Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 58

3:40 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 58 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Chương 58

Xếp chữ: Linh Lung

Lục Miểu làm sao có thể không biết Lục Yến đang hí hửng trong lòng.

Nhưng bà có thể làm gì đây? Chẳng lẽ muốn chia cắt uyên ương, bắt hai đứa chia tay, loại chuyện này bà làm không được.

Bà thở dài thườn thượt, tiếp tục xếp hành lý: “Lúc trước Lưu Minh Y có liên lạc với mẹ.”

Lục Yến ngừng cười, nhíu mày: “Cô ta tới tìm mẹ làm gì?”

Lục Miểu: “Hỏi mẹ muốn cùng cô ta tố cáo mẹ Chu Minh không.”

Lục Yến: “Sau đó sao ạ?”

“Nào có sau đó nữa,” Lục Miểu đóng lại vali, “Mấy cái chứng cứ mẹ nói trên Weibo đều là bịa đấy, năm đó mẹ mềm lòng nào có tâm tư bảo tồn chứng cứ? Có điều phía nhà Chu Minh trong lòng có quỷ, sẽ không dám kêu mẹ đưa chứng cứ ra đâu.”

Lục Yến bội phục mẹ yêu nhà mình: “…”

“Nếu sau này không thể đóng phim được nữa, con muốn làm gì?” Lục Miểu hỏi.

Lục Yến nói: “Lui về hậu trường ạ.”

Lục Miểu trầm tư một lúc rồi gật đầu: “Thật ra làm bên mảng ánh sáng, bối cảnh cũng kiếm được kha khá đấy.”

Lục Yến thầm nghĩ, lui về hậu trường trong ý của hắn là làm đạo diễn hoặc nhà sản xuất cơ.

Hắn bước tới, đỡ vai Lục Miểu ngồi xuống: “Mẹ, Chủ tịch Cố có thành kiến với con, nếu ông ấy làm khó mẹ trong công việc…”

“Chủ tịch Cố sẽ không làm khó mẹ,” Lục Miểu tức giận nói, bà đi theo Cố Quốc Trung được vài năm, hiểu rõ đối phương sẽ không mang việc tư vào công việc, “Không nói những chuyện này nữa, đợi về nước lại nói tiếp.”

Lục Yến lúc này mới nhớ ra, Cố Thị và Gia Minh đang cạnh tranh dự án XS, Cố Tư nhiều khả năng sẽ phải chạm mặt với Lục Miểu ở Mỹ.

Vậy anh ấy phải nhọc lòng rồi.

Hắn cười: “Mẹ, con đi tắm trước, ngày mai lái xe chở mẹ ra sân bay.”

Buổi tối trước khi ngủ, hai người họ lại gọi video cho nhau.

Phía sau Cố Tư là cửa sổ bằng kính, bên ngoài các tòa cao ốc san sát nhau, tay áo người đàn ông nọ xắn lên vài nếp, chiếc sơ mi trắng mặc trên người làm rõ hơn bờ vai rộng vững chãi của anh, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú đến bức người kia.

Mẫu đàn ông cấm dục là đây.

Có trời mới biết Lục Yến yêu chết cái đặc trưng này của anh người yêu nhà hắn, cho nên mới thích ngồi ngây ngốc trên sofa ở văn phòng anh, như thế sẽ được xem một cách công khai.

Cố Tư thấy cảnh vật xung quanh lạ lẫm: “Ở đâu đấy?”

Lục Yến: “Nhà mẹ em.”

Cố Tư ừ một tiếng: “Còn chưa ngủ hả?”

“Nói chuyện xong sẽ ngủ,” Lục Yến nói, “Mai nay mẹ em qua Mỹ.”

Hắn cười ranh mãnh, “Lỡ đụng mặt, anh phải làm sao bây giờ?”

Tuy là nói cạnh tranh một dự án nhưng thời gian gặp mặt không giống nên không dễ gì đụng mặt nhau.

“Gặp tính sau,” Cố Tư trả lời một cách tùy ý.

Chiếc máy tính bảng trên tay người đàn ông, hình ảnh video được kéo lên ở góc trên bên phải.

Trên trang web có một mục tin tức, chính giữa đặt hình ảnh Lục Yến ngồi một mình trong góc.

