Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư Chương 11: Lấy chồng như bán thịt

Chương 11: Lấy chồng như bán thịt

8:06 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11: Lấy chồng như bán thịt tại dưa leo tr. 

Trong con hẻm tĩnh mịch phát ra ánh sáng hoàng hôn lờ mờ, một đôi tình nhân bình thản quấn lưỡi lồng vào nhau, làm cho khán giả đều cảm nhận được tình ý nồng đậm. Nhưng mà ngọt ngào như vậy, ước chừng duy trì được năm phút thì bị ánh đèn flash đáng ghét phá hỏng. Lăng Kì sợ đến mức vùi đầu vào trong lòng Cố Thần, cơ thể run rẩy, bộ dạng hoảng sợ khiến Lương Hạ cách đấy không xa trong lòng sinh ra một tia hả hê: “Quả thật tớ là người xấu”. “Cậu bây giờ mới biết à!”. Chu Hàn giễu cợt Lương Hạ, nhưng mà cô không lý giải được trong đầu Lương Hạ đang suy nghĩ gì. Cố Thần ngẩng đầu định tìm vị trí camera, lại thấy Lương Hạ vừa mới chuẩn bị quay đầu rời đi. Sau đó hai người nhìn nhau một giây, Lương Hạ lôi kéo Chu Hàn như đang chạy trốn. “Cậu đã thấy rồi sao?”. Cố Thần nhìn bóng hình kia từ từ mơ hồ,ngẩn ngơ tự lầm bẩm. “Thấy cái gì?”. Dù sao Lăng Kì cũng đứng gần anh, còn tưởng rằng Cố Thần đang nói chuyện với cô. “Phóng viên, hình như đi rồi, anh đưa em về nhà”. Cố Thần kéo tay Lăng Kì, đi về hướng ngược lại, chỉ là một tay khác vuốt vuốt chóp mũi, tâm tư minh bạch, Lăng Kì biết nhất định Cố Thần đang có chuyện gì giấu cô. Chỗ ở của Lương Hạ và Chu Hàn một nam một bắc, vì thế sau khi tách ra Lương Hạ liền đạp xe trở về nhà họ Quý. So với tưởng tượng của cô còn tồi tệ hơn, không chỉ có Diêu LệCẩm, cả gia đình đều ngồi ở phòng khách chờ cô. “Bố mẹ, cũng, đều ở đây ạ”. Lương Hạ siết chặt vạt áo, cảm giác giống như bị lột da. “Trong mắt cô không có chồng à? Đi về cũng không chào hỏichồng mình!”. Diêu Lệ Cẩm sử dụng ánh mắt giết chết tế bào còn sống của Lương Hạ, vợ lại không chào hỏi chồng. “Chào, anh”. Lương Hạ cúi đầu, chính mình tạo ra cái nghiệt gì,ba người biểu diễn thẩm vấn tại nhà, chẳng qua cũng chỉ đến tám rưỡi thôi nhé, có muộn quá đâu! “Cô mới đến nhà chúng tôi được một vài ngày, thế mà không biết lớn nhỏ!”. Lúc này thật sự Diêu Lệ Cẩm đã bắt được gót chân A-sin của nàng dâu, chuẩn bị văn chương trách tội. • gót chân A-sin: điểm yếu, chỗ sơ hở. “Từ lần sau không về nhà ăn cơm tối thì nhớ báo trước một tiếng, đừng làm cho người nhà lo lắng là được rồi”. Rốt cuộc QuýHạng Minh lên tiếng giải cứu Lương Hạ,: “Lệ Cẩm, tiểu Hạ đi đến chỗ bố mẹ chắc chắn là có vấn đề gì đấy, lần này coi như chấm hết, giải tán giải tán”. Vì muốn cho chồng mình một chút mặt mũi, Diêu Lệ Cẩm không truy cứu nữa, khoát khoát tay ý bảo Lương Hạ đi lên tầng, nhưng nguyên nhân bà nổi giận thật ra là vì Lương Hạ không nấu cơm tối. Quý Trạch Tuấn vốn không can thiệp vào các loại chuyện gia đình vụn vặt này, vẫn bị mẹ kéo từ trong phòng đọc sách ra, tuyên bố kể từ bây giờ quản lý và giáo dục con dâu. Lúc đầu vẫn còn rất bất mãn không tình nguyện, nhưng nhìn nha đầu kia trước mặt anh diễu võ dương oai nhưng đứng trước mặt mẹ chồng bộ dạng lại rụt rè sợ hãi thì đặc biệt vui vẻ. “Đi đến hiệu thuốc có cần thiết phải về muộn như thế không?”