Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 71: Đức tin

3:51 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 71: Đức tin tại dưa leo tr. 

Theo thông lệ của hoàng gia, hoàng tử lên bảy tuổi sẽ được một hồng y làm lễ rửa tội. Tiếc là năm bảy tuổi, Landers đã gặp phải hỏa hoạn. Sau khi may mắn sống sót thoát khỏi đám cháy, một thời gian rất lâu sau đó không ai có thể đến gần Landers chứ đừng nói đến là hồng y. 

Vua Arlin rất yêu thương và chiều chuộng đứa con tội nghiệp này. Trong số các hoàng tử, Landes là người duy nhất chưa từng được rửa tội. Hiện đã hai mươi sáu tuổi nhưng đức tin của Landes vẫn còn để trống.

Bản thân Landers không hề đồng ý với nhận định này, sao lại bảo rằng y không có đức tin kia chứ? Y tin vào cái chết, lòng hận thù, sự giết chóc, sự phản bội… và thỉnh thoảng cũng tin vào việc uống rượu mạnh không đá nữa.

Hiện giờ, Landers từ Oss trở về Salzburg, quyết định phủ lên mình một lớp quần áo mới của Chúa.

Y chọn giáo đường Salzburg. Thư ký Harlan của y đã thay mặt y trao đổi thư từ với linh mục Eugene vài lần. Harlan nghiến răng phàn nàn với Landers: “Chúa ơi, mọi người trong Tòa thánh đều đạo đức giả và ngu dốt như vậy ư? Sao hắn không nói thẳng cho tôi biết hắn ta cần bao nhiêu tiền để làm việc này cho chúng ta chứ?”

Landers sầm mặt phê bình cậu: “Harlan, chú ý đến cách dùng từ của cậu, cậu đang trao đổi thư từ với một linh mục khá là rụt rè.”

Harlan đỏ mặt. Có vẻ như chủ nhân của cậu đang rất muốn gia nhập đạo mới.

Landers lau khẩu súng ngắn, chậm rãi nói tiếp: “Chứ không phải là một con điếm có niêm yết bảng giá rõ ràng đâu.”

Harlan cười toe toét trước sự thô tục trắng trợn của hoàng tử.

So với Harlan, tính tình của Bill ôn hòa hơn rất nhiều, lời nói và hành động cũng đứng đắn hơn. Trước sự mỉa mai của hoàng tử đối với linh mục, anh mỉm cười nói: “Giao tiếp chân thành sẽ khiến mọi chuyện suôn sẻ, hoàng tử, ngài hãy tỏ ra có phong độ đi nào.”

Landers vác trượng bước vào giáo đường: “Vị linh mục kia sẽ không ưu ái phong độ của ta hơn vàng đâu.”

Bill rất kiên nhẫn: “Đó là vì ngài quá thành kiến ​​và cảnh giác với tòa thánh. Tôi nghe nói linh mục Eugene tốt đẹp như thiên thần vậy. Harlan cũng quá nhạy cảm về tiền bạc, nhỡ đâu linh mục Eugene thật sự chỉ muốn tu sửa giáo đường thôi thì sao? “

Landers thậm chí không buồn đáp lại, chỉ giơ trượng lên gõ vào cây cột đá mà y vừa bước ngang qua.

Thấy chưa, cột đá trông rất sạch sẽ sáng sủa, căn bản là không cần phải sửa chữa gì cả.

Hơn hai trăm năm trước lục địa Alston đã bị chia cắt thành nhiều quốc gia, một số quốc gia vẫn duy trì tín ngưỡng từ trên xuống dưới. Riêng ở Lessie, sức mạnh của sự tín ngưỡng đã suy yếu rất nhiều. Vua Arlin cũng đã từng tiếc nuối nói rằng cũng bởi vì lục địa này thiếu thốn niềm tin mà đảng cách mạng mới có thể náo loạn hết trận này đến trận khác như vậy. Ông hy vọng rằng mọi thành viên trong gia đình hoàng gia có thể giữ vững đức tin của mình, và đoàn kết tất cả dân chúng bằng tình yêu sùng kính Chúa.

