Chương 53
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 53 tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 53
Edit: Linh Lung
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Yến nháy mắt một cái rồi mỉm cười, sợ những người bên cạnh phát hiện nên cố gắng hạ thấp hơi thở.
“Mời nhắm mắt lại.”
Hai người nhắm mắt lại.
Luật chơi được truyền qua tai nghe, hướng dẫn rất rõ ràng, mọi thứ tập trung vào cách chơi Cupid.
“Mời Ma Sói mở mắt.”
Lục Yến mở mắt ra nhìn xung quanh.
Bốn người Ma Sói lần lượt là Lục Yến, Hứa Trạch, Cựu ảnh đế, và một vị người mới.
“Mời lựa chọn người mà bạn sẽ “giết” tối nay.”
Hứa Trạch không chút do dự chỉ Cố Tư.
Không vì lý do gì khác, ai bảo Cố Tư mỗi ngày đều kháy khịa gã! Gã muốn cắt bớt thời gian lên hình của anh ta! Cố Tư phải là người bị loại đầu tiên!!
Đáng tiếc, bốn người, chỉ có mỗi anh ta chọn Cố Tư.
Lục Yến không để ý tới Hứa Trạch, Cựu ảnh đế vẫn bất động, người mới kia càng không dám chỉ bậy “giết” ai.
Mãi một lúc sau Lục Yến duỗi tay chỉ vào bản thân.
Vì người mới kia là người chơi Ma Sói kỳ cựu, cậu biết thừa Lục Yến muốn lừa thuốc giải của Phù Thủy – và rất có thể Phù Thủy sẽ chọn cứu hắn, cho nên cậu không do dự bất kỳ giây phút nào chỉ vào Lục Yến.
Cựu ảnh đế ước gì Lục Yến có thể bị loại, y giả vờ do dự đôi chút rồi cũng chỉ về Lục Yến.
Mà Hứa Trạch lại là tay mơ trong trò này, anh ta hoang mang tột độ.
Tự dưng đi giết người nhà mình là sao?!
Ngón tay ở giữa không trung của anh ta vẫn khăng khăng chỉ vào Cố Tư, ra hiệu cho đồng đội cùng nhau loại Cố Tư đi.
Ngô Tiếu Tường ngồi bên cạnh cũng cảm giác được chiếc ghế kế bên mình rục rịch không ngừng: “…”
“Thời gian lựa chọn người bị giết đã kết thúc, thiểu số phục tùng đa số, mời Ma Sói nhắm mắt lại.”
Tiếp theo là thời gian gọi Phù Thủy và Tiên Tri. Sau khi làm xong mọi thứ, MC tuyên bố “Trời sáng rồi.”
Lục Yến tiến lên, hướng về phía một người mới: “Tôi là Tiên Tri, còn Số 7 là Ma Sói mà tôi nghiệm ra tối qua.”
Người chơi Số 7: “Tôi là Tiên Tri. Tối qua Số 3 là người cầm lá bài Sói tôi nghiệm được. Nếu không tin, bạn có thể hoãn lại không giết Số 3, để tôi và Lục Yến nghiệm lại lần nữa.”
Số 3 là đồng đội Ma Sói nghiệp dư của Lục Yến, cậu ta tiến lên, mặt không đỏ bình tĩnh nói: “Số 7 rõ ràng là Ma Sói giả vờ cầm bài Tiên Tri. Thêm nữa, Số 7 còn cam chịu Lục Yến là người có khả năng kiểm nghiệm, cho nên chắc chắn là Ma Sói.” Sau đó còn phân tích biện luận rất dài, đừng nói đến Phe Người Tốt, Hứa Trạch cùng đội nghe thôi mà choáng váng.
Lúc này, thần trợ công tốt nhất xuất hiện – Vân An Thanh mạnh mẽ kéo phiếu cho Lục Yến: “Ở đây tôi có một lá Phù Thủy, hôm qua Lục Yến bị Ma Sói giế t chết, là tôi dùng thuốc giải cứu anh ấy về, cho nên Lục Yến chắc chắn là Tiên Tri!”
