Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 37

3:40 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Chương 37

Edit: Linh Lung

“Dì Tần,” Cố Tư nhìn túi trong tay bà, nói với thư ký, “Đi làm việc đi.”

Nữ thư ký rời đi, Từ Phi tiến lên cầm lấy: “Dì, con cầm cho.”

Vào văn phòng, Cố Tư hỏi: “Dì Tần, có chuyện gì ạ?”

“Ai dô, thật ra không có việc gì, dì chỉ muốn mang cho cậu một ít rau nhà trồng thôi,” Tần Mẫn đi theo phía sau Cố Tư, chỉ bắp ngô bà vừa mới luộc, “Thì thằng nhóc Tiểu Thanh miệng cứ nhắc mãi cậu không để ý tới nó, dì nói sao có thể, cậu luôn yêu nó nhất mà.”

Cố Tư theo bản năng nhìn Lục Yến, đối phương vừa vào văn phòng đã lười biếng ngồi trên sofa, chọn tư thế thoải mái nhất, chống cằm nhìn anh cười như có như không.

Nhận ra ánh mắt Cố Tư, Tần Mẫn cũng quay mặt sang, nhiệt tình nói: “Cậu tới đây cùng Tiểu Tư bàn bạc chuyện làm ăn à?”

Lục Yến lắc đầu, thành thật nói: “Cháu là nhân viên của anh ấy.”

Nụ cười của Tần Mẫn lập tức nhạt đi rất nhiều, bà nói “à” rồi cẩn thận đánh giá người trên sofa.

Cố Tư: “Dì Tần, nếu không có chuyện gì thì người có thể về trước.”

Tần Mẫn sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Được được được, vậy dì về trước nha.”

Bà ta đi được vài bước, lắc đầu lẩm bẩm: “Đã mấy năm không gặp, bà Cố chẳng hề già đi chút nào. Vừa nhìn thấy bà ấy, dì lại nghĩ ngay tới chuyện trước đó. Càng nghĩ càng thấy may mắn thật.”

Nhìn thì như lầm bầm lầu bầu nhưng âm lượng lại đủ lớn để người trong phòng có thể nghe thấy.

Sau khi Tần Mẫn rời đi, Lục Yến hỏi: “Đó là mẹ Lâm Thanh đúng không?”

“Ừ,” Cố Tư buông văn kiện, đứng dậy rót nước cho Lục Yến.

Lục Yến cầm lấy ly nước, ngẩng đầu hỏi: “Anh có chuyện gì muốn giải thích với em không?”

Cố Tư mím môi nhìn hắn, suy nghĩ hồi lâu: “Chuyện của Lâm Thanh hả? Anh đối với cậu ta không có bất kỳ ý nghĩ gì.”

“Chuyện của cậu ta thì có gì để hỏi chứ,” Lục Yến vui vẻ duỗi tay bắt được cà vạt Cố Tư, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Phòng phát sóng trực tiếp đấy, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”

Cố Tư mỉm cười: “Hôm đó anh tình cờ đi khảo sát Đấu miêu TV.”

Lục Yến trêu chọc: “Có phải lúc đó anh bị em mê hoặc đến thất điên bát đảo không.”

“Đúng thế,” Cố Tư rất thành thật nói, “Đầu óc quay cuồng, lập tức quyết định mua Đấu Miêu TV.”

“…” Lục Yến đột nhiên nghĩ tới điều gì, nheo mắt lại hỏi: “Chẳng lẽ video trên Weibo…”

Cố Tư: “Anh tìm người xóa.”

Nhận được câu trả lời vừa lòng hơn cả mong muốn, Lục yến mỉm cười xua tay nói: “Mau đi làm việc đi, còn đi siêu thị nữa, đêm nay em muốn ăn Mãn Hán toàn tịch.”

Cố Tư cười nhẹ, cong lưng hôn lên miệng Lục Yến một cái rồi mới đi.

Làm việc xong, cả hai xuống lầu lấy xe.

Lục Yến phát hiện một chiếc Ferrari hào nhoáng đậu cạnh xe Cố Tư, so với chiếc của Trần Nhất Minh không hề thua kém. Hắn thuận miệng nói: “Công ty anh có người lái xe này đi làm?”

