Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Truyện Teen Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh Chương 24: Chuẩn bị lễ đính ước (2)

Chương 24: Chuẩn bị lễ đính ước (2)

3:20 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 24: Chuẩn bị lễ đính ước (2) tại dưa leo tr. 

‘’Khả Nhi…nhìn nè’’

An Nhược mỉm cười …vẫy vẫy tay gọi nó. Nhỏ đang cố khoe bộ váy đang mặc trên người.

Quả thật , hôm này nhìn An Nhược thật đẹp…tựa một công chúa đáng yêu.

Dáng người nhỏ nhắn được bó sát bởi chiếc váy hồng nhạt , rất nữ tính.

Bên eo thắt chiếc nơ nho nhỏ ,tôn lên đường cong hoàn mỹ của chiếc eo.

Chiếc váy được thiết kế rất độc áo, hở nhưng không quá hở.

Bó sát cũng không quá sát…càng xuống càng xòe ra, đến chỗ đầu gối thì bờ váy lượn sóng …quả rất xứng với An Nhược.

Nhất là nhỏ đang diện một kiểu tóc mới . Mái tóc hạt dẻ được làm xoăn ở dưới…bồng bềnh như làn nước lăn tăn gợi sóng, khiến khuôn mặt trái xoan được tô thêm lớp phấn mỏng thêm phần quyến rũ.

Không biết hôm nay là lễ đình hôn của An Vy hay An Nhược đây?!

Khả Nhi một phút choáng ngợp trước vẻ đẹp của nhỏ Nhược. Bình thường , nó đã biết An Nhược là một cô gái mang vẻ đẹp của một thiên thần hiền dịu…ngây thơ , nhiều lúc như con nít.

‘’Mày thấy tao sao?’’

An Nhược vừa nháy mắt vừa xoay một vòng , khiến đuôi váy bồng bềnh bay lên theo chiều uốn lượn , nhìn thật thích mắt ^_^.

‘’Tao không phải là bạn trai của mày đâu mà khoe sự quyến rũ với tao làm gì!’’

Khả Nhi nói giọng thản nhiên nhưng đầy vẻ đùa cợt , nó làm nhỏ xấu hổ đỏ mặt nhưng không khỏi buồn cười , nói như giải thích:

‘’Mày là con bạn…tức chết đi được , cứ đùa tao mãi…!!!’’

‘’Hì…’’

Vẻ ngây ngô của Nhược khiến nó không khỏi nhịn được cười.

‘’Ừ…tao là con bạn luôn trêu chọc mày đó…có kẻ phải ngất ngây trước vẻ đẹp của mày rồi kìa!’’

Nó lắc đầu bó tay rồi bất chợt nói ý khi thấy phía đàng kia , một chàng hoàng tử đang đi tới.

Đôi má An Nhược bỗng đỏ hồng…nhỏ không dám nhìn lại.

‘’Ha…xem ra con bạn của tao có vấn đề rồi…’’

‘’Cấm mày cười nha!!!’’

‘’An Nhược hôm nay xinh thật nha!!!’’

Kinen bước lại bên bọn nó từ lúc nào.

Nở nụ cười cuốn hút như mọi ngày , hôm nay có chút tươi tắn hơn thì phải …Kinen cất tiếng nói ấm áp …nói thật như đùa khiến khuôn mặt nhỏ càng thêm bối rối.

‘’Thật không vậy?’’-An Nhược bỗng xoay người , khuôn mặt xinh xắn đập thẳng vào đôi mắt của Kinen.

Đối mặt với An Nhược trong một cực li quá gần , Kinen bỗng cảm thấy tim của mình bỗng lỡ nhịp nhưng vẫn cố nở ra nụ cười như lúc nãy và không ngại nói thêm .

‘’Đùa đấy!’’

‘’ Trông chẳng khác bình thường là mấy!’’

Bị chọc quê, đôi má An Nhược càng thêm đỏ.

‘’Xí , ai cần khen , người ta cũng tự biết tôi đẹp rồi nha !’’

(@.@)

‘’Hai người nói chuyện vui vẻ, tôi có việc rồi!’’

Khả Nhi bỗng cảm thấy mình là người thừa, cũng bó ta hết nói nổi với đứa bạn thân , nó buông ra một câu lạnh lùng rồi như khẩn trương bước đi chỗ khác.

‘’Nè, mày có việc gì vậy!’’

‘’Khả Nhi!’’

An Nhược cố gọi nó nhưng tốc độ đi của Khả Nhi quá nhanh đến nỗi mới thấy đây mà giờ không thấy hình bóng nó ở đâu nữa.

Nó đẩy cửa và bước nhẹ vào phòng. Cảm thấy không khí bên ngoài quá ngột ngạt.

Mới 8 giờ mà khách mời đã đến rất đông. Mà toàn là những vị khách giàu có , khoác trên người những bộ quần áo hàng hiệu.

Có vẻ đó là những đối tác làm ăn và bạn bè của Vương Nghị . Xem ra Vương Nghị quen biết nhiều người có quyền lực và địa vị…nên việc báo thù sẽ không hề dễ.

Thở dài một tiếng khá lớn, nó cảm thấy mệt mỏi .

Nó sẽ chỉ ở trong phòng …cứ cho Ngọc Khả Nhi là một người lạ, không quen biết với gia đình này…mọi việc không liên quan đến nó.

Mọi việc dường như làm nó không còn cảm thấy cuộc đời có chút vui vẻ và thoải mái nào. Hàng ngàn công việc đang chờ nó phải làm việc , nó cần phải nghỉ ngơi để có sức giải quyết những công việc kia chứ không phải lo vào cái việc không đâu. Mải nghĩ nên Khả Nhi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay!

‘’Khả Nhi…Mau mở cửa đi!!!’’

‘’Vương Ngọc Khả Nhi!!!’’

Khoảng gần 30 phút sau, An Nhược vội vã đập cửa phòng nó nhưng đáp trả chỉ là sự im lặng của căn phòng dội lại.

Dường như không có ai trong phòng.

‘’Tao biết mày ở trong đó…mau mở cửa đi , Khả Nhi! Sao mày lại như vậy trong lễ đính ước của anh mày chứ!!!’’

Tay nhỏ cố đập cửa , bàn tay đã đỏ rận lên nhưng không hề có một chút động nào.

‘’Vương…Ngọc …Khả…Nhi!!!!’’

Mặc cho An Nhược hét toáng lên nhưng trong phòng Khả Nhi vẫn không buồn động đậy.

Nó đã thức dậy 10 phút trước. Lúc đầu cứ tưởng ngủ là một cách để giết thời gian nhưng sao trong lòng nó bồn chồn không thể tả, khiến nó không thể nào chợp mắt nổi.

‘’Mày không mở cửa thì tao thề…sẽ…’’

Giọng nói của An Nhược pha trộn những giọt nước mắt. Có vẻ nhỏ đã rất tức giận và bất lực.

‘’Sẽ…không chơi …với mày…nữa?!’’

‘’Thật đấy!’’

Khả Nhi bình thản , mặc kệ những lời nói ấy.

Một khi nó đã quyết định không liên quan đến việc này thì không ai có thể khiến nó thay đổi.