Bởi vậy, ngoại trừ hai người mới đã chơi lâu năm ra, những người còn lại trên sân đều bỏ phiếu bầu chọn Số 7.
Khi màn đêm buông xuống, Ma Sói không hề do dự “giết” Vân An Thanh.
Vân An Thanh trở tay dùng ngay liều thuốc độc cho Cựu ảnh đế. (edit: Phù Thủy có một liều thuốc giải và một liều thuốc độc, có thể cứu được một người và giết một người)
Cựu ảnh đế cực kỳ tức giận: “…”
Buổi sáng ngày thứ hai, Cố Tư hỏi: “Hai vị người mới tới này vẫn luôn không bỏ phiếu cho ai, chẳng lẽ hai người là Người Yêu kết thành Phe thứ 3 nhỉ?”
Lục Yến thuận nước đẩy thuyền: “Tối qua tôi nghiệm được Số 5 cầm bài Ma Sói.”
Người chơi Số 5 thành công được số phiếu nhiều nhất, trước khi đi còn để lại di ngôn rất mang cảm xúc: “Sếp Cố có thể nghĩ ra Cupid ắt hẳn không phải Ma Sói, Lục Yến chắc chắn là Ma Sói, ngày mai nhất định phải loại Lục Yến.”
Ban đêm lại kéo đến, Lục Yến chỉ Ngô Tiếu Tường.
Suốt ba ngày qua Hứa Trạch vẫn luôn chỉ vào Cố Tư, thấy thế rất tức giận, tay đang chỉ run rẩy dữ dội càng dùng sức chỉ Cố Tư. Số 3 cảm thấy Lục Yến rất biết cách chơi nên theo phe Lục Yến chọn Ngô Tiếu Tường.
Hừng đông, Ngô Tiểu Tường “Tử vong”.
Ngô Tiếu Tường nắm trong tay lá Thợ Săn, nếu bị loại có thể tùy ý mang theo một người bị loại cùng.
Hắn không chớp mắt, mang theo Hứa Trạch bên mình rời đi.
Hứa Trạch nghĩ, mình thật mù quáng, ta chẳng nỡ ban đao cho mi, còn mi cứ thế không thèm suy nghĩ giế t chết ta!
Ma Sói và Người Tốt tàn sát lẫn nhau, trận này, Cố Tư và Lục Yến thắng dễ như trở bàn tay.
“Số 3 bị loại, Phe Cupid chiến thắng.”
Quản trò vừa nói xong, Cựu ảnh đế nửa đùa nửa thật hỏi Vân An Thanh: “Sao cậu lại đầu độc tôi?”
Vân An Thanh thành thật đáp: “Tôi nhắm mắt chỉ bừa thôi.”
Nói xong, cậu đưa tay lật lên lá bài của Cựu ảnh đế: “Anh là Ma Sói, tôi cũng không hạ độc sai.”
Cựu ảnh đế cứ nghĩ đến việc mình chừa ra lịch trình để đến đây nhưng chỉ được lên hình vài cảnh là lại đau, y ngoài cười nhưng trong lòng chẳng cười nổi nói: “Cho dù tôi là Ma Sói thì cậu cũng không thắng được.”
Y nghĩ thầm, cứ đợi Thi Tình đá cậu đi, để xem tôi giẫm cậu thế nào.
Trò chơi kết thúc, đạo diễn cầm loa hét vang: “Phân đoạn tiếp theo sẽ chia thành hai tổ, chơi bên ngoài.”
Vừa để loa xuống, Cựu ảnh đế liền đi đến bên cạnh hắn cười nói: “Không nghĩ tới sẽ kết thúc nhanh như vậy, tôi đã xin phép nghỉ tận một ngày.”
Đạo diễn lập tức hỏi: “Không thì ngài ở lại…”
“Làm trọng tài được không?”
“…”
Cuối cùng, Cựu ảnh đế vẫn cắn răng ở lại.
Các chương trình giải trí nhìn chung không thể thoát khỏi ba yếu tố: trò chơi, thi đấu và ăn uống.
Hai kiểu trước đã có, hôm nay tới dạng thứ ba.
Chia tổ vẫn như cũ, bên chương trình sẽ phát cho mỗi tổ một cái sọt to.
