Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 117: Phụ huynh

7:47 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 117: Phụ huynh tại dua leo tr

“Thần tượng của mẹ em là Phí Tường, người đầu tiên khiêu vũ trong gala lễ hội mùa xuân. Mẹ em thích nhất bài 《Ngọn lửa giữa ngày đông》của ông ấy. Năm đó, ngọn lửa của Phí Tường đã đốt cháy hết con tim của nhiều thiếu nữ Trung Quốc.”

Lộc Ẩm Khê và Giản Thanh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nói về sở thích của Cố Minh Ngọc.

“Mẹ em nói sau Gala hội xuân đó thì từ đầu đường đến cuối ngõ đều là bài hát của ông ấy. Em đã tìm xem đoạn video của năm đó, thật sự rất quyến rũ. Nhưng ngày xưa, loại vũ đạo này được mọi người coi là thô tục, nên đạo diễn không dám quay nửa người dưới của ông ấy. Sau khi ra mắt, em đã bắt chước điệu nhảy của ông ấy, muốn nhảy cho mẹ em xem.”

Giản Thanh hỏi:”Em có nhảy không?”

Lộc Ẩm Khê nhăn mũi:”Không có, bà ấy ghét bỏ em.”

Giản Thanh nghiêm nghị nói: “Tôi không chê, em có thể nhảy cho tôi xem.”

“Không được.” Lộc Ẩm Khê cười, từ chối:”Trông kỳ lắm.”

Nàng sẽ cảm thấy xấu hổ khi xem những bộ phim truyền hình và điện ảnh do mình đóng vai chính. Ngày thường, nàng cũng sẽ không cho Giản Thanh xem, chứ đừng nói là nhảy trước mặt người mình yêu.

Giản Thanh búng nhẹ lên trán nàng, không ép buộc nàng nữa, tiếp tục tìm hiểu sở thích của Cố Minh Ngọc:”Bà ấy còn thích gì nữa?”

Lộc Ẩm Khê nói:” Bà ấy thích những người ngay thẳng, tốt bụng, chăm chỉ và chịu khó. Em từng bỏ nghề y để làm nghệ thuật nên bà ấy rất coi thường em. Bà ấy cảm thấy em không chịu khó, muốn lợi dụng vẻ bề ngoài để đi đường tắt, bên ngoài là khuôn mặt đẹp, nhưng bên trong lại héo hon như lùm cỏ. Tuy nhiên, sau đó bà ấy biết rằng Phí Tường yêu quý của bà ấy cũng bỏ ngành y để đi theo nghệ thuật, vì vậy bà ấy không nói việc này với em nữa. Chị làm việc chăm chỉ hơn em rất nhiều, bà ấy sẽ thích chị nhiều hơn.”

Học y, không phải siêng năng cần cù, cũng không phải tiếp tục học hỏi, mà là dùng cả cuộc đời mình để học hỏi, học suốt đời. Giản Thanh đều thỏa mãn các tiêu chí này, còn về sự chính trực và lương thiện thì………..

Lộc Ẩm Khê nhìn thoáng qua Giản Thanh.

Đạo đức của người trước mặt rất bình thường, nhưng y đức không thua kém gì Cố Minh Ngọc, cũng có thể miễn cưỡng xem như đủ tư cách.

“Nhân tiện, chúng ta phải hợp tác với nhau trước, nếu bà ấy hỏi chị chúng ta gặp nhau như thế nào thì chị cứ nói là chúng ta gặp nhau qua mạng đi.”

“Gặp nhau qua mạng?” Giản Thanh có chút giật mình.

“Nếu không thì sao? Chị muốn nói em và chị biết nhau qua một cuốn sách hay một giấc mơ à?” Lộc Ẩm Khê mỉm cười rồi cuộn vào lòng Giản Thanh, nằm xuống, tìm một vị trí thoải mái rồi nằm lên đùi cô:”Chắc chắn bà ấy sẽ đưa hai chúng ta đến khoa tâm thần.”

Nàng vẫn có thói quen gần gũi và thích tiếp xúc thân thể với Giản Thanh.

Giản Thanh nhìn người trên đùi, nhẹ nhàng vuốt tóc Lộc Ẩm Khê, ánh mắt có chút mờ mịt:”Rốt cuộc chúng ta có quan hệ như thế nào?”

Khoảng trống trong lòng cô dần được lấp đầy, nhưng cảm giác bàng hoàng vẫn còn vương vấn.

Cô có thể mơ hồ đoán được rằng mối quan hệ giữa hai người có liên quan đến giấc mơ bị lãng quên kia.

