Chương 62: Biển sâu u ám, mười ba.
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 62: Biển sâu u ám, mười ba. tại dua leo tr
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
——————————————————————————————————————————–
Chương 62: Biển sâu u ám, mười ba.
Sấm sét từ Itten và ánh sáng từ Trì Thác bắt đầu lao vào cấu xé lẫn nhau, tạo nên một tổ hợp ánh sáng chói mắt gồm hai loại quang phổ khác biệt trên không trung. Điểm khác biệt duy nhất giữa chúng có lẽ chính là sắc độ, tính khuếch trương và lan rộng của chúng đều như nhau cả.
Năng lực từ hai người bọn họ đã trực tiếp khiến vô số các hạt nước ao bật tung lên cao, phủ kín cả một khu đầm lầy trong “Biển sâu u ám”. Đến cả khung trời tối tăm ở nơi này cũng bị chúng nhuộm kín đến nỗi sáng rực cả lên.
Chịu tác động từ hai loại năng lực kia, trị số tinh thần lực của cả Avery và Barzel đều giảm xuống khá nhiều, nhưng cũng may là bọn gã không chịu phải bất kì một loại thương tổn trực tiếp nào cả, chuyện này vốn đã nằm trong phạm vi tiếp nhận của bọn gã từ lâu rồi.
Tuy nhiên, năng lực của Trì Thác vẫn có khả năng ép chết ba gã bên phe bảo thủ đến nỗi lộ cả đuôi cáo. Do thuộc tính của “Bí ẩn” bị phá hỏng, ba kẻ bên phái bảo thủ rốt cuộc cũng có thể mắt đối mắt với hai người bên phe cấp tiến một cách bình thường được rồi.
“Một tên bậc thứ nhất, hai tên bậc thứ hai.”
Trì Thác đưa ra một câu phân tích.
Ngô Côn Phong đứng lên từ dưới mặt nước, tiện đường quét mắt liếc sơ qua ba khuôn mặt ngoại quốc ở phía xa xa. Sau đó, đáy mắt của cậu ta dần dần nhuốm đầy nét lạnh lẽo, “Nếu chỉ xét về loại năng lực khi nãy mình gặp phải, năng lực của hai kẻ kia hẳn là thiên hướng hỗ trợ.”
“Tôi đi giải quyết hai tên kia đây, cái thằng nhóc phóng điện đó giao cho anh đấy.”
Ngô Côn Phong gọi Trì Thác đang đứng một bên như thế.
Trì Thác đáp lại lời cậu ta bằng một tiếng ừ nhẹ. Ngay sau đó, anh đã lập tức cầm chắc cây súng bắn tỉa kia trong tay mình, nhờ linh thị khóa chết mục tiêu là Itten trước mắt, sau đó nã một phát đạn lên giữa trời. Vệt sáng kia nhanh chóng phi vèo vèo trên mặt nước, nhưng nó chỉ vừa bay đến giữa không trung, một tiếng cá voi gầm rền rĩ đã đột ngột cắt ngang quỹ tích của nó, thứ sinh vật vĩ đại kia lại bắt đầu ló mặt trên khu đầm lầy này.
Cái miệng ngoác rộng khổng lồ của nó dần dần trồi lên từ dưới lòng đất, sau đó ngoạm ùm lấy mấy tia sáng hãy còn đang sinh trưởng trên không.
Chỉ vừa mới chạy được phân nửa đoạn đường, năng lực từ Trì Thác đã bị thứ kia nuốt chửng một nửa. Sau khi đến được chỗ phe bảo thủ, vì mất đi vài điểm giao nhau quan trọng để sinh trưởng thêm, chúng chỉ có thể đánh thẳng vào hai bên trái và phải của ba gã kia mà thôi.
“Ưu thế sân nhà à, có người đang giúp đỡ chúng.”
Trì Thác nhíu mày một cái, e rằng mục tiêu của lần ra trận hôm nay- cô gái tóc nâu đỏ kia- vốn đã là một vị tông đồ rồi, không biết nhiệm vụ của Arashi có thành công được hay không.
Tuy nhiên, vị đồng đội duy nhất còn ở đây cũng chẳng thể nghe thấy câu nói này của Trì Thác được nữa. Đấy là do ngay khi viên đạn ban nãy bắn mình ra khỏi nòng súng, Ngô Côn Phong đã tranh thủ mượn thế công hung hãn từ nó để chạy đến gần mấy kẻ bên phe bảo thủ. Cậu ta thuộc về kiểu hình chuyên đánh cận chiến, nếu muốn để “Ngu muội” tác động được đến kẻ địch, cậu ta chắc chắn phải rút ngắn khoảng cách giữa mình và chúng.
