh Trừng lấy làm mừng rỡ và nhẹ nhõm, tranh thủ tót vào phòng ngủ làm sâu lười.

Lúc Đường Tư Nguyên mở cửa phòng, dọa Điền Thanh Trừng đang ở uống trà đọc sách giật bắn mình, cô che ngực: “Em cứ tưởng là mẹ và cô không, còn đang thắc mắc sao họ về nhanh dữ.”

Đường Tư Nguyên nhướng mày vô tội, khép cửa, chỉ vào quyển sách trên tay cô, hỏi: “Tà ma ngoại đạo hả?”

Điền Thanh Trừng thả lỏng người dựa vào ghế mây, hệt như một gốc lan biếng nhác với cử chỉ đa dạng, toả ngát hương, nói lẫy: “Không có sách nào tà ma ngoại đạo, chỉ có lòng người đen tối.”

“Anh là người trần mắt thịt,” Đường Tư Nguyên chẳng cự, anh xách ghế ngồi kế Điền Thanh Trừng, dựa vào vai cô cùng đọc sách, nói trong thong dong, “Tất nhiên sẽ ngắm cảnh tục, làm chuyện tục, nhưng người anh thích rất phi thường, là một nàng yêu tinh ngoài ngoan ngoãn trong hư hỏng, khiến lòng anh cũng xấu theo, mê đắm thứ tà ma……”

Thanh âm gợi cảm đến mức làm lỗ tai người ta mang thai.

“Đồ bẻm mép, mẹ anh và cô đâu?”

“Cách vách í, yên tâm đi, họ về sẽ gõ cửa.” Đường Tư Nguyên thở than: “Còn tụi mình ở nhà mà giống như phường trộm cướp.”

Chẳng phải ư. Hai người lớn tất tả tới đây một chuyến, dính người một cách kỳ dị, trái muốn đi dạo phố, phải muốn đi ngắm cảnh, nơi nào xôm thì sấn vào đó, chen lấn trong đám người, cái gì cũng dám bỏ bụng, về tới nhà hết đau đầu thì chân chuột rút. Hành Đường Tư Nguyên, người hiếm khi có ngày nghỉ, lên bờ xuống ruộng. Chưa hết, điểm mấu chốt là làm biết bao chuyện nhưng toàn mang tiếng xấu. Chốc thì nói Đường Tư Nguyên phát đạt là xa cách người nhà, chốc thì mách anh Điền Thanh Trừng quá lơ là người lớn. Hai vợ chồng vừa kiếm miếng ăn vừa phải hứng gạch đá, khiến tinh thần Đường Tư Nguyên và Điền Thanh Trừng căng thẳng tột độ.

Do đó, họ sống trong nhà mình mà như kẻ trộm.

Hai người liếc nhau, nở nụ cười trong bể khổ.

Điền Thanh Trừng bảo: “Anh nghỉ mấy hôm rồi, mai đi làm đi, em ở nhà chăm họ cho.”

Đường Tư Nguyên lắc đầu: “Thôi, các bà làm như anh làm chủ nhàn lắm, giống những tổng tài trên TV suốt ngày nói chuyện yêu đương à? Bữa anh đi một chuyến đến công ty mà cô nhỏ gọi anh suốt mười cuốc điện thoại, giục anh lái xe không yên, anh làm ngơ thì chả biết sao mà cô gọi cho Phó Ninh……” Cảm giác bức bối này khiến người ta phát rồ mất thôi.

Dương Bạch Lao khổ khôn tả · sếp lớn · Đường Tư Nguyên đành ngậm đắng nuốt cay.

(*) Dương Bạch Lao: Một nhân vật hư cấu trong truyện ““. Tá điền Dương Bạch Lao bởi không hoàn trả nổi món nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà bị bức ép đến chết, con gái Hỷ Nhi của ông bị dùng để trừ nợ, bị ép đến nhà Hoàng Thế Nhân làm công, rồi bị Hoàng làm nhục,…

Đôi mắt xinh xẻo của Đường Tư Nguyên loáng thoáng vằn tơ máu, nói trong bàng hoàng: “Hôm qua Thành Trạch tha lôi Phó Ninh đi uống tới bét nhè. Nửa đêm gọi điện cho anh, khóc suốt ba tiếng, kể bạn gái 6 năm sắp cưới chồng, nhưng chú rể không phải nó.”