Cố Tư nói: “Là của anh.”

Lục Yến sửng sốt: “Xe xịn như vậy mà anh để ở bãi xe công ty?”

“Dưới chung cư không có nhiều chỗ để xe, mà anh lại không lái chiếc này nhiều lắm.”

“…Anh có biết là lúc gặp anh ở quán bar em đã nghĩ gì không?” Lục Yến dựa vào chiếc Ferrari bên cạnh, mỉm cười nói, “Em nghĩ, hóa ra một người đàn ông mặc vest, thắt cà vạt mang giày da như anh lại có thể lái chiếc xe sặc sỡ như này.”

Nói xong, hắn vỗ nhẹ vào nóc xe: “Không thì hôm nay anh lái nó đi.”

“Em thích à?” Cố Tư nhướng mày, “Lấy nó đi, đổi chiếc Jaguar kia.”

“Không cần đâu, em lại không lái xe,” Lục Yến nói, “Chỉ là trước đây em chưa ngồi xe mui trần bao giờ nên muốn thử xem cảm giác thế nào. Trước kia chưa nổi tiếng em không ngồi nổi, sau này ngồi được thì lại không dám lái xe.”

Cố Tư cười hỏi: “Hiện tại em dám hả?”

Lục Yến nói: “Anh ở đây có gì mà em không dám.”

Cố Tư cảm thấy tim mình bị trúng một mũi tên, lập tức gọi điện cho Từ Phi mang chìa khóa xuống.

Năm phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ lòe loẹt lái ra khỏi bãi đậu xe,

Mùa thu đã đến, thời tiết ở thành phố B trở nên mát mẻ hơn, vừa mở cửa xe không lâu, Lục Yến đã rùng mình vì làn gió mát thổi vào người.

Kiểu dáng của chiếc xe quá ngầu, hơn nữa người đàn ông lái xe còn đẹp trai phong độ, thành công thu hút sự chú ý của những người xung quanh, Cố Tư vốn không thích bị phân tâm khi lái xe, nên bị chú ý như vậy anh càng trở nên im lặng hơn.

(Bạn nào biết nguồn thì cmt cho mình xin với ạ, tại mình thấy hợp nên chèn vào làm minh họa cho đẹp thôi)

Đến đèn đỏ, Cố Tư quay mặt nhìn thấy Lục Yến đang xoa cánh tay đang bị lạnh đến nổi cả da gà.

Anh cau mày nói: “Đóng mái lại.”

Lục Yến mặc dù lạnh nhưng lại hưởng thụ cảm giác gió tạt vào mặt, đang định cản Cố Tư lại.

Tiếng động cơ vang bên tai: “Này anh đẹp trai!”

Một chiếc xe việt dã ngừng bên cạnh (BMW), cửa sổ hạ xuống, người phụ nữ ngồi ở ghế phụ thò đầu ra ngoài, nhếch đôi môi đỏ mọng: “Cho em xin thông tin liên lạc của anh với.”

Lục Yến mỉm cười thu tay lại, Cố Tư ấn nút, nóc xe chậm rãi được kéo lên.

Đèn chuyển sang xanh, chiếc Ferrari phóng vọt đi.

Trên xe, người phụ nữ ngồi ở ghế lái cười nói: “Tao bảo rồi, hai người đó vừa nhìn đã thấy mùi gay, mày cứ một hai muốn để bị ghét.”

Người phụ nữ ngồi ghế phụ bĩu môi, bất mãn nói: “Gay chỗ nào chứ?”

Hai người đến siêu thị lớn nhất gần đó.

Vừa lúc giờ cao điểm sau giờ làm, siêu thị tấp nập người qua lại. Hai người bước vào siêu thị, đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống.

Khu bán rau củ đa số là phụ nữ, hai người đàn ông trưởng thành ở trong đó trông vô cùng bắt mắt.

Cố Tư nhìn hạn sử dụng của hộp đồ ăn: “Trời hơi lạnh, làm một nồi lẩu nhỏ không?”

Lục Yến vừa mới bối rối gật đầu nói: “Được anh, mua thêm thịt bò.”

