Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Trinh Thám Nạp Thiếp Ký I Chương 109: Phá án lập tức

Chương 109: Phá án lập tức

2:50 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 109: Phá án lập tức tại dưa leo tr. 

Phát hiện hung khí! Tim Dương Thu Trì liền đập thình thịch, máu trên ngực Vương đồng tri vẫn còn chảy ra, máu trên đất còn có màu đỏ hồng, cho thấy vụ hung sát này mới vừa xảy ra được một lúc, có thể dùng tiểu cẩu để truy tung!

Dương Thu Trì ẵm Tiểu Hắc cẩu lại trước mũi tiểu đao, chỉ vào đó ra ý. Tiểu Hắc cẩu đã kinh qua nhiều lần truy tung, lập tức hiểu ý của Dương Thu Trì. Nó cúi đầu ngửi ngửi, sau đó vừa ngửi vừa đi ra ngoài, ngửi tới ngửi lui từ từ tiến vào phía sau viện. Dương Thu Trì phất tay, dẫn theo Ngưu bách hộ cùng mọi người đi theo Tiểu Hắc cẩu. Ngưu bách hộ cùng những thông quán và quan viên ở đó chưa thấy tiểu cẩu truy tung bao giờ, không rõ Dương Thu Trì đang làm gì, nhưng thấy Ngưu bách hộ cùng cẩm y vệ đi theo, nên cũng lặng lẽ nối gót theo sau.

Chuyển qua chuyển lại một hồi, bọn họ cùng đến một ngôi nhà vườn lốn bên cạnh nội nha. Cửa viện đóng chặt, Tiểu Hắc cẩu dùng chân trước cào cào, miệng phát ra tiếng ư ử.

Ngưu bách hộ hỏi: “Đây là chỗ nào?”

Thông phán trả lời: “Là chỗ ở của Vương đồng tri.”

Ngưu bách hộ nhíu mày, nhìn nhìn Dương Thu Trì. Dương Thu Trì nói: “Phá cổng!”

Thông phán cùng mọi người vội vã bước tới ngăn: “Không được phá, đây là chỗ ở của đồng tri đại nhân, lỡ khi….”

Thông phán cùng mọi người không nghe lời Dương Thu Trì, nhưng Ngưu bách hộ không dám không nghe. Dương Thu Trì là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, nhưng đây là điều bí mật chỉ có Ngưu bách hộ biết. Mệnh lệnh của đặc sứ y không dám không tuân, hơn nữa còn có cái gọi là tiền trảm hậu tấu đang chờ ở đó. Đừng nói là nhà cửa của một viên đồng tri bé xíu, cho dù là nhà vợ bé của bố chánh sứ nếu có mệnh lệnh của đặc sứ y cũng phá đổ như thường. Ngưu bách hộ hét lớn: “Phá cho ta! Có chuyện gì ta phụ trách!”

Vài cẩm y vệ bước tới, cùng hợp lực phá bật cửa ra. Đằng sau cửa là mấy người hầu mặt mày tái mét, đang run cầm cập. Ngư bách hộ tặng cho người hầu một cái tát tai: “Con mẹ ngươi đứng ở đây sao không chịu mở cửa?”

“Vương nhị gia không cho mở cửa.” Người hầu đó ôm mặt sợ hãi đáp.

“Vương nhị gia? Ai là Vương nhị gia?”

Không chờ người hầu đó đáp, Tiểu Hắc cẩu đã tiếp tục cúi đầu vừa ngửi vừa nhanh chóng lần vào trong, Dương Thu Trì và Tống tri huyện cùng mọi người cũng nhanh chóng theo vào. Ngưu bách hộ không kịp hỏi cho ra lẽ, cũng nhanh chóng đi theo sau.

Tiểu Hắc cầu đến một gian phòng đóng chạt cửa, chồm chồm sủa loạn vào trong. Ngưu bách hộ phất tay, hai cẩm y vệ thân hình khôi ngô bước tới vỗ cửa bảo: “Mở cửa! Mở cửa! Chúng ta là cẩm y vệ, tra án tử. Mau mở cửa!” Trong đó không hề động tĩnh.

“Phá cửa!” Dương Thu Trì trầm giọng nói, “Chú ý, hung phạm có khả năng ở trong đó, mọi người cẩn thận!”

