Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Ngủ Sâu Chương 36: Anh Sẽ Nhớ Mãi Cả Đời

Chương 36: Anh Sẽ Nhớ Mãi Cả Đời

3:33 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36: Anh Sẽ Nhớ Mãi Cả Đời tại dưa leo tr. 

Để có thể đào tẩu thành công dưới mắt Tô Tú và Mục Tĩnh Nam là chuyện không hề dễ dàng.

Phía Tô Tú dễ hơn một chút, tên này cho rằng Lộ Thanh Ninh không biết điều gì, cam tâm tình nguyện làm người vợ của tướng quân.

Cái khó nằm ở Mục Tĩnh Nam, ngày nào anh cũng kè kè bên cạnh Phương Miên, muốn trốn thì phải nghĩ cách để anh đi nơi khác.

Nhưng lấy lí do nào đây? Mục Tĩnh Nam suy nghĩ cẩn trọng, cậu không biết nên dùng cách để giấu anh.

“Cậu bảo anh ta đang điều tra ngọn nguồn dịch bệnh?” Lộ Thanh Ninh nhẹ giọng hỏi.

Phương Miên gật đầu.

Lộ Thanh Ninh mỉm cười: “Anh có cách rồi.”

“Anh biết sự thật vụ này sao?” Phương Miên tò mò: “Vì sao những người lính đó biến thành thú hoang hung dữ?”

“Anh không rõ cụ thể thế nào, chỉ biết bắt đầu từ tháng trước có rất nhiều binh lính cùng lúc biểu hiện triệu chứng loại bệnh này, anh cùng đồng nghiệp nghiên cứu, mọi người phát hiện sự bất thường ở mức độ hormone của họ.

Sau đó, cấp dưới của Tô Tú nghe lệnh từ một người phụ nữ tìm thấy trong bệnh viện, thêm cả Tô Tú…”

Lộ Thanh Ninh khẽ thở dài: “Họ bắn chết tất cả những người nhiễm bệnh nên dịch bệnh ở binh lính biến mất không dấu vết.

Anh nghi chính người phụ nữ kia đã gây ra chuyện này.

Anh sẽ nhờ Mục Tĩnh Nam đi tìm người phụ nữ kia, bà ta ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, được canh giữ rất nghiêm ngặt.

Có thể anh ta mất khoảng thời gian mới xâm nhập được, chúng ta tận dụng thời điểm đó để chạy trốn.”

Lộ Thanh Ninh nắm tay Phương Miên: “Chúng ta cần bàn bạc lại lần nữa, tránh để anh ta nghi ngờ.”

Đây quả thực là kế hoạch hay, Phương Miên đáp: “Em biết rồi.”

Lộ Thanh Ninh nhờ Phương Miên gọi Mục Tĩnh Nam tới.

Ba người đứng đối diện nhau trong phòng làm việc nhỏ, Lộ Thanh Ninh bắt tay Mục Tĩnh Nam, ung dung quan sát anh.

Đây hẳn là người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, thái độ lạnh nhạt như cây lãnh sam dưới ngày đông.

Khi bị anh nhìn, cảm giác như đang bị khẩu súng bắn tỉa nhắm vào người.

Khó có thể nói dối trước mặt người đàn ông này, bởi vì sẽ luôn có ảo giác bất kì lời bịa đặt nào cũng đều bị anh nhìn thấu.

Lộ Thanh Ninh lén lút hít sâu một hơi, nói: “A Miên tin tưởng anh nên tôi sẽ kể mọi chuyện mà tôi biết.

Hi vọng anh không phản bội lòng tin của A Miên.”

Mục Tĩnh Nam gật đầu: “Tôi thề trên danh dự của nhà họ Mục.”

Lộ Thanh Ninh nhẹ nhàng nhìn Phương Miên một lát, y hắng giọng, thuật lại chuyện đã bàn tính sẵn: “Tôi đã kiểm tra mầm lây bệnh dịch lần này, khả năng lây nhiễm không cao, không dễ lây la như bệnh cúm.

Tuy nhiên, tỉ lệ lây nhiễm ở binh lính lại cao bất thường.

Sau này tôi phát hiện ra rằng nguồn thực phẩm trong doanh trại đều bị ô nhiễm.

Chính nguyên do này dẫn đến tỉ lệ mắc bệnh ở binh lính cao hơn nhiều so với người bình thường ở thị trấn Hắc Phong.

