Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 46

3:40 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 46 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Chương 46

Edit: Linh Lung

Trên sofa, Lục Yến nhìn đống tin nhắn được Lâm An gửi qua nườm nượp chậc lưỡi: “Thế mà vẫn còn máy ghi âm, thất sách quá.”

Cố Tư bất mãn: “Sao Hứa Trạch được thêm nhiều hiệu ứng mà em lại không có.”

“…” Sao anh lại muốn so em với Hứa Trạch thế hả!

Trong giao diện trò chuyện Wechat, Lâm An không ngừng gửi tin nhắn qua, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng gào thét của gã qua màn hình.

Lâm An: “???????”

Lâm An: “Mấy người quay chương trình mà có thể làm thế luôn???! Nói cho anh biết có phải em tính toán đăng Weibo come out ngay lập tức không.”

Lục Yến trả lời: “Đâu có, nhiều đoạn nói chuyện bị chương trình cắt mất đấy.”

Lâm An: “Hóa ra anh còn phải đi cảm ơn phía chương trình nữa hả?”

Lâm An: “Bộ phận quan hệ công chúng của công ty có ngày bị em bức điên, em phải nhớ là bán hủ hút fans nhưng come out sẽ bị cấm sóng đấy, lúc đó em chỉ còn nước dọn đồ về nhà thôi đó. [giận lắm nhưng vẫn phải mỉm cười.jpg]”

Lâm An: “[Tài liệu phỏng vấn] Đây là những câu trả lời tiêu chuẩn bên bộ phận truyền thông mới gửi qua. Ngày mai tuyên truyền cho [Chiến ca] em tém tém lại giúp anh, anh xem danh sách có tên phóng viên lần trước em chỉ trích trong dịp kỷ niệm của Tinh Ngu đấy.”

Lâm An: “[Chuyển khoản cho bạn 8888, ghi chú: Sinh nhật vui vẻ, thêm tuổi mới, cho em mua bánh ăn.]”

Lục Yến nhận lấy lì xì, không xem qua file gửi kèm, thản nhiên trả lời: “Cảm ơn ông chủ.”

Lâm An: “Không cần cảm ơn, dù sao lúc tết em còn phải chuyển cho anh phong bì gấp bội.”

Lục Yến: “Anh cút đi.”

Thả di động ra, trong TV đang chiếu , Lục Yến cầm điều khiển chuyển sang kênh khác.

Bên trong là tin tức kinh tế, biên tập viên nở nụ cười tiêu chuẩn: “Khoảng thời gian trước công ty XS của Mỹ đã công khai bày tỏ họ rất quan tâm đ ến thị trường Trung Quốc và muốn tìm kiếm sự hợp tác với các công ty trong nước để phát triển thị trường. Bên phía công ty XS hôm trước có thả ra thông tin rằng họ đã lựa chọn được vài công ty trong nước, mấy tháng tới sẽ tiến hành lựa chọn. Các hạng mục của phía XS hứa hẹn sẽ rất…

Hắn liếc nhìn tài liệu bên cạnh Cố Tư, trên bìa dòng chữ XS rất dễ thấy.

Cố Tư ném tài liệu lên bàn: “Lát nữa cùng nhau đi mua bánh kem.”

“Ừm,” Lục Yến trở mình muốn ngồi dậy, định ra ban công, “Em đi xem những người đó còn dưới lầu không.”

Cố Tư bỗng nhiên nắm lấy tay hắn.

“Chúng ta dọn ra ở chung đi.”

Lục Yến còn chưa kịp phản ứng, Cố Tư đã dùng tay kia cầm túi màu đen lấy từ cốp xe lúc nãy.

Anh lấy những tờ giấy bên trong, hóa ra… trong đó toàn là thông tin về nhà ở.

“Những kẻ đó đều đã tìm đến cửa, em không tiện ở lại đây nữa,” Cố Tư trải các tờ giấy lên bàn, “Này là căn đang nóng sốt hiện nay, cách thành phố khá xa, nhưng không khí so với trong thành phố tốt hơn nhiều, sáng em không muốn lái xe có thể để tài xế đón đưa; căn này trong nội thành, không gian nhỏ hơn những căn khác một chút; căn này nghe đâu… phong thủy tương đốt tốt.”

