Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Huyền Huyễn Ngự Thiên Thần Đế Quyển 1 – Chương 7: Lúc trước chỉ là ta nói giỡn mà thôi

Quyển 1 – Chương 7: Lúc trước chỉ là ta nói giỡn mà thôi

6:26 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 7: Lúc trước chỉ là ta nói giỡn mà thôi tại dua leo tr 

Ngay sau khi Diệp Thanh Vũ bị loại ra khỏi cuộc khảo hạch, hắn lập tức thu hồi ý định lôi kéo, thậm chí còn cười lạnh nhạt. “Thì ra chỉ là một cái đầu cá thôi mà thôi, làm lãng phí thời gian của ta…”

“Ha ha…, tiểu huynh đệ, con người nên nhìn về tương lai, quá thù dai cũng không phải chuyện tốt…” Lâm Đồng cười nhạt, trong giọng nói có chút uy hiếp.

“Cút.” Diệp Thanh Vũ mắng.

“Ngươi….”, Lâm Đồng cứng người. Bị mắng trước bao nhiêu người khiến hắn thẹn quá hóa giận. Diệp Thanh Vũ lại càng không thèm nhìn mặt hắn, quay người nhìn đám người đứng quanh, chắp tay thi lễ. “Chu vị, trước khi tiến vào Bạch Lộc học viện, tại hạ không muốn bàn tới việc gì khác, mong các vị thông cảm.”

Nói xong, hắn quay người đi về sân khảo hạch thứ năm.

Năm đó, tên mập này đổi trắng thay đen, sau này còn nhiều lần khi dễ hắn, giờ còn muốn hắn vì bọn chúng mà ra sức sao? Thật là chuyện hoang đường!

Đám người đứng đó xôn xao khiến mặt mũi tên Lâm Đồng lúc xanh lúc đỏ. Nhiều năm rồi chưa có ai dám mắng hắn như vậy, hôm nay giữa chốn đông người lại bị một thằng nhãi khi dễ. Thật quá mất mặt!

“Mau, mau đi xem khảo hạch tiếp theo của Diệp Thanh Vũ.”

“Tên Diệp Thanh Vũ này ăn gan hổ rồi hay sao, hắn quá thẳng thắn, dám đắc tội với phủ chủ thành Bắc Binh, là một trong tứ đại binh chủ chỉ đứng dưới thành chủ mà thôi.”

Thiếu niên mặc áo gấm đứng lẫn trong dám người đang nghiến răng nghiến lợi thì đột nhiên từ sau lưng xuất hiện một thân ảnh, giơ bàn tay vả liên tiếp hai cái vào mặt khiến hắn hoa mắt, lảo đảo một lúc mới đứng vững.

Lưu Diệp phẫn nộ gầm lên. “Tên cẩu tạp chủng nào dám đánh ta…”

“Còn dám mở miệng sao? Lão tử đánh ngươi vì chính ngươi gây ra phiền toái cho ta đấy.” Một âm thanh quen thuộc vang lên.

Lưu Diệp sững sờ nhìn người đứng trước mặt mình, hắn chính là chủ khảo trường khảo thí Huyết Khí – Lưu Hành.

“Người đâu? Diệp Thanh Vũ đâu?” Lưu Hành giận giữ quát hỏi. “Kết quả cửa khảo hạch thứ ba ra sao?”

Lưu Diệp bưng mặt, kể ra kết quả khảo thí rồi chỉ ra xa xa. “Đi tham gia khảo hạch thứ năm rồi.”

“Cái gì? Lại là một kết quả thiên phú Cửu phẩm nhất đẳng nữa sao?” Lưu Hành nghe xong, sắc mặt trắng bệch, chân tay run rẩy.

Kết quả của Diệp Thanh Vũ càng tốt, phiền toái của hắn càng lớn. Một khi bị cao tầng học viện biết được mình là người gây khó dễ cho một thiên tài như vậy, kết quả nhận được sẽ rất thê thảm.

“Tức chết ta rồi! Tên tiểu súc sinh này, ngươi đã gây ra cái họa gì cho ta vậy?”