“Chúng ta có quan hệ như thế nào? Để em suy nghĩ một chút đã.” Lộc Ẩm Khê nằm trên đùi Giản Thanh, nhớ lại toàn bộ quá trình nhận thức giữa hai người rồi mỉm cười, trợn mắt nói dối: “Trong giấc mơ của em, em là một nữ sinh viên đại học trẻ trung và xinh đẹp mới bước sang tuổi 20. Có lẽ lúc đó chị 29 tuổi, là một người phụ nữ xấu xa mê luyến sắc đẹp của em, sau đó bắt em về nhà, không cho em rời đi ——”

“Nói hươu nói vượn.” Lộc Ẩm Khê còn chưa nói xong thì Giản Thanh đã nhẹ nhàng ngắt lời nàng.

Lộc Ẩm Khê câu lấy cổ Giản Thanh, ngồi dậy, hôn lên má cô:” Chị chờ em thêm một khoảng thời gian nữa, em sẽ tặng cho chị tập tranh, nếu chị xem xong liền nhớ ra được thì tốt rồi.” Lộc Ẩm Khê dừng một lúc, tiếp tục nói:”Không nhớ ra thì cũng không sao, em biết người đó chính là chị là được rồi.”

Tuy rằng Giản Thanh này có thể nhận lời cầu hôn của nàng, có thể nói chuyện với nàng, nhưng cô sẽ không chủ động tiếp xúc cơ thể với nàng.

Trong thời gian này, nàng luôn là người chủ động ôm và hôn Giản Thanh.

Nụ hôn chỉ dừng lại trên má, ngoài ra không có sự thân mật nào khác.

Giản Thanh đã mất đi thế chủ động từ lâu, cô không thể nhớ được mình từng rung động trước nàng, nhưng cô chỉ dựa vào bản năng và thói quen để yêu nàng, tin tưởng nàng, cảm thấy có lỗi với nàng, chấp nhận tình yêu của nàng.

Lộc Ẩm Khê thở dài trong lòng, thoát ra khỏi vòng tay của Giản Thanh, nhẹ nhàng nói:”Cũng khuya rồi, chị ngủ đi, ngày mai em sẽ đưa chị về nhà ăn Tết. Ngủ ngon.”

Giản Thanh gật đầu:”Ngủ ngon.”

Các nàng ngủ ở hai phòng riêng biệt.

Không có hơi thở của Giản Thanh, không có Giản Thanh bầu bạn, Lộc Ẩm Khê cảm thấy rất khó ngủ.

Nàng sẽ nghĩ về Giản Thanh rất lâu rất lâu trước khi có thể chìm vào giấc ngủ.

Người mà nàng nhớ là Giản Thanh trong thế giới ảo, người luôn nhớ đến nàng, yêu nàng và không muốn nàng rời đi.

Giản Thanh nằm trên giường, nỗ lực nhớ lại cảnh trong mơ mà cô đã lãng quên, nhớ đến khuôn mặt của Lộc Ẩm Khê, nhớ về cảm giác mà Lộc Ẩm Khê mang lại cho mình.

Cô cố gắng mơ lại giấc mơ đó, nhưng mỗi sáng thức dậy, hoặc là một giấc mơ khác, hoặc là cô không thể nhớ lại nội dung của giấc mơ.

*

Khi đến trước cửa nhà Lộc Ẩm Khê, Giản Thanh xách theo hai túi trái cây và rau dưa lớn rồi đi đi lại lại trước cửa nhà.

Lộc Ẩm Khê nói rằng Cố Minh Ngọc thích những người biết nấu ăn vì bà ấy nấu ăn rất tệ. Nếu các nàng có thể tự nấu một bữa tối giao thừa để mua chuộc dạ dày của bà ấy thì nói không chừng có thể khiến bà cảm thấy thích thú hơn.

“Chị vào đi, mẹ không có ở nhà, chắc là đi đến bệnh khu rồi.” Lộc Ẩm Khê mở cửa, tìm dép lê trên giá giày, muốn đưa cho Giản Thanh, nhưng lại phát hiện trên giá giày có một đôi dép bông màu đen mới.

Nàng từng nói với Cố Minh Ngọc là Giản Thanh thích màu tối.

Đoán rằng đôi dép lê mới này là dành cho Giản Thanh, Lộc Ẩm Khê lấy nó xuống, đặt dưới chân Giản Thanh, cười nói:”Chị nhìn xem, bà ấy còn mua dép lê cho chị này, chị đừng lo lắng quá, chắc chắn bà ấy rất thích chị.”

Giản Thanh cười nhàn nhạt: “Em đã nói gì về tôi trước mặt bà ấy thế?”

“Em chưa nói tốt cho chị lời nào cả, em chỉ cho bà ấy xem ảnh chụp của chị, cũng nói với bà ấy chị là bác sĩ đã đề cử thuốc nhập khẩu cho bệnh nhân rồi bị đình chỉ hành nghề một năm. Bà ấy nói trông chị rất đẹp, nhìn giống những người lịch sự, trang nhã, có học thức tốt, trong bụng chứa đầy ý thơ, cũng rất có trách nhiệm với em nên bà ấy rất thích chị.”