Đối với binh lính nhiễm bệnh, nồng độ hormone alpha của họ cực kì, cực kì không ổn định khiến họ không kiểm soát được cảm xúc và duy trì hình người của bản thân, vậy nên họ không thể biến hoá chuyển đổi ngược trở về dạng người.”

Mục Tĩnh Nam lộ vẻ nghiêm trọng: “Theo ý của cậu thì đây chính là một vụ đầu độc.”

“Không sai, Tô Tú đã tìm ra kẻ hạ độc là ai.” Lộ Thanh Ninh đáp: “Hiện tại người đó đang bị giam giữ trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất của bệnh viện, yêu cầu điều chế vắc-xin cùng thuốc đặc trị căn bệnh hoá thú hoang này.

E là cần gặp người đó.”

Mục Tĩnh Nam nói: “Vui lòng giúp tôi.”

Lộ Thanh Ninh lấy áo blouse và khẩu trang trong tủ quần áo, sau đó đưa ID của y cho anh: “Phòng thí nghiệm nằm ở hầm tầng ba.

Ngay cả tôi cũng không được phép vào nên thẻ ID này chỉ giúp anh đi tới lối vào phòng thí nghiệm, đoạn còn lại tự anh phải tìm ra.”

Mục Tĩnh Nam nhận đồ, đáp: “Cảm ơn rất nhiều.”

Lộ Thanh Ninh cười tủm tỉm: “Đừng khách sáo.”

Mục Tĩnh Nam nhìn Phương Miên nói: “Tôi sẽ gọi Diệp Cảm vào đi cùng em.”

Đùa à, Diệp Cảm mà vào canh chừng thì sao cậu đào tẩu? Phương Miên vội kéo Mục Tĩnh Nam sang một bên: “Không cần đâu, anh em tụi em đứng đây đợi, đừng làm phiền cấp dưới của anh.”

“Không phiền.”

Mục Tĩnh Nam định sử dụng thiết bị liên lạc để gọi Diệp Cảm vào, đột nhiên Phương Miên đè chặt tay anh.

Mục Tĩnh Nam nhìn cậu, ánh mắt mang áp lực đè trên đầu Phương Miên, cảm giác chèn ép khó diễn tả.

Rõ ràng Mục Tĩnh Nam nhận ra điều gì đó kì lạ ở cậu, chỉ là anh chưa hỏi rõ mà thôi.

Phương Miên cần phải nghĩ ra cái cớ thật nhanh chóng để xua tan nghi ngờ của Mục Tĩnh Nam.

“Em không muốn ở cùng với alpha khác.” Phương Miên bất chấp nói.

“Tại sao?”

Mục Tĩnh Nam hạ mắt quan sát cậu, Phương Miên bị bao phủ bởi sự lạnh lùng trong đôi mắt anh, cậu cảm thấy bản thân trở nên trong suốt, đến cả những tâm tư nhỏ bé nhất cũng bị nhìn thấu.

Tại sao? Tại sao không muốn ở chung với alpha khác? Phải mau chóng tìm ra lí do.

Đầu óc Phương Miên xoay chuyển, hạ quyết tâm, kệ đi, không cần đếm xỉa đến nữa.

Cậu rúc đầu vào lòng Mục Tĩnh Nam, ấm ức nói: “Em, em chỉ muốn ở cùng với anh.”

Lần đầu tiên cậu chịu sà vào lòng anh, Mục Tĩnh Nam hơi sửng sốt, đôi mắt vàng kim như hiện lên làn gió mát thổi qua dòng suối mùa xuân, đánh thức gợn sóng lăn tăn.

Mục Tĩnh Nam từ từ đặt tay lên vai Phương Miên, lông mày dần chau lại: “Tôi không hiểu.”

“Trước đây em chống cự là bởi em chưa hiểu rõ về anh.” Phương Miên khẽ khàng đáp: “Các quý tộc trên tivi đều là mấy tên ngồi mát ăn bát vàng, vợ hai, vợ ba nhiều vô số kể, rồi con riêng khắp nơi.

Em…!Em sợ rằng anh cũng sẽ như mấy gã đó.

Nhưng mà ở bên anh thời gian dài, em nhận ra anh không hề giống những gã quý tộc ấy.