Lục Yến bật cười.

“Anh còn tin phong thủy nữa hả?”

“Không tin,” Cố Tư nói, “Nhưng Từ Phi nói trong giới nghệ sĩ rất nhiều người tin phong thủy.”

Lục Yến xem cẩn thận: “Anh thích căn nào?”

Cố Tư bình thản nói: “Ở cùng em là thích hết.”

“Vậy ở trong thành phố đi, thuận tiện.” Lục Yến đặt tờ giấy xuống, “Nhưng tiền nhà phải để em trả một nửa.”

Cố Tư nói: “Không cần, ba căn này anh mua hết rồi.”

“…” Lục Yến nói, “Bao nhiêu tiền? Hôm nào đi ngân hàng chuyển cho anh.”

Cố Tư nhíu mày: “Không cần, có bao nhiêu đâu.”

Lục Yến thấy vẻ mặt bất mãn của anh, không khỏi mỉm cười: “Đừng nói là anh cho rằng em đang khách khí với anh nhé?”

“Em chỉ cảm thấy, nhà thì phải do hai người cùng bỏ tiền ra mua mới gọi là nhà. Thế này đi, nhà anh mua, nội thất em mua.”

Nghe được chữ nhà, mặt Cố Tư rốt cuộc cũng tươi lên: “Được.”

Vì hôm qua bị khiếu nại nên hôm nay công ty quản lý bất động sản rất tận tình, đừng nói là fan cuồng, ngay cả khách của các hộ gia đình khác cũng phải xác nhận mới được cho vào.

Cố Tư khởi động xe, hỏi: “Chúng ta đi tiệm bánh nào?”

“…Không biết.” Lục Yến như nghĩ ra điều gì, “Từ từ.”

Hắn lục lọi trong chiếc ba lô nhỏ mà mình mang theo rất lâu, cuối cùng cũng thấy thứ mình tìm kiếm.

Một tấm card, là địa chỉ của tiệm bánh mà nhân viên của chương trình đưa lần trước.

“Đến tiệm này thử đi anh, bánh dứa bên đó ăn khá ngon, phỏng chừng bánh kem cũng không tệ đâu.”

“Được.”

Tiệm bánh này hơi xa, phải tầm nửa giờ lái xe, cộng thêm tình trạng ùn tắc giao thông mỗi ngày của thành phố B, hai người mất tận một tiếng mới đến nơi.

Tiệm bánh tên “Bánh dứa ngon nhất thế giới”.

Ừm, đúng như tên gọi, quán chỉ bán bánh dứa.

Cố Tư: “Nếu thích thì mua một ít về nhà ăn, trên đường về mình tìm xem có tiệm bánh kem nào không mua sau.”

Lục Yến ngồi đến mông đều muốn nổ… Hắn xua tay: “Không mua bánh kem, mua bánh dứa thôi anh, cũng không thua gì bánh kem đâu mà.”

Thế là hai người ngây ngô lái xe cả ngày để mua bốn cái bánh dứa, rồi là ngơ ngác lái xe về.

Về đến con đường nhỏ phía sau chung cư, Cố Tư bỗng nhiên dừng xe lại.

Lục Yến đang chuẩn bị cắn một miếng bánh dứa: “Sao thế anh?”

Hắn theo hướng nhìn của Cố Tư nhìn qua, một cửa hàng bánh kem tinh xảo lặng lẽ mở cửa ở phía sau chung cư bọn họ. Phía trước chiếc bánh kem trên bảng hiệu có một búp bê đang mỉm cười.

Như thể đang cười nhạo họ chạy cả quãng đường dài rước mấy nhỏ bánh dứa về nhà.

“…” Lục Yến nói, “Không thấy gì hết, anh mau lái xe về chung cư đi nào.”

Cố Tư cười, cởi dây an toàn: “Ngồi đấy đợi anh.”

Năm phút sau, Cố Tư xách một túi nhỏ được đóng gói kỹ càng bước ra.

Túi được đóng gói rất nhỏ, không giống như đựng một cái bánh kem.

