Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 47

3:36 chiều – 27/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 47 tại dua leo tr 

Mắt Mạc Nhị gia trừng lớn như trứng gà lột vỏ: “Nhóc con, lời này của cậu tính là thật chứ?”

“Ông nói thế mà cũng nói được!” Diệp Vô Phong liếc xéo ông ta một cái: ” Ông cho rằng tôi với các người là cùng một loại người sao? Nói ra rồi mà không tính, chả nhẽ đi đại tiện xong còn có thể cứ thế cắp mông lên chạy? Ông đây từ trước đến nay nói lời giữ lời, nhổ bãi nước bọt ra cũng là chém đinh chặt sắt!”

Lời này vừa nói ra, đã làm cho Mạc Nhị gia bị nghẹn đến sửng sốt, mắt trợn trừng. Được rồi, ông ta cũng không đấu võ mồm với Diệp Vô Phong làm gì nữa, dù sao thì anh cũng đã đồng ý đấu võ với Nogawa rồi. Hừ, đến lúc đó, dù cậu có vì thua mà chơi bẩn thì ông đây cũng sẽ có cách chỉnh chết cậu.

Những nơi khác ở Tính Thành thì khó nói, chứ riêng phía đông làng chài thì chỉ có mà đui mù mới dám cùng ông đây gọi nhịp!* Dù cho cảnh sát có đến tra án thì cũng không có ai dám đứng ra làm chứng. Ông đây cứ một mực chắc chắn, khai rằng cậu trượt chân ngã xuống biển chết đuối, thì cảnh sát làm gì được?

Diệp Vô Phong dường như nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, lại thoáng quét mắt qua cái tên Nogawa Saburo kia: “Không phải chỉ là đấu một trận võ thôi sao? Cho dù võ thuật Trung Quốc đã tập luyện tốt, thực hành nhiều rồi, tôi cũng vẫn chưa thực sự dám tuỳ tiện thi đấu với người khác.”

“Nhưng nếu ngay cả một thằng quỷ Nhật Bản cũng đánh không lại, trước mặt nhiều bậc chú bác như thế, chẳng phải đã làm hỏng đi danh tiếng tinh hoa võ học Trung Quốc của chúng ta hay sao? Nếu mà như vậy, tôi làm gì còn mặt mũi sống trên đời này nữa? Không cần các người ngăn cản, tôi cũng muốn nhảy xuống biển tự tử cho đỡ nhục. Danh dự đấy! Hiểu không?”

“Được! Coi như thằng nhóc cậu có khí phách!” Mạc Nhị gia dựng thẳng ngón cái, căm hận nói. Sau đó ông ta lại xuay người, gập thắt lưng nói với bên kia: “Ngài Nogawa, ngài sẽ thi đấu với cậu ta, hãy cho cậu ta biết võ thuật của Nhật Bản đỉnh cao đến mức nào!”

Nogawa Saburo đứng một bên nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của hai người bọn họ, hơn nữa ông ta nói tiếng Trung cũng rất lưu loát, trôi chảy: “Anh Diệp Vô Phong, tôi rất khâm phục dũng khí của anh! Nhưng mà can đảm không thể thay thế năng lực.”

“Nếu anh thật sự đấu với tôi, anh chắc chắn sẽ thua rất thảm hại. Hiện tại hối hận còn kịp đấy, từ bỏ trận đấu đi!” Nói xong, ông ta dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Diệp Vô Phong, lắc lắc đầu.

Diệp Vô Phong nghe xong thì cười ha ha: “Ôi tôi càng bội phục cái mồm với cái khả năng chém gió của ngài hơn đấy! Đúng rồi, ngài chắc phải nghe qua câu ‘chém gió không tính thuế’ của Trung Quốc chúng tôi rồi đúng không?”

“Tôi đây cũng hữu nghị khuyên ngài một câu, bây giờ ngài hối hận, không dám thi đấu thì rút lui cũng vẫn còn kịp đấy. Chứ không đến lúc đấy lại bị đánh bôm bốp vào mặt, cảm giác không dễ chịu tí nào đâu!”