Người phụ nữ bên cạnh tay xách một cái giỏ lớn, nghe thấy hai người nói chuyện như thế, vội vàng nói: “Muốn ăn lẩu thì mua thêm ít lòng bò và đậu phụ đông lạnh cho ngon nhé! Người trẻ thời nay giỏi thật, còn biết đi chợ giúp vợ mau đồ ăn, chồng tôi bình thường còn chẳng lết vào bếp!”

Cố Tư nhìn qua Lục Yến, em người yêu đang chọn thịt bò, anh khẽ cười nói: “Vào cũng chỉ thêm chuyện, đồ ăn cắt còn không tốt nữa mà.”

Lục Yến nghe vậy bèn kéo khẩu trang xuống, trầm giọng nói: “Rõ ràng sau đó em cắt được rồi mà.”

Dì đi mua đồ ăn: “?”

Tại quầy tính tiền cũng có một hàng người đang xếp hàng, chờ đợi mãi cuối cùng cũng đến lượt thanh toán.

Trên kệ bên cạnh còn trưng bày kẹo cao su, Lục Yến nhớ tới đồ tồn trước đó đã dùng hết, hắn chọn vài gói ném vào xe đẩy. Liếc nhìn xung quanh, thấy bên cạnh kẹo cao su để đủ loại hàng hóa không thể nói.

Ý xấu không kìm được, quay người lại, giống như nghiêm túc chọn lựa, hắn cầm nó lên, cẩn thận đọc hướng dẫn trên mỗi hộp, cuối cùng chọn ra một chiếc được xem là mỏng nhất, giơ lên trước mặt Cố Tư: “Cái này được hay không anh?”

Giọng hắn không lớn nhưng những cô gái đang tính tiền nghe được rất rõ, trong mắt họ tràn đầy hưng phấn, châu đầu thì thầm với nhau không biết nói chuyện gì.

Cố Tư bật cười: “Em…”

“Cố Tư?”

“…Tiểu Yến?”

Hai giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Cố Tư, Lục Yến nhoài người ra, nhìn thấy Lục Miểu sau lưng Cố Tư, bên cạnh bà còn có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng.

Cố Tư quay người lại gọi mẹ.

Lục Yến còn đang cầm trong tay vật gì đó: “…”

“Thật là hai con à,” Lục Miểu đi lên trước, “Mẹ còn tưởng Thư Phương nhận nhầm người.”

Lục Yến vội vàng lấy tay che lại bao bì của chiếc hộp, nhanh chóng đặt lại trên kệ.

Lý Thư Phương thu hết toàn bộ vào mắt, mỉm cười nói: “Hai anh đẹp trai cao to thế này, sao tớ nhận nhầm được.”

Bà nhìn về phía Lục Yến khen ngợi: “Tiểu Yến, cháu đẹp trai y như trên TV vậy.”

Lục Yến cười: “Cảm ơn dì.”

Cô gái phía trước rời đi, Cố Tư nói: “Tính tiền trước đã.”

Thanh toán tiền xong đi ra, Lục Miểu nhìn túi lớn rau thịt, hỏi: “Các con làm…”

Lục Yến nói: “Con và Cố Tư ở gần nhau, con hay đến nhà anh ấy ăn ké cơm.”

Lý Thư Phương gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Tư nấu cơm ngon lắm.”

Lục Miểu mắng: “Vậy thì làm phiền Tiểu Tư quá, con thật là, lớn như vậy rồi sao lại đến nhà người ta ăn cơm?”

“Không phiền đâu dì, cháu thích ăn cơm với Lục Yến,” Cố Tư nói xong nhìn về phía Lý Thư Phương, “Mẹ với dì sao cũng ở đây?”

Lý Thư Phương hừ lạnh: “Không ai ở nhà với tôi thì tôi đành phải ra ngoài chứ sao?”

“Cà phê trong phòng dì hết, vừa hay Thư Phương cũng muốn mua về uống thử nên tụi dì tới đây.”

Lục Miểu nói xong nhìn qua con trai, khẩu trang của Lục Yến bị kéo xuống một nửa, lộ ra gò má, “Tiểu Yến, sao mặt con đỏ thế?”

