Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 13

9:30 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13 tại dualeotruyen. 

7 giờ tối tại nhà Lệ Xuân.

‘Reng reng! ‘

– Alô! – Lệ Xuân bắt máy.

– Có người muốn gặp các tỷ. Họ đang đập phá bang ta. – Rita hoảng hốt nói.

– Rồi! – Lệ Xuân vội cúp máy.

Tại bar.

– Bang chủ các người đâu. – 1 tên con trai hét lên.

– Các tỷ đang đến, mong hai người chờ 1 tí. – Rita vội nói.

– Được! 10 phút thôi đấy! – người con trai kế bên nói.

– Không đến 10 phút đâu. – Nhã Lệ lên tiếng.

Tụi nó bước vào bar, mọi người đều tránh đường cho tụi nó đi. Hai tên đó cũng đứng lên.

– Hai ngươi muốn gặp bọn ta? – Băng Hạ hỏi.

– Đúng! – 1 trong 2 tên nói.

– Muốn gì? – Băng Tuyết lạnh lùng.

– Khiêu chiến.- tên còn lại nói rồi tính nhào ra đánh nhau.

– Xem thường quá đấy. – Băng Hạ liếc.

Vừa dứt lời, tên đó liền ngã xuống ngay lập tức. Máu từ mắt và tai hắn chảy ra, miệng hắn sùi bọt mép. Tên đó phải chết trong đau đớn. Tên bên cạnh bắt đầu lo sợ. Nhưng hắn cũng chẳng sống được bao lâu cũng bị Băng Hạ hạ độc ngay lập tức.

– Xử lý. – Lệ Xuân nói ngắn gọn.

Sau lời nói, hai cái xác được khiêng đi. Những người khác dọn đống lộn xộn còn lại trong bar.

– Rita! Điều tra tên đó. – Lệ Xuân nói.

– Dạ! – Rita cúi người.

Khi mọi thứ đều ổn thỏa thì tụi nó đi về nhà. Tụi nó lên giường và đi ngủ.

Sáng hôm sau.

– Alô! – Lệ Xuân bắt máy.

– Thông tin của hắn em đã gửi qua email cho tỷ rồi. – Rita nói.

– Cảm ơn. – Lệ Xuân nói ngắn gọn rồi cúp máy.

Lệ Xuân bước xuống giường và đi thay đồ đi học. Bước ra khỏi phòng tắm, Lệ Xuân nhìn lên đồng hồ.

– 6 giờ rồi. – Lệ Xuân nói rồi bỏ cái laptop vào trong cặp và xách cặp đi học.

Tại trường.

Đến trường, Lệ Xuân gửi xe rồi lên lớp. Vì còn khá sớm nên trên lớp vẫn chưa có ai. Lệ Xuân để cặp vào chỗ ngồi của mình. Lệ Xuân nhìn thấy bàn của Cao Kỳ cũng có cặp, nhưng điều làm Lệ Xuân chú ý là cái móc khóa cặp có hình cỏ bốn lá. Cái móc khóa này rất giống với cái móc khóa mà Lệ Xuân từng tặng cho 1 người bạn thân của cô. Nhưng cô cố tự nhủ rằng cái móc khóa này chỉ giống thôi, chứ không phải người bạn thân cũ của cô.

– Này! Cặp tôi có gì mà cô nhìn dữ vậy? – Cao Kỳ bước vào lớp.

– Á! Không có gì đâu! – Lệ Xuân giật mình trả lời.

– Thật không? – Cao Kỳ lại gần cặp của mình.

– Thật mà! – Lệ Xuân vội nói.

Lệ Xuân nhìn chằm chằm vào Cao Kỳ.

“Sao giống vậy? Không… không lẽ… Chắc không phải đâu, cậu ấy làm sao ở đây được.”- Lệ Xuân suy nghĩ.

– Này! Bộ tôi đẹp trai lắm hay sao mà nhìn hoài vậy. – Cao Kỳ xua xua tay trước mặt Lệ Xuân.

– Anh tự tin quá vậy! – Lệ Xuân hùng hổ nói- Anh tự nhìn lại mình đi. Xấu mà tự tin thấy gớm.

– Cô cần phản ứng mạnh vậy không? Sắp lủng màng nhĩ tôi rồi đây này! – Cao Kỳ úp hai tay vào tai mình.