Landers thì cho rằng ý tưởng này thật ngu ngốc. Sở dĩ người dân tin vào những lời dối trá của đảng cách mạng thay vì nghe theo hoàng gia, không phải vì niềm tin của họ chưa đủ mạnh mà vì thuế má của lãnh địa quá cao mà thôi.

Thuế ở Oss rất hợp lý nên ở Oss không có đảng cách mạng nào cả. Nếu có thì cũng sẽ bị những người nông dân xứ Oss cầm nông cụ đánh cho một trận tơi bời rồi đuổi đi để ngăn cản những kẻ liều lĩnh, vô học làm xáo trộn cuộc sống yên bình, tĩnh lặng ở đó.

Landers thong thả bước đi trong giáo đường.

Nhà thờ Salzburg có thời gian tồn tại cũng lâu như Lessie, trông cực kỳ trang nhã và hút mắt. Những cây bạch quả, bạch dương và sồi đều tỏa ra mùi hương đặc trưng ​​khiến không khí xung quanh trở nên dễ chịu và thơm tho khiến lòng người thư thái.

Tâm trạng của Landers dần dần được cải thiện. Y thích hơi thở tự nhiên, có thể xua tan mùi hôi thối trong Tòa Thánh.

Nhà thờ mới xong buổi lễ sáng chẳng được bao lâu, hai hàng nến trắng đung đưa lay lắt trong ánh sáng ban mai mờ ảo.

Landers buông trượng, ngồi phịch xuống ghế ngoài cùng, Bill lên tiếng nhắc nhở: “Hoàng tử.”

Landers nói: “Cho dù hôm nay phải gặp Chúa đi nữa thì ta vẫn yêu cầu được ngồi xuống thôi.”

Đối mặt với sự cứng đầu của hoàng tử, Bill cũng không thể làm gì khác ngoài việc thầm cầu nguyện rằng linh mục Eugene sẽ giống như lời đồn đại, dù người đó có thất học đến đâu cũng sẽ được thanh tẩy trước mặt ngài. Bill đã thật lòng cầu mong như vậy đấy.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen bước vào từ cửa bên, xuất hiện trước mặt hai người. Landers lắc đầu, nhếch môi lên, bật ra một tiếng cười trêu chọc lũ chó săn khi đi săn. Bill nhìn qua ra vẻ không đồng tình chút nào, Landers dùng khẩu hình nói: “Thiên sứ đó hả?”

Bill trong lòng thầm tạ ơn Chúa, ít nhất hoàng tử không nói ra tiếng như những kẻ thấp hèn, nếu là vậy thì xúc phạm đến vị linh mục này biết bao nhiêu.

Nhưng những lời đồn đại cũng quá khoa trương rồi đi?! Vị linh mục này nhìn có vẻ hiền lành, dễ gần thật đấy, nhưng gọi ông là thiên thần thì có hơi quá đáng thì phải. Nhưng có lẽ Tòa thánh cứ luôn thích phóng đại như vậy. Nghĩ đến đây, Bill nhận ra rằng mình cũng giống như hoàng tử, chẳng hề tôn trọng Tòa thánh chút nào. Nhưng đành chịu thôi, ở Oss không có nhà thờ thì biết làm sao được?

Người đàn ông mặc áo choàng đen mỉm cười với hai người, dường như không quan tâm đến sự thô lỗ của Landers. Ông ta xoay người, mở cánh cửa phụ nặng nề của nhà thờ.

Landers nháy mắt nhận ra người đứng sau cánh cửa mới chính là linh mục Eugene, người mà Bill hết lời ca ngợi. Nhưng y vẫn chưa có ý định đứng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ phóng đãng và bắt bẻ.

Cho dù đang là ban ngày nhưng ánh sáng trong gian trong nhà thờ rất âm u. Những khung kính đủ màu rực rỡ phía sau tượng thần đầy xa hoa lộng lẫy nhưng lại phản chiếu ánh sáng không hề đáng kể. Ánh nến trắng lập lòe có cũng như không. Nhưng vào lúc người thanh niên sau cửa chậm rãi đi vào, toàn bộ gian không gian nhà thờ dường như trở nên sáng sủa hơn ngay lập tức ——

Mái tóc vàng óng ả như vàng mềm mại xõa xuống hai bên má, đôi mắt xanh biếc như nước hồ lấp lánh ánh nước, vị linh mục mù trong lời đồn đại “nhìn” chính xác vào vị trí hoàng tử đang ngồi trong tư thế rất lười biếng.