Lục Yến nói: “Chắc do mang khẩu trang lâu đó mẹ, hơi ngột ngạt.”

Lý Thư Phương: “Tiểu Yến, thêm Wechat dì đi, dì rất thích con. Gần đây đang xem phim con diễn luật sư đấy.”

Lục Yến vội móc di động ra, thêm Lý Thư Phương xong nói: “Mẹ, tụi con mua nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm, nếu không mẹ với dì tới chung cư ăn với tụi con luôn.”

Lục Miểu bất mãn nói: “Không đi, sao có thể để Tiểu Tư nấu cơm cho mẹ ăn, con nữa, thân là khách sao lại có thể tự ý mời người khác chứ?”

“Cậu là bạn tớ, Cố Tư đã gọi cậu là dì, nấu cơm cho cậu thì làm sao,” Lý Thư Phương nói xong, lại nói với Lục Yến, “Nhưng hôm nay dì với mẹ cháu không đi, chúng ta đã hẹn đi một quán mới khai trương, thời gian hẹn cũng sắp tới rồi, chúng ta đi trước đây.”

Trước khi đi, Lý Thư Phương còn quay đầu lại vẫy tay với Lục Yến: “Lục Yến, rảnh thì lên Wechat trò chuyện nha!”

Hai người đi rồi, Lục Yến bật cười: “Dì thật đáng yêu.”

“Nhiều chuyện lắm,” Cố Tư cũng cười, “Về nhà thôi.”

Trên đường về, tất nhiên mui xe không được mở ra nữa, Cố Tư cảm thấy trong xe có hơi yên tĩnh.

Đến đèn đỏ, Cố Tư quay qua nhìn thì thấy Lục Yến đang tựa vào kính xe, hai tay ôm túi nhựa mua ở siêu thị, hai tay đều được giấu trong tay áo.

Cố Tư: “Buồn ngủ à?”

Yết hầu Lục Yến khẽ động, lông mày nhíu lại: “Không có.”

Cảm thấy có gì đó không ổn, Cố Tư đưa tay tháo khẩu trang của Lục Yến ra, dùng mu bàn tay áp vào. Tay Cố Tư rất lạnh, toàn thân nóng rực nên Lục Yến khộng nhịn được cọ lên bàn tay ấy.

Lập tức thu tay lại, Cố Tư nhìn quanh, tìm chỗ đậu xe tạm thời ở gần đó rồi dừng lại.

Anh cởi dây an toàn, nghiêng người, hai tay ôm lấy mặt Lục Yến, áp trán vào.

Sau đó kết luận: “Em sốt rồi.”

Nóng lắm, phải trên 38.5 độ.

“Ừm… em cũng đoán vậy,” Lục Yến thấp giọng nói, “Khả năng là bắt đầu cảm lạnh từ tối qua.”

Cố Tư không nói gì, lại khởi động xe.

Nhận ra xe đang quay đầu, Lục Yến ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh đi đâu vậy?”

“Bệnh viện.”

Lục Yến nói: “Không cần, trở về uống thuốc là được rồi.”

Cố Tư mím môi, không có ý định quay đầu xe lại: “Em hình thành cái thói quen xấu này từ khi nào thế?”

Lục Yến sửng sốt: “Cái gì?”

“Ngay cả trẻ con cũng biết rằng đói phải ăn, ốm phải đi viện.”

Lục Yến ngã phịch ra ghế: “…Lúc trước đi bệnh viện em bị chụp lại. Tình cờ có một nữ nghệ sĩ đang khám thai ở cùng bệnh viện. Thời điểm đi ra có gặp nhau nên chào hỏi nhau vài câu, không bao lâu truyền ra tin em sắp được làm cha…”

Mấu chốt là nữ nghệ sĩ đa có chồng, lúc đó mới ra mắt được một năm, đang trên đà thăng tiến, suýt chút nữa bị tin này làm cho ngã ngựa.

Lục Yến nói chuyện giọng vừa nghèn nghẹn vừa rụt rè, hiếm khi yếu ớt như thế.

Cố Tư nghe vậy bực bội: “Từ nay ngoan ngoãn đi bệnh viện cho anh.”

Hết chương 37.