Lục Yến cầm túi qua xem, hai ngọn nến lẳng lặng nằm bên trong, số 2 và số 8.

Đêm đó, ngoại trừ bài đăng để quảng bá chương trình, Lục Yến đã lâu không đăng về bản thân trên Weibo cuối cùng cập nhập trang chủ tài khoản của mình.

Bức ảnh đính kèm trên Weibo không gian xung quanh tối tăm, có hai ngọn nến nhỏ cắm trên một cái bánh dứa.

Bánh dứa quá nhỏ, hai ngọn nến được cắm đứng không vững, lấp ló bên trái một ngón tay đỡ số 2, và tay đỡ số 8 bên phải.

Dòng trạng thái kèm theo: “28 tuổi hạnh phúc.”

Nhiều fans ngay lập tức đổ xô tập hợp dưới tài khoản, nô nức gửi đến lời chúc mừng.

“Yến Yến sinh nhật vui vẻ, 28 tuổi rồi, khi nào anh mới cưới em???”

“Không cưới gì cả! Chúc bé Lục sinh nhật vui vẻ, [Chiến ca] bùng nổ doanh thu.”

“Đã mua vé xuất chiếu đầu lúc 0 giờ, mà rầu lắm ấy, sao giờ chiếu đầu tiên lại không có chào khán giả trước giờ chiếu dạ! Em mua ở rạp chiếu phim lớn nhất thành phố B, nếu có hoạt động tuyên truyền phim thì em nhất định thấy được anh rồiiiiii!!”

“Yến Yến chụp hình, tò mò ai đang đỡ ngọn nến thế 2333”

Ngày hôm sau có ba buổi tuyên truyền, hai lần đi cùng đoàn phim và một lần là các diễn viên chính tách ra tự đi.

Về lại tầng 26, Lục Yến nhắm hai mắt để chuyên viên trang điểm bắt đầu trang điểm, bỗng nhiên nói: “Phòng em ở lúc trước mua bao nhiêu vậy anh?”

Lâm An: “Hơn 30 triệu thì phải, sao thế?”

Lục Yến nói: “Thời gian tới đăng tin bán nhà đi anh.”

Lâm An: “Bán nhà? Bán nhà gì?”

Lục Yến nhắm mắt như cũ: “Anh đoán xem?”

Đợi thợ trang điểm rời đi, Lâm An mới dám hỏi: “Đừng nói với anh rằng em muốn chuyển hẳn lên ở căn trên nha?”

“Không có.”

Lâm An thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Em với Cố Tư đã tìm được nhà mới.”

Lâm An lại lên tiếng: “Em suy nghĩ kỹ chưa? Bị chụp được…”

Lục Yến ừ một tiếng: “Ngày mai anh thả ra tin bán căn hộ đi, hành lý em sẽ thu xếp thời gian về dọn sau.”

Tới hiện trường quảng bá, các fan đã sớm tập trung đông đủ.

Rạp chiếu phim có thiết kế hai tầng, tầng 2 đã được dọn dẹp trước, fan đứng kín hết cả tầng 1. Nhìn thấy nhóm người ở Tầng 2, tiếng hét chói tai không ngừng vang lên.

Thi Tình vừa vẫy tay vừa cười thì thầm: “Chế ghét nhất loại thiết kế này của rạp phim, người không biết còn tưởng rằng chế đăng cơ.”

Trần Tinh: “Ờm, anh thích.”

Nhân viên công tác đưa mọi người vào chỗ ngồi: “Mời các vị ngồi ở đây một lát, chúng tôi sẽ bắt đầu ngay.”

Lục Yến nhìn thấy bên dưới còn có fan giơ bảng hiệu với dòng chữ “Chồng chồng Cố Lục”, nhịn không được nở nụ cười, vẫy tay với họ, khiến cô gái chịu không nổi phải lấy tấm bảng che miệng lại, hét chói tai.

Thi Tình bên cạnh: “Chậc, lại ghẹo mấy em gái.”

Vừa nói xong, nàng nhìn thấy Lục Yến đột nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, lúc điều chỉnh đối phương còn khẽ cau mày.

