Chương 58: Biển sâu u ám, chín.
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 58: Biển sâu u ám, chín. tại dua leo tr
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
——————————————————————————————————————————–
Chương 58: Biển sâu u ám, chín.
Hai cây ê ke vuông kia vừa xoay tròn, vừa vọt thẳng vào trong đám người bọn họ. Chúng né tránh phần khói đen của con cá voi kia một cách vô cùng linh hoạt, đồng thời cũng vững vàng lao vùn vụt về phía hai mục tiêu của mình.
Arashi và Trì Thác đang chia nhau ra đứng canh giữ cạnh hai vị đội viên nhà mình. Gần như chỉ trong nháy mắt ấy, hai người bọn họ đã đồng thời chú ý đến một loại ý thức vô cùng hung ác đang dần dần tiến đến gần nơi này, tốc độ của mấy thứ nọ rất đỗi mau lẹ, hệt như một cơn gió vậy.
Ý thức kia không giống với năng lực của “Biển sâu u ám” cho lắm, rất có thể là năng lực của phe bảo thủ. Thêm vào đó, chúng cũng có thể ẩn thân khá kín kẽ. Mấy thứ này phải đến một phạm vi gần trong gang tấc như thế, hai vị đội trưởng như họ mới có thể phát hiện sự tồn tại của chúng.
Cũng may Trì Thác đã cụ hiện súng lục của mình sẵn rồi, anh nã một phát đạn về phía trước. Năng lực từ ý thức của Trì Thác mãnh liệt sinh trưởng trên không trung, nhưng vì khó có thể nắm bắt vị trí cụ thể của quân địch, những tia sáng kia chỉ có thể sinh trưởng tứ tung mà thôi.
Các tia sáng kia đan thành một tấm lưới trời rất lớn, trải rộng khắp tầm nhìn của hai vị đội trưởng. Tuy mấy kẽ hở giữa những tia sáng này cực kì bé nhỏ, năng lực của Trì Thác lại chẳng thể nào đánh trúng đối phương cho được.
Không lẽ thứ năng lực xa lạ này có hình thể rất nhỏ bé hay sao? Thêm vào đó, nó lại chốc chốc biến mất, rất khó để quan sát hướng đi của nó nhờ vào mỗi giác quan thứ sáu chay như vậy. Tuy nhiên, Trì Thác cũng đã nhanh chóng nhận ra rằng mục tiêu của mấy thứ kia vẫn luôn là Giang Tuyết Đào, cho nên rất có thể chúng đã cố ý tránh né khỏi năng lực của anh.
Tiêu rồi, không lẽ mấy thứ ấy có thể thay đổi quỹ tích chuyển động?
Giang Tuyết Đào vẫn còn đang bị cố định trên mặt nước, Trì Thác lập tức xoay người lại. Một giây sau đó, một loại ánh sáng xanh lam kì lạ đương lập lòe phía bên tay phải Giang Tuyết Đào đã bất chợt lọt vào tầm mắt anh. Thứ ánh sáng xanh âm u này chớp nháy hệt như mấy tia lửa điện, chúng xuất hiện bên cạnh đội viên nhà anh một cách vô cùng bất ngờ.
Một cây thước ê ke vuông đang xoay tròn với vận tốc cao trên không trung đột nhiên xuất hiện, xẹt ngang qua giữa cổ Giang Tuyết Đào trong chớp mắt. Chỉ vỏn vẹn một sát na sau đó, mặt nước dưới chân hắn đã bị nhuốm đầy bởi máu tươi.
Ngay giây phút ấy, Trì Thác cảm thấy nhịp tim của mình đã chợt dừng lại trong chốc lát. Cây thước ê ke chẳng biết chui từ đâu ra này cũng không hề cắt đứt đầu Giang Tuyết Đào, mà lại chém ngang người một con dê đen.
Tuy nhiên, vận tốc của cây ê ke lại quá lớn, sau khi chém ngang cơ thể của con dê đen kia, nó vẫn có thể để lại một vết cứa rất sâu trên cổ Giang Tuyết Đào.
Sau khi chịu đựng thương tổn từ một mộng cảnh khác, con dê đen nọ trực tiếp tan ra thành sương trắng. Còn về phần Giang Tuyết Đào, vì đây là loạt công kích đến từ chính đồng loại mình, vết cứa sâu hoắm trên cổ hắn vẫn bắt đầu đổ máu như trút.