Nhác thấy đã có kẻ cách bọn gã rất gần, Barzel mới lập tức khởi động năng lực từ “Cố định”. Tuy vậy, năng lực của Barzel cũng chẳng làm được gì to tát cho lắm, hắn ta chỉ có thể ổn định được một cẳng chân của Ngô Côn Phong mà thôi. Chuyện này rõ ràng là do năng lực của Ngô Côn Phong có hơi cao cấp, cái người này vốn không phải một kẻ thuộc bậc thứ hai thông thường.
Hơn nữa, chỉ trong tích tắc sau khi kẻ bên phe cấp tiến kia bị ghìm chân lại, hai con dê đen sì không biết chui từ đâu ra lại đột ngột lắc mình xuất hiện bên cạnh cậu ta. Cặp dê nọ chẳng hề chịu bất kì một ảnh hưởng nào từ “Cố định” cả, chúng lập tức chạy đến chỗ ba gã kia một cách vô cùng nhanh chóng.
Khi hai con dê đen ấy chỉ còn cách ba gã bên phe bảo thủ cỡ chừng mười mét, sức mạnh của “Ngu muội” mới bắt đầu tuôn trào như suối. Itten lập tức chửi đổng một tiếng ngay tại chỗ. Cậu ta lật đật cụ hiện hai cây ê ke chuyên dụng của mình trên tay, sau đó phóng thẳng chúng về phía cặp dê đen đứng đằng xa, nhanh chóng chém nát chúng thành sương trắng. Tuy nhiên, Itten lại lập tức cảm thấy hai con dê đen đã bị diệt trừ kia vẫn còn có thể gây nên tác dụng phụ, chỉ ngay lập tức sau đấy, trị số tinh thần lực của cậu ta lại bắt đầu bị kéo thẳng lên cao cao.
“Chết tiệt, năng lực của tên kia chuyên dùng để chèn ép tinh thần lực.”
Itten có chút hối hận. Cái kẻ nên được cậu ta giải quyết sớm nhất đáng lẽ phải là Ngô Côn Phong mới phải, cậu ta của khi ấy cũng chẳng hề ngộ ra được rằng loại năng lực phiền phức nhất lại giấu mình nép sau cả một đoàn người như vậy.
Avery và Barzel không tự tay giải quyết cặp dê đen ban nãy, vậy nên tác động từ chúng lên hai gã có ít hơn một chút so với Itten. Avery vốn là một kẻ khá thông minh, gã có thể suy đoán được vài thứ chỉ dựa vào mỗi câu nói ban nãy của Itten, ví như bên đấy có một kẻ đang sở hữu một loại năng lực khá phiền phức chẳng hạn.
Nếu có Ngô Côn Phong góp sức, dám chắc Itten khó có thể kìm chân Trì Thác được lắm.
“Barzel, tôi với anh khống chế cái người đang hỗ trợ ‘Thánh thương’ lại, đừng để cậu ta làm phiền Itten.”
Avery ra lệnh cho Barzel như thế.
Do Avery và Barzel vốn đã hợp tác cùng nhau từ rất lâu rồi, sự tin cậy và ngầm hiểu giữa hai gã đã khá nhuần nhuyễn và linh hoạt. Sau khi nghe hiểu được mong muốn của Avery, Barzel mới vội vàng gật đầu, sau đó lắc người biến mất ngay tại chỗ.
“Itten, tôi với Barzel phải đi xử lí thằng nhóc đó, ‘Bí ẩn’ cũng không hơi đâu mà bám lên người cậu, cậu tự mà xoay sở lấy.”
Avery nhắc nhở tên oắt cứng đầu cứng cổ kia một câu như thế.
Itten phát ra một tiếng bật cười, sau đó mới kiêu căng đáp lời đồng đội: “Tôi thèm vào nhờ mấy kẻ yếu nhớt như hai anh giúp sức.”
Sau khi hai gã đồng đội của mình rời khỏi đây, Itten mới đẩy kính mắt lên một chút, một tia tàn nhẫn bất chợt lướt ngang qua khuôn mặt hãy còn vương nét ngây ngô của cậu ta. Hai cây ê ke ban nãy lại được cụ hiện trong tay cậu ta một lần nữa, lần này, cặp thước kia đã bắt đầu lách tách lóe ra ánh lửa điện ngay trước cả khi bị cậu ta ném đi mất.