Khi nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng như rừng cây đó, Landers theo bản năng giơ tay trái lên. Vị hoàng tử có gương mặt bị tàn phá nhiều năm giờ đây có cảm giác muốn che đi nửa khuôn mặt xấu xí của mình. Khi tay chạm vào vết sẹo trên mặt, y mới sực nhớ ra đối phương là một người mù. Y giả vờ bỏ tay xuống như không có chuyện gì xảy ra, bàn tay chạm vào chiếc trượng đang tựa vào ghế. Thế rồi không biết vì sao, “bang” một tiếng, chiếc trượng rơi xuống đất, giống như một phát súng đột ngột vang lên trong sảnh đường yên tĩnh.

Người hầu trung thành vội vàng nhặt chiếc trượng dưới đất lên, đưa tận tay hoàng tử, nhỏ giọng nói: “Hoàng tử.”

Landers vô thức ấn lòng bàn tay vào trượng, suýt nữa thì mất thăng bằng lần nữa. Y sinh ra đã bị què quặt, nhưng chưa bao giờ lại luống cuống tay chân như ngày hôm nay.

Cùng lúc đó, Mạc Doãn cũng rất kinh ngạc.

Thật ra vào lúc thế giới trước sụp đổ, hắn đã cảm nhận được điều bất thường lớn nhất —— nguồn năng lượng của thế giới đó rất giống với thế giới đầu tiên.

Bước vào thế giới này, hắn mang theo nhiều tinh thần lực hơn, cơ thể hắn không có khuyết tật nào khác ngoại trừ tình trạng mù lòa. Hắn có thể tập trung hơn và sử dụng tinh thần lực của mình để khám phá cấu trúc của thế giới này.

Vào lúc này đây, hắn cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ cách đó không xa, cảm giác giống như hai thế giới trước đây.

Không thể tin được.

Năng lượng đã sụp đổ vẫn có thể tập hợp lại được ư?!

Trong đại sảnh đột nhiên rơi vào tình trạng im lặng quái dị. Đối với vị hoàng tử kiêu ngạo và xấu tính thì điều này không bình thường chút nào, y không nhịn được muốn đưa ra mấy lời mỉa mai châm chọc. Những lời nói bỡn cợt châm biếm và vết sẹo khủng khiếp trên mặt chính là một loại vũ khí không thể tách rời nhau khiến mọi người né tránh y càng xa càng tốt.

“Hoàng tử Oss?”

Mạc Doãn lên tiếng trước.

Hắn không nhìn thấy được, bằng không thì hắn rất muốn nhìn xem giữa vị hoàng tử Oss có nguồn năng lượng khổng lồ này, Hạ Huyên và anh em họ Bùi có điểm gì giống nhau không. Nhưng cũng khó mà nói lắm, Hạ Huyên và hai anh em họ Bùi đâu có chỗ nào giống nhau, ngay cả dáng vẻ của hắn ở hai thế giới cũng hoàn toàn khác biệt. Có lẽ không có mối liên quan nào giữa năng lượng và ngoại hình của nhân vật trong các thế giới cả.

Landers hồi thần, lấy lại vẻ kiêu ngạo quen thuộc, “Xin chào, linh mục.”

Giọng nói rất tao nhã và từ tính, mang theo vẻ lịch sự và khinh thường đặc trưng của một quý tộc, nhưng đồng thời cũng rất xa lạ.

“Chào buổi sáng, hoàng tử,” Mạc Doãn lịch sự đáp lại, “Từ Oss đến Salzburg là một chặng đường dài, ngài đã vất vả rồi.”

Landers muốn nói gì đó châm biếm tên linh mục tham lam và đạo đức giả trước mặt này. Y không phải là kiểu người sẵn sàng móc hầu bao của mình cho một cái vỏ rỗng đẹp đẽ. Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh như hồ đó, nói: “Nghe nói linh mục bị mù phải không?”

Chúa ơi, thật thô lỗ quá đi mất!

Bill gào thét trong lòng.