Giang Tuyết Đào bịt chặt vết thương lại. Nhờ vào việc sử dụng “Huyễn hóa”, hắn mới có thể giữ chặt cái mạng này của mình lại được.
Giang Tuyết Đào đã tin chắc rằng mình sống qua kiếp này rồi. Tuy nhiên, sau khi rơi xuống mặt nước, cây ê ke kia lại bắt đầu phóng điện. Một loạt đường sóng điện từ có màu xanh lam nhanh chóng khuếch trương, trải rộng dưới chân họ, thẳng thừng giật chết một đám sinh vật thủy sinh dưới nước.
“Giang Tuyết Đào!”
Mấy đường điện cao thế kia ghìm chân Trì Thác trong chốc lát. Sau khi anh đến được cạnh Giang Tuyết Đào, hắn đã bất tỉnh nhân sự mất rồi.
Tình cảnh của bên Arashi lại càng khó khăn hơn bên họ nhiều lắm. Y vốn đã gọi đám kanko nhà mình ra để phòng mấy loạt công kích kia từ đối phương, nhưng năng lực của kẻ thuộc phe bảo thủ kia cũng không chỉ có mỗi cắt chém, tấm lưới điện sau cuối mới là loại hình tấn công thật sự của chúng.
Đa số các loại hình phòng ngự thông thường căn bản chẳng thể ngăn thứ năng lực này lại được. Cho dù đang ở bất kì nơi nào đi chăng nữa, chỉ cần nơi ấy có chất dẫn điện, nó chắc chắn có thể truyền thẳng về phía mục tiêu, đấy là chưa kể đến việc tầng này chỉ toàn nước là nước mà thôi, đây thật đúng là một môi trường vô cùng hoàn hảo để nó thỏa sức phát huy thế mạnh của mình.
Cây ê ke bên chỗ Seiun cũng không chém thẳng vào cổ anh ta mà lại lao thẳng vào trong nước. Sau khi chém chết một nùi kanko, nó lại hung ác cứa mạnh vào cẳng chân của anh ta. Tuy rằng cẳng chân không hề bị chém đến gãy đôi, bắp thịt của Seiun lại bị cứa một nửa, anh ta chỉ đành quỳ thẳng xuống trong nước mà thôi.
Mặt nước dơ bẩn đục ngầu của vùng đầm lầy này lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, cứ như có ai đó đã lỡ tay đánh đổ một lọ màu đỏ công nghiệp xuống đây vậy.
Sau khi tàn phá cơ thể của đối phương xong xuôi, cây ê ke kia bắt đầu phóng một loạt sóng điện cao thế, loạt sóng điện từ này thậm chí còn lan thẳng đến Yuuya và Yuri đang đứng một bên.
Seiun không hôn mê như Giang Tuyết Đào, nhưng tình trạng ý thức của anh ta gần như đã sắp sửa hỏng bét cả rồi. Khi mất đi năng lực hành động, anh ta chẳng khác nào cá tươi trên thớt, cũng chẳng thể vào sâu trong mộng được nữa.
“Đội trưởng, có thể tôi sẽ không giúp gì được cho cậu trong tầng ba đâu.” Seiun vừa chịu đựng cơn đau dữ dội kia, vừa xin lỗi Arashi như thế.
“Anh cứ tỉnh dậy trước đi thôi.”
Sau khi đưa ra một mệnh lệnh như vậy, Arashi mới bắt đầu xoay người bước về phía thành phố sau lưng. Y nghi rằng kẻ kia đang đứng cách bọn họ rất gần.
Trong lúc ấy, Yuuya cũng đang hỗ trợ xem xét vết thương của đồng đội mình. Seiun hẳn nên trực tiếp tỉnh lại, nếu như anh ta cứ đứng mãi trong mộng cảnh như bây giờ, tỉ lệ lạc lối của anh ta sẽ càng ngày càng cao.
Phần khói dày đặc của sinh vật kia hãy còn đang lững thững trôi trên mặt nước, Yuuya chỉ có thể nhấc Seiun lên để né tránh chúng mà thôi.