Tiếng tia lửa điện nổ lạch tạch bắt đầu vang khắp chốn. Các dòng điện từ cặp thước nọ bắt đầu tung hoành ngang dọc, rọi nên mấy vòng sáng ngoằn ngoèo trên mặt nước. Chúng bò loằng ngoằng bất quy tắc trên bề mặt cả khu đầm lầy ở nơi đây, cứ như thể đang cố để soi rõ độ sâu của khu ao trũng này vậy.
Dưới tầm quan sát của Ngô Côn Phong, có hai kẻ đã rời khỏi chỗ thằng nhóc con tóc bạc kia, chẳng qua bao lâu, hai gã nọ đã biến mất hoàn toàn. Chính vì lẽ đó, Ngô Côn Phong mới phải gọi dê đen nhà mình ra đây lần thứ hai. Trong dự đoán của cậu ta, năng lực của hai kẻ này sẽ không có tính sát thương quá lớn, dám cá bọn gã còn yếu ớt hơn cả thằng nhóc chuyên phóng điện ở đằng kia nhiều.
Sau khi năng lực cố định kia kết thúc, Ngô Côn Phong cũng đã vội vàng chạy đến một bên khác, chắp tay nhường chiến trường cho ông anh đội trưởng nhà mình và thằng nhóc bậc thứ nhất bên phe bảo thủ nọ rồi. Năng lực của hai người này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến một phạm vi khá rộng, cứ chạy ra xa khỏi bọn họ là ổn cả thôi.
Sau khi chạy được một quãng đường khá xa, Ngô Côn Phong mới hay rằng phe bảo thủ vẫn chưa hề có ý muốn cố định hay giới hạn đường đi nước bước của cậu ta một chút nào cả. Suy nghĩ của đối phương hẳn cũng khá giống với suy nghĩ của cậu ta, bọn chúng cũng muốn tách khỏi chiến trường của hai người Trì Thác.
Mãi cho đến khi Ngô Côn Phong dừng chân trên một cồn cát trắng nhỏ được phủ đầy bởi vụn đất đá lẻ tẻ, thứ cảm giác chẳng thể nào nhúc nhích ban nãy mới ập đến trên người cậu ta một lần nữa.
Ngô Côn Phong nâng tay lên cao cao, mấy con dao chuyên dùng để cắt gọt đã lập tức xuất hiện bên cạnh cậu ta chỉ trong tích tắc. Đừng hỏi cậu ta làm chuyện này như nào, hồi còn nai lưng kiếm tiền trong “Biệt thự trong rừng”, cậu ta từng lăm lăm xài ba cái thứ đồ như vậy để rượt Tào Tướng nhà người ta chạy bắn khói gần trăm mét.
Sau khi quay về chi nhánh của đội thứ hai, Ngô Côn Phong mới hay rằng ý thức ngoại thân của cậu ta vẫn còn giữ lại đống dao nĩa của lần làm nhiệm vụ ấy.
Do không hề nghĩ đến việc vật dụng trong cái mộng cảnh kia có thể được mang ra ngoài khơi khơi như vậy, Ngô Côn Phong mới chạy đi tìm Trì Thác để hỏi xin ý kiến chuyên môn. Trong suốt mấy ngày sau đó, cậu ta đã vừa nhìn mẫu, vừa chậm rãi học rành được cách để cụ hiện mấy thứ dao nĩa chuyên dụng như thế.
Bản thân ý thức của Ngô Côn Phong cũng đã giống hệt như gió rồi, cậu ta dứt khoát chĩa đống dao nĩa xung quanh sang bốn phương tám hướng, sau đó phóng mạnh chúng ra ngoài. Do kẻ nọ chẳng thể cố định hoàn toàn được toàn thân Ngô Côn Phong, cậu ta vẫn còn có khả năng cử động khá linh hoạt, ít ra nửa thân trên của cậu ta cũng vẫn có thể động đậy được đôi chút.
Sau một tiếng kêu to vang lên cách đấy không xa, một người ngoại quốc đã lập tức hiện thân. Một trong những con dao đột ngột xuất hiện kia đã đâm trúng cánh tay của Barzel, hắn ta vội vàng che cánh tay lại, khó mà ngờ được thằng nhãi kia có thể cụ hiện vật thể được như này.