Lưu Hành vô cùng hối hận, hung hăng bạt cho Lưu Diệp mấy bạt tay rồi mới xuống cuồng chạy đuổi theo đám người vừa rời đi. Trong lòng hắn thầm tính, hôm nay dù có phải quỳ xuống gọi cha kêu mẹ, hắn cũng phải mang Diệp Thanh Vũ trở lại tham gia khảo hạch Khí Huyết thiên phú.

Thiếu niên Lưu Diệp bị tát cho chảy cả máu mồm, phun ra một ngụm máu tươi, hắn vô cùng oán hận mà không thể làm gì.

***

Lưu Hành đã quên mất thân phận giáo viên chủ khảo của mình, cuống cuồng đuổi theo trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người.

Đây là trường khảo hạch căn cốt nhưng chỗ này không thấy có thân ảnh Diệp Thanh Vũ đâu cả, chỉ còn lại lưa thưa mấy người đang đứng bàn tán.

“Người đâu? Diệp Thanh Vũ đâu rồi?” Lưu Hành sốt ruột, bám chặt tay một tên đệ tử năm thứ hai làm nhiệm vụ duy trì trật tự hỏi dồn.

Tên đệ tử tròn mắt nhìn hắn, rồi đáp. “Người cũng đang đuổi theo tên Diệp Thanh Vũ kia sao? Chậm mất rồi, hắn đã hoàn thành khảo thí, không tốn chút sức nào liền kích phát căn cốt nguyên thạch, màu vàng chiếu rọi phạm vi cả trăm mét, khiến mọi người chấn động, được kết luận là đạt Cửu phẩm nhất đẳng căn cốt…”

“Cái gì? Lại cửu phẩm nhất đẳng?” Lưu Hành như muốn phát điên nhắc lại.

Tên đệ tử như không chú ý tới khuôn mặt của hắn, hưng phấn nói. “Đúng vậy, nghe nói mấy khảo hạch trước Diệp sư đệ đều đạt tới Cửu phẩm nhất đẳng, nghe mà rợn cả người. Bạch Lộc học viện chúng ta lần này đã tìm được một đại thiên tài rồi.”

Hai mắt Lưu hành tối sầm, loạng choạng muốn ngã.

Điều hắn lo lắng đã tới rồi, tên Diệp Thanh Vũ kia còn kéo ra cả Đại giáo quan cap cấp nhất tới xem sao!

Ở Bạch Lộc học viện, dưới viện trưởng là tứ đại niên cấp bộ phận, mỗi bộ phận do ba người đứng ra quản lý, cap cấp nhất chính là Đại giáo quan. Những người này có thực lực yếu nhất cũng phải là cảnh giới Linh Tuyền Cảnh trung thượng, đã thuộc về tầng lớp cao tầng. Sơ với lớp tạp vật như Lưu Hành thì tôn quý hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ một câu nói là có thể đẩy hắn ra cửa Bạch Lộc học viện.

“Nhìn thái độ của ngài thì nhất định là cũng đang rất khiếp sợ phải không?” Tên học viên kia không biết nên tiếp tục thao thao bất tuyệt. “Bạch Lộc học viện chúng ta xuất hiện một thiên tài như vậy, thành tích khảo hạch đứng trong mười thứ hạng đầu, tin rằng năm sau tham gia tỷ thí Thập viện vinh quang nhất định sẽ lấy được thành tích tốt, làm cho chúng ta hành diện.”

Lưu Hành không thốt lên lời, hướng trường khảo thí thứ sáu chạy đi.

“Hy vọng còn kịp a!” Vừa chạy hắn vừa không ngừng cầu nguyện.

***

Trường khảo hạch thứ sáu.

Đây là nơi khảo thí tâm tính võ đạo của thí sinh. Diệp Thanh Vũ đang đứng sừng sững ở nơi này.

“Không thể tin được, ngươi lại làm xuất hiện tâm tính tượng thần, là Sát Lục Tu La Tượng Thần!” Một vị trung niên khuôn mặt như ngọc, khí tức không tầm thường ngửa lên trời cười nói. “Tốt lắm! Sát phạt quyết đoán, không sợ hãi chính là chân ý của Tu La Tượng Thần, cũng là chân ý của võ đạo. Ta thích! Ha ha…”

Diệp Thanh Vũ đang đứng trong trường thi, trước người hắn hiện lên bảy tượng thần có hình dáng bất đồng, mỗi bức tượng đều rất sinh động. Khảo hạch tâm tính tại Bạch Lộc học viện không phải là khảo hạch quan trọng nhất, nó chủ yếu là để kiểm tra võ đạo chi tâm của thí sinh, mà võ đạo chi tâm cũng chính là bản tâm của con người. Trên thế giới này, có người có thiện tâm, có người nhát gan, có người âm độc tàn bạo, có người thích cương mãnh, người lại cẩn thận, nhu hòa… Mỗi người sẽ có một võ đạo chi tâm khác nhau, theo đó làm nở rộ ra hào quang tượng thần cũng khác nhau.