“Trong bụng chứa đầy ý thơ à?” Giản Thanh lắc lắc đầu:”Chỉ cần tôi nói một vài câu, nhất định sẽ giấu đầu lòi đuôi.”

“Chị đừng lo, đừng nói về đề tài văn học với bà ấy là được, hai người nên nói về……….về y học đi! Hơn nữa, trình độ văn học của bà ấy cũng không cao hơn chị là bao, lúc trước bố em chỉ cần viết vài lá thư tình là đã có thể chiếm trọn trái tim bà ấy rồi.”

Khi bước vào nhà, Lộc Ẩm Khê thấy Cố Minh Ngọc không chỉ chuẩn bị dép lê cho các nàng mà còn chuẩn bị rất nhiều đồ đôi — cốc nước, khăn lông, bàn chải đánh răng và khăn tắm………..

Nàng cầm lấy hai chiếc bàn chải đánh răng, lẩm bẩm: “Bà ấy thật sự rất thích chị …”

Lần trước về nhà, Cố Minh Ngọc còn không giúp nàng mua bàn chải đánh răng mà bắt nàng phải đến siêu thị phía bên kia đường để mua.

Giản Thanh giật giật hai tai, mang nguyên liệu vào bếp: “Chúng ta chuẩn bị buổi tất niên trước đi.”

“Vâng.” Lộc Ẩm Khê giúp Giản Thanh mang nguyên liệu vào bếp rồi cùng nhau chuẩn bị bữa tất niên.

Cá chưng, tôm luộc, canh … Mười ngón tay đã ngâm trong nước Dương Xuân. Lộc Ẩm Khê ngửi mùi hành, gừng và tỏi trên đầu ngón tay, cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.

“Hết rượu nấu ăn rồi.” Giản Thanh lắc lắc cái chai rỗng.

Lộc Ẩm Khê nói:”Để em đi mua.”

“Có tiện không? Nếu không thì cứ để tôi mua.”

“Không sao đâu. Bà cụ ở tiệm tạp hóa dưới lầu là người quen của em, bà ấy nhìn em lớn lên từng ngày nên sẽ không xem em là minh tinh đâu.” Lộc Ẩm Khê cởi tạp dề, ra ngoài mua rượu nấu ăn.

Mười phút sau, nàng quay lại, vừa mở cửa ra liền thấy Giản Thanh và Cố Minh Ngọc đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Cố Minh Ngọc vỗ vỗ đầu gối, điều tra nhân khẩu của Giản Thanh:”Nhà cháu có mấy người? Cháu có nói cho họ biết quan hệ của hai đứa chưa?”

Giản Thanh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, giọng điệu nghiêm túc giống như học sinh giỏi trả lời câu hỏi của giáo viên:”Nhà cháu không có ai ạ. Cha mẹ cháu li hôn từ khi cháu còn nhỏ, cháu sống với mẹ, năm nay mẹ cháu…….vừa qua đời. Về phần bố cháu, ông ấy đã có gia đình mới nên không liên lạc với cháu nữa.”

Cố Minh Ngọc nhìn Giản Thanh, trong mắt có vài phần thương hại.

Lộc Ẩm Khê cầm theo rượu nấu ăn, hô lớn:” Mẹ, con về rồi này!”

Nàng ngồi bên cạnh Giản Thanh, kéo lấy tay cô vì sợ Cố Minh Ngọc làm Giản Thanh khó xử.

Giản Thanh nhìn nàng, nhàn nhạt cười.

Cố Minh Ngọc thấy các nàng nắm tay nhau liền khụ khụ hai tiếng, nói:”Hết nước tương rồi, con đi mua một chai đậm một chai nhạt về đi.”

“Không thể nào, vừa rồi con nhìn thấy còn hơn phân nửa chai!” Lộc Ẩm Khê biết mẹ mình đang cố tình đuổi khéo nàng đi để thẩm vấn một mình Giản Thanh, nàng sẽ không mắc mưu của bà.

Cố Minh Ngọc trừng mắt nhìn nàng: “Mẹ bảo con đi mua thì con cứ đi đi, nói nhiều như vậy làm gì.”

Giản Thanh siết chặt lòng bàn tay Lộc Ẩm Khê: “Chút nữa tôi sẽ làm cánh gà chiên Coca, sẵn tiện thì em mua giúp tôi một chai Coca đi.”

Khối băng này cũng muốn đuổi nàng đi.

Lộc Ẩm Khê hừ mạnh một tiếng, đem rượu nấu ăn vào bếp rồi mang khẩu trang đi ra ngoài.

Khi nàng trở về, Cố Minh Ngọc và Giản Thanh đang cùng nhau làm vằn thắn tại bàn.