“Anh Seiun, đừng để ý tới việc ấy làm gì. Anh tranh thủ trước khi con cá kia tấn công tiếp để tỉnh dậy đi thôi.”
Yuuya dặn vị đồng đội đang nép trong lòng mình như vậy.
Thật ra hiện giờ, Seiun đang lâm vào một cơn đau rất dữ dội, vậy nên anh ta cũng khó có thể giữ vững trạng thái minh tưởng của mình rồi an toàn lui thân khỏi mộng cảnh. Sau khi hít một hơi sâu, anh ta mới nhắc hắn: “Yuuya à, cậu ráng đợi tôi chút nhé, tôi cần chút thời gian.”
“Hiểu rồi.”
Yuuya vừa né tránh đám khói đen dày đặc trên mặt nước, vừa cố gắng hết sức để giữ vững một môi trường an toàn cho đồng đội mình.
Itten cảm thấy mình có hơi khó xử một chút, đã trúng chiêu như thế rồi mà chẳng có ai lăn ra chết cơ. Nếu cậu ta lại đề cao cường độ dòng điện trong mấy cây ê ke kia thêm một tí nữa, mấy tông đồ cao cấp bên đó hẳn sẽ phát hiện vị trí của cậu ta mất.
Cũng khá hên cho cậu ta, hai người đang bị cố định bên đấy đều bị ép phải rời khỏi mộng cảnh cả. Có một người hơi lớn tuổi bất tỉnh trên mặt nước, Itten đoán không ra liệu hắn đang lạc lối hay chỉ đang hôn mê sâu mà thôi.
Tuy Arashi không thể thấy được Itten bằng mắt thường, nhưng phương hướng y đang quan sát thì lại cực kì chuẩn xác. Lúc này, y chỉ đang cách Itten khoảng hai mươi mét mà thôi.
“Để tôi đưa Giang Tuyết Đào qua bên mộng cảnh nhà tôi trước. Mấy người bậc thứ nhất như mấy anh tốt hơn hết là ở yên đây, đừng đi đâu hết.”
Sau khi ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Tuyết Đào, Ngô Côn Phong mới đưa ra một lời đề nghị với Trì Thác như thế.
“Hình như cậu chưa biết cách mang người khác tỉnh lại mà phải không.”
Trì Thác vẫn nhớ rõ hồi họ còn phải giải quyết “Trường học hỗn loạn”, Ngô Côn Phong vẫn chưa thể đánh thức người khác cho được.
Sau khi chậm rãi đứng thẳng người dậy, Ngô Côn Phong mới nhìn Giang Tuyết Đào một cái, chậm rãi đáp: “Mấy anh quen xài cách đưa người khác vào trong mộng cảnh nhà mình rồi, thật ra thì tôi thấy mình có thể thử cách của Nhiễm Văn Ninh xem sao, kiểu đưa người ta vào một mộng cảnh đặc thù nào đấy chẳng hạn.”
“Anh biết rõ tôi giỏi triệu hồi mà.”
Ngô Côn Phong cảm thấy mình không thể do dự thêm được nữa. Khi loạt công kích tiếp theo của phe bảo thủ hoặc thứ sinh vật kia lại xuất hiện thêm lần nữa, Giang Tuyết Đào chắc chắn phải bỏ mạng tại đây.
Tuy cậu ta thường hay triệu hồi dê đen, nhưng thật ra vẫn còn một sinh vật khác có thể được triệu hồi ngoài này nữa. Ngô Côn Phong hít một hơi sâu, sau đó lập tức bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình.
Itten cũng không ngu tới nỗi đứng im chờ phe cấp tiến dàn xếp chuyện của hai người bị thương kia cho xong xuôi. Cậu ta cụ hiện mấy cây ê ke vuông của bản thân lần thứ hai, chuẩn bị xử lí hai kẻ kia cho trót.
“Yuri.”
Arashi gọi tên đội viên nhà mình như vậy.
Nét mặt của Yuri cũng không còn bất kì một ý cười nũng nịu đáng yêu nào nữa. Cô bé nghiêm cả mặt lại, cũng chẳng muốn buông tha cho hành vi tàn nhẫn của phe bảo thủ chút nào. Sau khi nhìn theo tầm mắt của vị đội trưởng nhà mình, cô bé mới lạnh lùng đáp: “Em hiểu rồi.”