Hai cẩm y vệ khôi ngô nghe thấy thế liền rút yêu đao ra phòng hờ, giờ chân đạp mạnh cửa. Sau khi đạp vài cái, cửa kêu đánh rầm mở toát ra. Hàn quang lóe lên, một thanh kiếm đâm tới một trong hai đại hán khôi ngô. Do được Dương Thu Trì cảnh báo trước, đại hán đó đã để tâm cảnh giác, lùi lại tránh khỏi một kiếm. Cùng lúc đó, cẩm y vệ còn lại phóng một đao ra, không ngờ người đó lắc người lách tránh được đao ấy, thân thủ rõ ràng là vô cùng mẫn tiệp.

Người này khoảng bốn năm chục tuổi, thân thể tráng kiện, thấy cửa chính đã bị bảy tám cẩm y vệ chặn hết, liền chuyển thân nhảy qua khỏi cửa sổ.

Cẩm y vệ giỏi nhất là ở chỗ tróc nã phạm nhân, lẽ nào không nghĩ đến chuyện hung phạm sẽ bỏ chảy từ hướng cửa sổ? Thế nên đã sớm có năm sáu cẩm y vệ thủ ở bên ngoài, liền xốc tới ngay, hai bên loạn chiến một hồi. Trung niên kia tuy có thân thủ không tệ, nhưng một không địch được mười, đánh được vài chiêu thì kiếm trong tay đã bị đánh văng, đao kiếm của cẩm y vệ lập tức phóng tới, kềm chế được y liền trói gô lại.

Người đó bị kềm chế xong, Thông phán và mọi người mới dám bước tới, nhìn nhận tử tế, đều cảm thấy kinh hãi thất sắc: “Sao lại là y?”

Ngưu bách hộ hỏi: “Các ngươi nhận ra được hắn?”

“Y là em ruột của Vương đồng tri, tên là Vương Phúc Thuận, là nhà giàu của Ninh quốc phủ, làm nghề buôn tơ lụa. Nhưng mà hai năm nay không hề gặp được y.”

Quả thật là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu” (tìm mòn cả gót giày mà chẳng thấy, tự nhiên không hề mất công mà được gặp) a! Dương Thu Trì và Tống tri huyện cùng đưa mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Dương Thu Trì bước tới nhìn kỹ cánh tay phải của Vương Phúc Thuận, thấy trên đó có mấy dấu máu do máu tươi phun ra dính phải, liền hỏi: “Vương Phúc Thuận, người là do ngươi giết phải không?”

Vương Phúc Thuận mắng: “Đánh rắm, ngươi bằng cái gì mà nói ta giết anh ta? Ngươi có chứng cứ gì không?”

Dương Thu Trì cười ha ha bảo: “Ngươi quá khẩn trương rồi, ta vừa rồi không hề nói người ngươi giết là anh của ngươi, sao ngươi lại biết anh của ngươi bị người ta giết rồi?”

Vương Phúc Thuận lúc này mới phát hiện bản thân đã nói hớ, liền lập tức cãi bừa: “Ta nghe người ở ngoài nói.”

“Nghe ai nói?”

“Người trong nha môn, ta không biết!”

“Nếu như hung thủ không phải là ngươi, vậy vừa rồi vì sao ngươi chống cự?”

Hai cẩm y vệ khôi ngô vừa rồi cùng gật đầu tán đồng, nếu như không có Dương Thu Trì nhắc nhở trước, trong lúc không phòng hờ, nói không chừng họ đã trúng kiếm thụ thượng.

“Ta làm sao biết các ngươi là ai? Ta còn cho đó là cường tặc nữa.”

“Cường tặc? Giữa thanh thiên bạch nhật, càn khôn lãng lảng như thế này mà làm gì có nhiều cường tặc trong tri phủ nha môn của Ninh Quốc phủ như vậy?” Dương Thu Trì cười lạnh.

“Cái đó…. dù gì ta cũng không hề giết anh, ngươi đừng đổ oan cho người tốt! Bằng cái gì mà bắt ta, ngươi có chứng cứ gì không?”