Anh cho em đến trường, học thiết kế cơ khí, giúp em tìm A Li, thực sự đã giúp em gặp lại anh ấy.”

Cậu chợt ngước mắt, từng câu từng chữ nói: “Em thật lòng cảm ơn anh rất, rất nhiều.”

Những lời phía sau, Phương Miên không rõ đó còn là lời nói dối hay không, trong lòng cậu ngổn ngang trăm mối tơ vò.

Mục Tĩnh Nam yên lặng lắng nghe, Phương Miên cẩn thận quan sát nét mặt anh.

Vẫn điềm nhiên, lạnh lùng như thường ngày tựa hồ không có gì khiến anh rung động.

Nhưng rõ ràng Phương Miên nghe thấy nhịp tim từng hồi dần đập nhanh hơn của anh.

Anh bị mắc lừa rồi! Anh thực sự tin rồi!

Chợt Phương Miên cảm thấy khó chịu, liệu nói dối anh như vậy có ổn hay không?

Không, không, tỉnh táo lại đi Phương Miên, không lẽ cậu muốn bị đè cả đời?

Phương Miên củng cố tinh thần, không ngừng cố gắng, “Em từng chỉ thích phụ nữ nhưng bây giờ em thay đổi suy nghĩ rồi.

Em thích anh, em muốn được ở bên anh.”

Lời vừa dứt, không gian tĩnh lặng.

Mục Tĩnh Nam nhìn vào đôi mắt sáng trong của chàng trai, dường như anh nghe thấy tiếng vạn vật tan băng, âm thanh trời đông đi qua, đón ngày xuân tới.

Anh hơi hơi ngoảnh mặt đi, nét ửng hồng xuất hiện trên gò má lạnh lùng hàng ngày.

Phương Miên giật mình, hoá ra tên này dễ thẹn thùng ghê.

Không ngại ngùng khi Phương Miên ba hoa, lại thẹn thùng bởi một câu tỏ tình.

Ban đầu tưởng anh là một con trăn lớn không được thoả mãn dụ.c vọng nhưng thật ra là chú rắn thuần khiết chưa từng yêu đương? Phương Miên quyết định thêm mồi, nhón chân, hôn cái chóc lên bờ má đang ửng hồng.

Lần này đúng là như châm lửa cháy rực, đến tai của Mục Tĩnh Nam cũng đỏ bừng.

Phương Miên tiếp tục nói: “Vì vậy đừng cho alpha đi cùng em.

Anh chỉ đi xem xét tầng hầm phòng thí nghiệm, xong sớm quay về sớm, em ở bệnh viện chờ anh.” Phương Miên than phiền: “Cấp dưới của anh khó chịu lắm.

Lưu Truy thì mắc chứng alpha male, Diệp Cảm thì không đáng tin cậy, Cao Tiểu Hữu thì còn quá trẻ.

Anh nói em ở cùng họ chi bằng em đứng đây cùng anh trai chờ anh.”

Mục Tĩnh Nam khàn giọng, nói: “Được.”

Thành công rồi, Phương Miên thở phào nhẹ nhõm.

Mục Tĩnh Nam khoác áo blouse, rời phòng làm việc.

Phương Miên định thu dọn đồ đạc lên đường thì đột nhiên Mục Tĩnh Nam quay trở lại làm Phương Miên cùng Lộ Thanh Ninh giật thót cả tim.

Phương Miên ép bản thân phải thật bình tĩnh: “Sao vậy anh?”

Mục Tĩnh Nam bước tới gần, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, Phương Miên ngửi thấy hương gỗ lãnh sam trên người anh, rất nhẹ, rất ngắn nhưng dường như nó trực tiếp chạm lên trái tim cậu.

“Anh cũng thích em.” Mục Tĩnh Nam dịu dàng nói: “Lời nói hôm nay của em, anh sẽ nhớ mãi cả đời.”

Mục Tĩnh Nam đi rồi, Phương Miên giống như hồn bay phách lạc, thẫn thờ xếp hành lý của bản thân.

Lộ Thanh Ninh thở dài đề nghị: “Nếu hôm nay cậu chưa muốn rời đi thì chúng ta chờ thêm khoảng thời gian nữa vẫn được.”

Đến tận bây giờ, chính Phương Miên cũng chưa lí giải nổi cảm xúc của bản thân.

