Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12: Gặp riêng

3:49 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Gặp riêng tại dưa leo tr. 

(*) Nguyên gốc: 私下见面

Kỳ nghỉ hè sắp đến, Mạc Doãn không cần phải đến trường nữa, hắn gần như dành toàn bộ thời gian cho Bùi Thanh, lúc Bùi Thanh đến công ty, hắn cũng đi theo. Mạc Doãn học mọi thứ rất nhanh, những việc nhỏ nhặt như sắp xếp tài liệu hắn làm nhoáng cái là xong, Bùi Thanh thấy hắn ngồi không có vẻ nhàm chán liền cầm tay dạy hắn làm việc từng chút một.

Bùi Thanh ngày thường nhìn có vẻ nóng nảy nhưng thực ra lại rất kiên nhẫn. Y dạy dỗ Mạc Doãn rất nghiêm túc, nếu Mạc Doãn không hiểu thì sẽ từ từ giải thích, thái độ hoàn toàn không kém gì Bùi Minh Sơ.

Nếu Mạc Doãn làm tốt, Bùi Thanh cũng sẽ vuốt ve mái tóc hắn, những lúc ấy Mạc Doãn chỉ mỉm cười, rồi cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.

Hai người họ ở nhà họ Bùi, một người là con ngoài giá thú, một người là người ngoài, vì vậy hai con người cô độc dựa dẫm vào nhau, sưởi ấm cho nhau là điều đương nhiên, người bên ngoài nhìn vào cũng chỉ cho rằng do tuổi tác hai người xấp xỉ nhau nên có quan hệ tốt mà thôi.

Suy cho cùng, chẳng ai có thể tưởng tượng được rằng một kẻ tàn phế như Mạc Doãn lại có mối quan hệ ái muội đặc biệt nào đó với Bùi Thanh tính tình lạnh lùng.

Bùi Minh Sơ đút một tay vào túi, mơ hồ liếc nhìn về hướng phòng của Mạc Doãn.

Hiện giờ Bùi Thanh ngày càng không kiêng nể gì, thường xuyên ở lại phòng Mạc Doãn đến muộn mới ra.

Có lần trong lúc ăn tối Bùi Cánh Hữu có hỏi qua chuyện này, Bùi Thanh trả lời cộc lốc là y thích vậy.

Nghe thế tay cầm đũa của Bùi Minh Sơ khựng lại, anh nhàn nhạt liếc nhìn Bùi Thanh.

Bùi Cánh Hữu cười to, vậy mà không nói gì.

Sau đó, Bùi Cánh Hữu và Bùi Minh Sơ nói chuyện trong phòng làm việc, Bùi Cánh Hữu nói: “A Thanh thoạt nhìn tính tình nóng nảy, nhưng thực ra con người nó rất tinh tế chu đáo. Mạc Doãn kể là tối nào A Thanh cũng massage giúp cậu ấy, cậu ấy rất biết ơn A Thanh, chứng teo cơ bắp cũng cải thiện được không ít rồi, ai da, A Thanh thật là…” Bùi Cánh Hữu định bảo Bùi Thanh giống mẹ y, nhưng sực nhớ đến Bùi Minh Sơ trước mặt ông nên kịp dừng lại.

Bùi Minh Sơ nghe xong hơi cau mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Vậy à?”

Bùi Minh Sơ nói: “Là do ta sơ sót.”

Bùi Cảnh Hữu cười: “Con đang tập trung vào công việc, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này không cần con phải lo lắng đâu.”

Bùi Minh Sơ bưng ly trà nhấp một ngụm, bình thản cụp mắt xuống, chuyển chủ đề sang sức khỏe của Bùi Cánh Hữu.

*

“Lát nữa tôi phải tới Hợp Đạt.”

Bùi Thanh cúp điện thoại, quay sang nói với Mạc Doãn: “Không biết phải bàn chuyện bao lâu, tôi đưa em về trước vậy.”

Mạc Doãn lắc đầu, “Tôi ở đây đợi anh,” hắn nâng tập tài liệu trong tay lên mỉm cười, “Giúp anh giải quyết hết cái đống này nhé.”

Bùi Thanh chăm chú nhìn Mạc Doãn, nụ cười trên khuôn mặt Mạc Doãn dần dần nhạt đi, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một chút ửng đỏ thẹn thùng, Bùi Thanh câu lấy chiếc cằm rũ xuống của hắn, Mạc Doãn hơi ngước mặt lên, ra điều muốn làm gì làm đi này.

