Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Người Cá Medusa Chương 67: C67: Chương 67

Chương 67: C67: Chương 67

8:02 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 67: C67: Chương 67 tại dưa leo tr. 

Trung – Việt: Linh Thần

(Hmm, chương này có nhiều bước ngoặt. Ừm, cảnh báo trong chương này có nhắc đến từ “khoang nữ” và “ngụy nữ” mà hiện tại mình chưa rõ phải giải thích sao cho dễ hiểu. Mình sẽ đợi xem tác có giải thích không rồi cập nhật sau he. Chi tiết này cũng chưa rõ lắm, không biết có thành lôi gì không, có gì mình sẽ cập nhật thêm sau…)

– —

Gương mặt như thiên sứ lộ ra nụ cười mỉm chi: “Tôi không thể, đưa anh về.”

Medusa cau mày.

Đôi mắt xanh nhạt nhìn anh chăm chú: “Anh không nhớ tôi, nhưng cũng không nhớ hắn, thế này rất tốt. Nói cho tôi biết, lần này, anh sẽ chọn ai?”

Chọn? Chọn làm gì? Chọn dẫn ai về làm chó của anh sao?

“Sẽ lựa chọn giúp đỡ ai, thần phục ai, thành bạn đời của ai?” Lúc hắn ta đè thấp giọng, đôi mắt xanh nhạt từ từ kề sát. Bạn đời? Thế mà người cá này cũng có suy nghĩ như vậy! Medusa rụt về sau theo bản năng, nhưng không thể tránh được, thấy Moloer sắp hôn mình, anh giơ tay tát hắn ta, Moloer nghiêng mặt tránh ra, giữ lấy cổ tay anh, ánh mắt trở nên âm u lạnh lẽo. Anh đánh Celuecus quen rồi, hắn vẫn luôn trưng ra dáng vẻ rất sảng khoái, nhưng rõ ràng Moloer thì khác, hắn ta siết cổ tay anh đau nhói, dáng vẻ vừa gàn dở vừa xấc láo: “Anh cũng quên rồi… trước đó anh không nỡ đối xử với tôi thế này, Ceto. Trước giờ anh chỉ trách đánh tên vô dụng Celuecus kia. Nhưng vì sao anh lại vì hắn, cam tâm chịu đựng tất cả? Là vì hắn là hậu duệ huyết mạch tương liên với anh sao? Sự thiên vị của anh với tôi chỉ là bức màn che tai che mắt người khác sao? Người anh thật sự thương yêu quan tâm là đồ vô dụng bị anh vứt bỏ kia hay là tôi?”

Trái tim Medusa run lên, dù anh biết rõ tiếng người cá phát ra từ miệng Moloer không phải hỏi anh, nhưng cảm xúc vẫn xao động. Anh muốn vùng khỏi bàn tay có màng đang giữ chặt cổ tay mình, nhưng chỉ tốn công vô ích. Khác với nhiệt độ nóng rẫy của Celuecus, bàn tay có màng của Moloer lạnh lẽo ẩm ướt, hệt như bạch tuộc có giác mút, quấn chặt lấy anh, sau đó đó kéo anh vào lòng. Toàn thân Medusa lạnh lẽo, cảm thấy còn tệ hơn bị Celuecus ôm, chí ít trên người chó điên kia còn có độ ấm như mặt trời, dù chỉ là giả vờ cũng từng khiến anh cảm nhận được ấm áp, nhưng Moloer lại giống như mặt trăng bị bóng đêm che phủ, gương mặt như thiên sứ lạnh như băng, dường như muốn cắn nuốt anh.

Moloer dịu dàng ôm anh, khóe môi kề sát bên tai: “Tôi sẽ giết Celuecus thay anh, giúp anh giải quyết… phiền toái là hắn.”

Tiếng người cá trong trẻo này khiến trái tim Medusa hoảng hốt.

Hắn ta muốn giết… Celuecus?