– Sáng sớm mày làm gì ồn ào vậy Lệ Xuân? Bức xúc gì thì tao với mày tâm sự. Hét như vậy thì bể kính thì tụi tao không rảnh tiền đền đâu! – Băng Hạ đi lại gần Lệ Xuân.

– Không cần mày quan tâm. – Lệ Xuân đi ra ngoài.

Còn Băng Hạ thì chẳng hiểu mô tê gì cả. Cao Kỳ thì cười thầm nhìn Lệ Xuân.

-Tìm thấy em rồi Tiểu Xuân.- Cao Kỳ nói thầm.

– Hả? Mày tìm thấy cái gì à? – Lâm Từ lên tiếng từ sau lưng Cao Kỳ.

– Không phải chuyện của mày. – Cao Kỳ ngồi vào chỗ của mình.

Chỗ Lệ Xuân.

Lệ Xuân đang chăm chú nhìn vào cái laptop của cô. Lệ Xuân đọc những thông tin mà Rita gửi qua.

– Bang D.S ư? – Lệ Xuân ngạc nhiên.

“Reng… reng…”

Tiếng chuông vào lớp vang lên. Lệ Xuân rời chỗ của mình đi lên lớp. Lệ Xuân lên đến lớp, tụi nó đã ngồi trong lớp rồi. Trong khi cô giáo đang giảng bài thì Băng Hạ ném 1 tờ giấy cho Lệ Xuân.

“Sáng mày bị sao vậy?”- Băng Hạ ghi trong giấy.

“Không liên quan đến mày.”- Lệ Xuân đáp nói lại.

“Mày lại thế!”

“Không khiến mày quan tâm. Hai thằng đó là người của bang D.S”

“Thật á? Tao nhớ tụi mình đâu có gây với bang đó đâu?”

“Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?”

– Em kia đứng lên! – cô giáo nói.

Cả lớp nín thở, quay xuống nhìn Băng Hạ. Người cô giáo gọi chính là Băng Hạ. Còn Băng Hạ chẳng trả lời chỉ đứng lên.

– Các em chuyền nhau cái gì đấy? Đưa cô xem! – cô giáo nói.

– Cô là giáo viên đúng chứ? – Băng Hạ hỏi.

– Đúng! Có phải vừa nãy em không chú ý đúng không? Đưa tờ giấy cho cô! – cô giáo nói.

– Được! – Băng Hạ đưa lên cho cô.

Băng Hạ đưa tờ giấy cho cô giáo rồi đi về chỗ của mình. Cô giáo lấy tờ giấy trong tay Băng Hạ rồi mở ra xem. Nhưng lạ thay, chưa đọc được chữ nào thì tờ giấy bốc cháy, chỉ còn lại tro bay trong không trung. Cô giáo ngỡ ngàng nhìn tờ giấy biến mất mà không hiểu gì.

“Ào!”

Không biết nước từ đâu dội thẳng cô giáo. Người cô giáo ướt từ đầu đến chân, mặt cô giáo càng ngày càng đỏ.

– Ai làm? – cô giáo tức giận hét lớn.

– Tôi! – Thiên Băng đứng lên.

– Làm bảng kiểm điểm cho tôi! – cô giáo nói.

“Phập!”

– Bảng kiểm điểm của nó đó. – Lệ Xuân chỉ vào tờ giấy bị treo lủng lẳng ở chuôi dao.

– Em dám mang dao đi học? – cô giáo bàng hoàng.

– Sao không? – Lệ Xuân nói.

– Em dám vi phạm nội quy? Tôi sẽ đưa em lên gặp hiệu trưởng. – cô giáo nói.

– Đối với tụi em thì nội quy chính là để phá. Còn chuyện lên gặp thầy hiệu trưởng thì cô không có cơ hội đâu. – Lệ Xuân nói rồi quay sang Băng Tuyết nháy mắt.

– Sao? Em đang thách tôi à? – cô giáo nói.

“Buzz”

Cô giáo nhận được 1 tin nhắn. Cô mở ra xem liền làm rớt điện thoại.

– Mất việc ư? – cô giáo ngỡ ngàng nói- Sao có thể?

– Có lẽ cô chưa biết rằng cả trường này đều được bảo vệ của tụi em nên mới còn có ngày hôm nay. – Nhã Lệ nhẹ nhàng lên tiếng.

