Chương 31
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31 tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 31
Edit: Sherry
Trong thang máy chung cư, Cố Tư như nhớ tới điều gì, vén tóc sau gáy của Lục Yến ra, xác định vết sưng đã xẹp xuống mới an tâm, thuận tay xoa nhẹ lên đầu hắn.
Tóc Lục Yến rất mềm mượt, có vò loạn thế nào cũng không bị rối.
Cố Tư: “Xem phim điện ảnh không?”
“Bây giờ?” Lục Yến nhìn đồng hồ, “Sắp 10 giờ rồi, rạp chiếu phim chắc chỉ còn mỗi phim kinh dị.”
Cố Tư nói: “Nhà anh có phòng chiếu phim.”
Lục Yến sửng sốt, sau đó nghiêng người dựa vào bên cạnh, cười nham hiểm: “Được đó.”
Răng của Lục Yến rất trắng và đều, cười lên trông rất chói mắt.
Cố Tư cúi người muốn hôn xuống, lại hôn trúng mu bàn tay đang che miệng của Lục Yến.
Lục Yến: “Có cameras.”
Cố Tư liếc nhìn camera phía trên bên phải.
Sau đó, anh đưa tay ra dễ dàng chặn máy quay, tay còn lại ôm eo Lục Yến, hôn hắn.
“…” Có thao tác như vậy nữa sao??
Về đến nhà, Cố Tư từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê, đặt ở dưới chân Lục Yến: “Mang vào đi.”
Lục Yến nhìn Cố Tư đi chân trần: “Nhà anh chỉ có một đôi dép thôi à?”
“Ừ,” Cố Tư tháo chiếc mũ lưỡi trai của Lục Yến ra, cùng áo khoác ngoài của anh treo trên giá treo trong phòng khách, “Ngày mai đi mua thêm một đôi.”
Anh đi vào phòng, lúc ra trên tay cầm hai bộ đồ ngủ.
“Đi tắm trước đi, trên lầu còn một cái phòng tắm nữa, ở phòng thứ hai đấy.”
Lục Yến nuốt xuống câu “Không tắm ch ung hả”, ngoan ngoãn cầm lấy bộ đồ ngủ đi lên lầu.
Lần trước đi vào hắn không nhìn kỹ, lần này lại cố ý quan sát xung quanh. Nhà Cố Tư có hai phòng ngủ, một cái tầng 1, một cái tầng 2. Nhưng căn phòng phụ hình như không dùng để cho khách, nếu không sẽ không chỉ có một đôi dép đi trong nhà. Một trong hai phòng nằm cạnh phòng làm việc, hắn đoán hẳn là để tiện nghỉ ngơi khi mệt mỏi.
Mãi đến khi Lục Yến tắm, hắn mới nhận ra rằng sữa tắm trong phòng tắm có mùi nước hoa Cologne.
Chẳng trách trên người Cố Tư luôn có mùi nước hoa thoang thoảng.
Lục Yến cầm bộ đồ ngủ lên so sánh, thân hình hai người tương đương nhau, đồ ngủ vừa với người hắn.
Phòng chiếu phim không khó tìm, là phòng lớn nhất trong nhà nối liền hai tầng với nhau, là không gian duy nhất không bị phân tầng.
Ghế sô pha trong phòng chiếu phim có hình chữ U, nói là ghế số pha nhưng thực ra chẳng khác cái giường là bao, Lục Yến nằm trên đó nghịch di động, Cố Tư ngồi một bên lựa phim nhựa, hỏi hắn: “Em muốn bộ nào?”
Lục Yến lướt Weibo, lơ đãng trả lời: “Bộ nào cũng được.”
Cố Tư chọn xong phim, nằm xuống bên cạnh, Lục Yến bỏ di động ra: “Chọn xong rồi?”
“Ừ.” Cố Tư ấn nút trên tường, đèn trong phòng chậm rãi tắt đi.
Tiêu đề xuất hiện trên màn hình.
[Câu chuyện về chú chó trung thành Hachiko]
“…” Thế giới hai người đang lãng mạn như thế lại đi xem một bộ phim cảm động như vậy là muốn thế nào đây, Lục Yến lại dựa gần vào người anh, “Anh thích chó lắm hả?”