Sao hắn ta muốn giết hắn? Trong lòng Medusa hơi loạn, anh không hiểu, chỉ vô thức suy nghĩ vấn đề này, sau đó nghĩ đến một đáp án. Có lẽ Moloer nhốt anh ở đây… để sắp xếp bẫy, dẫn dụ Celuecus đến.

“Nếu tôi giết hắn thay anh, anh sẽ đồng ý ở cạnh tôi chứ?”

Câu hỏi bên tay kéo Medusa đang lơ đễnh về thực tại, khóe môi anh như bị gì đó dán lại, hông thể trả lời Moloer… Dù lý trí anh vô cùng tỉnh táo, để hai con thú điên tự dưng bám lấy anh này tự giết lẫn nhau là kết cục tốt nhất chứ chẳng còn gì nghi ngờ nữa.

“Tôi thích anh, tế tư tối cao… Ceto, thích anh lâu lắm rồi, nếu không phải thân phận anh không cho phép, chắc chắn lúc trưởng thành tôi sẽ xin phụ vương tặng anh cho tôi, thành bạn đời của tôi rồi.”

“Rốt cuộc cậu và Celuecus có quan hệ gì?” Dù biết ngọn nguồn giữa họ không liên quan gì đến mình, Medusa vẫn không nhịn được hỏi: “Vì sao cậu… trông có vẻ rất hận hắn?”

Moloer cười, cười hồn nhiên ngây thơ: “Tôi hận hắn là vì anh đấy Ceto, dù từ đầu, tôi ý thức được hắn là bào tử ngoại lai, không phải anh em của tôi thật, sau này bất ngờ biết được quan hệ giữa hắn và anh mật thiết như vậy… khởi nguồn tất cả đều là anh. Làm loạn đến cục diện hiện tại đều là lỗi của anh, thế mà anh lại quên, cứ vậy mà quên, quên sạch, vứt bỏ chúng tôi trốn đi, tế tư tối cao của tôi… bào thúc* thân yêu của tôi, sao anh có thể làm vậy?”

Medusa nghi ngờ không thôi, với ngôn ngữ người cá trước đó anh học được, anh không thể hiểu được tin tức phức tạp trong lời Moloer, cố gắng lắm cũng chỉ hiểu được một phần nhỏ trong đó, có vài câu vốn không thể hiểu chính xác nghĩ, nhưng rõ ràng xã hội người cá phức tạp hơn anh tưởng tượng.

Hình như vì không có được câu trả lời như mong muốn, sắc mặt Moloer không vui lắm, bàn tay có màng giữ gáy anh bắt đầu từ từ nhích xuống.

Medusa hoảng hốt, biết rằng dù giữa người cá này và Celuecus có nguồn gốc thế nào, anh phải đưa ra câu trả lời cho hắn ta để làm kế hoãn binh, nếu không e rằng người cá này sẽ làm ra chuyện cầm thú như Celuecus. Anh co gối giữ bụng Moloer lại, nhìn hắn ta: “Được. Tôi đồng ý với cậu, chỉ cần cậu giúp tôi…” Anh dừng một chút, nói từ từ từng chữ bằng tiếng người cá: “Giải quyết Celuecus, tôi sẽ ở bên cậu. Cậu nói cậu thích tôi? Thế thì chí ít cậu phải nhịn đến khi tôi tình nguyện.”

Moloer sững sờ.

Không biết vì sao, dù đến bước địa vị và sức mạnh đã đảo lộn hoàn toàn thế này, lời nó của tồn tại từng là người giám sát vẫn khiến hắn ta cảm thấy có sức uy hiếp, khiến hắn ta vô thức phục tùng.

Nhưng đương nhiên hắn ta sẽ không phục tùng thật, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ Ceto cam tâm tình nguyện chấp nhận hắn ta… tim Moloer đập nhanh hơn, không kìm được hôn lên tóc mai của chàng trai tóc bạch kim rồi buông anh ra.

Medusa đẩy hắn ta ra, ra sức xoa xoa vành tai bị hắn ta hôn. Moloer nhìn tai ửng đỏ của anh, vén tóc anh lên, hình như phát hiện gì đó, ánh mắt lộ ra vẻ mừng vui.