“Đi đi,” Hơi thở Mạc Doãn vờn trước chóp mũi Bùi Thanh, “Tôi đợi anh rồi chúng ta cùng nhau về.”

Bùi Thanh rời đi.

Mạc Doãn lật qua một trang tài liệu, liếc nhìn chiếc két sắt bên phải bàn. Bùi Thanh không chút cảnh giác đối với hắn, hắn đã sớm nhớ kỹ mật khẩu két sắt trong đầu.

Mạc Doãn lười biếng thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem tài liệu trong tay. Công việc do Bùi Thanh xử lý có cấp độ không cao, thứ mà Mạc Doãn nhìn thấy đều là tài liệu mật thông thường, vẫn chưa thể chạm vào khu vực cốt lõi.

Hắn có vẻ trầm ngâm, ngón tay gõ vào tài liệu, suy nghĩ bay nhanh trong đầu.

Mối quan hệ của hắn và Bùi Thanh hiện đã đạt đến một mức độ nhất định.

Nhưng vẫn không đủ.

Vẫn chưa đến lúc…

Có tiếng gõ cửa văn phòng, là Đinh Mặc Hải.

“Tổng giám đốc Bùi tìm tôi à?”

Mạc Doãn đẩy xe lăn, giọng điệu vẫn rất khách sáo.

Đinh Mặc Hải mỉm cười dẫn người vào thang máy chuyên dụng, ông không trả lời, Mạc Doãn cũng không hỏi gì thêm. Thang máy đến tầng 36 thì dừng lại. Mạc Doãn ngẩng đầu lên liếc nhìn Đinh Mặc Hải, ông ta mỉm cười nói: “Là cậu chủ tìm cậu.”

Mạc Doãn: “Vậy sao lúc đầu ông lại nói là tổng giám đốc Bùi?”

Đinh Mặc Hải lại mỉm cười, lựa chọn im lặng.

Cửa văn phòng mở ra, Bùi Minh Sơ đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía Mạc Doãn. Anh mặc một bộ vest màu xám nhạt, hai tay đút vào túi quần khiến bả vai xếp phồng gom vào nhau như đôi cánh chim thu mình lại, dáng người cao ráo như một con chim hạc. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay người lại, trên môi nở nụ cười nhạt nói: “Em đến rồi.”

Mạc Doãn và Bùi Thanh như hình với bóng, dù ở nhà hay ở nơi làm việc, bởi thế mà Bùi Minh Sơ không thể tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Mạc Doãn.

Lần trước chỉ có hai người mặt đối mặt nói chuyện như thế này là vào ngày sinh nhật của anh, Bùi Minh Sơ nhớ lại, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó tin.

Thời điểm lần đầu tiên Mạc Doãn về nhà Bùi, chính anh là người đã chăm sóc lo lắng cho hắn, theo đó, mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên thân thiết hơn. Nhưng bất tri bất giác, đã qua mấy tháng nay anh và Mạc Doãn lại chưa hề nói chuyện với nhau.

Mạc Doãn vừa bước vào văn phòng đã cúi đầu, vẻ mặt né tránh thấy rõ, Bùi Minh Sơ có chút chần chừ, lời mở đầu anh đã chuẩn bị sẵn dừng lại trên môi.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Thục Kỷ |||||

Bầu không khí ngượng ngùng một cách khó hiểu.

Bùi Minh Sơ đứng đó một lúc, rút ​​tay ra khỏi túi, bước tới vài bước.

Mạc Doãn cúi đầu ngồi trên xe lăn, Bùi Minh Sơ nhìn hai cái xoáy tóc trên đỉnh đầu hắn, khẽ thở dài, đưa tay chạm vào tóc của Mạc Doãn, nhỏ giọng nói: “Muốn tâm sự với em một lúc.”

Bùi Minh Sơ đẩy xe lăn của hắn đến mép ghế sofa, nghĩ nghĩ rồi đưa tay ôm lấy Mạc Doãn, nhưng cánh tay vừa chạm vào lưng Mạc Doãn đã bị hắn ngăn lại.

Giống như lần đầu gặp nhau, vẻ mặt Mạc Doãn xa lạ và cảnh giác, ánh mắt có chút hoảng sợ.

“Chúng ta ngồi trên sô pha nói chuyện đi.” Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng nói.

“Không.”