Thông phán cùng mọi người tuy không biết thân phận Dương Thu Trì, nhưng vừa rồi trước kia khi gã chỉ cần nói một tiếng phá cửa, thì Ngưu bách hộ không hề nghĩ ngợi gì phân phó người làm theo, như vậy chứng tỏ gã không phải là nhân vật tầm thường. Vừa rồi nghe Vương Phúc Thuận và Dương Thu Trì đối thoại, thông phán cùng mọi người đều cảm thấy Vương Phúc Thuận mâu thuẫn mười mươi, nhưng mà nếu như không có chứng cứ rõ ràng, vị Vương Phúc Thuận này dù gì cũng là đệ đệ của Vương đồng tri, lại là một đại tài chủ chứ không phải tiểu lão bá tánh bình thường, nên không thể tùy tiện muốn bắt là bắt. Do đó, thông phán cùng mọi người đều nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì, muốn nghe gã nói ra chứng cứ gì đó.

Dương Thu Trì thầm nghĩ, chứng cứ a? Con dao làm hung khí tại hiện trường nhất định có dấu vân tay của ngươi, trên tay ngươi lại có máu tươi phun ra dính phải, nhất định là của Vương đồng tri. Nếu dùng biện pháp giám định DNA, chỉ cần dựa vào chứng cứ đó cũng đủ kết tội ngươi rồi. Nhưng giám định DNA giờ không cách gì thực hiện được, còn xác định dấu vân tay thì dù có thể làm, nhưng ở Minh triều không có ai tin vào chứng cứ này, nên tuyệt đối không thể sử dụng.

Ở Minh triều, chứng cứ có sức thuyết phụ nhất chính là khẩu cung nhận tội của bị cáo. Chỉ cần bị cáo nhận tội, cho dù có hay không có chứng cứ nào khác cũng không hề quan hệ, do đó, Dương Thu Trì hạ quyết tâm nhất định phải khiến y mở miệng thừa nhận. Gã liền cười lạnh hỏi: “Máu trên tay ngươi là từ đâu mà có?”

“Là…. là….” Vương Phúc Thuận ấp úng một hồi, “Là ta giết gà bị dính phải.”

“Giết gà? Giết gà ở đâu? Gà đâu?”

“Gà, gà ta ăn rồi.”

“Vậy đao đâu?”

“Ta quăng rồi … ngươi là ai? Bằng cái gì mà hỏi ta?”

“Chờ một chút ta sẽ cho ngươi biết ta là ai!” Dương Thu Trì cười lạnh, ra lệnh cho cẩm y vệ: “Đưa chân hắn lên. Ta muốn xem đế hài của hắn!”

Cẩm y vệ lập tức nhấc chân Vương Phúc Thuận giơ cao lên. Dưới đế hài quả nhiên có một chút máu còn mới. Dương Thu Trì hỏi: “Máu dưới chân ngươi là thế nào?”

“Lúc giết gà bị dính vào!” Vương Phúc Thuận nghênh cổ nói, “Ngươi có biết Vương gia của chúng ta có quan hệ thế nào với Bố Chánh sứ của Ứng Thiên phủ không? Ngươi là tiểu quan gì mà dám động vào ta? Ta thấy ngươi hết muốn sống rồi, con mẹ ngươi mà không chịu bỏ ta ra, có tin là ta…”

“Bách….!” một cái tát tay vang lên rõ to, năm ngón tay hiện rõ trên gương mặt Vương Phúc Thuận, đau khiến hắn kêu lên thảm thiết. Tiếp sau đó, bụng dưới của hắn lãnh ngay một cái thúc đầu gối của Dương Thu Trì, liền lập tức gập người gục xuống đất.

Dương Thu Trì chỉ Vương Phúc Thuận đang nằm trên đất, bảo cẩm y vệ: “Được rồi, hiện giờ coi trong các ngươi ai là người có bản lĩnh làm hắn hé răng.”

Vừa nghe lời này, cẩm y vệ đều ngẩn ra nhìn Ngưu bách hộ. Hầu Tiểu Kỳ chợt nói: “Thiếu gia, để tôi!” Nói xong phóng một cước vào giữa mặt Vương Phúc Thuận, lập tức hắn sặc máu mũi, hai cái răng bị rớt ngay ra ngoài.

Cẩm y vệ đều nhận biết Hầu Tiểu Kỳ. Hắn là một trong các tiểu đầu mục trong Bách hộ sở cẩm y vệ tại Ninh quốc phủ này, chỉ có điều không biết hắn vì sao mà lại đóng giả thành người hầu, hơn nữa lại rất nghe lời tên mặt trắng ấy. Cẩm y vệ chính là lính đặc công bí mật của Minh triều, hành động ẩn bí, Hầu Tiểu Kỳ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân. Đương nhiên bọn chúng đều biết, cái gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì không được hé răng, đó là yêu cầu bảo mật cơ bản.