“Hàm anh, ứ máu rồi… Ceto.” Yết hầu hắn ta chuyển động, mắt lóe lên khát vọng, dường như mong đợi chuyện gì đó xảy ra.

Trong lòng Medusa dâng lên bất an mãnh liệt, đánh bàn tay có màng của hắn ta ra ngay, ngón tay chạm vào mang tai mình, hình như ở đó sưng lên rồi.

“Tôi đợi anh.” Moloer hôn lên mu bàn tay anh, từ từ lui khỏi tổ.

“Vì sao không nhân lúc này giao phối với hắn? Ngài muốn đợi hắn thoái biến về hình dáng ban đầu sao?” Một giọng nói âm u truyền đến từ bên cạnh. Moloer nhìn sáng hình bóng trưởng lão người cá phản chiếu trên sứa mặt trăng kia, đôi mắt màu lam ngây thơ từ từ phủ lớp sương đen vẩn đục: “Ta nhớ trước đó ngươi đã từng nói với ta, Ceto là một người cá sáng lập, là ngụy thư* trong sống người cá giống đực… ta rất mong đợi kỳ động dục của anh ấy đến, chủ động khao khát ta, khoang nữ đặc biệt đó bị ta mở ra, hoàn toàn thần phục ta, bị ta khống chế hoàn toàn.”

“Đó thật sự là cách tốt nhất để khống chế được Ceto và mâu Pontus. Năm đó Aset cũng từng thử làm vậy, nhưng đáng tiếc không thành công, bây giờ cơ hội rơi vào tay ngài rồi, ngài phải nắm bắt mới được. Nhưng bây giờ hắn ở hình dáng của chủng tộc khác, trong cơ thể còn tồn tại khoang nữ không? Tôi nghi ngờ, năm đó hắn lo khoang nữ bị Celuecus mở ra mới trốn đi, sinh tồn trên hành tinh này bằng hình dáng khác.”

“Phụ vương của ta từng thử… Ngươi chưa từng nói với ta chuyện này.” Trong mắt Moloer thoáng tia ngạc nhiên.

“Dục vọng khống chế của hắn mới là nguồn gốc tất cả… ngài không cần biết làm gì, giữ chút tôn nghiêm cuối cùng cho phụ vương ngài đi.” Trưởng lão người cá nói.

Medusa dựa vào vách, tạm thời thở phào, hơi thở vẫn hơi gấp rút. Anh nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra đôi mắt xanh lục sâu thẳm.

Celuecus thật sự sẽ đến đây sao?

Hắn sẽ bị… Moloer giết chết sao?

Anh mở mắt, ép mình vứt bỏ những câu hỏi này.

Đây không phải chuyện anh nên lo. Chuyện anh nên nghĩ là làm thế nào để thoát khỏi đây mới đúng. Xét từ điều này, anh nên mong Celuecus đến sớm chút, tạo hỗn loạn để anh thoát thân.

Với lại, tệ hơn là… hình như cơ thể anh ngày càng không ổn rồi. Medusa sờ mang tai mình, nó sưng tấy, chạm nhẹ thôi đã thấy xót. Nhớ đến tình trạng kỳ lạ của cơ thể mình trước khi hôn mê, anh cắn răng, lo lắng vô cùng. Chắc Frukz đã tim thuốc an thần cho anh rồi, hình như có chút hiệu quả, nhưng không biết có thể duy trì bao lâu.

Nghĩ vậy, anh đột nhiên liếc thấy một tia sáng.

Liếc mắt nhìn sang, anh bất ngờ thấy một bóng dáng thuôn dài, ánh mắt khựng lại. Dưới mái tóc màu champagne bồng bềnh là đôi mắt màu tín xinh đẹp đang nhìn anh, đó là thiếu niên anh từng gặp mặt vài lần… nhưng nửa người dưới của cậu ấy bây giờ… là một cái đuôi màu hoa hồng.