Mạc Doãn vẫn chặn tay anh lại, cúi đầu, giọng điệu cứng ngắc nói: “Cứ ngồi đây nói đi.”

Bùi Minh Sơ đặt tay lên lưng Mạc Doãn, mãi lâu thật lâu mới chậm rãi hạ tay xuống.

Anh tôn trọng ý muốn của Mạc Doãn, mặc dù anh nghĩ tốt nhất là cả hai nên lên ghế sofa ngồi.

“Gần đây em sao rồi?”

Đây là một câu mở đầu rất nhàm chán, câu trả lời của Mạc Doãn cũng giống như vậy, khô khan và thiếu thân mật, trái tim như bị đóng chặt lại: “Khá tốt.”

Bùi Minh Sơ cảm thấy kỳ lạ.

Cho dù Mạc Doãn và Bùi Thanh quen nhau thì tại sao thái độ của Mạc Doãn đối với anh lại đột nhiên thay đổi như vậy? Anh cứ cho rằng từ ngày anh mang về tro cốt và di ảnh của cha mẹ Mạc Doãn về, Mạc Doãn đã mở lòng với anh rồi chứ? Cho dù hắn thân thiết với Bùi Thanh một cách khác thường thì mọi chuyện cũng sẽ không như thế này.

Bùi Minh Sơ đè nén nghi hoặc, nói mục đích chính trước: “Lúc trước anh sơ suất, ở đây có mấy bác sĩ vật lý trị liệu giỏi, em chọn một người…”

Anh định đưa tập tài liệu trên bàn ra, nhưng Mạc Doãn lại đẩy xe lăn sang một bên: “Không cần đâu.”

Bùi Minh Sơ đột nhiên phát hiện ra từ nãy đến giờ tay của Mạc Doãn vẫn luôn đặt trên xe lăn, cứ như hắn sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.

Như thể ở một mình trong cùng một không gian với anh khiến hắn cảm thấy khó chịu vậy.

Bùi Minh Sơ nhanh chóng nhận ra điều này, anh cảm thấy khó hiểu, mày hơi nhíu lại.

Im lặng một lúc, Bùi Minh Sơ nói: “Bác sĩ vật lý trị liệu sẽ chuyên nghiệp hơn.” Nhìn Mạc Doãn vẫn cứ cúi mặt không nhúc nhích, anh nhẹ giọng nói: “Em đừng giải quyết theo cảm tính.”

Những ngón tay của Mạc Doãn đột nhiên nắm chặt lại, khiến cả chiếc xe lăn rung chuyển phát ra âm thanh rời rạc.

Bùi Minh Sơ thấp giọng bổ sung: “Anh không có ý gì khác đâu.”

Mạc Doãn một mực im lặng như cũ, một lúc sau mới ngẩng mặt lên nhìn Bùi Minh Sơ, trong ánh mắt có gì đó rất phức tạp khó tả, môi mấp máy, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn từ chối ngắn gọn: “Tôi không muốn.”

Bùi Minh Sơ tạm thời bỏ qua phân tích ý nghĩa trong ánh mắt của Mạc Doãn, khẽ cau mày khuyên nhủ: “Em đừng đem thân thể mình ra đùa giỡn.”

“Tôi không muốn người khác nhìn vào tôi.”

Giọng điệu của Mạc Doãn lại trở nên gay gắt, đôi mắt dần dần đỏ lên, hắn nghiến răng: “Tôi không muốn người khác nhìn thấy chân của mình.”

Bùi Minh Sơ sửng sốt, một lúc sau mới đứng dậy, lúc này Mạc Doãn đã quay mặt đi, Bùi Minh Sơ ôm vai hắn, hơi cúi xuống, dịu dàng xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Doãn, là do anh suy xét không cẩn thận.”

Thân thể Mạc Doãn cứng đờ ra trong vòng tay anh, tay Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, dần dần, Mạc Doãn không còn cứng người nữa, hắn dựa nhẹ vào ngực Bùi Minh Sơ, hai tay đặt lên cánh tay anh.

Bùi Minh Sơ thấp giọng an ủi: “Em không muốn thì thôi vậy, sau này anh sẽ không nhắc tới nữa.”

“Ngồi trên sô pha nói chuyện một lát được không?” Bùi Minh Sơ rũ mắt xuống hỏi.