. Quý Trạch Tuấn đi theo Lương Hạ vào phòng ngủ, tựa vào cánh cửa đặt câu hỏi người trên giường, ánh mắt Lương Hạ đờ đẫn. “Sao anh không đi vào phòng đọc sách làm việc đi?”. Lương Hạ thật sự mệt mỏi không muốn trả lời, liền hỏi ngược trở lại. “Cô ở đây thì tôi lại không muốn đi rồi”. Quý Trạch Tuấn đối với bản thân rất có tự tin, nói hai câu lời ngon tiếng ngọt còn sợ không thu phục được một cô sinh viên sao, với cả công việc, vẫn chưa tìm ra được điểm đột phá. Lương Hạ ngồi dậy, nhìn thẳng vào Quý Trạch Tuấn: “Tôi rất mệt mỏi, hôm nay ngủ ngoài sân”. Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Quý Trạch Tuấn không tốn chút sức nào kéo Lương Hạ lại: “Cô mệt mỏi cái gì?”. Anh đường đường là tiến sĩ lại không nghĩ ra được vợ mình phiền muộn cái gì, chung thân đại sự đều đã giải quyết, bố mẹ lại có việc làm, còn có thể sầu cái gì. “Tôi mệt mỏi, tại nhà của anh, tôi, không có tự do”. Cánh tay của Lương Hạ bị Quý Trạch Tuấn gắt gao nắm lấy, mặc kệ anh dùng sức thế nào cô đều cúi đầu, bởi vì ánh mắt của Quý Trạch Tuấn khiến cho cô phiền não, bất an. Con gái bây giờ đều muốn được gả vào nhà giàu được gọi thiếu phu nhân, áo tới chỉ duỗi tay, cơm tới chỉ há mồm. Lương Hạ cũng không nằm trong ngoại lệ, Quý Trạch Tuấn đột nhiên cạy răng môi Lương Hạ ra, nói một câu sâu xa: “Đừng nghĩ không làm mà hưởng”. Lương Hạ ngay lập tức bị một cú sốc giống như điện giật, bọn họ chỉ làm tình, chưa từng đứng hôn như thế này, cái gì không làm mà hưởng? Cô thật sự chán ghét bản thân không thể làm mọi chuyện cho riêng mình, chỉ có thể ở nhà nghe mẹ chồng sai khiến, quan trọng nhất là, cô không được trả giá vì tình yêu đích thực của mình, giống như mỗi ngày đều dùng sức lao động để đổi lấy tiền bạc trả nợ cho bố mẹ mình, trong nhà một chút ấm áp cũng không có. “Ưm”. Thế nhưng anh cắn môi cô, đau chết. Lương Hạ phản xạ có điều kiện nâng đầu gối lên thúc vào tiểu bảo bối của anh. “Chết tiệt!”. Quý Trạch Tuấn buông lỏng Lương Hạ ra: “Chỗ này có thể tùy tiện đá sao”. “Vậy ở chỗ này của tôi có thể tùy tiện cắn hả!”. Lương Hạ chỉ miệng mình, đặc biệt còn đang chảy máu. “Ai bảo cô không nghe lời”. Quý Trạch Tuấn kéo Lương Hạ vào phòng tắm, cầm khăn lông ngăn chặn đôi môi cô: “Môi rách thì sẽ nhanh chóng liền da, nơi đó của đàn ông hư không thể tự khỏi được, cô có thể dùng chiêu này đối phó với người xấu, nhưng không thể sử dụng với chồng của mình, nếu không thua thiệt không phải cũng là cô sao?”. “Biết rồi, so với bố tôi còn lải nhải hơn đấy!”. Lương Hạ giơ tay đẩy khăn lông ra, sau đó chắp tay trước ngực hướng về phía tiểu bảo bối của Quý Trạch Tuấn vái lậy: “Thật xin lỗi, bạn cố gắng bình phục thật khỏe nha”. Quý Trạch Tuấn cũng không phải là nam thanh niên ngây thơ,dù gì cũng đã trải qua ‘sóng to gió lớn’. Nhưng hành động của Lương Hạ cũng quá chấn kinh, nữ sinh tuổi trẻ quả nhiên rất có sức sáng tạo và năng động ah. “Cô còn không báo cáo đi đến hiệu thuốc làm gì!”. Đôi tay Quý Trạch Tuấn vòng sau lưng Lương Hạ, dường như đặt ở trên eo của cô, cực kì mờ ám. Anh ta bị t*ng trùng dồn lên não à, cái nhìn này tràn đầy khiêu khích, Lương Hạ ngay lập tức đổi thành vẻ mặt vô tội: “Có thể cho em một chút tự do không ông xã”. “Cô có thể về muộn, nhưng cô phải nói cho tôi biết cô làm cái gì!”