Cậu cảm giác não như bị trát đầy keo dính, không biết rốt cuộc bản thân đang mong muốn điều gì.

Nhưng đã quyết định thì tại sao lại thay đổi? Có lẽ điều tồi tệ hơn sẽ xảy ra nếu cậu thay đổi.

Phương Miên không thể dao động nữa, cậu buộc bản thân hạ quyết tâm, lắc đầu: “Không cần, em chỉ bị đánh dấu tạm thời gây ảnh hưởng thôi.

Đi, chúng ta xuất phát.”

Phương Miên vỗ vỗ mặt, ép bản thân tỉnh táo.

Cậu cẩn thận kiểm tra lần nữa trước khi rời đi, lần mò khắp cơ thể, cuối cùng phát hiện có thiết bị định vị siêu nhỏ sau gót giày.

Quả nhiên, cậu biết ngay con rắn gay Mục Tĩnh Nam cũng giở thủ đoạn, gắn định vị vào giày của cậu.

Xuýt chút kế hoạch thất bại vì sơ suất nhỏ này.

Phương Miên hít một hơi thật sâu, gỡ thiết bị ra, đặt vào ngăn kéo của Lộ Thanh Ninh.

“Chúng ta đi được chưa?” Lộ Thanh Ninh hỏi.

“Đợi một chút.”

Phương Miên dựa vào tường tầng hai xem xét xung quanh, từ xa nhìn thấy chiếc RV của Lưu Truy đậu bên lề đường ngay cổng chính.

Sau đó cậu vòng ra cửa sau của bệnh viện, thấy Cao Tiểu Hữu đang đứng hút thuốc.

Nhìn lên trên, Phương Miên thấy ánh chớp ống ngắm súng bắn tỉa từ cửa sổ ngôi nhà đối diện.

Không cần nói cũng biết đó là Diệp Cảm.

Phương Miên kéo Lộ Thanh Ninh, tìm hai bộ quân phục của quân đảo chính mặc vào.

Hai người hạ vành mũ xuống thấp, cùng nhau đi thẳng một mạch rời bệnh viện.

Không gặp trở ngại, không bị ai phát hiện.

Cuối cùng cũng qua ải đầu tiên, tiếp theo họ cần tìm cách thoát khỏi thị trấn Hắc Phong.

Trước khi Mục Tĩnh Nam bước ra khỏi tầng hầm phòng thí nghiệm, họ phải đi càng xa càng tốt.

Phương Miên lén lén lút lút dẫn Lộ Thanh Ninh về nhà trú ẩn.

Cậu chui vào hẻm nhỏ, đẩy tảng đá, trèo lên nhón chân, gõ cửa sổ trần nhà, gõ nhẹ một lúc, cửa sổ “cạch” một tiếng mở ra, bên kia ô cửa là A Nguyệt, omega từng nói muốn đến Thiên Đàng.

Gương mặt cô đầy vết bầm tím, rõ ràng là vừa bị đánh.

“Tớ muốn đi.” Phương Miên nói nhỏ: “Cậu muốn đi cùng không?”

A Nguyệt nhìn Phương Miên rồi lại nhìn Lộ Thanh Ninh đứng phía dưới mỉm cười.

Viền mắt cô ửng đỏ: “Làm sao để đi?”

Phương Miên đáp: “Tin tớ đi, tớ có cách rồi.”

“Nhưng tớ không biết gì cả, tớ cũng không có tiền.”

“Không quan trọng.” Phương Miên đưa tay về phía cô: “Chúng ra cùng nhau đi.

Chẳng phải cậu muốn đến Thiên Đàng à, không ra ngoài thì sao có thể tới đó?”

Cô cắn môi, gật đầu thật mạnh, bám vào khung cửa sổ cố gắng trèo ra ngoài.

Lộ Thanh Ninh hỏi: “Cô không lấy hành lý cho mình sao, đừng lo lắng quá, chúng tôi sẽ đợi cô khoảng năm phút.”

A Nguyệt lắc đầu: “Em không có gì cả, em chỉ có bản thân mình thôi.”

Cuối cùng, cô thực sự không cầm theo món đồ nào, chỉ mang theo một thân thể đầy vết sẹo của bản thân, dè dặt leo ra khỏi cửa sổ.

Lộ Thanh Ninh và Phương Miên cùng nhau đỡ cô, ba người rón rén rời hẻm nhỏ.