Lần này Mạc Doãn không từ chối, Bùi Minh Sơ bế hắn từ trên xe lăn đặt lên ghế sofa. Lúc anh đặt Mạc Doãn xuống, cánh tay của Mạc Doãn từ từ trượt xuống khỏi vai anh, tựa như có chút lưu luyến không muốn buông ra. Nhưng sau khi ngồi xuống, Bùi Minh Sơ quay nhìn Mạc Doãn lần nữa thì trông thấy hắn rất bình tĩnh, chẳng có chút gì không nỡ như vừa nãy.

Bùi Minh Sơ cứ như một người anh trai thật sự vậy, hỏi Mạc Doãn kết quả thi cuối kỳ ở trường đại học, sau khi nghe hắn đạt điểm A ở tất cả các môn thì cười nhẹ: “Gần đây ngày nào em cũng đến công ty à, không thấy chán sao?”

“Không có chán.” Mạc Doãn cẩn thận nói: “Tôi có việc phải làm.”

Bùi Minh Sơ bắt chéo một chân, gật đầu, “Học nhiều biết nhiều, sau này cũng có thể đến công ty làm việc.”

Mạc Doãn lắc đầu, Bùi Minh Sơ nói: “Không muốn đến công ty à?” Mạc Doãn liếc anh một cái, “Tôi chỉ cảm thấy ở nhà một mình…” hắn cúi đầu, giọng nhỏ hẳn “…mới chán.”

Bùi Minh Sơ giơ tay chạm vào tóc hắn, “Có thời gian anh sẽ đưa em đi chơi.”

Bùi Minh Sơ đột nhiên có vẻ rất hứng thú: “Chiều nay anh không có việc gì làm, hay là anh đưa em ra ngoài đi dạo nhé?”

Mạc Doãn nói: “Tôi còn phải đợi Bùi Thanh.”

Bùi Minh Sơ mỉm cười: “Bên Hợp Đạt nhiều việc lắm, hôm nay chắc là em ấy bận đến tận khuya đấy.”

Mạc Doãn có vẻ do dự, nhưng Bùi Minh Sơ lại nói tiếp: “Em có nơi nào đặc biệt muốn đi không?”

*

Trước khi xuống xe, Mạc Doãn nói nhỏ: “Không có thang máy.” Bùi Minh Sơ cười: “Không sao đâu, anh cõng em.”

Bờ vai của Bùi Minh Sơ cũng dày rộng như Bùi Thanh, tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng, là mùi hương đầy nam tính trưởng thành.

Bùi Minh Sơ vòng tay ôm lấy chân Mạc Doãn, đôi chân vẫn mềm mại yếu ớt như trước, làn da vẫn có độ đàn hồi, anh dùng lòng bàn tay ấn vào, giữ chặt giữa các ngón tay.

Mùa hè đã đến, khu vực cầu thang sực lên mùi rác rưởi khó ngửi, sắc mặt Bùi Minh Sơ vẫn thản nhiên đi lên tầng ba, Mạc Doãn lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cửa mở, Bùi Minh Sơ không vội đặt Mạc Doãn xuống mà nói: “Dẫn anh đi tham quan một vòng được không?”

Trong nhà không lớn, Mạc Doãn nằm sấp trên lưng Bùi Minh Sơ chỉ đường. Phòng của cha Mặc đã lâu không mở, lúc mở cửa, bụi đất tung bay mù mịt, nhưng đồ đạc bên trong vẫn gọn gàng như cũ như khi chủ nhân rời đi.

Bên cạnh là phòng của Mạc Doãn.

Căn phòng nhỏ hơn phòng ngủ chính, cửa vừa mở ra, đập vào mắt là cửa sổ phủ đầy bụi xám dày đặc, ánh nắng chiếu vào rất nhẹ nhưng đủ thấy rõ bố cục căn phòng, Bùi Minh Sơ ngước mắt lên quan sát phía giường và bàn làm việc, trên sàn nhà vẫn còn mấy chồng sách chất đống đã được buộc thành những bó dày.

Bùi Minh Sơ hỏi: “Sao lại để sách dưới sàn nhà thế này?”

Mạc Doãn: “Vốn là định đem bán.”

“Sau này lại không bán nữa,” Mạc Doãn mỉm cười, “Có hơi luyến tiếc một chút.”

Bùi Minh Sơ bước qua, Mạc Doãn níu tay anh lại, “Bụi đấy.”

“Không sao.”