Itten đang ung dung xoay thước để tìm quỹ tích thích hợp cho chúng. Tuy nhiên, cậu ta còn chưa kịp xoay mấy cây ê ke kia được bao nhiêu vòng, một nùi cánh hoa anh đào đã đột nhiên xuất hiện, lả tả rơi xuống từ trên đỉnh đầu cậu ta.
Itten để ý thấy đống hoa này được cụ hiện từ trên tay một cô nhóc. Cậu ta chẳng hề rõ ràng năng lực của Yuri, nhưng cậu ta biết rõ nùi hoa kia rơi ở đây là để ép cậu ta lộ mặt.
“Cái năng lực yếu xìu như của mày mà cũng đòi đánh với tao ư?”
Itten cười nhạo.
Tuy nhiên, hãy còn chưa dứt tiếng, tràng cười lanh lảnh của Itten đã trực tiếp im bặt đi mất. Có một vài cánh hoa đáp xuống trên mấy cây ê ke, dưới ánh nhìn đăm đăm của cậu ta, mấy cây thước kia trông cứ như đã bị ăn mòn dần dần vậy, chúng từ từ tan vỡ, sau đó nát thành mấy mảnh vụn lẻ tẻ.
Dù vậy, Itten vẫn còn có thể giữ vững niềm tin và vẻ mặt huênh hoang của mình, cậu ta bắt đầu chuyển sang một cách nói khác: “Yếu nhớt, tiếc rằng năng lực của mày có đẳng cấp thấp hơn tao nhiều lắm.”
Avery để ý được chuyện này. Dưới góc nhìn của gã, sau khi mấy loạt hoa rơi kia bay đến gần chỗ Itten, động tác xoay thước của cậu ta có dừng lại trong thoáng chốc. Gã thẳng thừng ra lệnh cho Barzel đang canh bên cạnh mình rằng: “Năng lực của con bé kia có hơi khắc chế Itten đấy, cố định nó lại.”
Yuri chợt cảm thấy nửa thân dưới của mình chẳng thể nào động đậy được nữa. Cô bé vội vàng nhắc đội trưởng nhà mình rằng: “Có thứ năng lực nào đấy ghìm chân em lại mất rồi.”
“Anh biết, em cứ sử dụng năng lực tiếp đi.”
Arashi vẫn còn đang nhìn lom lom về phía trước, trông hệt như đang dò tìm thứ chi vậy.
“Bí ẩn” của Avery vẫn còn đang bám riết trên người Itten, chuyện này khiến ai nấy cũng gặp khó khăn trong việc phát hiện sự tồn tại của cậu ta. Sau khi quyết định được quỹ tích chuyển động hoàn hảo tiếp theo cho mấy cây thước nhà mình, cậu ta mới định quẳng chúng nó ra ngoài.
Tuy nhiên, ngay lúc tên nhóc có một mái đầu bạc kia chấm dứt vòng xoay thước cuối cùng trên tay mình, người đàn ông đang đeo một cặp kính gọng vàng ngoài xa cũng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Trong một sát na sau đấy, Itten đã thấy người đàn ông Châu Á kia xuất hiện ngay trước mặt mình rồi. Một loại hoa văn màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện ở hai bên đuôi mắt của y, hệt như một lớp trang điểm rất đậm. Ngay giây phút này, đôi mắt phượng đẹp đẽ của Arashi đang lom lom dán chặt vào mặt Itten, chẳng khác nào đôi con ngươi của mấy con yêu quái cả.
“Tìm được mày rồi nhé.” Arashi vươn tay ra ngoài. Móng tay của y cũng sắc bén đến nỗi trông rất đỗi bất thường, tựa như móng vuốt của yêu thú vậy.
Một chuỗi đạn nước đột nhiên nở bung tứ phía, Itten lập tức nhảy về phía sau để né tránh loạt công kích kia từ Arashi. Sau khi dừng bước chân, cậu ta mới vươn một bàn tay để sờ mặt mình mấy cái, trên mặt cậu ta hiện đang có một vết rạch mới toanh, vết thương nọ vẫn đang chậm rãi ứa ra máu tươi.
“Đúng là kinh khủng quá, núp kĩ tới vậy mà cũng có thể bị phát hiện cơ, không hổ danh là ‘Âm dương sư’.”