Cuối cùng, cô giáo mất việc, tụi nó tiếp tục nói chuyện vì chưa có giáo viên mới chuyển tới. Thế là lớp A1 được chuyển các tiết còn lại thành giờ tự học. Tuy là lớp nhân tài của trường nhưng vào giờ tự học thì lớp này rất phá, ồn ào hơn cái chợ. Điển hình là lớp vừa nghe tin chuyện thành giờ tự học liền kéo bàn ghế thành các nhóm ngồi nói chuyện. Nhìn cảnh tượng như vầy thì có lẽ người ta tưởng đây là lớp C10 chứ không phải lớp A1.

Chuông mới reo chuyển sang tiết 2 nhưng lớp này đã chạy hết xuống căn tin mua đồ ăn, để lại bà lao công dọn bãi “chiến trường” giùm cả lớp. Còn tụi nó thì sao? Đương nhiên là kiếm chỗ nào đó “buôn dưa lê” rồi.

Chỗ tụi nó.

– Bang mình không làm gì bang đó thì kiếm chuyện làm gì? – Nhã Lệ thắc mắc.

– Lý do là gì nhỉ? – Lệ Xuân suy tư.

– Hẹn gặp đi mày. – Băng Hạ nói.

– Mày tính nói chuyện à? – Lệ Xuân nói.

– Chứ đâu còn cách khác. – Băng Hạ nhún vai.

– Được! Gọi Rita đi Băng Tuyết. – Thiên Băng nói.

“Tít… tít… tít…”

– Alô! – Rita bắt máy.

– Hẹn bang chủ bang D.S, 6 giờ tối mai, tại nhà hàng Feather. – Băng Tuyết nói rồi cúp máy luôn.

– Xong! Đi ăn thôi! – Băng Hạ đứng lên.

Tụi nó cũng đứng lên và đi theo xuống căn tin. Vì lớp A1 nên căn tin phải phục vụ thức ăn sớm hơn bình thường. Tuy chỉ có 20 người nhưng sức công phá gấp của 1 người gấp mấy lần người bình thường nên căn tin phải phục vụ liên tục. Chuông ra chơi reo lên, đây cũng là lúc thức ăn ở căn tin vơi đi 1 nửa. Khiến các học sinh khác chỉ ăn được 1 nửa so với hằng ngày.

Sau tiếng chuông vào lớp, lớp A1 vào lớp và tiếp tục quậy phá. Lớp này đúng là nhất trường về mọi mặt. Chỉ tội bà lao công, làm việc suốt ngày mà còn gặp cái lớp “bày được không dọn được” này thì chắc vào viện sớm.

Ra về.

Tụi nó như bình thường đi về. Đang đi thì tụi nó thấy Rita đang đứng ở cổng nói chuyện với 3 người con trai. Tụi nó liền lại gần Rita.

– Các anh về trước đi! – Rita thấy tụi nó tiến về phía mình.

– Ờ! – 3 người bước đi.

– Ai vậy Rita? – Băng Hạ lên tiếng hỏi.

– Anh trai em. – Rita nói.

– Người kia giống… Hán Phong? – Băng Hạ nhìn người con trai đứng ở giữa.

– Ai gọi tôi? – Hán Phong quay người lại khi nghe có người gọi tên anh.

– Anh là anh trai Ri… Hoàng Anh à? – Băng Hạ nhìn Hán Phong.

– Đúng! – Hán Phong đáp lại.

– Tội nghiệp Hoàng Anh thật! Có 1 ông anh có nợ mà không chịu trả. Đúng là 1 con nợ mà! – Băng Hạ nói.

– Này! Lần trước tôi có việc gấp thôi chứ có phải suốt đời không trả đâu! – Hán Phong phản bác.

– Stop! Nhanh và lẹ! Muốn gì tí nữa nói. – Lệ Xuân nói rồi quay sang Rita- Chuyện đó sao rồi?

– Họ sẽ chấp nhận nếu có thêm bang phó đi cùng. – Rita nói.

– Chấp nhận! – Lệ Xuân nói.

– Em sẽ nói lại với họ. – Rita nói.

Rồi mọi người đi về hết. Tụi nó quyết định cùng nhau đi đặt nhà hàng rồi về nhà.

Sáng hôm sau.