Bùi Minh Sơ mở dây buộc, trên cùng là một cuốn sách bài tập toán, anh mở ra, chữ viết bên trong rất bay bổng gọn gàng và đẹp đẽ. Anh lật vài trang, bất ngờ nhìn thấy hình vẽ một chiếc máy bay nhỏ xíu bên cạnh đề bài tập, tay anh khựng lại một nhịp, rồi đóng cuốn sách lại.

Phòng khách tương đối sạch sẽ, Bùi Minh Sơ đỡ Mạc Doãn ngồi xuống, mình thì đi rửa tay, rửa tay xong quay lại nói với Mạc Doãn: “Em muốn gọi người đến quét dọn không?”

Mạc Doãn lắc đầu, vẻ mặt có chút bướng bỉnh: “Tôi không muốn người khác tới đây.”

Bùi Minh Sơ vẻ mặt ôn hòa, đi tới sờ sờ tóc Mạc Doãn, anh ngồi xổm xuống: “Hay là anh quét dọn giúp em nha?”

Vẻ mặt Mạc Doãn ngớ ra như không thể tin nổi, Bùi Minh Sơ bị hắn chọc cười liền đứng thẳng dậy, bắt đầu cởi áo khoác.

Thấy Bùi Minh Sơ xắn tay áo, Mạc Doãn liền nắm lấy cánh tay anh.

Dường như sức khỏe Mạc Doãn không tốt nên tay hắn lúc nào cũng lạnh, “Không cần đâu.”

“Sao vậy?”

Mạc Doãn có vẻ do dự, còn Bùi Minh Sơ thì mỉm cười, “Tưởng anh không làm được hả?”

“Yên tâm đi,” Bùi Minh Sơ dùng tay kia nắm lấy tay Mạc Doãn, “Anh biết làm thật mà.”

Trong nhà không có dụng cụ lau chùi nên Bùi Minh Sơ gọi điện nhờ người mang đến, Mạc Doãn ngồi trên ghế sofa trông rất bất an, “Thôi mà, thỉnh thoảng tôi mới đến đây, không cần phải quét dọn đâu.”

“Ở đây bụi nhiều quá, ngồi lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.”

“Không sao đâu, tôi quen rồi.”

Có tiếng gõ cửa, Bùi Minh Sơ vuốt tóc của Mạc Doãn nói: “Chờ đã.”

Thật ra mấy loại chuyện như quét dọn lau chùi phòng ốc như thế này Bùi Minh Sơ đã từng làm qua rồi. Sau khi Việt Tích Vân ốm nặng, bà bắt đầu gắt gỏng khó chịu hẳn. Bà không muốn gặp người hầu, cũng không muốn gặp chồng mình. Thậm chí còn không muốn gặp bác sĩ và y tá, chỉ có Bùi Minh Sơ mới có thể đến gần bà.

Phòng bệnh rất dễ trở nên bừa bộn, Bùi Minh Sơ tuy còn nhỏ nhưng đã đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc mẹ và dọn dẹp phòng ốc.

Phòng của Mạc Doãn chỉ bị đóng bụi mà thôi. Bùi Minh Sơ mở cửa sổ cho thông gió rồi quét lau sàn nhà. Anh nhặt từng cuốn sách chất trên sàn lên, vỗ nhẹ bụi trong không khí, xong lại bảo người đem kệ sách tới, cuối cùng xếp từng cuốn sách đã được lau chùi sạch sẽ lên kệ.

Đến lúc rời khỏi phòng, trên lưng anh đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, Mạc Doãn ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm ghế, nhìn anh với vẻ mặt chần chừ muốn nói rồi lại thôi.

Bùi Minh Sơ đi tới ngồi xổm trước mặt Mạc Doãn như mọi khi, “Bên trong quét dọn sạch sẽ rồi đó, em muốn vào xem không?”

Mạc Doãn lắc đầu, hơi cau mày, trông có vẻ rất khó chịu.

“Sao vậy?” Bùi Minh Sơ hỏi.

Mạc Doãn cúi đầu, vành tai đỏ lộ dưới mái tóc đen, giọng nói trầm thấp đến mức gần như không nghe được.

“Tôi muốn đi vệ sinh…”

*

Người của Hợp Đạt không ngờ lại khó chơi như vậy, chỉ có một chút chuyện nhỏ nhặt ấy thế mà cứ dong dài dây dưa bàn mãi chưa xong. Bùi Thanh trao đổi với bọn họ đến tối nhưng cuối cùng vẫn không đạt được thỏa thuận. Thật ra, muốn để cho hai công ty vốn luôn cạnh tranh với nhau từ trước đến nay bắt tay hợp tác không phải là một chuyện dễ dàng, bởi thế Bùi Thanh vô cùng nhẫn nại, mãi đến khi quay lại xe y mới để lộ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Y thở ra một hơi phát tiết rồi đeo tai nghe vào.