Mặt Cố Tư vẫn điềm nhiên như thường, giọng hơi trầm, giục hắn: “Muộn lắm rồi, em ngủ đi.”

Ngày hôm sau, Lục Yến nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng từ bên nhãn hàng.

Tuy nói bây giờ mọi người đều hiểu rõ xu hướng tính dục nhưng hình tượng của Lục Yến bây giờ không thể dùng để làm hình ảnh đại diện cho các nhãn hàng được, chỉ có thể chấm dứt hợp tác.

Vì lúc hợp tác với nhau đều thuận lợi vui vẻ, hơn nữa sắp đến thời hạn hết hợp đồng nên bên kia cũng không thể nào làm khó hắn.

Bàn xong chuyện chấm dứt hợp đồng, đã sang chiều, hắn nhìn nhóm Wechat, đã nhắn qua địa điểm liên hoan.

Trên xe, Tiểu Lưu ngẩng đầu nhìn trời: “Anh Yến, hôm nay dự báo thời tiết nói tuyết rơi.”

Bên ngoài cửa gió hơi lớn, nhiệt độ cũng thấp, nhưng nếu xét theo thời gian tuyết rơi hằng năm ở thành phố B thì vẫn còn hơi sớm.

Lục Yến không thèm để ý nói: “Rơi thì rơi thôi, có điều thời tiết này chắc phải đợi một thời gian nữa.”

Tiệc ăn mừng vô cùng náo nhiệt, rõ ràng không ai nhận được giải thưởng cá nhân những mỗi người trong đoàn đều tới trước mặt Lục Yến, từng người từng người mời rượu hắn.

“Anh Yến, lần này đi dự liên hoan phim Cannes mà giật được cúp nam chính thì tuyệt cà là vời!”

Lần đề cử này thật sự là ngoài ý muốn, Lục Yến cười: “Mượn cát ngôn của cậu.”

“Thật ra các giải thưởng nước ngoài cũng không ngon đâu,” Trần Tinh lắc ly rượu, “Có thể nhận được thì tốt nhất, không nhận được cũng không sao, bộ điện ảnh đầu tiên được đề cử cả trong và ngoài nước là tốt lắm rồi!”

Lời này nói ra, xung quanh im lặng hết thảy – bởi vì nhiều khả năng Lục Yến sẽ không có tác phẩm thứ hai.

Lục Yến không thấy sao cả: “Lần này không giành được thì lần sau, chờ lần tới em sẽ tranh bát cơm với anh.”

Trần Tinh nheo mắt suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra ý Lục Yến, cười hừ chế nhạo, vỗ mạnh xuống vai Lục Yến: “Chú mày muốn tranh miếng cơm với anh? Mơ đi cưng!”

Thi Tình ngồi bên cạnh bỗng nhiên kéo Lục Yến về chỗ ngồi.

Nàng đưa điện thoại qua: “Xem này.”

Lục Yến cầm ly rượu, nhìn một chút.

Tên giám khảo của liên hoan phim bị vạch trần có hành vi bất chính, lạm dụng tình d*c phụ nữ, tham gia vào hoạt động mại dâm, cảnh sát cho biết họ đang tiến hành điều tra.

Lục Yến không ngạc nhiên lắm, hắn nhấp ngụm rượu, khẽ cười: “Chế quên hả? Em bây giờ đã có người chống lưng.”

“…” Thi Tình thu lại điện thoại, “Chống lưng cho em chắc là chư Phật phương nào, hôm qua mới đắc tội em, hôm nay đã phải ăn cơm tù.”

Thật ra chuyện này không khó xử lý.

Tên giám khảo đó làm mấy chuyện như vậy, ngay cả Thi Tình còn nghe phong thanh được thì hẳn là người trong giới biết không ít, chỉ ngại địa vị của gã, nên vẫn không có ai dám tố cáo, những cô gái bị xâm hại cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

Bây giờ bỗng dưng có một người nguyện ý lo chuyện này, có thể đè gã xuống, còn không được nữa sao?

Lục Yến nói: “Ác có ác báo, liên quan gì đến em đâu.”

Tiệc mừng kết thúc, mọi người choàng vai nhau ra về, lúc đến cửa khách sạn, ai cũng sững sờ.