“Được!” Nogawa cười lạnh một tiếng: “Anh đã khăng khăng một mực không chịu tỉnh ngộ, tôi đây sẽ khiến cho anh tâm phục khẩu phục! Người luyện võ Trung Quốc các người trước giờ đều khoe khoang võ học của tổ tiên ông cha tuyệt diệu ra sao, mạnh mẽ thế nào. Tôi sẽ đánh với cậu đến cùng, để xem võ học trong tay ai mạnh mẽ hơn, tuyệt diệu hơn. Anh dám tiếp chiêu không?”

“Tùy ngài thôi, muốn mềm muốn cứng gì cũng được. Tôi đây mềm cứng đều ăn hết!” Diệp Vô Phong lại cười ha ha: “Nói đi, muốn đấu như thế nào?”

Nogawa Saburo đã có chuẩn bị từ trước, ông ta giơ tay gọi Mạc Nhị đến, nói thầm vài câu. Ông ta cúi đầu khom lưng, cung kính ‘dạ dạ dạ’, sau đó vẫy tay gọi bốn, năm tên tay chân vào trong sân khiêng đồ ra.

Rất nhanh, một loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến. Mấy tên tay chân vừa thở hồng hộc vừa hô người khác tránh đường, sau đó khiêng ra một tảng đá hoa cương nặng hơn 100kg từ trong vườn ra.

Mạc Nhị Gia lại cho người nhanh chóng khiêng ra hai cái ghế sắt, đặt ở bãi đất trống, sau đó dùng mấy câu ra hiệu cho đám tay chân buông lỏng tay. Uỳnh một tiếng, tảng đá được ném lên trên hai cái ghế dài, còn đám tay chân thì lùi sang một bên đứng thở ồ ồ.

Nogawa nhìn tảng đá hoa cương kia, gật gật đầu, nói với Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, nghe nói Trung Quốc các người có một loại quyền cước gọi là Thiết Sa Chưởng, có thể ‘một chưởng khai bia’.”

“Nhưng theo tôi được biết, mấy người biểu diễn kia toàn dùng gạch, chưa có ai dùng bia đá thật cả! Hôm nay tôi sẽ biểu diễn một chút, cho các người mở mang tầm mắt, xem thế nào mới là ‘một chưởng khai bia’ đúng nghĩa’!”

Diệp Vô Phong nhìn thế trận bày ra trước mắt, cũng có chút bất ngờ: tảng đá hoa cương này nhìn qua thì đúng là hàng thật giá thật, dài hơn 1 mét, dày khoảng hơn 20 cm. Đừng nói là dùng tay, cho dù dùng búa đập, một người bình thường chưa chắc đã đập vỡ! Người Nhật Bản trước mắt này thật sự có cái bản lĩnh ấy à?

Dám mạnh miệng như vậy, xem ra thằng cha Nogawa này cũng có chút tài năng. Vì thế, Diệp Vô Phong cười nói: “Ngài Nogawa, gió thật thì không phải cứ chém là ra, xe lửa thì không phải cứ đẩy là đến. Chúng ta vẫn là bớt dài dòng văn tự lại, tại đây, ngay lúc này, ngài mau biểu diễn cho chúng tôi xem một màn ‘khai bia’ đi xem nào, à đúng rồi, nếu một chưởng mà bia không khai thì hai chưởng cũng được nhé!”

Nogawa hừ lạnh một tiếng, không đáp lời. Ông ta đi vài bước đến trước tảng đá, giơ hai cánh tay từ hai bên sườn lên, ở trên đỉnh đầu chập lại làm một, tiếp đó hạ thấp trọng tâm cơ thể, mở rộng hai chân, tạo thành tư thế đứng tấn của người Nhật Bản, sau đó hạ hai tay xuống trước ngực.

Hai mắt ông ta nhắm chặt, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, lồng ng.ực rung lên. Đột nhiên, ông ta duỗi cánh tay phải ra, tay áo rộng thùng thình cũng bị thổi phồng, rung lên như cái trống.