Bunil cau mày làm dấu thánh giá trước ngực, thái độ cư xử hết sức tệ lậu của vị hoàng tử trước mặt quả thực đúng y như lời đồn, ông không ngạc nhiên chút nào.

Mạc Doãn bình thản nói: “Đúng vậy, tôi đang tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối.”

Bunil lập tức đưa ánh mắt tôn sùng nhìn Mạc Doãn, ngay cả trong lòng Bill cũng không khỏi tán thưởng khả năng giải quyết tình huống khó xử của vị linh mục. Lạy Chúa phù hộ, lựa chọn của họ thật là đúng đắn.

“Vậy ta nghĩ chắc ngài đã tìm được rồi.” Đối mặt với phản ứng như vậy, Landers vẫn hung hăng gây chuyện: “Nhìn những chân nến bằng vàng này xem, sáng lòa chói cả mắt luôn này.”

“Những thứ đó đều là do các tín đồ dâng hiến cho Chúa. Linh hồn chúng ta là những ngọn nến trong tay Chúa.” Mạc Doãn vẫn đối đáp hết sức dịu dàng lễ phép, “Hoàng tử vẫn chưa ăn sáng, Bunil ——”

Bunil vội vàng đáp: “Linh mục.”

“Dẫn hoàng tử đi dùng bữa nào.”

Vị linh mục tóc vàng làm dấu thánh trên ngực rồi rời đi.

Đồ ăn trong nhà thờ dở hơn so với Landers tưởng tượng, nhưng cũng không tệ lắm. Đồ bạc dùng trong bữa ăn rất đẹp, nhìn thôi cũng biết giá trị không hề nhỏ. Tu sĩ Bunil tiếp đãi họ nói rằng những loại đồ bạc này đều là do các tín đồ biếu tặng.

Landers phũ một câu: “Có cần ta đưa bạc để các ông làm bồn cầu luôn không?”

Mặt Bunil tái xanh tái mét.

Tất cả các quý tộc đến nhà thờ đều ngoan đạo và thành kính. Bunil chưa bao giờ gặp vị quý tộc có thân phận cao quý nào có hành vi thô tục như vậy. Ngoài mặt ông ta không hề để lộ bất kỳ biểu hiện bất thường nào trước bộ dạng đáng sợ của hoàng tử, nhưng trong lòng thì đã sớm chửi rủa cả chục lần “Đúng là một con cóc xấu xí!”. Chửi xong thì cũng lập tức thầm cầu nguyện và sám hối với Chúa để được ngài tha thứ tội lỗi.

Ăn xong bữa sáng, Landers nhã nhặn lau miệng, đặt khăn ăn lên bàn rồi nói: “Khi nào có thể bắt đầu lễ rửa tội?”

“Tôi không biết,” Bunil trong lòng đã bắt đầu chán ghét vị hoàng tử này lắm rồi, thế là lạnh lùng nói: “Còn phải xem ý của linh mục, với cả ——” ông có chút bất mãn nhìn Landers, thẳng thừng phê phán, “xem ngài có đức tin hay không nữa.”

Landers mỉm cười, gương mặt bên trái hướng về phía Bunil, nụ cười dữ tợn đến đáng sợ, “Linh mục sẽ biết đức tin của ta lớn đến mức nào.”

Ở sân sau của nhà thờ có một tòa nhà đặc biệt dành riêng cho linh mục. Sau khi Eugene trở thành linh mục thì chuyển từ ký túc xá của các tu sĩ đến sống ở đây. Tuy rằng hắn bị mù, nhưng từ nhỏ đã sớm biết thân biết phận, dùng nghị lực đáng kinh ngạc của mình trong bóng đêm kiên trì học được cách viết chữ. Điều này gần như không thể xảy ra với người bình thường, nhưng đây là một trong những phép lạ của Eugene khiến tất cả các tu sĩ đều phải tấm tắc khen ngợi hắn.

Trong trí nhớ, Eugene đã trao đổi thư từ với Landers vài lần. Trong các bức thư, Eugene sử dụng những từ ngữ đẹp đẽ và văn vẻ mạch lạc mà hắn đã học rất chăm chỉ để liên tục đưa ra ám chỉ tống tiền với hoàng tử.