Họ cùng nhau lẻn đến khu ổ chuột thị trấn Hắc Phong, khung cảnh xung quanh là những ngôi nhà tranh lụp xụp, còn tệ hơn cả khu ổ chuột cảng Lục Châu.

“Quân đảo chính đã ban hành điều luật, nghiêm cấm omega ra đường một mình, tất cả binh lính thuộc quân đảo chính đều biết mặt anh.” Lộ Thanh Ninh hạ thấp giọng nói với Phương Miên.

“Chúng ta không thể đi qua con đường thông thường, cũng không thể bắt xe buýt đường dài bởi vì sẽ bị bắt dừng lại xuống mua vé.

Cậu đã nghĩ ra cách nào chưa?”

Sáng sớm ngoại trừ lính tuần tra trên đường chính thì chẳng có một bóng người.

Tuyết rơi dày ngập đường sá, lớp tuyết bị bánh xe nghiền nát thành rãnh, lưu lại lớp bùn đen vàng bẩn thỉu.

Tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong màn đêm mờ mịt phía xa.

Phương Miên nói: “Em có cách mà.”

Hai mắt Lộ Thanh Ninh sáng lên: “Cậu có người quen ở thị trấn có thể giúp đỡ chúng ta?”

“Không có.”

“Vậy thì…”

Tiếng chuông càng lúc càng gần, xe ba bánh cũ xuất hiện trong tầm mắt Lộ Thanh Ninh, cùng với nó là mùi hôi thối nồng nặc, ngạt thở đến mức khó mở nổi mắt.

Lộ Thanh Ninh đoán ra kế hoạch của Phương Miên, nếu không thể đi bộ qua trạm kiểm soát cũng như không thể bắt xe buýt đường dài thì cách duy nhất để ba người họ đào thoát thị trấn chính là trốn trong xe phân, ngồi trong xe theo ra ngoài.

Chẳng trách cậu Phương Miên đứng đợi ở cửa nhà người khác, bởi vì trước mỗi nhà dân đều có bồn và thùng đựng nước tiểu, chắc chắn sẽ có xe phân đến thu gom.

Ở khu ổ chuột lạc hậu thế này, nhà vệ sinh không có hệ thống xả nước nên họ vẫn giữ thói quen thu gom phân và nước tiểu như thời xưa.

Xe chở phân dừng trước mặt hai người, người ngồi trên là một người đàn ông da đen, mặc áo cộc giữa trời đông, tay chân ngắn tun hủn, da dẻ thô ráp hơn cả dây thừng.

Phương Miên bước tới bắt chuyện rồi đặt xấp tiền dày vào lòng bàn tay gã.

Gã vẫy vẫy tay, tỏ vẻ đồng ý.

Phương Miên quay lại chỗ Lộ Thanh Ninh, y sững sờ, chân nặng nề như đeo chì.

A Nguyệt đi theo họ để chạy trốn cũng xanh mặt, dáng vẻ bối rối không biết làm sao.

“Chúng ta biến về chinchilla rồi chui vào thùng phân, nếu không sẽ không vào vừa đâu.” Phương Miên nói: “Yên tâm, mấy thùng này trống không à.

Trước đây em dùng phân bón, cũng thúi không kém.”

“Không còn cách nào khác nữa sao?” Lộ Thanh Ninh hỏi.

“Không có.”

Người vận chuyển mở thùng phân, mùi thối bốc lên càng sặc sụa hơn.

Phương Miên và Lộ Thanh Ninh cùng nhìn vào, bên trong thùng phân tối om có rất nhiều đôi mắt phát sáng lặng lẽ nhìn lại.

“Đây đều là người tị nạn muốn trốn chạy.” Người chở phân hút điếu thuốc: “Đừng chần chờ nữa, mau chui vào đi, bình minh lên thì đám lính canh nghiêm ngặt hơn đấy.”

A Nguyệt cắn răng, xung phong dẫn đầu, hoá thành chồn đen nhảy vào thùng phân.

Khoảng một chốc sau, ánh sáng loé lên, hai chú chinchilla xám không chút do dự cũng trèo vào.

***

Phòng thí nghiệm dưới lòng đất, hầm tầng ba bệnh viện quân phòng vệ.

Không hẳn là phòng thí nghiệm, nói đúng hơn là phòng giam.