Cẩm y vệ thấy trưởng quan Tiểu Kỳ đã động thủ rồi, Ngưu bách hộ lại đối với tên tiểu tử này kính úy muôn phần, liền không còn nghi ngại gì nữa, vây quanh Vương Phúc Thuận ra quyền phóng cước.

Những người này sử dụng hình tấn bức cung quen rồi, đương nhiên biết chỗ nào nên đánh chỗ nào nên không, do đó đánh khiến Vương Phúc Thuận kêu cha khóc mẹ, nhưng không tạo thành nội thương nghiêm trọng gì.

Dương Thu Trì thấy Vương Phúc Thuận đã bị đánh mặt sưng mắt thủng rồi, liền phất phất tay, Ngưu bách hộ quát: “Đủ rồi, dừng lại một chút.”

Dương Thu Trì bước đến cạnh Vương Phúc Thuận, cúi xuống hỏi: “Hiện giờ biết ta là ai rồi phải không? Nếu ngươi hôm nay không ngoan ngoãn khai ra, ngươi nghĩ coi ta có dám giết ngươi không?” Lời nói tuy kèm theo nụ cười mỉ, nhưng băng lãnh như đao.

Vương Phúc Thuận cố gắng mở đôi mắt phù thũng, máu không ngừng chảy ra từ miệng, cố ngoác cái miệng bị đánh toét ra, hàm hồ hỏi: “Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Vấn đề này ngươi còn chưa có tư cách biết.” Dương Thu Trì vỗ vỗ vào mặt hắn: “Chứng cứ xác thật như vậy, ngươi còn dám cãi chày cãi chối, chỉ vượn nói hươu? Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ca ca của ngươi là Vương đồng tri có phải là ngươi giết không?”

“Ta…. ta….” Vương Phúc Thuận vẫn không trả lời, thân người con như con tôm khô, cố gắng thở lấy hơi.

Dương Thu Trì đứng thẳng dậy, không hài lòng bảo: “Bách hộ đại nhân, xem ra thủ đoạn của các ngươi chẳng ra sao cả, đánh cả buổi mà hắn chẳng chịu khai.”

“Ta tự thân đến tra khảo!” Ngưu bách hộ đỏ mặt tím tay, xoắn tay áo lên chuẩn bị động thủ, nhưng có chút chần chờ, “Chỉ có điều ta ra tay hơi nặng, chỉ sợ tên tiểu tử này bị đánh chết thôi.” Tên Vương Phúc Thuận nghe thế liền rùn mình sợ hãi, kinh khủng nhìn Dương Thu Trì và Ngưu bách hộ.

Dương Thu Trì nói: “Đánh chết thì chết, không cần sợ, có ta đây.”

Đến lúc này, những vị thông phán và quan viên phía sau đều trợn mắt, tên tiểu tử này là ai mà dám lớn lối thế kia chứ? Lời này ngay cả tri phủ lão đại gia cũng không dám nói.

“Được!”, sau khi xoắn tay áo xong, hoạt động cánh tay thô tráng đầy bắp thịt, thở hắc một cái, Ngưu bách hộ bước lên, kéo mặt Vương Phúc thuận lại, đầu gối chèn lên lưng của hắn, kéo hai tay hắn ra phía sau, rồi bóp chặt ngón tay út của hắn hỏi: “Ngươi khai hay không khai?”

Ngón tay út của Vương Phúc Thuận đau nhói, nhưng hắn không trả lời.

Ngưu bách hộ ra chút lực, liền nghe Vương Phúc Thuận phát ra tiếng kêu thảm thật dài, một lóng tay trên ngón út đã bị bẻ gãy. Ngưu bách hộ dùng lực giựt mạnh ra phía sau, Vương Phúc Thuận lại kêu thảm một tiếng nữa, lóng tay ngón út bị gãy đã lộ xương ra ngoài, máu tươi tức thời nhuộm đỏ cánh tay của Vương Phúc Thuận và Ngưu bách hộ.