“Thi về ẩm thực, rút thăm để chọn ra đầu bếp cho mỗi nhóm, người còn lại phụ trách lấy nguyên liệu nấu ăn,” đạo diễn nói xong, chỉ đến chiếc bàn lớn ở nơi xa xa, trên bàn để đủ loại thực phẩm, “Sọt của mấy cậu rất lớn nên muốn đựng bao nhiêu nguyên liệu cũng được nhưng tuyệt đối không được cướp nguyên liệu nấu ăn trong sọt của các đội khác.”
Ngay khi Lục Yến nghĩ mọi chuyện đã ổn thì hắn rút được lá thăm “đầu bếp”.
Cố Tư nhìn lá thăm lấy nguyên liệu trên tay mình, nhướng mày cầm sọt đi, không nói lời nào.
Lục Yến: “Lấy nhiều tí.”
Cố Tư: “Lấy nhiều em cũng không nấu được.”
Lục Yến nghiêm túc nói: “…Chúng ta cũng không thể thi đấu qua loa được.”
Cố Tư: “Ừm.”
Nói xong, anh mang sọt đặt trước ngực, để dễ dàng lấy nguyên liệu.
Cái giỏ rất lớn, bị Cố Tư đặt phía trước bụng như vậy, Lục Yến không nhịn cười được: “Như đang mang thai ấy.”
Cố Tư nhìn người mình yêu: “Anh không mang thai được.”
Trong mắt anh còn như có như không câu nữa: Có lẽ em có thể thử xem.
Lục Yến:…
Tiếng còi vang lên, ba người lao đi từ vạch xuất phát.
Cố Tư là người đến đầu tiên, những nơi đi qua, không còn một chút nguyên liệu nấu ăn nào.
Hứa Trạch là người đến cuối cùng, khóc không ra nước mắt lấy những nguyên liệu còn lại, mấy cây cải, mấy bó mì sợi và hai bịch nước cốt lẩu.
Lục Yến nhìn đủ các loại nguyên liệu trong giỏ: “Làm thế nào đây?”
Cố Tư vừa mở miệng định nói, đạo diễn ở sau đã reo lên: “Người lấy nguyên liệu không được nhúng tay vào nhiệm vụ nấu ăn!”
Nói xong ông lại bổ sung thêm: “Nói cũng không được.”
Lục Yến khom lưng lựa đồ trong sọt, hắn định xem qua hết thử có cái nào dễ nấu không.
Bởi vì khom lưng hơi sâu, vạt áo phía sau bị kéo lên, lộ ra qu@n lót đen.
Cố Tư đứng một bên thấy thế cau mày, nắm lấy quần Lục Yến kéo lên.
Kéo xong, thấy không đủ che, anh lại kéo vạt áo xuống phủ lên.
Đoạn clip này sau đó được dân mạng cắt ghép với tiêu đề [Đừng có thu hút ong bướm bên ngoài giùm anh.jpg].
Khoảng thời gian vừa qua, mặc dù không học được cách nấu cơm nhưng cắt rau củ thì Lục Yến có học được một tí, nhìn động tác điêu luyện của hắn, cảm thấy không có gì thú vị để xem nên ra hiệu dời máy quay qua bên Hứa Trạch.
Khi máy lia qua, Ngô Tiếu Tường vừa mới xé hai bịch nước lẩu cho vào nồi không một động tác thừa.
Hai bịch “Không làm bạn cay đến ch ảy nước mắt thì tôi thua” nằm lặng lẽ bên cạnh, nước trong nồi vừa sôi, hắn cho hết rau và mì vào.
Hứa Trạch nhìn nồi nước đỏ rực cay tê: “Làm được không vậy? Cả tôi mà còn biết không thể nấu như vậy đó!?”
Ngô Tiếu Tường: “Tôi thường nấu như thế.”
Nghĩa là: Đừng lo lắng, ăn được.
Nói xong, Ngô Tiếu Tường khó được mà phê bình: “Anh lấy nguyên liệu nấu ăn ít quá.”