“Ừ,” Cố Tư nói, “Rất thích.”
Lục Yến: “Thế sao anh không nuôi một con.”
Cố Tư nở nụ cười: “Nuôi rồi.”
Lục Yến nghi hoặc hỏi: “Nuôi ở đâu thế?”
Mãi cho đến khi nhìn thấy đôi mắt nồng đậm ý cười của Cố Tư, Lục Yến mới hiểu ra, hắn nhào lên cắn mặt Cố Tư một cái, không nhẹ cũng không nặng, ngoài miệng còn nói: “Vậy thì ngày mai anh phải đi chích vắc xin phòng bệnh đi.”
Cố Tư vùi đầu hắn vào ngực anh, hai tay xoa tóc hắn: “Được.”
Lục Yến an tĩnh được một lúc đột nhiên hỏi: “Sườn heo sốt tương có vấn đề gì hả?”
Động tác tay của Cố Tư vẫn không ngừng: “Bà chủ nói cho em biết à?”
“Dì ấy chỉ thuận miệng nhắc đến,” Lục Yến nói, “Anh không muốn nói cũng không sao, em chỉ muốn biết mà thôi.”
Nói xong hắn lại bổ sung thêm: “Cũng không phải đặc biệt muốn.”
Lòng hiếu kỳ của hắn không lớn, từ trước đến nay không có hứng thú với chuyện của người khác lắm.
Nhưng hắn rất muốn biết về Cố Tư.
“Còn nhớ anh từng nói qua việc có người bỏ thuốc chuột vào thức ăn của mẹ anh không?” Cố Tư giọng kiên định, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì, “Thuốc này nghiền thành bột, trộn vào sườn heo sốt tương.”
“Lúc đó bảo mẫu phát hiện ra, bà ấy bảo mùi hơi lạ, liền bỏ đi, không ngờ bị một con mèo trong nhà ăn phải, ba ngày sau nó chết, người bảo mẫu kia là mẹ của Lâm Thanh. Lúc đó chú mèo kia vẫn là bà chủ mang đi chôn, dì ấy cũng là người giúp việc cho nhà anh, mấy năm trước rời đi, mở nhà hàng đó.”
Lục Yến nhíu mày: “Người bỏ thuốc bắt được không?”
“Không, căn bản là không biết thuốc bị bỏ ở sườn hay nước sốt. Mẹ Lâm Thanh cũng không nhớ mình mua đồ của cửa hàng nào, tra không được,” Cố Tư cúi đầu hôn lên tóc của Lục Yến.
Lục Yến gật đầu: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Lúc trước nói nhà Lâm Thanh có ơn lớn với Cố Tư… Hẳn là chuyện này rồi.
Lục Yến đột nhiên nghiêng người hôn lên cằm của Cố Tư.
Cố Tư hơi sửng sốt: “Sao đấy?”
“Không sao.” Lục Yến cười nói: “Tự nhiên cảm thấy cách anh báo ơn rất trực tiếp, rất không ra vẻ, em thích.”
Cố Tư bật cười, cúi đầu hôn lên môi người yêu.
Chàng trai này toát ra mùi hương của mình, Cố Tư càng hôn càng không thấy đủ.
Lục Yến bị nụ hôn làm cho nóng hết cả người, hắn đột nhiên ngồi dậy, hai chân tách ra quỳ trên người Cố Tư, ôm mặt Cố Tư, hôn lại.
Bầu không khí thay đổi, hơi thở của hai người càng lúc càng nặng nề.
” Ding Dong-“
“Ding dong ding dong ding dong—”
Bầu không khí ái muội ngay lập tức bị tiếng chuông cửa phá vỡ.
Lục Yến cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, hắn kìm lại tâm trạng đang xao động, ngồi trở lại sô pha, nhịn không được chửi thề một câu.
Hắn vừa chửi xong, Cố Tư lại xoay người qua hôn hắn — lần này là hôn lên vành tai.
Giọng anh khàn khàn: “Không cần lo lắng.”
“Ding dong ding dong ding dong –” tiếng chuông cửa lại vang lên không ngừng, có thể cảm nhận được người bấm chuông có tâm trạng thế nào.