Hai người nói về các loại bệnh ung thư, liệu pháp miễn dịch và các chính sách cải cách y tế. Cố Minh Ngọc xem thường bộ phận hành chính của bệnh viện và Ủy ban Y tế và Sức khỏe vì không làm công tác nhân sự, đặc biệt phẫn nộ với các giải thưởng cuối năm:” Dì đã làm việc rất chăm chỉ ở lâm sàng suốt một năm ròng, nhưng những người ngồi trong văn phòng và làm công việc hành chính lại nhận được tiền thưởng cuối năm giống như dì! Thật là tức chết mà!”

Lần trước Lộc Ẩm Khê đã từng nghe Cố Minh Ngọc tức giận nói về chủ đề này.

Lần này nàng không dám xen vào nữa, một khi nàng xen vào thì sẽ giống như dẫn lửa thiêu thân, nghe được những câu nói linh tinh, đại loại như:’ Chúng tôi tham gia nghiên cứu khoa học và thực hành lâm sàng, quang năm kiệt sức mà tiền thưởng lại không cao bằng một tiểu minh tinh như cô’.

Giản Thanh không thích đưa ra bình luận, sau khi nghe những lời phàn nàn của Cố Minh Ngọc, cô cũng chỉ nhàn nhạt phụ họa:”Vâng, cháu nghĩ phân bổ theo lao động mới là hợp lý nhất.”

Lộc Ẩm Khê không dám xen vào, nàng chui vào bếp hầm canh gà, chuẩn bị nấu vằn thắn.

Bên ngoài, tiếng pháo hoa pháo trúc vang lên rộn ràng. Cố Minh Ngọc mở TV lên, phát một số bài hát như: 《Tương thân tương ái》,《Cung hỉ phát tài》《Về nhà thường xuyên》, sau đó đề cao âm lượng để nói chuyện với Giản Thanh.

Lộc Ẩm Khê nhìn thấy một nửa mái tóc bạc trắng của bà qua lớp kính trong suốt ở phòng bếp, đột nhiên cảm thấy người mẹ mạnh mẽ nửa đời người này rất có lòng nhân đạo.

Bà bắt đầu yêu gia đình hơn, khao khát bầu bạn cùng con cái.

Bà đang dần già đi……

“Mẹ, sau này chúng con sẽ thường xuyên trở về đây!” Lộc Ẩm Khê đang đứng trong bếp để nấu nước súp, đột nhiên hướng về người đang làm vằn thắn bên ngoài rồi hét lớn.

Cố Minh Ngọc cũng hét vào mặt nàng: “Con không cần phải về nhà thường xuyên đâu, chúng ta không có chủ đề chung để nói, cứ để A Thanh về trò chuyện cùng mẹ là được rồi!”

Lộc Ẩm Khê liền biến thành cây nấm tự kỷ ngay tại chỗ, nàng co rúm lại trong bếp, không nói gì nữa, phồng má, băm ‘loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng’ trên thớt.

Trong nhà chỉ có ba phòng ngủ.

Cố Minh Ngọc không chuẩn bị phòng ngủ cho khách mà chỉ dọn dẹp phòng của Lộc Ẩm Khê.

Ban đêm, các nàng ngủ cùng một phòng.

Đã lâu không ngủ cùng giường với cô, Lộc Ẩm Khê gối lên cánh tay, nhìn trần nhà, hỏi Giản Thanh:”Vào lúc em rời đi, mẹ em đã nói gì với chị thế?”

“Bà ấy nói với tôi là bà ấy đã không chăm sóc tốt cho em, khiến em phải chịu rất nhiều khó khăn; bà ấy cũng nói rằng bà ấy không đủ tư cách làm mẹ em. Bà ấy mong chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau thật tốt, đừng quan tâm đến những gì người khác nói và nhìn nhận. Cuộc sống là của chính chúng ta, không phải là của người khác.”

Mũi Lộc Ẩm Khê bỗng chua xót, hốc mắt nàng ửng đỏ nhưng miệng lại nói:”Bà ấy chưa bao giờ nói những lời dịu dàng như thế với em, bà ấy đối xử với chị thật tốt…..”

Giản Thanh nằm nghiêng, nhìn Lộc Ẩm Khê bên gối, cô vươn tay ra, điểm điểm lông mi nàng:”Bà ấy đối tốt với tôi bởi vì bà ấy hi vọng sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với em.”

Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng, giơ tay xoa xoa mắt, sau đó xốc chăn trên người mình lên, chui vào trong chăn bông của Giản Thanh.

Giản Thanh nhìn chiếc bánh bao nóng hổi chui vào lòng mình, hơi ngửa đầu ra sau.

Lộc Ẩm Khê câu lấy cổ cô:”Đêm nay em có thể ôm chị ngủ được không?”

——–

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.