Mạc Doãn lấy lá thư trả lời của Landers từ trong ngăn kéo ra.

Thư trả lời đã được Bunil đọc, từ ngữ trong thư cũng rất khéo léo, mập mờ thảo luận các điều khoản với Eugene.

Hôm nay Landers đích thân xuất hiện, Mạc Doãn mới nhận ra những bức thư này có lẽ không phải do chính tay Landers viết ra, y sẽ không nói nhiều lời tử tế như vậy.

Nhưng dù là vậy thì đây cũng chỉ là một chút tống tiền vô hại không ảnh hưởng đến ai. Chẳng lẽ chuyện này cũng có thể trở thành xung đột lớn nhất giữa nhân vật chính và boss phản diện?

Mạc Doãn nghĩ bụng nếu vậy thì cũng quá buồn cười rồi.

Nhưng hiện giờ trong lòng hắn cảm thấy chẳng vui chút nào.

Hạ gục nhân vật chính, đánh bại nguồn năng lượng mạnh mẽ và chứng kiến ​​thế giới sụp đổ là sở thích cá nhân của hắn, nhưng sở thích ấy dường như đã bị Liên minh lợi dụng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, liên minh chắc chắn đã được hưởng lợi từ hành vi của hắn, đó không gì khác hơn là nguồn năng lượng mà liên minh quan tâm nhất.

Năng lượng của những thế giới nhỏ tương tự nhau chứng minh điều gì?

Ngón tay Mạc Doãn xoa xoa tờ giấy viết thư trơn bóng, trong đầu đưa ra một suy luận táo bạo —— năng lượng của thế giới này có thể tái tạo, và năng lượng trào ra trong mỗi lần sụp đổ rất có thể sẽ bị liên minh hấp thụ.

Nếu là trước đây, Mạc Doãn có thể không quá quan tâm đến việc liên minh có thu được lợi ích gì từ hành động của mình hay không. Nhưng sau khi trải qua hai thế giới, hắn đã có sự thay đổi, những thay đổi đó cụ thể là gì thì vẫn chưa thể nói rõ ra được, nhưng hắn thực sự không hài lòng với cách cư xử của liên minh.

Hắn chắc chắn một điều rằng mình không thích bị người khác âm thầm lặng lẽ lợi dụng mà bản thân chẳng hề hay biết.

“Cộc cộc ——”

Có tiếng gõ cửa.

Mạc Doãn quay mặt lại.

Landers cảm thấy hết sức kỳ diệu.

Người trước mặt chắc chắn là một người mù. Tuy đôi mắt đẹp đến kinh người, sáng ngời như nước hồ, lấp lánh như đá quý, khiến người ta có cảm giác như đang nhìn mình chăm chú, nhưng ánh mắt lại trống rỗng mờ mịt không có tiêu cự, gợi người ta nhớ đến ánh nhìn của chú chim non mới nở ngây thơ ngơ ngác.

“Hoàng tử?”

Landers hỏi: “Sao linh mục biết đó là ta?”

Mạc Doãn nói: “Tôi nghe thấy tiếng trượng.”

Landers: “…”

Hoàng tử cao quý không bao giờ che giấu những vết sẹo trên khuôn mặt và thân thể khuyết tật của mình khi ra ngoài, trái lại y còn rất tự hào về điều đó. Dáng vẻ luôn kiêu ngạo, cằm hơi nâng cao, tiếng trượng đập trên mặt đất lúc nào cũng “cộc cộc” mạnh mẽ, giống hệt như một con chim gõ kiến ​​chăm chỉ.

Không ai dám xúc phạm y, nhưng vị linh mục trước mặt hình như cũng không biết mình đã đắc tội y, bình thản ngồi vào bàn, lá thư trải trên đầu gối, vẻ mặt bình tĩnh hiền hòa: “Hoàng tử, ngài quyết định đặt niềm tin vào Chúa thật sao?”

Landers mỉm cười mỉa mai, giơ trượng lên tiến về phía trước, tiếng trượng gõ xuống đất mạnh hơn bình thường. Y bước đến trước mặt vị linh mục như thể đang tuyên chiến, giọng nói say lòng người nhưng đầy lạnh lùng, “Chúa chứng giám, ta không bao giờ tin vào Chúa.”