Hả? thằng cha này cũng có tài thật này. Diệp Vô Phong nghe nói ở Nhật có một môn võ gọi là aikido, có nguồn gốc từ môn khí công khổ luyện sức mạnh của Trung Quốc. Lẽ nào ông ta trước đây thật sự có luyện qua loại võ này rồi?

Nogawa hơi hơi trợn mắt, lại tiến lên phía trước hai bước, đứng trước tảng đá, sau đó đột nhiên hét lên một tiếng kỳ quái, tay phải giơ lên, lấy tốc độ sét đánh chém thẳng vào giữa tảng đá.

Chợt nghe “răng rắc” một tiếng, tảng đá từ giữa gãy ra. Bùm bùm hai tiếng, hai nửa tảng đá rơi xuống mặt đất, tạo thành hai cái hố chết. Nogawa đứng ở đó không chút hoang mang, hai tay để trước ngực chậm rãi thả xuống, miệng thở ra một hơi dài, đứng thẳng người lên.

Một màn biểu diễn vừa rồi của ông ta khiến những người xung quay sợ ngây người, ước chừng khoảng hai mươi giây vẫn trợn mắt há hốc mồm, không phát ra tiếng. Thấy Nogawa ôm quyền chào hỏi bốn phía, mọi người mới hồi phục tinh thần. Trong phút chốc, xung quanh như ầm ầm dậy sấm, nhất là đám đệ tử ông ta mang đến, kích động nhảy dựng lên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Mạc Nhị gia mặt mày càng hớn hở, liên tục dựng ngón cái: “Hay quá, giỏi quá! Hôm nay tôi thật sự đã được mở mang tầm mắt! Đây mới là ‘một chưởng khai bia’ chân chính, so với mấy người chỉ biết ba hoa khoác lác kia không biết phải tài giỏi hơn bao nhiêu lần! Ngài Nogawa, ngài thật là thần kỳ quá, thần kỳ quá đi!”

Nogawa Saburo cũng có chút đắc ý, phẩy phẩy tay ngăn lại, làm cho xung quanh im lặng, rồi xoay người về phía Diệp Vô Phong, nói: “Anh Diệp! Xấu hổ rồi! Tiếp theo đến lượt anh nhỉ? Tôi nghĩ anh sẽ không quên lời mình nói ban nãy đâu, người thua, sẽ phải nhảy xuống biển tự sát!”

Mạc Nhị đứng bên cạnh cũng chen mồm vào ồn ào: “Đúng vậy đúng vậy! Diệp Vô Phong, cậu cũng tận mắt thấy rồi đấy, ngài Nogawa một chưởng chặt đôi tảng đá đấy. Cậu có cái khả năng này không? Nếu không làm được thì cũng không cần phải tự làm mình mất mặt trước mọi người nữa, kiếm chỗ nào kín đáo tý mà gieo mình xuống biển đi.”

Ông ta càng nói càng hăng say: “Con người tôi ấy à, rất là có tình nghĩa với bạn bè. Cậu chết rồi tôi sẽ giúp cậu báo tin cho gia đình, di vật cậu để lại tôi cũng bảo quản thật tốt cho. Haha.”

Ông ta vui sướng khoa chân múa tay, miệng cũng không ngừng la hét, đám tay chân xung quay thấy thế cũng nhao nhao lên góp vui. Mọi người đều cảm thấy lần này Diệp Vô Phong đã hết đường lui.

Tả Đại Phú và Từ Nghệ Chi đứng trong đám đông, lo lắng, hồi hộp đến tay chân vã mồ hôi lạnh: Anh bạn này xem ra phải nhảy xuống biển thật rồi! Cậu ấy còn thất thần ở đây làm gì nữa, chạy, mau chạy a. Nếu còn không chạy, mấy người này có thể sẽ trói cậu ấy lại, ném xuống biển mất! Nhưng nếu cậu ấy chạy thật thì sao đây? Hai người chúng ta làm sao bây giờ?

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.