. Quả nhiên Quý Trạch Tuấn sớm đã lập ra mưu kế, hai tay tháo thắt lưng phía sau lưng Lương Hạ ra. Ánh mắt dường như muốn quấn đến bên khóa kéo. “Nếu tôi tình nguyện XXOO nhưng sẽ không nói tôi làm gì, anh nghĩ tôi có phải rất có tiết tháo(1) không?”. Người Trung Quốc có câu nói rất đúng nha, thắng vì đánh bất ngờ, đối với loại đàn ông theo chủ nghĩa mặt lạnh: “Muốn băng tan phải làm anh ta đông lạnh”. (1): khí phách phẩm hạnh “Tôi sẽ”. Quả nhiên Quý Trạch Tuấn kéo khóa xuống: “Tôi thích chạm vào phụ nữ có tiết tháo”. “A!”. Đột nhiên bị cởi quần áo đẩy mạnh vào bồn tắm, khiến lương Hạ sợ tới mức kêu la lên một tiếng, âm thanh phát ra rất nhanh đã bị chặn lại. Cảm giác áo lót bị dính nước không thoải mái, Lương Hạ cố gắng điều chỉnh lại tư thế một chút, nhưng lại bị Quý Trạch Tuấn kìm hãm giữ lại, không gian lại nhỏ, bị đè xuống không có cách nào nhúc nhích. Chỉ có thể cố hét ra một chữ: “Nặng~”. Quý Trạch Tuấn không biết bản thân bị làm sao nữa, tóm lại Lương Hạ vừa nói anh lại nghĩ muốn chạm vào cô, bị đàn ông đè lên trên đương nhiên là nặng, rõ ràng nên để cô ở phía trên thì tốt hơn. Các tầng lớp dưới vùng dậy hát khởi nghĩa nha, Lương Hạ nằm ở trên người Quý Trạch Tuấn, 75B tròn đỉnh dựng lên làm trung gian giữa hai người, theo tiết tấu của nụ hôn hơi rung rung. Dây buộc tóc cũng bị Quý Trạch Tuấn tháo ra rồi, tóc dài từ cổ rơi xuống dọc gương mặt nửa khô nửa ướt dính lên trên ngực Lương Hạ bộ dạng quyến rũ rất động lòng người, khiến cho người ta không thể tự thoát ra được. Ngón tay phải từ cái mông mềm mại tự do đi đến khu rừng rậm bên cạnh, khẽ chạm hai vòng rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp,trêu chọc Lương Hạ liên tục thở gấp, một vào một ra đều cực kì nông, rõ ràng muốn cố ý trêu chọc, Ngay khi Lương Hạ không chịu đựng nổi, không thèm đếm xỉa đến hình tượng đẩy cái ma trảo kia ra, dĩ nhiên ngón tay Quý Trạch Tuấn xảo trá trượt hai ngón tay vào bên trong. “Ách~”. Lương Hạ nằm trên vai phải Quý Trạch Tuấn, một cái giật khẽ cắn một ngụm. So sánh lần này với hai lần trước rõ ràng vượt xa, tiết tấu giống như dài đằng đẵng, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Thì ra còn có rất nhiều chiêu thức Quý Trạch Tuấn không xuất ra. “A~~”. Lương Hạ cảm giác được chảy một thứ gì đó ra ngoài, đồng thời lại bị Quý Trạch Tuấn đẩy đứng dậy, cưỡi trên bụng anh, cây gậy kia mới vừa nãy bị cô đánh bây giờ oai hùng hiên ngang đứng thẳng chỉa vào cô, bộ dạng mong muốn phản công trả thủ. Cái tư thế này hẳn là Quý Trạch Tuấn hơi thiên vị, bởi vì nửa người trên của Lương Hạ nhìn không xót một cái gì, từ phần eo hướng lên phía trước có thể dừng trên hai luồng vưu vật quý báu kia, mặc dù không phải là thứ lớn nhất mà anh từng gặp qua, nhưng mà xúc cảm lại tốt nhất. Khúc dạo đầu xong rồi bây giờ có thể chính thức tiến công? Quý Trạch Tuấn dễ dàng tiến vào trong cơ thể Lương Hạ. “Cô dự định không tắm mà đi ngủ luôn sao?”