Itten liếm vết máu trên tay mình đi mất.
Vì ý thức của chủ thể kí sinh bị thương tổn, năng lực từ “Bí ẩn” cũng đã bị phá vỡ. Arashi vừa nhìn thằng oắt tóc bạc trước mắt mình, vừa nở một nụ cười khẩy rất đỗi đặc trưng của riêng y.
“Mày cũng núp kín quá đi mất.”
Arashi cười đáp. Người đứng trước mắt y hiện giờ cũng không lớn tuổi là bao, thoạt nhìn sơ thì cậu ta trông chỉ như mới có mười mấy tuổi choai choai mà thôi. Do cơ địa gầy còm kia, cảm giác mà thằng oắt này mang lại cho người khác chẳng khác nào loại khí chất trên người mấy đứa trẻ mới lên trung học vậy.
Itten chỉ vừa mới tính đốp chát lại mấy lời, sinh vật trấn thủ của nơi đây đã bắt đầu hành động, ngắt ngang mấy lời cậu ta tính nói đi mất. Tiếng gầm lớn đặc trưng của loài cá voi kia lại vang lên thêm một lần nữa, cái bóng đen ngòm vĩ đại dưới lòng đất của nó dần dần xuất hiện ngay dưới chân cậu ta và Arashi.
Vì bị ý thức của Itten và Arashi hấp dẫn, thứ sinh vật nọ mới xuất hiện ngay chỗ hai người bọn họ như vậy.
“Hai người đó dụ con cá qua bên kia rồi.”
Trì Thác xoay đầu lại nhìn Ngô Côn Phong. Hiện giờ, Ngô Côn Phong đang quỳ một gối xuống mặt nước, nét mặt của cậu ta bộc lộ sự căng thẳng và khó chịu tột cùng.
Sau khi để ý thấy Arashi đã túm đuôi được một kẻ bên phe bảo thủ, Ngô Côn Phong mới trực tiếp cắn răng, phá nát bức tường mỏng tanh đang cản ngăn giữa cậu ta và “Kawagebo”. Trong tầng này của “Biển sâu u ám”, một cơn gió quái lạ bất chợt hiện thân, sau đó lởn vởn vây quanh cả người Ngô Côn Phong.
“Thật ra tôi mới học được vụ triệu hồi người đưa tin của mộng cảnh.”
Ngô Côn Phong đứng dậy khỏi mặt nước.
Cơn gió mạnh mẽ kia cuốn theo vô số hạt nước nho nhỏ, sau đó chảy xuôi đến trên đỉnh đầu cậu ta. Dần dần, một chùm sương trắng đã được hình thành ngay tại nơi ấy. Trong chốc lát sau đó, chùm sương kia đã lắc mình hóa thành một con thiêu thân trắng tinh, thứ này có kích thước to lớn như một chiếc xe hơi.
Toàn thân con thiêu thân nọ trắng mịn như tuyết. Cả người nó còn được phủ một lớp lông rất dài, đang mặc sức phơ phất trên không trung. Thứ quái lạ nhất ở sinh vật này chính là đôi con ngươi của nó, chúng thế mà lại là một đôi mắt dê có màu tím rực rỡ.
“Tôi nhờ nó đưa Giang Tuyết Đào sang ‘Kawagebo’ đây, bên này của mình sẽ không bị mất sức chiến đấu chủ lực nào hết.”
Trong lúc Ngô Côn Phong trò chuyện với đồng đội mình, ánh mắt của cậu ta có hơi hốt hoảng đôi chút.
Triệu hồi một sinh vật mạnh mẽ từ mộng cảnh kia đúng thật vẫn sẽ khiến sức mạnh của “Ngu muội” ảnh hưởng đến cậu ta ít nhiều. Tuy vậy, chuyện này vẫn đang nằm trong phạm vi tiếp nhận của Ngô Côn Phong. Cậu ta vỗ mặt mình một cái, sau đó ra lệnh cho con thiêu thân nọ tự rạch bụng nó thành một cái lỗ.
Một loại chất lỏng đỏ sậm đặc sệt lập tức ứa ra òng ọc từ trong cái bụng to lớn của sinh vật kia, chúng bắt đầu nhẹ nhàng trôi nổi trên không trung, đồng thời cũng dần dần hóa thành mấy sợi dây mỏng. Rất nhanh sau đó, chúng đã gói kĩ Giang Tuyết Đào lại thành một cái kén.