Ngô Côn Phong giấu mình khá kín kẽ, mãi từ lúc đầu cho đến tận bây giờ, cậu ta chẳng hề sử dụng bất kì một loại năng lực gì cả. Khi Ngô Côn Phong triệu hồi con thiêu thân trắng muốt kia ở đây, bất kì một ai trong số bọn gã cũng chẳng thể ngờ được rằng năng lực thật sự của người này lại là loại hình chuyên khống chế tinh thần lực của người khác, thậm chí cậu ta lại còn có thể cụ hiện dao nĩa nữa cơ.
“Tìm được một tên.”
Ngô Côn Phong định phi dao đâm chết kẻ kia, nhưng chỉ trong tích tắc trước khi cậu ta ra tay, phần khớp sau của hai đầu gối cậu ta đã ăn phải một cú đá mạnh từ một người khác.
Do mất thăng bằng, Ngô Côn Phong mới ngã sấp xuống mặt đất. Cậu ta chẳng biết người vừa mới đá mình có năng lực như nào hết, kẻ này rốt cuộc là kẻ biết ẩn giấu hành tung của người khác hay là kẻ biết cố định người khác?
Nếu tên vừa mới đánh lén cậu ta sở hữu năng lực cố định, tình cảnh của Ngô Côn Phong sẽ trở nên khá hung hiểm.
Be, một tiếng dê ngân dài vang vọng khắp chốn. Do đang đứng cách thứ sinh vật kia khá gần, Barzel và Avery lập tức bị nó ảnh hưởng.
Dưới sự hỗ trợ từ dê đen, Ngô Côn Phong lập tức lắc người rời khỏi chỗ này ngay trong tích tắc. Nhác thấy Barzel vẫn còn đang ôm cánh tay của mình rồi đứng sững trên mặt nước, Ngô Côn Phong mới nhanh chóng phóng một con dao thẳng về phía hắn ta.
Lần này, con dao kia đã vững vàng xiên thẳng vào trong ngực Barzel, máu tươi bắt đầu òng ọc chảy xuống khỏi vết thương trên người hắn ta, sau đó uốn lượn nhiễu giọt xuống mặt nước. Thực thể ý thức của nhân loại thường mạnh mẽ hơn thân thể ngoài hiện thực nhiều lắm, Barzel ráng sức nhịn đau, sau đó vội vàng cụ hiện một cây châm bằng bạc trên tay mình.
Chỉ trong tích tắc ngay khi “Bí ẩn” của Avery lại trùm kín cả người Barzel một lần nữa, hắn ta đã dứt khoát phi thẳng cây châm trên tay về phía Ngô Côn Phong. Giác quan thứ sáu của Ngô Côn Phong khá nhạy cảm, do cảm nhận được sự tồn tại của một thứ khá quái dị đang lăm le nhằm vào mình, cậu ta mới lắc người tránh né nó theo bản năng.
Sau khi nhảy sang một bên khác, Ngô Côn Phong mới để ý thấy một thứ quai quái đang nằm yên trên mặt đất, nó trông cứ như một cây kim châm bình thường vậy. Cậu ta hít vào một hơi lạnh, nguy hiểm chết đi được, xém tí là trúng chiêu.
Hiện giờ, hai kẻ bên phe bảo thủ nọ lại biến mất một lần nữa. Ngô Côn Phong đề cao tinh thần lực và năng lực nhận biết của bản thân mình, thứ cậu ta sợ nhất ngay giây phút này đây là việc bị người đóng đinh ở một chỗ, cứ như vậy mãi thì xem như đi đời rồi còn gì. Cậu ta chắc chắn phải ưu tiên giải quyết cái tên đang nắm giữ năng lực cố định trước nhất.
Một lần nữa, con dê đen bên cạnh cậu ta lại phát ra một tiếng ngân dài. Thật ra thì khi nghe thấy tiếng kêu của nó, ý thức của Ngô Côn Phong cũng sẽ phải gánh chịu một vài sự ảnh hưởng tương đối nào đấy. Mộng cảnh của Ngô Côn Phong dường như vẫn đang cố gắng ép tư chất giả dưới trướng mình đầu hàng và tin phục nó, nhưng nó bắt buộc phải khiến cậu ta duy trì sự tỉnh táo của bản thân mình cho bằng được.
Thật ra thì đây vốn là một loại trạng thái rất mâu thuẫn.
Ngô Côn Phong vẫn đang dò tìm tung tích của hai kẻ bên phe bảo thủ ban nãy. Trong lúc nghiêng người, cậu ta loáng thoáng cảm thấy dường như có ai đó đang đến gần mình, thậm chí còn chưa kịp làm ra bất kì phản ứng nào, cậu ta đã bị mấy chiêu quần ẩu khá có kĩ xảo từ kẻ kia nhấn chết trên mặt đất.
Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi như vậy, một cây kim châm đã lập tức xiên thẳng vào sau gáy Ngô Côn Phong. Loại cảm giác nhói đau kia bắt đầu lan truyền khắp phần cổ của cậu ta, khiến cậu ta tạm thời khó có thể cất tiếng.
Ngô Côn Phong nằm quỳ trên mặt đất, hoàn toàn chẳng thể động đậy. Lần này, cậu ta đã thật sự trúng chiêu.
Ngô Côn Phong có thể cảm nhận được một đôi bàn tay đang sờ soạng trên cổ mình, ngay lập tức, đôi tay kia đã bóp chặt lấy cổ cậu ta, sức lực của chúng lớn đến mức cứ như đang muốn bẻ gãy đôi ý thức của người dưới thân mình hiện giờ vậy.
Toàn thân của Ngô Côn Phong cứng còng khó lòng động đậy, thậm chí đến cả tầm nhìn của cậu ta cũng chẳng thể trông rõ được bóng dáng của đối phương. Cậu ta muốn ra lệnh cho “Ngu muội” tác động lên kẻ này, nhưng niềm tin của gã lại kiên định đến bất ngờ, cứ như thể gã ta đang ấp ủ một loại mong muốn gϊếŧ người rất mãnh liệt vậy.
Rất nhanh sau đó, ý thức của Ngô Côn Phong đã bắt đầu mơ hồ dần, cậu ta trơ mắt nhìn cảnh số liệu từ linh thị của bản thân mình đang liên tục biến đổi. Hai trị số tinh thần lực và năng lực nhận biết của cậu ta đều đang giảm xuống rất nhanh chóng, nhưng sau khi chạm được đến một mốc nào đấy, tinh thần lực của cậu ta lại bắt đầu bị kéo thẳng lên trên.
Đến tận khi ấy, Ngô Côn Phong mới ngộ ra rằng chuyện này đang trở nên tệ hại hơn mình nghĩ. Chính vì cậu ta không thể duy trì trị số tinh thần lực của mình cho thật ổn định, “Kawagebo” mới có thể thừa dịp cắn ngược lại ý thức của cậu ta được như vậy. Cậu ta bắt đầu băn khoăn không biết liệu rằng mình sẽ lạc lối trong tay phái bảo thủ trước hay vẫn sẽ lạc lối trong tay “Ngu muội” nhà mình trước.
Khi tầm nhìn của Ngô Côn Phong đã trở nên mờ nhòe cả đi, cậu ta mới loáng thoáng trông thấy cảnh con dê đen được chính bản thân mình cụ hiện ban nãy đang thong dong bước dần về phía mình. Con dê đen kia từ từ mất đi dáng hình của động vật, cuối cùng hóa thành một cục vật chất đen sì khá quái dị.
Thứ ấy được tạo thành từ vô số các hạt vật chất tròn xoe, sắc độ của chúng luôn thay đổi luân phiên từ trắng đến xám rồi đến đen. Cuối cùng, đống vật chất kia bắt đầu ập đến che kín đôi mắt của Ngô Côn Phong đi mất. Hai tên bên phe bảo thủ đang vây xung quanh cậu ta trông cứ như chẳng hề phát hiện ra chuyện này vậy, vì cậu ta vẫn có thể cảm nhận được đôi tay hãy còn đang bấu chặt cổ mình từ kẻ kia.
Ngô Côn Phong có thể cảm nhận được cái ôm đến từ đống vật chất nọ, chúng bao bọc lấy toàn thân cậu ta, cứ như thể đang muốn mang cậu ta đến một nơi xa rất xa vậy. Trước cả khi bị Avery bẻ gãy cổ, Ngô Côn Phong đã mất đi nhận thức của bản thân mình rồi.
Trong một không gian mênh mông vô tận nào đấy, sắc đen dường như là phổ màu duy nhất đang tồn tại cùng nơi đây. Tuy nhiên, khoảng trời rộng thênh thang chẳng khác nào vũ trụ này lại luôn chứa chấp một chùm vật thể có sắc độ khá trong sáng. Trên đám vật chất có sắc màu rất đỗi tươi tắn kia là một con thú bốn chân còn đang nằm yên, toàn thân nó được phủ kín bởi một màu trắng mịn như hoa tuyết.