“Này trách ai chứ?” Hứa Trạch cả giận. “Tôi căn bản không chạy nổi, cứ chạy là đau, đổi thành cậu thử xem!”
Đạo diễn ngạc nhiên: “Hứa Trạch không khỏe hả?”
Hứa Trạch kiềm chế cơn giận: “…Không có.”
Đạo diễn muốn nói thêm thì nhân viên bên cạnh đột nhiên chụp lấy vai ông: “Đạo diễn, mau quay Lục Yến kìa anh.”
Đạo diễn đi qua xem, chỉ thấy Lục Yến đang khuấy một loại hỗn hợp không biết tên trong nồi, sau đó vươn tay lấy chai nước sốt bên cạnh, dùng sức đổ hơn nửa lên món ăn.
Chai tương cà kia được quay đặc tả cho một cảnh.
Nửa tiếng sau, cả ba đội đều nấu ăn xong.
Cựu ảnh đế đi dạo qua một lượt ba món ăn, thật sự y không dám hạ đũa xuống gắp.
Bên đội Vân An Thanh làm cà chua xào trứng và thịt heo xào ớt xanh, nhìn chung vẫn ổn, trình bày gọn gàng.
Đội Ngô Tiếu Tường làm một nồi lẩu Thái cay xé lưỡi chỉ có mì.
…Lục Yến làm cái quái gì vậy trời.
Cựu ảnh đế nhìn một bàn thịt trước trước mặt, vừa đen vừa đỏ – Đen là xào tiêu, còn đỏ là sốt cà chua, ăn thứ này vào sẽ không bị ngộ độc đâu nhỉ???
Cố Tư thấy y chậm chạp bèn lên tiếng thúc giục: “Chín rồi.”
“…” Cựu ảnh đế vừa thử xong món ăn trước, nghĩ thầm thừa dịp trong miệng vẫn đang bị cay đến tê lưỡi, không cảm nhận được sẽ ăn luôn món thịt xào của Lục Yến làm.
Kết quả, vừa bỏ vào miệng y hối hận không thôi.
Mùi vị thế nào ư, y không hình dung được, tóm lại nhai xong miếng thịt này y phải nốc tận hai cốc nước.
Vốn dĩ đến đây là muốn chiếm hết thời lượng lên hình của Lục Yến, thế mà không chiếm được đã đành, còn bị bắt ăn mấy món ác mộng này, khổ trăm bề.
Đội Vân An Thanh thắng cực kỳ dễ dàng.
Đạo diễn: “Mỗi đội đều phải ăn hết đồ ăn mình nấu, ăn xong tan làm ngay.”
Lục Yến cầm đũa muốn nếm thử tay nghề của bản thân, Cố Tư đưa tay ngăn lại: “Anh ăn.”
Lục Yến chớp mắt: “Em nếm thử một miếng thôi.”
Cố Tư: “Không được.”
Lục Yến: “Vì sao chứ?”
Cố Tư: “Mặn lắm, dạ dày em chịu không nổi đâu.”
“…” Lục Yến không phục, “Chỉ là nhìn không ngon mà thôi, không nếm sao biết được hương vị.”
Hứa Trạch đi ngang qua nghe thấy thế, nhịn không được nói: “Tiểu Yến, này… Không cần nếm cũng biết mà, ăn một miếng thịt như nuốt phải một họng tương cà.”
Lục Yến: “Im ngay.”
Ngô Tiếu Tường ngồi một bên nói: “Anh có ăn hay không?”
Hứa Trạch quay đầu lại nhìn nồi cầu đỏ lè kia, thầm nghĩ, thôi, bàn về khẩu vị nặng, chẳng ai chê cười được ai.
Vốn không muốn ăn nhưng sợ đả kích Ngô Tiếu Tường, anh ta khó xử, chậc chậc: “Tôi ăn một chén nhỏ thôi.”
Bên này, Cố Tư tìm bên chương trình xin ba chén cơm, mặt bất biến ngồi xuống ăn hết mấy món.
Ăn xong, anh lau miệng, thẳng thừng tuyên bố luôn với Lục Yến: “Về sau em đừng bao giờ chạm vào nồi niêu nữa.”
Hết chương 53.
|||
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️