Tụi nó đến trường như thường lệ. Chuông vào lớp, mọi người vào trong lớp. Hôm nay sẽ có giáo viên mớiđến dạy. Cô giáo bước vào lớp.

– Cô chào các em. Cô tên là Đoan Trang. Từ nay cô sẽ dạy các em. – Cô giáo mới nói.

– Đoan Trang? – Tụi nó đồng thanh hét lên.

– Các em có ý kiến gì sao? – Đoan Trang nhìn ra chỗ phát ra tiếng động.

– Chị dạy lớp em? – tụi nó đồng thanh tập 2.

– Đúng! Chị sẽ dạy các em. – Đoan Trang mỉm cười.

– Hả? – đồng thanh tập 3.

– Thôi! Chúng ta vào bài mới. – Đoan Trang nói.

Tụi nó lủi thủi ngồi xuống, lấy sách vở ra. Đây là chuyện khiến cả lớp khó tin nhất trong lịch sử. Nhã Lệ ném cho Lệ Xuân tờ giấy.

“Tính bắt tụi mình về à?”

“Sao tao biết! Nhưng cũng có thể đây!”

“Tao không muốn về đâu huhu!”

Băng Hạ ném tờ giấy lên chỗ Nhã Lệ.

“Mày khóc nữa thì bà ta đưa mày đi thật đó!”

Cứ thế 3 người cứ ném giấy qua ném giấy lại.

“Buzz”

Điện thoại Lệ Xuân rung lên. Lệ Xuân mở ra xem.

“Tụi mày ném giấy nữa thì bà đó hốt tụi mày về hết đấy! Tụi mày muốn về thì ném giấy tiếp đi đừng kéo tao về theo là được. Tao vẫn yêu đời lắm. Người gửi: Thiên Băng.”

Lệ Xuân ném thêm 2 tờ giấy qua cho bàn Băng Hạ và Nhã Lệ. Cuộc “chơi” ném giấy kết thúc.

Trong sự ngạc nhiên của cả lớp thì Đoan Trang khá hài lòng về cách cư xử của tụi nó. Nếu không phải chị dạy lớp này chắc chắn sẽ thêm 1 giáo viên bị mất việc vì tụi nó. Đó là chuyện đương nhiên vì tụi nó cực kì ghét học.

Ra chơi.

Chuông vừa reo, tụi nó liền lẽo đẽo theo Đoan Trang.

– Chị Trang xinh đẹp ơi ~! Chị đừng bắt bọn em về nha! – Băng Hạ giọng ngọt sớt.

– Sẽ không nếu tụi em ngoan. – Đoan Trang không bị lay chuyển.

– Tụi em hứa sẽ ngoan mà! Chị đừng bắt tụi em đi nha! – Nhã Lệ nũng nịu.

– Chị nói rồi, nếu tụi em ngoan thì sẽ không. – Đoan Trang nhắc lại.

– Vậy có được đến bar không? – Lệ Xuân nói.

– Mọi việc đều phải thông qua chị. – Đoan Trang nói khiến tụi nó xụ mặt xuống.

– Ba mẹ tụi em hay người đó bắt qua? – Thiên Băng nói.

– Đương nhiên là ba mẹ tụi em. – Đoan Trang nói.

– Chán thật! – Băng Hạ than thở.

– Miễn than thở. – Đoan Trang nói rồi đi luôn đến phòng giáo viên.

Chuông vào lớp, tất cả lại như tiết đầu vì sợ tới tai Đoan Trang. Cả lớp phải công nhận rằng cô giáo chủ nhiệm mới này có sức công phá lớn đối với tụi nó thật.

Cuộc đời tụi nó từ đây thay đổi như thế nào?

Note: Em chân trọng thông báo. Theo như dự kiến thì ngày mùng 2 và mùng 3 Tết mỗi ngày sẽ đăng 1 chương. Lý do: qua Tết em sẽ học nhiều lên nên em không chắc sẽ đăng chương đúng như lịch nhưng em sẽ cố gắng. Với lại em đang nghĩ tình tiết cho truyện mới của mình. Mong mọi người thông cảm. Xin chân thành cảm ơn.*cúi đầu*. Chúc mọi người có 1 mùa xuân vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc bên gia đình và người thân. Tạm biệt.*vẫy tay*.

P/s: À quên, mấy chế nhớ “lì xì” nhận xét cho em nha. Mái mai.