Cảm nhận được ánh mắt, Lục Yến quay qua hỏi: “Sao đấy?”

“Không có gì,” Thi Tình nhìn hắn cười, hạ giọng nhất có thể, “Sếp Cố cũng thật là, biết cậu có công việc mà tối qua còn hành hạ cậu đến vầy?”

Lời nói tràn ngập ý tứ trêu chọc.

Lục Yến: “…”

Hắn muốn biện minh cho Cố Tư, rằng đêm qua anh ấy không làm gì cả, đây là di chứng của ngày hôm kia.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thôi.

Lúc này, rạp chiếu phim đã dần được lấp kín, có thể bắt đầu được rồi.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, đến đoạn phỏng vấn, Lục Yến nhìn thoáng qua thấy được người phóng viên mà hắn đã mắng lần trước.

Phóng viên đó chen vào phía trước, cũng đang nhìn hắn.

Quả nhiên, tên phóng viên vừa lên đã hỏi: “Lục Yến, trong quá trình quay phim mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”

Lục Yến nhận lấy micro, nói: “Rất thuận lợi.”

“Tôi nghe nói lúc casting cso rất nhiều uẩn khúc, lần đầu anh đóng điện ảnh, đối diễn với những diễn viên khác có tương tác gì không?”

“Các diễn viên ở phim trường tất nhiên phải có tương tác qua lại.”

“Bộ phim lần này có người mới tham gia, với dòng máu mới chảy vào ngành anh có lời gì muốn chia sẻ với họ không?”

Lục Yến cười: “Anh nói lời này bộ tôi già lắm hả?”

Fans dưới khán đài hét to: “Không già!!”

“Hỏi xàm đế gì vậy hả!!! Thế Tiểu Yến nhà chúng tôi không phải người mới à?!”

“Tất nhiên không già,” phóng viên cười gượng, “Anh gần đây không chỉ ra mắt trên màn ảnh rộng còn tham gia một chương trình thực tế. Người hâm mộ đều rất tò mò, những chuyện trong chương trình đó thực sự chỉ là vì hiệu quả cho chương trình hay sao?”

Trần Tinh giật lấy micro: “Này anh phóng viên kia, mời anh nhìn cho rõ, đây là buổi chào khán giả trước khi chiếu của [Chiến Ca], không phải họp báo của chương trình thực tế, anh mà còn hỏi lại vấn đề này, tôi chỉ có thể mời anh ra ngoài.”

Dám ở buổi tuyên truyền của ông đây hỏi những vấn đề xàm xí của chương trình thực tế?!

“Xin lỗi anh đạo diễn Trần, tôi sẽ không hỏi những vấn đề không liên quan đến bộ phim nữa.” Vị phóng viên kia nói xong, lại hỏi, ” Tôi còn một câu cuối cùng muốn hỏi Lục Yến. Có người nói với tôi một tin nóng hổi, rằng trong lúc quay bộ điện ảnh này anh giở thói ngôi sao, thậm chí còn chèn ép diễn viên trong đoàn, xin hỏi anh có lời giải thích nào về chuyện này không?”

Câu hỏi vừa được nêu lên, đừng nói các fan, ngay cả Thi Tình và Trần Tình đều bối rối.

Đây là ăn không nói có, vị anh hùng nào tiết lộ sự thật này thế?

Lục Yến nhướng mày, một lúc sau mới cười nhẹ nói: “Giải thích?”

“Anh đến hỏi tôi một câu mà không nói rõ được nguồn gốc, anh đây là ném đá giấu tay? Vậy để tôi kể anh nghe, có người mật báo cho tôi anh nhiều lần vu khống, tung tin đồn thất thiệt về người khác, anh có lời gì giải thích cho chuyện này không?”

Hết chương 46.

Linh Lung: hông phải tui tự luyến đâu, tui tự thấy tui edit cũng hơi được được, đâu có tệ lắm đâu mà sao trên Wattpad tui không được nổi 1k lượt đọc luôn mọi người ạ. Khóc tiếng chó, ước mơ để hai anh iu được biết đến cũng chỉ là mơ ước mà thôi hiuhiu