Bên ngoài, không biết tuyết đã rơi tự bao giờ, trên mặt đất phũ một lớp tuyết trắng xóa, nương theo ánh đèn trước cửa khách sạn, tạo nên một khung cảnh tuyết giữa lòng đô thị, rõ ràng là một màu lạnh lẽo nhưng không hiểu sao lại khiến lòng người ấm áp đến lạ.

“Chứng kiến nhiều trận tuyết rơi như vậy nhưng vẫn cảm thấy đẹp vô cùng,” Thi Tình đi lên trước, hứng được một bông tuyết, sau đó lôi di động ra, “Chế đã nói với Vân An Thanh rồi, hai ngày nữa hẳn đi mà không chịu nghe, lỡ trận tuyết đầu mùa rồi.”

Chỉ thấy nàng ta mở camera, chụp một bức ảnh tuyết.

Sau đó xoay người, giơ cao camera, tự chụp một tấm.

Cảnh tuyết vốn dĩ đã đẹp, lại thêm bộ lọc, có thể dùng làm hình nền ngay luôn.

Lục Yến nhìn đến ngứa lòng, cũng lôi di động ra chụp một tấm.

Nhưng hiệu ứng có vẻ không tốt bằng Thi Tình, hắn hỏi: “Chế dùng loại máy ảnh nào thế?”

Thi Tình chỉ vào một phần mềm trên màn hình điện thoại.

Lục Yến nhanh nhẹn tải về.

Trong quá trình đợi phần mềm tải về, mọi thứ gần như đã xong, Lục Yến chọn vào hiệu ứng, chụp hết cái này đến cái khác.

Mở ra khung thoại, đang định gửi đi.

Đầu ngón tay hắn dừng lại, do dự giây lát, hắn cũng xoay người, chỉnh góc camera chụp hai tấm.

Tự sướng xong, tải thêm mấy tấm ảnh chụp tuyết vừa nãy, gửi hết toàn bộ qua, tiện tay cập nhật weibo của mình – tất nhiên, không có tấm tự sướng kia.

Tiểu Lưu gọi tới: “Anh Yến, đợi em tí, bây giờ em cầm dù xuống đón anh, khách sạn nói có một chiếc xe đậu không đúng quy định, chặn giữa đường, xe không vào được.”

“Không cần đâu,” Lục Yến đội chiếc mũ áo khoác lên, cột chặt lại, “Em đậu xe chỗ nào đi, anh chạy ra.”

Tiểu Lưu: “Không ổn lắm đâu anh, tuyết đang rơi…”

Lục Yến: “Không sao, rơi không dày lắm, em ở đâu?”

Nghe được câu trả lời xong, Lục Yến cất điện thoại lại vào túi, vùi đầu vào áo chạy ra ngoài.

Xe đậu ở cửa khách sạn, Lục Yến vừa ra tới đã nhìn thấy, đang định chạy tới.

Cách đó không xa vang lên một giọng nữ thất thanh, suýt nữa đã dọa hắn nhảy dựng: “Ăn trộm…”

Hắn theo tiếng la nhìn sang, nhìn thấy một cô gái bọc mình đến tròn ủm đang dậm chân, một tên đàn ông nhỏ con hoảng sợ chạy đằng trước, trong tay còn cầm một chiếc túi hình đầu con mèo màu hồng phấn.

Cô gái đuổi theo, nhưng có một người đàn ông đã đuổi theo trước cô.

….Tiểu Lưu ngồi ở ghế lái nhìn ông chủ mình cứ thế quay đầu chạy đi.

Bởi vì trên mặt đất có tuyết, Lục Yến không dám chạy quá nhanh, cũng may đối phương bỏ trốn cũng không chạy nhanh, tốc độ này rất nhanh có thể bắt kịp. Nhưng phía trước có một chiếc xe điện đang đỗ, rõ ràng là tới tiếp ứng tên ăn trộm.

Lục Yến nhíu mày đang định tăng tốc lên.

“Pụp!”

Tên ăn trộm phía trước bỗng dưng trượt chân, cả người ngã sõng xoài, tư thế chó ăn cứt.

Lục Yến đi đến cạnh hắn, khom lưng lấy chiếc túi, chờ cô gái phía sau chạy tới.