Thật sự không khó để miêu tả ngoại hình của thứ sinh vật này, cả cơ thể của nó trông rất giống một con dê trắng muốt, lớp lông trắng chói mắt của nó vẫn còn đang lập lòe phản xạ ánh sáng, phần ánh sáng trắng kia thậm chí còn đang nhẹ nhàng tản đi trong không gian.
Sinh vật nọ sở hữu một đôi cánh bướm to tướng sau lưng, tuy nhiên, đôi cánh này trông không giống như được phủ kín bởi mấy tầng vảy bướm mà lại khá giống như đang mọc đầy lông chim, dưới tầng cánh to nhất trên người nó là một tầng cánh khá nhỏ nữa.
Tròng mắt của con dê này có màu vàng, cặp mắt trên lớn, cặp mắt dưới nhỏ, vừa vặn ghép thành hai đôi mắt một to một nhỏ. Hai cặp con ngươi của nó biến đổi nhanh thoăn thoắt mấy hồi, cuối cùng mới dừng lại ở dạng nằm ngang.
Có một người hiện đang đứng trước mặt nó. Cơ thể của người kia trông có vẻ bé nhỏ hơn nó rất nhiều, nhưng để thăm dò hoặc tra xét đối phương, hai đứa chúng nó cũng không cần phải dùng đến cách so đo độ lớn của hình thể làm gì cả.
“Cậu ta rất có tiềm năng phát triển, ngươi phải khắc chế bản năng của mình một chút.”
Người kia nhắc nó như thế.
Barzel cứ đinh ninh rằng Avery sắp thành công gϊếŧ chết cái tên theo phe cấp tiến trước mắt cứ như cách gã ta khiến con nhóc ban nãy lạc lối nặng nề vậy. Tuy nhiên, chỉ vừa mới vặn gãy được nửa phần xương cổ của người kia, Avery đã lập tức biến sắc, sau đó vội vàng lắc người chạy khỏi Ngô Côn Phong.
Trừ Avery đột nhiên thực hiện một loạt hành động kì quặc ra, cậu con trai hãy còn đang bị nhấn chết dưới chân bọn gã cũng đã bắt đầu đứng dậy một cách chậm rãi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Làm sao thằng nhãi kia có thể né khỏi năng lực cố định khơi khơi như vậy được?
Vì nghĩ rằng năng lực của mình mất đi hiệu lực, Barzel mới lập tức cụ hiện cây kim chuyên dụng trên tay, muốn chích thêm một liều nữa cho Ngô Côn Phong. Còn kẻ đang đứng cách Ngô Côn Phong gần nhất, Avery, lại bị sự thay đổi trên ý thức của cậu ta dọa đến sợ run cả người, gã loáng thoáng cảm thấy cứ như thể cường độ năng lực của kẻ kia đã được cường hóa không bằng vậy.
Hãy còn chưa kịp tỉnh hồn, Avery đã để ý thấy cảnh Barzel đương lăm lăm cây kim trong tay, có ý muốn cố định kẻ nọ lần thứ hai. Gã thầm cảm thấy vô cùng gay go, vội vã lớn tiếng gọi đồng đội: “Barzel anh khoan ra tay đã, cái thằng này bị cái gì ấy!”
Thế nhưng ngay trong giây phút đó, Barzel đã đứng lù lù trước mặt Ngô Côn Phong rồi. Còn chưa kịp hó hé tiếng nào với đồng đội, hắn ta đã đụng phải đôi con ngươi của cậu ta. Cặp mắt của người đàn ông trẻ tuổi này chẳng hề có lấy bất kì một nét sinh động nào cả, ý thức của cậu ta trông cứ như đã trôi đi đâu mất rồi vậy.
Gần như trong tích tắc sau đó, một bàn tay đã phá vỡ rào cản từ “Bí ẩn”, siết chặt lấy cổ áo của Barzel một cách nhanh chuẩn chỉnh.
Dưới tầm mắt của Barzel, có hai chiếc sừng đang dần dần mọc lên trong mái tóc đen dày của người đàn ông trước mắt hắn, chúng mọc theo hình xoắn ốc, treo cao cao ở hai bên đầu của cậu ta, hơn nữa cũng không dài cho lắm.
Hắc sơn dương ngu muội đấy chăng.
——————————————————————————————————————————–
Lời editor:
Tình hình chiến đấu căng đét quá, vừa hay mình vừa chôm được cái hình con dê đen khá kawaii trong Inscryption. Kính mời bà con ngắm nghía em nó cho yên tâm về lão Ngô nhớ.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️