Sau khi đóng gói Giang Tuyết Đào xong xuôi, con thiêu thân trắng muốt nọ bắt đầu đập cánh, chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Phần nước trong mấy mặt ao trũng quanh đấy dần dần bị đẩy hết cả ra ngoài theo từng nhịp đập cánh của con côn trùng khổng lồ trên cao. Trong thoáng chốc, cả một khu vực đầm lầy nho nhỏ ở đây đã cạn veo nước, hóa thành một khu đất khô cạn.
Ngay sau khi người đưa tin của “Kawagebo” rời đi, các phần nước ao kia mới bắt đầu chảy tràn về chỗ cũ một lần nữa, từ từ lấp đầy mấy hố đất trũng như ban đầu.
Cả Itten và Arashi đều đang bận đọ sức với con cá voi khổng lồ của mộng cảnh này. Bọn họ đều để ý thấy dị tượng bên chỗ Ngô Côn Phong, nhưng bất kì ai trong số họ cũng không thể ra tay trợ giúp hay giải quyết con thiêu thân kia được hết.
“Barzel!”
Avery gọi tên người đang đứng cạnh mình như vậy. Gã muốn Barzel cố định Arashi giúp Itten, nhưng Barzel lại tỏ ra bó tay hết cách.
Vừa nhìn về phía Arashi, Barzel vừa bảo: “Tôi không cố định kẻ này được. ‘Âm dương sư’ ấy à, cường độ ý thức của cậu ta quá khổng lồ.”
Bảy khuôn mặt bên phe cấp tiến đã giảm xuống còn năm tên. Barzel quét mắt quan sát mấy người còn lại, tính ra thì hai gã chỉ còn có thể giải quyết Ngô Côn Phong và Yuri mà thôi. Hai người này không lọt vào danh sách các nhân vật quan trọng cần đề phòng, hẳn là những kẻ khai thác chỉ mới được xếp vào bậc thứ hai.
Ngô Côn Phong vừa mới triệu hồi một sinh vật có cường độ ý thức rất đỗi mạnh mẽ, trông cũng khá khó để giải quyết trót lọt. Avery dán chặt ánh nhìn của mình lên người Yuri, sau đó mới ra lệnh cho Barzel rằng: “Giải quyết con bé kia trước đi đã.”
Yuri bị cố định tại chỗ, căn bản chẳng thể nào nhúc nhích được cả. Cũng may là sau một khoảng thời gian ngắn, cô bé đã có thể tự do hành động rồi, vậy nên cũng có thể suy ra rằng năng lực của kẻ kia chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định mà thôi. Yuuya đang hỗ trợ canh chừng xung quanh Seiun cho đến khi nào anh ta an toàn rời khỏi mộng cảnh, thoạt trông cũng sẽ không tốn nhiều thời gian cho lắm.
Chỉ vừa mới định cử động, Yuri lại bị cố định một lần nữa. Lần này, ngoại trừ bị ghìm chặt lại, Yuri còn cảm thấy dường như có một người nào đấy đang mon men đến gần mình. Vì thế, cô bé định cụ hiện mấy vòng cánh hoa quay xung quanh để đề phòng nguy hiểm.
Yuri hãy còn chưa kịp sử dụng năng lực, một đôi bàn tay đã đột nhiên siết chặt lấy cổ của cô bé. Tuy không thể nhìn thấy đối phương, nhưng cô bé lại có thể chắc chắn rằng kẻ kia hiện đang đứng lù lù trước mặt mình.
Thêm vào đó, kẻ nọ đang dồn hết lực công kích từ ý thức vào đôi bàn tay của mình, sức mạnh này đang dần dần gia tăng rất nhanh chóng. Khi ở trong mộng cảnh đặc thù, con người ta vốn đã chẳng cần hô hấp, vậy nên cũng chẳng thể chết ngạt. Tuy nhiên, bọn họ lại không thể chống chịu đa số các loại thương tổn vật lí cho được.
Yuri có thể nghe thấy một câu nhàn nhạt của kẻ kia. Hắn ta lẩm bẩm: “Xem ra chém đứt ý thức chắc ăn hơn nhiều lắm.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️