Cảnh sát rất nhanh đã có mặt, Lục Yến làm việc tốt không để lại tên tuổi, xoay người định rời đi.

Cô gái bỗng dưng giữ chặt hắn: “Anh ơi! Thật sự cảm ơn anh!!”

Lục Yến xua tay: “Chuyện nhỏ không có gì.”

“Đồ vật bên trong quan trọng lắm, nếu là mất thật em không biết phải làm sao,” cô gái nói xong lấy di động ra, “Anh có thể cho em xin số điện thoại? Em muốn mời anh bữa cơm.”

Lục Yến: “Thật sự không cần.”

Kết quả, cô gái giữ chặt tay hắn đứng đó rất lâu, một hai phải cảm ơn hắn.

Cảnh sát ở bên bên thấy thế nói: “Được rồi, tuyết rơi kìa, nhanh chóng giải tán đi.”

Trong túi cô gái không có vật gì quý cả, chỉ là cô nhận ra Lục Yến, cô nàng là một họa sĩ, cực kỳ thích vẽ đôi mắt.

Trên đời này có rất nhiều đôi mắt đẹp, bên trong những đôi mắt ấy dường như chứa cả bầu trời sao.

Mấy năm trước khi Lục Yến dần nổi tiếng, cô cảm thấy đôi mắt của Lục Yến thật sự rất xinh đẹp, đã âm thầm vẽ không biết bao nhiêu lần, bây giờ gặp được người thật lý nào buông tha.

Cuối cùng, vì không thể nói nổi cô gái, Lục Yến giúp người xong, còn chẳng thể hiểu lý do, phải cùng đối phương chụp một tấm ảnh.

Về lại trước cửa khách sạn, lên xe xong, Tiểu Lưu rầu rĩ: “Anh Yến.. Bị lập biên bản.”

Lục Yến phủi tuyết trên người: “…Không sao, trả thôi.”

Về đến nhà, hắn vào phòng tắm rửa, chọn đại một bộ điện ảnh giết thời gian.

Lục Yến lúc này vẫn chưa biết bản thân đã nổi tiếng trên mạng.

Tám giờ tối, một họa sĩ có hơn một triệu fan đã đăng một bài weibo.

[Ta thích vẽ sao trời: Hôm nay tôi gặp một tên trộm ở cổng khách sạn XX, một anh chàng đẹp trai đã giúp tôi lấy lại túi, xong việc còn không để lại danh tính, không cần báo đáp. Anh trai tốt bụng như vậy có một đôi mắt cực kỳ đẹp, tôi phải vì anh ấy vẽ ra một bầu trời đầy sao mới được.]

Người đàn ông trong ảnh mang khẩu trang, ánh mắt dường như rất bất đắc dĩ.

“Thật sự đẹp trai đó.. có điều sao mị cứ thấy giống Lục Yến ấy? Là ảo giác hả, lỡ nhận sai fan Lục Yến bỏ qua nha.”

“Đây không phải Lục Yến nữa tôi chết liền!!! Tuyệt đối là ảnh!! Chủ thớt sao may mắn thế, bị cướp cũng được chụp chung với Yến của em!!!”

“Xem Weibo Yến Yến, hôm nay ảnh tham gia tiệc mừng bên [Chiến Ca], xem ảnh chụp bên đó đúng là ở khách sạn XX, giống với địa điểm chị gái nói. không nói thêm gì nữa, mai nay trước cửa khách sạn XX cùng nhau ném túi xách, ai tới nhắn tui.”

“Ha ha aha ha aha anh công dân nhiệt tình.”

Lúc Cố Tư tỉnh lại, liên tiếp nhìn thấy hai bức ảnh.

Một bức là Lục Yến tự sướng, khẩu trang kéo xuống cằm, hàm răng trắng bóng làm anh tê cả tim can.

Một tấm khác là anh vô tình bấm vào khi anh đang định bấm vào lời nhắc người bạn đặc biệt theo dõi đã đăng bài mới.

Trên ảnh, Lục Yến đã mang lại khẩu trang, cả người chỉ lộ ra đúng đôi mắt, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, dựa vào người hắn, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

“…”

Hết chương 58.

|

Linh Lung: gòi gòi, lu dấm đã đổ, lại ghen nổ đom đóm mắt luôn.