“Chậc chậc,” Cố Tư hít sâu một hơi, đứng dậy, kéo lại cổ áo xộ xệch của Lục Yến, “Chờ anh một chút.”
Lục Yến hai má ửng hồng, thanh âm hiếm thấy mềm mại nhưng lại nói: “Là Lâm Thanh thì đánh cho một trận rồi hẳn đuổi đi.”
Năm phút trôi qua, Cố Tư vẫn chưa trở lại.
Cơn hứng tình trong lòng đã sớm bị gió điều hòa thổi đi không còn một mảnh, Lục Yến thở dài, cầm lấy điều khiển từ xa bấm tạm dừng, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Cố Tư đứng một bên, im lặng không nói, trên mặt chẳng có biểu cảm gì.
Một người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha, khoanh tay trước ngực, hùng hổ nói: “Con cảm thấy con đấu lại cha à? Miếng đất Danh Hàng kia cha chưa xem tư liệu vẫn có thể bắt được đến tay.”
Cố Tư: “Ba đặc biệt tới đây để khoe à?”
Người đàn ông ngạo mạn khịt mũi rồi mới đi thẳng vào vấn đề: “Làm mấy năm mới chỉ có được chút thành tích như vậy, không mất mặt hả? Ta nói rồi, chỉ cần con về đúng hướng, ta lập tức mang Cố Thị đưa…”
Cố Quốc Trung nuốt tất cả những lời nói sau đó.
Ông trừng mắt nhìn chằm chằm chàng trai đi ra từ trong phòng, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, đôi môi ửng đỏ – đỏ y như miệng con trai ông.
Lục Yến cũng sững người: “Quấy rầy hai người rồi sao?”
“Không,” Cố Tư chỉ người đàn ông ngồi trên sô pha, giới thiệu ngắn gọn, “Ba anh.”
Lục Yến: “…”
“Thằng nhóc thối, không phải ta dạy con không được chỉ tay như vây sao, thế là thất lễ!” Cố Quốc Trung mắng xong, liền nói với Lục Yến, “Cậu là ai?”
Cố Tư đáp rất nhanh: “Bạn trai con.”
“…”
Cố Quốc Trung cảm thấy mình sắp tức đến ngất.
Con trai ông có một sự nghiệp thành công, ngoại hình đẹp, tốt tính, cái gì cũng giỏi, chỉ có một cái không tốt – có vẻ nó thích đàn ông.
Lúc Cố Tư come out với gia đình, Cố Quốc Trung cầm gậy hỏi anh, là tên đàn ông thối nào khiến anh lạc lối.
Cố Tư nói, còn chưa gặp được người anh thích.
Cơn giận của Cố Quốc Trung vơi đi phân nửa, ông cảm thấy đó chỉ là con trai bị ảo giác, nhưng đương nhiên không thể để nó xảy ra, ông lập tức nói, nếu Cố Tư không cưới một cô gái về làm vợ thì đừng về nhà nữa, công ty cũng đừng mơ đến.
Kết quả con của ông thu dọn hành lý, rời nhà ngay trong đêm đó.
Mấy năm nay, thỉnh thoảng ông phải tìm người kiểm tra một lần, phát hiện Cố Tư chưa từng qua lại với người đàn ông nào nên ông mới an tâm, sau đó không kiểm tra nữa, chắc mẫm nghĩ thêm mấy năm nữa Cố Tư sẽ bình thường lại.
Tính sai rồi!!!
Cố Quốc Trung vỗ đùi đứng dậy: “Không ra thể thống gì hết!”
Cố Tư nói: “Ba nói xong rồi có thể về nhà.”
Cố Quốc Trung nhìn Lục Yến, cả giận nói: “Cậu tên gì?”
Nói xong, ông hung ác nói: “Cậu không nói tôi cũng sẽ tra ra được!”
Cố Tư nhíu mày đang muốn nói gì đó lại bị Lục Yến cười nói cắt ngang, “Chào chú, cháu tên Lục Yến.”
“Ai thèm để ý đến tên cậu là gì!” Cố Quốc Trung nói, “Cha mẹ cậu biết cậu như vậy không!”
Lục Yến: “Tạm thời còn không biết ạ.”
Cố Quốc Trung nói: “Tôi sẽ lập tức báo cho cha mẹ cậu, cậu xem mà làm đi!”