. Rời khỏi cơ thể Lương Hạ, Quý Trạch Tuấn còn có thể tiếp tục trêu chọc, chứng minh anh có thể làm thêm vài lần, nhưng mà dáng vẻ Lương Hạ một bộ ỉu xìu, vừa thấy liền chịu không nổi. “Nằm ở sân, đi ngủ, cần tắm à?”. Đây là lần đầu tiên bọn họ tắm uyên ương, bởi vì ai cũng không chịu nhượng bộ. Tuy nói là tắm rửa thân thể sạch sẽ, nhưng vẫn không thể thiếu động tay động chân, Lương Hạ hoàn toàn bị ăn khô lau sạch rồi. Nằm ở trên giường mới biết thế nào là mệt mỏi, nhưng không thể không nói, sau ngày hôm nay, cô phải thừa nhận bản thân mình không khác gì một con điếm La Bặc. Trong lòng là một người khác, thân thể lại là một người khác. Cô chỉ khác với loại đàn bà phóng túng ở chỗ danh chính ngôn thuận mà thôi, trong đầu làm ra vẻ người tình không trái pháp luật, thân thể cho chồng mình cũng sẽ không có người bán tán. Vì muốn cứu vãn hình tượng trong lòng mẹ chồng. Sáu giờ rưỡi,Lương Hạ đã rời giường, làm hẳn mười món đồ ăn sáng sợ rằng miệng mẹ chồng nhét không nổi! Lương Hạ giống như đang tham gia chương trình nấu ăn trong nhà bếp, bưng bữa sáng lên bàn ngay lập tức giết chết cô giúp việc và quản gia. Diêu Lệ Cẩm ngáp dài đi xuống tầng, lần đầu tiên nhìn thấy trên bàn nhiều đồ ăn sáng như thế, mà hương thêm còn tỏa ra bốnphía, tâm trạng vui vẻ nhất định vùng dậy nha!”Đây, đây là ai làm?”. “Là bé Hạ à?”. Quý Hạng Minh và Quý Trạch Tuấn cũng lần lượt đi xuống tầng: “Đầu bếp nhà chúng ta không làm được nhiều đồ ăn đa dạng”. “Hổ thẹn hổ thẹn”. Vốn là đầu bếp nhà họ Quý cũng không nhịn được tán thưởng: “Tay nghề thiếu phu nhân rất giỏi”. “Đâu có, là do bác chọn được nguyên liệu thức ăn ngon đấy ạ”. Lương Hạ bê sữa và cà phê đến, giống như một người vợ đức hạnh. “Thiếu phu nhân quá khen, tôi còn phải học tập ở cô nhiều”. Đầu bếp là một bác hơn năm mươi tuổi, bác rất tốt, nếu mà là loại người bụng dạ hẹp hỏi không khéo đã sớm phải rời đi rồi. “Vậy bác dạy cháu làm cơm Tây nhé?”. Sở trường của Lương Hạ là đồ ăn Trung Quốc, bởi vì nguyên liệu nấu ăn tương đối rẻ,cơm tây dùng nguyên liệu đắt đỏ, trước kia cô không có cách nào học được. “Nhanh đến đây ăn, một lúc nữa còn phải đi làm”. Quý Trạch Tuấn ngắt lời tán dóc của Lương Hạ, thật ra là anh sợ mẹ anh mượn đề tài này để nói đến chuyện của mình. “Em không đi làm”. Lương Hạ cong cong môi, đi đến bên cạnh Trác Tuấn rồi ngồi xuống: “Anh uống sữa tươi hay là cà phê?”. “Cà phê bột, mẹ thích uống sữa tươi”. Không thể nghi ngờ lời nói của Quý Trạch Tuấn muốn nhắc Lương Hạ ưu tiên người lớn trước, thiếu chút nữa xảy ra sự cố: “Từ hôm nay trở đi, em đi theo anh đến văn phòng luật”. “Vì sao?”. Lương Hạ đang uống một hớp sữa liền bị sặc,”Khụkhụ~”. “Em quên ngày hôm qua anh nói gì với em à?”. Quý Trạch Tuấn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lương Hạ: “Anh cần một trợ thủ”. Nói cô không làm mà hưởng sao? Lương Hạ hung hăng cắn một miếng bánh mì nướng, cũng không biết là người nào tự tiện xin nghỉ việc ở tiệm bánh ngọt của cô, nhưng mà không cần phải ở nhà để nhìn ánh mắt của mẹ chồng, thật là vô lý: “Thế còn mẹ?”. “Đi đi!”. Lần đầu tiên Diêu Lệ Cẩm thoải mái đồng ý. Kỳ thật mẹ chồng không phải đuổi nha, bộ dạng khi ăn của mẹ rất là đáng yêu. Ở trong lòng Lương Hạ len lén cười.