Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 43: Quên mất…

2:25 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 43: Quên mất… tại dưa leo tr. 

Không biết bao lâu, đến lúc nhân viên đi tới nói có thể lên máy bay. Trương Tiểu Nặc vẫn không có dũng khí gửi đi, dòng tin nhắn chuyển thành một thư nháp.

” Một vài trái tim được hàn gắn, một vài trái tim nát tan, mặc dù chẳng bao giờ có ai muốn vậy, bởi tình yêu luôn được thề thốt đầu bạc răng long. Tôi đã khóc, và cầu nguyện, và van xin, chỉ mong tình yêu bền vững. Hy vọng là tất cả những gì tôi cần, và đau đớn là tất cả những gì tôi tìm thấy. “

°°°

Sau khi tiễn Trương Tiểu Nặc rời đi, Đường Noãn bắt xe về quán coffee. Cô làm theo lời Trương Tiểu Nặc dặn, dán bảng tuyển thêm nhân viên vào làm.

Suốt cả buổi chưa ăn gì vào bụng, trong lúc quán thưa thớt người cô liền lấy điện thoại ra gọi món.

Vừa mở điện thoại đã thấy có hơn năm cuộc gọi nhỡ từ Lăng Thiếu Phong.

Đường Noãn lướt tìm số điện thoại trong danh bạ, gọi một món cá hấp.

” Một ly cà phê đen đem về. “

” Vâng. “

Bàn tay di chuyển trên màn hình điện thoại, tin nhắn rất nhanh liền được gửi đi.

” Sau mấy ngày theo dõi, Hứa Tĩnh một là đi khách sạn với đạo diễn hoặc đi tới nhà riêng của họ. Chỉ có hình ảnh riêng của từng người, không thể chụp được hình hai người họ đi chung. “

” Tiếp tục theo dõi cho tôi. “

Diệp Tử Hàn ngắt cuộc gọi, anh dựa người vào ghế, xoa xoa huyệt thái dương. Thân thể như bị ai đó đánh đập, cả người không ngừng nhức mỏi.

Bàn tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại

, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên trên danh bạ. Khi muốn nhấn nút gọi nhưng lại chần chừ, cuối cùng vẫn tắt nó đi.

Diệp Tử Hàn nhắm chặt đôi mắt, anh hận, hận bản thân không dứt khoát, không có dũng khí đối mặt với cô.

Cuối cùng, anh sợ điều gì?

Đúng thế, anh sợ điều gì?

Diệp Tử Hàn bỏ chiếc điện thoại lên bàn làm việc, lúc này phía dưới nhà truyền đến một tiếng động mạnh.

Anh ngồi thẳng người, mở máy tính bật camera lên, chỉ thấy sân nhà lại có thêm một chiếc xe màu trắng. Còn hình bóng người đàn ông kia đã không thấy đâu.

Diệp Tử Hàn tắt đi màn hình nhỏ trên máy tính, lúc này chiếc cửa phòng cũng bị ai đó mở toang ra.

Lăng Thiếu Phong chạy vào, tự tiện cầm ly nước lên uống một ngụm, thở hổn hển:” Sáng nay chị dâu ra sân bay, Đường Noãn nói chị dâu sẽ không quay về đây nữa. “

Sắc mặt Diệp Tử Hàn chợt biến đổi nhưng rất nhanh đã biến mất, anh bình thản ngồi xem văn kiện như không có chuyện gì xảy ra:” Những chuyện này tôi không muốn biết. “

Lăng Thiếu Phong có phần ngỡ ngàng, thật sự không để ý sao?

Anh mệt mỏi ngồi xuống ghế dựa, xem ra chuyện này ngày càng phức tạp rồi.

Diệp Tử Hàn nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, ánh mắt chăm chú nhìn vào đó nhưng cái hồn lại không biết bay về nơi nào, hoàn toàn không thể tập trung vào công việc.

” Muốn uống bia không? “

” Uống. ” Lăng Thiếu Phong đang ngã người xuống ghế thì lập tức ngồi thẳng người.

Tuy trong người còn chút mệt mỏi nhưng sự sảng khoái khi uống một ngụm bia mát lạnh, thật sự không gì bằng.

Diệp Tử Hàn bỏ cây viết xuống, đi xuống dưới nhà lấy cả chục lon bia được bỏ sẵn trong tủ lạnh đem lên phòng làm việc.

Hai người đàn ông uống bia như ăn một bữa cơm, mệt mỏi do cơn say hôm qua chưa dứt bây giờ lại tiếp tục.

Diệp Tử Hàn uống một lon đến một lon, những dòng bia lạnh truyền xuống dưới bụng, không chỉ làm lạnh cả người anh còn làm lạnh cả trái tim anh, lạnh tới nỗi co thắt lại.Khi hoàng hôn cũng sắp buông xuống, những tia nắng cũng không còn chiếu vào căn phòng khiến cho căn phòng tối thui như màn đêm đã lên.

Lăng Thiếu Phong đã ngà ngà say, cơn đau đầu ập đến nên đã nằm ngủ xuống dưới đất.

Gương mặt cũng đỏ ngầu, anh quăng lon bia qua một bên, dưới đất cũng chẳng còn một lon bia nào.

” Trương Tiểu Nặc, lấy bia cho tôi. “

Đáp lại anh là một khoảng trống vắng, im lặng, im lặng đến đáng sợ.

Diệp Tử Hàn ngồi dưới đất nhìn căn phòng không một bóng người, không khí cũng trở nên lãnh lẽo, khóe miệng kéo ra một đường cong hoàn mỹ, nụ cười ấy mang theo một nét bi thương khó tả.

Ồ, cô đi rồi…

Anh… quên mất.