“… Aineka?” Anh nhìn cậu ấy, không dám tin thốt lên cái tên này: “Cậu… là người cá?”

Aineka không trả lời câu hỏi của anh, mấp máy môi, hỏi trong im lặng: “Frukz… và những người khác trên tàu ngầm đang ở đâu?”

Medusa nén ngạc nhiên xuống đáy lòng.

Dù vì sao Aineka có thể chuyển đổi trạng thái giữa con người và người cá, vì sao lại xuất hiện ở đây, e rằng lúc này cậu ấy là hy vọng duy nhất cứu được bọn họ. Anh ra hiệu: “Tôi cũng không biết, nhưng chắc ở gần đây, cậu có cách cứu tôi ra không? Tôi đi tìm với cậu.”

Aineka nhìn lớp mangf sáng bán trong suốt ở lối vào tổ này… cậu ấy là người cá nhân tạo, là vật thí nghiệm, tuy có thể lẻn trốn thoát trong sự cố, nhưng màn chắn do người cá tự nhiên làm ra chắc chắn… bàn tay có màng của cậu ấy xuyên qua chẳng có trở ngại gì, cậu ấy hơi ngạc nhiên, sững sờ tại chỗ, bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay cậu ấy.

“Aineka?” Medusa nắm chặt tay cậu ấy.

Không biết sao, căm hận sâu sắc không rõ vùi lấp Aineka như một con sâu độc. Cậu ấy ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt màu trà băng kia, vô thức rút tay lại quay ngươi đi, không muốn nhìn người bên trong thêm nữa: “Có thể ra khỏi đây anh sẽ chết, dù sao thì anh cũng không thể thở dưới nước, ở đây đợi trước đi.”

“Aineka…” Nhìn theo bóng dưng ngày càng xa kia, Medusa bị cảm giác ngột ngạt choáng lấy tim, bất chợt nhớ đến cảnh… năm ấy Cillian bị bắt lên trực thăng từ từ đi xa.

Vì sao đột nhiên nhớ đến cảnh này?

Anh thu lại bàn tay hơi cứng đờ, có lẽ là vì, đây là lần đầu anh cầu cứu người khác… lại bị người ta vứt bỏ, chắc năm đó Cillian bị bắt lúc đợi anh quay về cũng có cảm giác tương tự.

Cuối cùng anh đã biết rồi.

Chắc đây chính là quả báo nhỉ.

Aineka bơi ra xa như chạy trốn, cẩn thận bơi qua rạn san hô, lại cảm thấy bất an, trước mắt vẫn hiện lên đôi mắt màu trà băng kia. Từ lần đầu thấy đôi mắt ấy, cậu ấy có thấy oán hận không rõ nguyên nhân, dường như vô thức trút oán giận mình phải sống trong tăm tối bao nhiêu năm này lên người xa lạ chỉ mới gặp vài lần, rõ ràng chẳng liên quan gì nhau… vì sao cậu ấy phải hận như vậy? Hình như thấy chàng trai kia chịu khổ, đau đớn của mình cũng có người san sẻ vậy. Cậu ấy cũng chưa từng có suy nghĩ như vậy với Frukz bao giờ.

Nhưng vừa nãy, lúc bị cánh tay kia níu lấy, cậu ấy lại cảm nhận được sự thân thiết chưa từng có, hình như giữa họ có mối ràng buộc thân thiết nào đó, khiến cậu ấy muốn đến gần anh hơn.

Vì sao, cậu ấy lại có cảm giác phức tạp mâu thuẫn với anh như vậy?

“Lãnh chúa, nên xử lý mấy sinh vật đẳng cấp thấp kia thế nào?” Một giọng nói truyền đến từ cách đó không xa. Đó là giọng người cá… trước đó Clorokawa đã bảo Frukz dạy cậu ấy, cậu ấy hiểu được. Qua rạn san hô, cậu ấy nhìn về phía nguồn giọng nói, thấy mấy người cá có cánh nhỏ vây quanh một người cá đuôi lam có đôi vây cánh rất to, dường như đang đợi hắn ta ra lệnh.