Có ba trạm kiểm soát bên ngoài, mỗi trạm đều được lính đảo chính trang bị vũ trang canh gác.

Mục Tĩnh Nam bật thiết bị dẫn truyền thông tin, bên trong xe RV đậu ngoài bệnh viện, Lưu Truy thao tác thuần thục trên máy tính, sơ đồ cấu trúc ba chiều của hầm tầng ba hiện trên màn hình, vị trí của Mục Tĩnh Nam hiển thị chấm đỏ.

Ava truy cập hệ thống, báo cáo tình huống tiềm ẩn nguy hiểm theo thời gian thực.

“Có hai người lính phía dưới ngài.” Ava cảnh báo.

Mục Tĩnh Nam nhảy xuống từ ống gió, đạp thẳng lên một người, dùng dao găm cắt cổ.

Tên còn lại giơ súng định bắn, Mục Tĩnh Nam dùng tay không tháo gỡ nòng súng, lao đến khoá cổ cho đến khi tên lính tắt thở.

Xong xuôi anh nhét xác hai tên lính vào phòng máy biến thế, Mục Tĩnh Nam lấy quân phục thay vào, dùng thẻ ID của một trong hai thi thể để mở cửa, bước vào khu vực trung tâm của hầm tầng ba.

Có rất nhiều khu vực bị đóng chặt tại tầng này, bên trong đều nhốt binh lính đã hoá thú hoang hung dữ.

Có khu vực thì đang tiếp nhận điều trị, có khu vực vô phương cứu chữa thì bị giam trong lồng.

Rất nhiều đôi mắt phát sáng của thú hoang từ trong bóng tối nhìn chòng chọc vào Mục Tĩnh Nam đang đi qua hành lang.

Tô Tú phong toả hết tin tức, cho đến hiện tại bên ngoài vẫn chưa xảy ra tình trạng náo loạn do dịch bệnh hoá thú.

Nhưng nếu dịch bệnh tiếp tục bùng phát thì chắc chắn giấy không gói được lửa.

Phòng thí nghiệm hoàn toàn được làm bằng kính, phân thành khu vực sinh hoạt và khu vực thí nghiệm, một số lồng sắt đặt phía bên trái nhốt những tên lính đã hoá thú bên trong.

Một người phụ nữ trung niên đầu bạc trắng ngồi ở bàn thí nghiệm, mắt đang nhìn vào kính hiển vi.

Nghe thấy tiếng bước chân của Mục Tĩnh Nam, bà nói mà không ngẩng đầu lên: “Tô Tú, dù cậu có quay lại đây thêm vạn lần nữa cũng vô ích, tôi không điều chế vắc-xin giúp cậu.”

Mục Tĩnh Nam ngừng bước trước kính phòng thí nghiệm, im lặng nhìn bà thật lâu.

Dáng vẻ bà rất giống người phụ nữ trong trí nhớ của anh, chỉ là bà đã già đi rất nhiều.

Mục Tĩnh Nam nhẹ nhàng gọi bà: “Dì An Hành.”

Người phụ nữ ngẩng phắt đầu thấy Mục Tĩnh Nam, bà không ngạc nhiên, thay vào đó là mỉm cười.

“Dì biết con sẽ đến tìm nhưng không ngờ lại sớm như vậy.

Con đã nghe qua sự việc binh lính quân đảo chính hoá thú nên tìm tới đây? Đáng tiếc, người con thấy không phải chị dì, mà là dì.”

“Dì sử dụng kĩ thuật của bà ấy.” Mục Tĩnh Nam không đổi sắc mặt nói.

“Không sai.” An Hành đáp, “Đây là tuyệt tác xuất sắc nhất cả đời chị ấy, chất độc sinh học α, nó là một loại độc tố kì diệu ngăn chặn các tế bào biến hoá mô phỏng hình người có trong alpha.

Chị ấy đã cải tiến, sử dụng nó để nuôi dưỡng virus tế bào α, làm cho nó dễ dàng lây lan, gây bệnh nặng hơn.

Còn chất độc sinh học đời đầu,” Bà quan sát Mục Tĩnh Nam, “Nếu dì nhớ không nhầm thì đời đầu nằm trong cơ thể con.”

Trên mặt Mục Tĩnh Nam không lộ biểu cảm thừa thãi nào, chỉ hạ tầm mắt xuống hỏi: “Bà ấy vẫn khoẻ chứ?”