Diệp Thanh Vũ vừa làm khởi động tâm tính tượng thần, chính là Tu La Sát Lục Vũ Thần, đại biểu cho tính cách sát phạt quyết đoán, ghét ác như cừu, ân oán rõ ràng. Đây chính là biểu hiện của một người có tâm tình cương mãnh tới tột đỉnh. Người có được võ đạo chi tâm này, khi võ đạo đại thành tuyệt đối có thể chấn nhiếp một phương kiêu hùng. Nhưng vì sát tâm quá nặng, cũng sẽ dẫn tới bị không ít chi sĩ ghét bỏ.

Kết quả khảo hạch khiến mọi người không khỏi xôn xao bàn tán, còn bị Đại giáo quan thì lại liên tục tán thưởng.

“Ha ha ha…, không sai. Rất tốt! Không nghĩ tới, có một ngày Bạch Lộc học viện chúng ta lại có thể có được một báu vật như vậy.”

Hắn ngưng cười, nhìn Diệp Thanh Vũ hỏi. “Ngươi là Diệp Thanh Vũ đúng không? Ta biết chuyện của ngươi rồi. Xem ra lão viện trưởng năm xưa phán đoán không sai, ngươi thật sự là một thiên tài. Tuy tiêu phí mất bốn năm thời gian nhưng với tu chất của ngươi, muốn vượt lên trước cũng không phải chuyện khó khăn gì. Hoan nghênh ngươi đã thi đậu vào Bạch Lộc học viện.”

Lời vừa dứt đã khiến cả đám người xung quanh xôn xao. Diệp Thanh Vũ cuối cùng đã thi đậu vào Bạch Lộc học viện rồi. Từ bốn năm trước, hắn chịu không biết bao nhieeu cười nhạo, giờ phút này đã đạt thành viên mãn rồi.

“Đa tạ Khổng đại giáo quan!” Diệp Thanh Vũ khom người cảm tạ, sau đó lắc đầu nói. “Nhưng đệ tử còn một khảo hạch chưa tham gia, chỉ sợ không có tư cách tham gia học viện.”

“Sao? Sao lại có chuyện này? Tâm tính khảo hạch đã là khảo hạch thứ sáu rồi, ngươi còn khảo hạch nào chưa tham gia?”Khổng Không đại giáo quan nhíu mày làm toát ra một cỗ khí tức uy bức tràn ngập. “Chuyện này là sao?”

Diệp Thanh Vũ đang muốn nói thì bị chặn bởi một âm thanh quen thuộc.

“Thuộc hạ tập vật giáo quan Lưu Hành, bái kiến Khổng đại giáo quan.” Lưu Hành vừa chạy tới, còn đang thở hồng hộc đã cướp lời, thi lễ với vị đại giáo quan rồi mỉm cười nhìn Diệp Thanh Vũ. “Diệp huynh đệ, ta tìm ngươi đã hơn nửa ngày rồi. Chuyện lúc trước chỉ là đùa giỡn, mau theo ta đi tham giá Huyết Khí khảo hạch a.” Vừa nói, hắn vừa hướng Diệp Thanh Vũ nháy mắt, vẻ nịnh nọt.

Diệp Thanh Vũ chỉ cười lạnh, không đáp.

“Ngươi chính là giáo quan nơi diễn ra khảo hạch thứ nhất?” Khổng đại giáo quan là giáo quan cap cấp, chuyện gì mà chưa từng thấy qua? Hắn liếc mắt đã biết là có chuyện không bình thường liền chỉ vào Lưu Hành, nghiêm khắc nói.

“Ngươi nói cho ta nghe, vì sao Diệp Thanh Vũ lại chưa tham gia khảo hạch Huyết Thí.”