“Chắc chúng nó đã đói rồi… tìm vài thứ đưa đến làm vật tế đi.”

“Tuân lệnh.”

Vật tế?

Trái tim Aineka chùng xuống, nhìn mấy người cá có vây lưng nhỏ kia bơi về phía nòa đó trong thung lũng sâu dưới đáy biển, cậu ấy vội theo. Xác tàu ngầm còn lại xuất hiện trong tầm mắt cậu ấy, thấp thoáng sau rạn san hô là một hang động, trong đó có một cái tổ hình cầu khác. Mấy người cá chui vào, chẳng bao lâu sau đã túm lấy hai người bất tỉnh bơi ra.

Trái tim treo lơ lửng của cậu ấy cũng hơi thả lỏng khi thấy đó là hai binh lính trong hạm đội. Đợi mấy người cá bơi đi xa, cậu ấy mới cần thận lẻn vào.

Vừa nhìn về phía những người ngổn ngang trong tổ hình cầu không rõ sống chết, Aineka trừng to mắt, tìm kiếm người cậu ấy muốn tìm.

Đột nhiên, một cánh tay dính máu che màn sáng trước mặt cậu ấy.

Bên dưới là gương mặt lật ngược thất khiếu chảy mắt. Con ngươi Aineka co lại, nhìn thi thể bị lật sang một bên, gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt. Vì thay đổi của áp suất nước, đôi mắt hồ ly kia hơi rỉ máu, cậu ấy thất kinh, bàn tay có màng xuyên qua màng sáng chạm vào gương mặt người đàn ông.

“Sao cậu cũng xuống theo nữa? Làm loạn mà!” Frukz giữ cổ tay cậu ấy, kéo ra: “Mau về đi, tôi có cách thoát thân, không cần em cứu.”

“Đây là lệnh của ngài Clorokawa. Chẳng lẽ anh tưởng tôi tự muốn đến cứu anh sao?” Aineka đáp một cách cay nghiệt: “Tôi còn cầu anh chết, chết rồi sẽ không còn ai nghĩ cách giày vò tôi nữa.”

“Đúng vậy, thế thì em mau về đi?” Đôi mắt hồ ly híp lại, người đàn ông cười xán lạn, máu tươi lại chảy ra từ tai: “Nếu không đợi tôi về, sẽ chơi chút trò mới khiến em khóc kêu.”

“Biến thái chết tiệt.” Aineka mắng, hốc mắt đỏ lên. Không muốn để người đàn ông nọ thấy mình khóc, cậu quay người đi.

“Tít tít, tít tít tít” Tín hiệu của vòng cổ lại vang lên, đó là mã Morse, ý là… muốn làm em.

Tên này… cậu ấy mím môi, bơi lên. Cậu ấy không muốn thừa nhận, cậu ấy lo lắng lén đi theo vì vòng cổ không nhận được tín hiệu trêu đùa định kỳ từ Frukz.

Tàu ngầm mất liên lạc, chắc chắn tàu chiến cũng cử đội cứu hộ tìm kiếm, nhưng e rằng không tìm được vị trí chính xác, vừa khéo, nhờ Frukz ban cho, cậu ấy có cảm ứng đặc biệt của sóng âm người cá, khiến cậu ấy có thể tìm được anh ta.

Có thể xem là an bày của số phận không?

Frukz, anh không được chết, nếu anh chết…

Tôi chỉ có thể theo anh xuống địa ngục.

Gõ đồng hồ phát xong một chuỗi tín hiệu hạ lưu, Frukz cười tự giễu. Aineka, thật ra tôi…

Anh ta dừng ngón tay muốn gõ tiếp từ sau đó.

Yêu em.

Nhưng, tôi không có tư cách nói yêu em.

Nên, chỉ có thể nói mấy câu bông đùa với em thôi.

Chú thích:

*孢叔: Em của bào phụ là bào thúc. (Vai vế theo hiện tại là “chú”)