“Em còn ở công ty không?”

“Còn.”

“Tôi sẽ trở lại ngay.”

“Được.”

Mạc Doãn cúp điện thoại, nhìn Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ gần như cúp điện thoại cùng lúc với hắn, Mạc Doãn chưa kịp nói gì đã lên tiếng: “Trở về công ty.”

Mạc Doãn nói “Ừm”.

Bùi Minh Sơ ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

Mạc Doãn nhoài người lên lưng anh, tay Bùi Minh Sơ đưa ra phía sau chạm vào đùi Mạc Doãn có chút khựng lại.

Mạc Doãn trở lại công ty được chừng năm phút thì Bùi Thanh cũng về tới, thoạt nhìn tâm trạng không mấy vui vẻ, “Tôi về rồi đây.” Mạc Doãn đóng văn kiện lại, “Đàm phán không suôn sẻ sao?”

“Tàm tạm.”

Bùi Thanh đẩy xe lăn của hắn, “Hợp Đạt không hề có thành ý, xem ra chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, cơ hội hợp tác rất nhỏ.”

“Vậy à?”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống bãi đậu xe ngầm, Bùi Thanh đẩy Mạc Doãn ra ngoài, đột nhiên phát hiện chiếc xe cách mình một chỗ đang nổ máy, y thờ ơ quay mặt đi.

Bùi Minh Sơ lặng lẽ nhìn Bùi Thanh và Mạc Doãn qua cửa sổ xe, ký ức về buổi chiều lại hiện về trong đầu anh.

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

Mạc Doãn như muốn khóc, đôi mắt xấu hổ buồn bã, khuôn mặt tuấn tú bướng bỉnh dường như sắp sụp đổ mất thôi.

Bùi Minh Sơ chợt nhớ đến những lời mình nghe được bên ngoài phòng toilet của văn phòng Bùi Thanh ngày hôm đó, đầu óc anh hơi bối rối, không chút do dự, anh lập tức ôm lấy Mạc Doãn.

Cánh tay Mạc Doãn vội vàng ôm lấy anh, ôm thật chặt, trán hắn tựa vào vai anh, có chút ấm áp.

“Không sao, để anh giúp em.”

Bàn tay Bùi Minh Sơ vuốt ve sau ót Mạc Doãn không ngừng, chân bước nhanh vào WC trong khi dỗ dành hắn.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy phần dưới cơ thể của Mạc Doãn.

Mảnh khảnh, xanh xao, đầy sẹo, có cảm giác buồn đau sau khi bị bạo ngược, dựa vào vòng tay anh đáng thương ngoài sức tưởng tượng. Làn da mỏng manh và xinh đẹp, xúc cảm ấm áp và mềm mại, mướt mát êm ái dưới tay anh.

Mạc Doãn tựa như đang thổn thức, nhưng tựa như cũng không phải, Bùi Minh Sơ mặc quần cho hắn, ôm lấy hắn thấp giọng an ủi hồi lâu. Mạc Doãn tựa vào trong ngực anh, thanh âm trầm thấp, có chút nghẹn ngào, “Đừng nói với Bùi Thanh.” Câu cuối cùng lộ rõ sự cầu xin, Bùi Minh Sơ khựng lại, cảm thấy một cảm xúc khó tả, nhưng anh cũng nhanh chóng đồng ý.

Ngoài cửa sổ xe, Bùi Thanh cúi đầu, dường như đang nói chuyện gì đó với Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng cúi đầu, sau đó ngẩng mặt lên nhìn về phía anh như thể vô tình.

Bùi Minh Sơ hơi giật mình.

Mạc Doãn nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Kính cửa sổ ô tô là một chiều, cái nhìn ấy không thể gọi là đối diện mà giống như sự trùng hợp ngẫu nhiên hơn.

Tuy vậy Bùi Minh Sơ vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Đó là một cảm giác khó tả mang theo hương vị hơi khác thường.

p/S: Không phải tui lười mà do tui có quá nhiều việc phải làm (。ŏ_ŏ) (๑•́ ₃ •̀๑)