Dương Thu Trì nhìn tay của Vương Phúc Thuận, thấy lớp da quái dị trên đầu ngón út đã bị tuột ra, lóng xương trắn hếu lộ hẳn ra ngoài, khiến người ta nhìn cảm thấy không lạnh mà run.

Thông phán cùng các quan viên lúc này cũng sợ chết khiếp. Mặt Tống Tình càng trắng nhợt, kêu lên một tiếng nhỏ nấp vào sau lưng Dương Thu Trì không dám nhìn nữa. Chỉ có Tống Vân Nhi là ra vẻ không có gì, khoang tay coi náo nhiệt.

Dương Thu Trì chuyển người an ủi Tống Tình: “Không cần sợ, không có chuyện gì đâu.”

Tống Tình gật gật đầu, còn có chút hiếu kỳ thò đầu ra nhìn, thấy thảm dạng của Vương Phúc Thuận như thế, lập tức rút người lại ngay vào sau lưng Dương Thu Trì.

Ngưu bách hộ hỏi: “Ngươi khai hay không?”

Vương Phúc Thuận rên rĩ thống khổ, thở phì phò, nhưng vẫn không lên tiếng.

“Cách….rắc!” Lại một tiếng xương gãy vang lên giòn tan, Vương Phúc Thuận lần nữa phát ra tiếng kêu thê thảm. Lóng tay thứ nhì của ngón út của hắn đã bị bẻ gãy, lộ ra cả đầu xương.

Vương Phúc Thuận đau toát mồ hôi, cắn chặt môi dưới, cố gắng thở lấy hơi.

Ngưu bách hộ hỏi một câu, bẻ gãy một lóng tay, hơn nữa còn ra vẻ không hề gấp, dường như đối với chiêu này rất có tự tin, biết rõ như thế nào làm cho đối phương càng thêm thống khổ. Sau khi bẻ gãy một đốt ngón tay, y đều không ngừng mằn mò trên vết thương, khiến cho xương lóng tay bị vỡ đâm hẳn vào thịt, gia tăng thêm sự đau đớn.

Chỉ trong chốc lát, Vương Phúc Thuận đã ngất đến hai lần, mỗi lần đều bị cẩm y vệ dùng nước lạnh làm tỉnh lại. Khi bốn ngón tay trên cánh tay trái của hắn bị bẻ gãy từng lóng một, Ngưu bách hộ bắt đầu lần tới ngón cái. Vương Phúc Thuận cuối cùng không chịu nổi thứ khốc hình này, dùng giọng nói yếu ớt nói: “Ta khai, ta khai!”

Ngưu bách hộ lộ ra nụ cười thắng lợi.

Tảng đá trong tim Tống tri huyện cùng mọi người cùng được mở ra.

Thông phán và các quan viên đều rất kinh ngạc, quả nhiên là em ruột Vương đồng tri ra tay giết anh mình, hơn nữa còn dùng thủ đoạn rất tàn bạo. Trong lúc kinh ngạc có dư, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần phạm nhân có thể nhận tội, án mạng này coi như xong.

Án mạng phát sinh trong địa giới của Ninh quốc phủ, vốn thuộc sự quản hạt của Ninh Quốc phủ. Dương Thu Trì và mọi người vì bạch cốt án ở Quảng Đức huyện mà thuận đường tìm tới Vương đồng tri, không ngờ gặp phải cảnh Vương đồng tri bị giết. Lợi dụng tiểu hắc cẩu truy tung, sau đó tiến hành hình tấn bức cung vô cùng tàn nhẫn, kết quả, án vừa phát sinh không quá một cảnh giờ đã bị phá. Thông phán và mọi quan viên trong Ninh Quốc phủ đang lo lắng về chuyện làm thế nào để phá án này, không ngờ án chẳng mấy chốc đã giải quyết xong, nên vô cùng cao hứng, càng kính sợ hơn với tên tiểu tử thần bí này. Ngay sau đó, thôi quan chuyên môn phụ trách hình danh xuất hiện cùng giấy bút ghi lại mọi khẩu cung.

Dương Thu Trì cảm thán cho thủ đoạn bức cung của cẩm y vệ, quả đúng là không phải ngoa truyền. Khi hắn thấy Thôi quan đã chuẩn bị xong mọi ký lục, liền tiện thể hỏi Vương Phúc Thuận: “Ngoài chuyện ngươi đã giết Vương đồng tri, ngươi còn phạm tội gì nữa mau thành thật khai ra!”