… Mẹ cháu làm việc trong công ty chú mà.
Lục Yến buồn cười: “Vâng.”
Cố Quốc Trung: “…Đứa này còn kì cục hơn đứa kia nữa!”
Cố Quốc Trung nổi giận đùng đùng bỏ đi, Lục Yến mới nghĩ, thế này có xem như ra mắt người lớn trong nhà không nhỉ?
Bị làm ầm ĩ như vậy, những tâm tư lúc nãy đã sớm bay sạch.
Cố Tư tắt thiết bị, đi ra nói: “Ngủ thôi.”
Không ai nhắc tới phòng ngủ còn lại, trên giường, Cố Tư ôm lấy eo Lục Yến, vùi mặt sau cổ hắn, ngửi mùi nước hoa Cologne trên người người yêu mình.
Lục Yến bấm điện thoại, đang trò chuyện ở Wechat.
Là nhóm chat của bộ [Chiến ca], trong quá trình quay phim cả nhóm đều im lặng, ngoại trừ các loại tin nhắn thông báo, hầu như không ai lên tiếng cả. Vậy mà sau khi quay xong lại trở nên sôi nổi vô cùng.
Trần Tinh: “Tiệc đóng máy dự kiến vào 5:30 chiều mai tại phòng Số 8 của khách sạn Tây Tú.
Thi Tình: “Em muốn ăn tôm hùm, loại 999 tệ một con ấy.”
Trần Tinh: “Mi đừng tới.”
Thi Tình: “[meo meo meo?.jpg] Mị là nữ chính đấy người anh em ơi.”
Môi của Cố Tư đặt trên cổ Lục Yến, nhỏ giọng nói: “Tại sao anh không có trong nhóm đấy, coi thường nhà đầu tư à?”
Lục Yến mở thông tin thành viên của nhóm thảo luận: “Anh ở trong đây, do anh không bật thông báo Wechat thôi.”
Cố Tư lấy di động, mở Wechat đã lâu không đụng đến, quả nhiên có ở đấy.
Vân An Thanh: “Hôm nào em dẫn chị đi ăn.”
Thi Tình: “Im lặng, không thấy chị đang moi tiền người khác hả?”
Lâm Thanh: “Tiểu Thanh sao cậu cũng ở trong nhóm này thế.”
Thi Tình: “Sao, không thể mang theo người nhà à?”
Cố Tư: “Ngày mai cứ gọi thoải mái, tôi mời, mọi người vất vả rồi.”
Trần Tinh: “@Cố Tư, cảm ơn tổng giám đốc Cố, @Thi Tình, cô muốn ăn bao nhiêu tôm hùm thì ăn bấy nhiêu.”
Lục Yến ngại mỏi tay nên đặt điện thoại qua một bên, xoay người qua bên Cố Tư, cùng xem những người kia nói chuyện phiếm, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Thấy Cố Tư hào phóng như vậy, Thi Tình lập tức ném ra một câu: “Tổng giám đốc Cố, sao anh lại ở trong nhóm này?”
Trần Tinh rất biết điều: “Làm sao, chỉ cho cô mang người nhà mà không cho Lục Yến mang theo người nhà mình hả?”
Điện ảnh quay xong rồi, quậy tới bến thôi.
Cố Tư bật cười quay qua, mới phát hiện Lục Yến đã ngủ ở bên cạnh, em ấy ngủ không an phận lắm, chưa đến hai phút đã đặt chân lên bắp chân Cố Tư, ngại chưa đủ còn cố ý cạ lên cạ xuống.
Phạm vi cạ mở rộng, cạ tới chỗ vật thể không tiện nói tên nào đó.
Bị cạ đến mức cứng lên, Cố Tư nhìn chàng trai đang ngủ bên cạnh mình: “…”
Hết chương 31.
Linh Lung: Anh Yến còn cay vụ đang hôn lén anh Tư mà bị nhỏ Lâm Thanh bấm chuông ấy haha đấy mn thấy không, anh Yến u mê anh Tư lắm, trong đầu toàn muốn mần thịt thôi mà anh Tư thì… mỡ dâng tới miệng vẫn không ăn, chán anh Tư 🙂
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️