“Dì không biết, đã rất lâu rồi dì chưa gặp lại chị ấy.

Lần cuối gặp nhau là khi chị ấy giao chất độc này cho dì.” An Hành nhìn anh qua tấm kính.

“Hẳn là con rất ghét chị ấy, chị ấy không ngần ngại hạ độc chính đứa con của bản thân để thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Mục.

Nhưng Tĩnh Nam à, con cần phải biết, chị ấy chưa bao giờ mong đợi sự ra đời của con.”

Rõ ràng là những câu từ sắc bén gây tổn thương như lưỡi dao, vậy mà Mục Tĩnh Nam nghe xong không thay đổi biểu cảm, chỉ lẳng lặng nhìn bà rồi hỏi: “Ngoài quân đảo chính thì dì đã phát tán virus tế bào α tới những nơi nào?”

An Hành mỉm cười dịu dàng: “Ở đâu có alpha, ở đó có virus tế bào.”

Mục Tĩnh Nam cau mày: “Hai người đã tới Nam Đô?”

Bà không nói gì, quan sát Mục Tĩnh Nam một lát rồi nói: “Đừng tìm chị ấy nữa, chị ấy không yêu con, thậm chí là ghét con, chị ấy ước gì chưa từng sinh con ra.

Đứa trẻ đáng thương, có phải con đang yêu? Hay đã kết hôn rồi? Những đứa trẻ như con, những đứa trẻ bị chính mẹ ruột ghét bỏ thì làm gì có ai chịu yêu con nhỉ?”

Mục Tĩnh Nam không mảy may quan tâm, chỉ nghiêm túc nói: “Trả lời câu hỏi của tôi.”

Bà chạm vào tấm kính, cách màn kính xoa hình bóng anh, thương hại nói: “E rằng không ai cả.

Một alpha quý tộc chảy dòng máu rác rưởi mà đủ xứng đáng nhận được tình yêu ư?”

Bà định nở nụ cười đắc thắng thì nghe anh điềm nhiên trả lời: “Dì sai rồi, vị hôn thê của tôi yêu tôi.”

“Vị hôn thê từ cuộc hôn nhân sắp đặt?” An Hành nheo mắt, hình như đang hiếu kì.

Mục Tĩnh Nam lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh chụp Phương Miên.

Trên màn hình là ảnh Phương Miên đeo tạp dề đứng nấu cơm tươi cười rạng rỡ.

Nụ cười của Phương Miên mang theo sự thu hút khó diễn tả thành lời, nếu ở bên người này chắc hẳn sẽ luôn cảm thấy ấm áp.

Anh đưa màn hình điện thoại sát mặt kính, cho An Hành xem ảnh: “Em ấy rất đáng yêu.”

An Hành thấy anh không những đã có vợ mà người vợ của anh còn đẹp trai như thế, không khỏi ngạc nhiên, sau đó bà cười khúc khích: “Trông ngốc thật nha, chẳng trách lại yêu người nhà họ Mục.”

Đột nhiên bà cắn mạnh, hình như muốn cắn vỡ thứ gì đó giữa hàm răng.

Mắt trái bà giống như phủ lớp sương mù, khí sắc nhanh chóng suy giảm, rơi vào trạng thái đờ đẫn vô hồn.

Nhưng mắt phải bà vẫn nhìn Mục Tĩnh Nam, bên trong có ánh sáng đỏ chớp tắt.

Mục Tĩnh Nam ngay lập tức nhận ra mắt phải bà là mắt giả, là thiết bị thu hình dưới dạng nhãn cầu.

Ai đó đang quan sát Mục Tĩnh Nam thông qua cái camera đó.

“Nhiệm vụ của dì đã hoàn thành.

Lí do dì nán lại ở đây lâu như vậy chỉ là để gặp con.” An Hành than thở: “Tĩnh Nam, virus tế bào α trong cơ thể con mặc dù không lây nhiễm nhưng rồi sẽ có một ngày nó phát tác.

Có được tình yêu nhưng liệu còn mạng sống để tận hưởng không?

Bà ngã xuống dưới ánh nhìn của Mục Tĩnh Nam, cơ thể bà co quắp.

“Đi đi…!Tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh cho con…!Con không còn nhiều thời gian đâu.”.