Điền Thanh Trừng kinh ngạc thả sách xuống, hỏi: “Tại sao?”

“Hồi năm kia Thành Trạch và bạn gái bắt đầu bàn chuyện cưới xin nhưng gia đình nhà gái luôn phản đối. Năm ngoái thấy Thành Trạch ăn nên làm ra, nhà đối phương loáng thoáng sửa miệng, đề ra mấy điều kiện, đặt cọc nhà xe tiền tiết kiệm, chỉ cần Thành Trạch làm được thì cho phép hai đứa kết hôn. Thành Trạch làm được, kết quả năm nay người lớn hai bên gặp mặt, đối phương lại bác bỏ.”

Tức thì Điền Thanh Trừng đoán ra nguyên nhân.

Quả nhiên ——

“Điều kiện nhà Thành Trạch từa tựa nhà anh. Ba nó còn từng ngồi tù, gia đình đối phương hỏi thăm tình huống rõ ràng thì nói không cưới nữa. Bạn gái nó thương nó lắm, nằng nặc không chịu. Sức khoẻ mẹ Thành Trạch không ổn, bà bị ung thư dạ dày ác tính, cần cắt bỏ khối u. Nửa năm nay nó đưa hai cụ đi chữa trị. Nội ba tháng, Thành Trạch và bọn họ đã gây gổ nhiều lần, trả bù hết số cuộc cãi vã trong sáu năm cũng không ngoa. Cô bồ hết chịu nổi gia đình nó, không thể chịu đựng được ánh mắt kì lạ của hai cụ. Tới tháng sáu, Thành Trạch và cô ta ngồi xuống bàn bạc, hết cách đành phải chia tay. Nào ngờ cô bạn gái xoay người kiếm đâu ra một anh thầy giáo có điều kiện gia đình tương xứng, định ngày cưới vào ngày một tháng mười luôn.”

Đường Tư Nguyên giễu: “Hồi đầu anh chẳng có cảm giác chi mấy, nhưng nhìn lại chính mình, anh nghĩ cô bạn gái đó làm ra quyết định khá đúng.” Điều kiện gia đình quá khác biệt quả thực sẽ dẫn đến cơ man vấn đề.

Trông lại cha mẹ mình và bao la thân thích, đến chính anh còn thấy buồn bực. Thật tình không biết bao năm qua Điền Thanh Trừng làm cách nào nhịn được……

Điền Thanh Trừng tức cười, vỗ đùi anh cái bốp: “Có ai tự mỉa mình như anh hả?”

Shh!

Đường Tư Nguyên đau đến mức hít hà, thật không rõ bàn tay mềm như bông này lấy đâu sức lớn nhường ấy.

Anh khép hờ làn mi, lúng túng bảo: “Nhưng đây là sự thật chứ bộ……”

Điền Thanh Trừng đứng lên, ngồi lên đùi anh, bưng mặt anh, gương mặt nhỏ xinh đượm vẻ nghiêm nghị: “Đường Tư Nguyên, anh nhớ kỹ cho em, những lời này em chỉ nói một lần thôi. Ngày em quyết đi theo anh, em biết sẽ có trắc trở, anh chớ xem em như cô bé con không biết quý củi gạo mắm muối. Tự mình phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của bản thân. Điền Thanh Trừng em một không ngại khó, hai không né tránh, ba không làm trái lương tâm. Con tim em có anh, đầy ắp trong mắt đều là bóng hình anh. Em tin ánh mắt mình, anh là người đàn ông mà em chấm. Nếu em đã nhận định anh, em sẽ tiếp nhận gia đình phía sau anh. Em không hối hận, cũng không bao giờ quay đầu.”

Đôi mắt ấy tựa như ngọn lửa cháy rực, làm thời gian ngưng động cũng làm Đường Tư Nguyên đứng hình.

Cô gái mà anh thương mến, trước nay đều là cô gái mỹ miều có một không hai.

Đường Tư Nguyên vươn tay ôm ghì lấy cô, như thể người trong lòng là viên minh châu lộng lẫy độc nhất vô nhị mà anh quý trọng nhất nâng niu nhất, anh thì thào liên miên: “Bé hung dữ bé hung dữ.”