Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

11:25 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7 tại dualeotruyen. 

Người dịch: Tồ Đảm Đang

Từ nhỏ Tống Tinh Diệp đã xinh đẹp, nhưng hồi tiểu học cậu rất nhỏ người, sau khi lên cấp hai thì cậu mới cao vọt lên rất nhiều. Hồi tiểu học mỗi khối cũng chỉ có sáu bảy lớp, đến khi lên trung học thì mỗi khối có khoảng mười lăm lớp, nhiều người cực kỳ, người chú ý đến Tống Tinh Diệp cũng nhiều. Bọn trẻ sau khi lên cấp hai cũng bạo dạn hơn lúc trước, cứ luôn muốn nếm thử mùi vị của yêu sớm, có lúc thư tình trong một ngày cậu nhận được còn so được với số thư tình của cả quãng thời gian học cấp một cộng lại.

Người ta đưa thư tình thẳng tận tay, cậu chưa bao giờ nhận, sau đó không ai đưa tận tay vậy nữa, toàn bộ đều nhét hết vào trong ngăn bàn, hi vọng rằng bức thư của mình sẽ được mở ra. Cũng có đàn chị lớn gan hơn một chút, gọi thẳng tên của cậu ngay trước cửa lớp học, nói muốn quen nhau với cậu, lúc ấy mấy cô gái xung quanh sẽ gọi giáo viên đến nên về việc này cũng không mang đến quá nhiều phiền phức cho cậu.

Cậu không để ý chuyện quan trọng trong lòng của những cô gái khác, cậu chỉ toàn tâm toàn ý để ý đến anh trai Tống Viễn của cậu mà thôi, giống như người phải thi đại học vào tháng sáu này không phải là Tống Viễn mà là cậu vậy.

Vừa khai giảng là cậu làm thủ tục ở ký túc xá, chỉ mong rằng có thể dành được nhiều thời gian hơn để ở bên anh trai. Mỗi buổi chiều cậu đều đi lấy một bình nước sôi, đợi đến sáng hôm sau thức dậy thì đổ vào tô để hâm sữa bò, sau đó cốc sữa bò ấy sẽ được cậu úm lấy mang đến cho Tống Viễn.

Buổi chiều cậu sẽ đợi Tống Viễn cùng nhau đi ăn tối, lần nào cậu cũng đều ăn rất nhanh sau đó ngồi bên cạnh đợi Tống Viễn, bởi vì nếu mình vẫn còn đang ăn thì Tống Viễn nhất định sẽ đợi cậu, anh tuyệt đối sẽ không đi trước, Tống Tinh Diệp sợ làm lỡ thời gian của anh. Tống Viễn nhận ra mỗi lần ăn xong cậu đều điên cuồng uống nước, sau đó ngồi bên cạnh trân mắt nhìn anh, có lúc còn bỗng nhiên nấc cụt.

Vào một ngày nọ bỗng nhiên anh nhận ra vì sao Tống Tinh Diệp lại như vậy, nên anh nói với Tống Tinh Diệp hôm nay họ phải về trễ một chút, bởi vì lớp học phải tổng vệ sinh, sau đó quả nhiên anh thấy Tống Tinh Diệp ăn chậm hơn rất nhiều. Anh vừa đau lòng vừa thấy tức giận, anh nói cậu sau này ăn cơm cứ ăn thế này là được, không phí ít thời gian đó đâu, bảo cậu đừng hiểu chuyện như vậy. Còn hù nói nếu cậu ăn nhanh như vậy thì sẽ không ăn với cậu nữa.

Buổi tối khi chuẩn bị về phòng, Tống Tinh Diệp lấy hết thư tình nhận được trong hộc bàn nhận được trong hôm nay ra, cậu định vứt hết mấy lá thư này vào thùng rác như mọi khi. Số thư này đều có màu hồng phấn, Tống Tinh Diệp không thích màu hồng, nhìn thấy số thư tình này là trong lòng cứ thấy rất kỳ cục.

Đang định quăng đi thì nhìn thấy bên trong có kẹp một bìa thư màu đen, nhìn kỹ thì sẽ thấy được hình ảnh của một bầu trời sao, Tống Tinh Diệp cảm thấy bìa này rất đẹp nên lấy ra xem thử. Trên bìa không viết gì cả, lần đầu tiên cậu thấy tò mò về nội dung thư.

Cậu mang phong thư này về phòng, không muốn để cho bạn cùng phòng nhìn thấy nên cậu đi vào nhà vệ sinh mở ra xem.

Bên trong thư viết: “Xin chào Tinh Diệp, tôi là con trai, lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy mình đã tìm được “đồng loại”, tôi thích con trai hơn, không biết cậu có phải hay không? Nếu phải, có thể kết bạn QQ trò chuyện với nhau không?”

Tống Tinh Diệp nhét thư vào trong túi áo mình. Bạn cùng phòng đều cảm thấy lạ rằng sao cậu còn chưa rửa mặt đã lên giường, mãi đến khi tắt đèn cũng không nói câu nào, giống như cậu vừa nằm xuống thì đã ngủ luôn rồi.

Qua ngày hôm sau, khi Tống Tinh Diệp ăn tối hỏi Tống Viễn cuối tuần có về nhà hay không, vốn dĩ tuần này Tống Viễn không muốn về nhà, nhưng cứ khi Tống Tinh Diệp hỏi như vậy thì anh lại muốn về, nên anh nói với cậu là về.

Cuối tuần Tống Tinh Diệp nói với Tống Viễn chuyện cậu nhận được thư tình, Tống Viễn cười nói anh biết hết chứ, nghe nói nhiều người thích em trai của anh lắm, còn nói biết Tinh Tinh rất ngoan, cho dù có yêu sớm cũng sẽ không làm bậy đâu.

Tống Tinh Diệp bỗng tò mò Tống Viễn có lén lút yêu sớm lần nào chưa, thế là cậu hỏi luôn. Ánh mắt anh nhìn cậu giống như mang theo sự trách móc: “Hồi tôi cấp hai cấp ba đều phải quanh quẩn sau lưng ai suốt người đó còn không biết sao? Lúc thì vì sấm sét nên phải về ôm nó ngủ, lúc thì bệnh rồi phải ở bên cạnh với nó, lúc thì chỉ đơn giản nói câu nhớ anh trai rồi làm tôi phải chạy về ôm nó ngủ, lúc thì…” Tống Viễn còn chưa nói xong Tống Tinh Diệp đã bảo dừng, mặt cậu hơi ửng đỏ lên.

“Anh đừng nói nữa mà.”

Tống Viễn vỗ lên đầu cậu: “Vậy nên anh trai anh tuấn lỗi lạc của em làm gì có thời gian yêu đương.”

Tống Tinh Diệp ưỡn nguc ngẩng đầu: “Không nghe lời thầy cô nói hay sao, yêu sớm không tốt.”

Tống Viễn phối hợp: “Wow, em nói đúng thật ấy.”

Tống Tinh Diệp lấy bức thư có bìa bầu trời sao ấy ra bảo Tống Viễn đốt đi giúp cậu. Tống Viễn nói vứt là được rồi nhưng Tống Tinh Diệp không chịu, cũng không cho Tống Viễn mở ra xem, đây là quyền riêng tư của cậu, nhưng cậu cứ phải muốn Tống Viễn đốt cho cậu đấy.

Đốt thành tro bụi, đốt không còn lại gì cả.

Tống Viễn thi được thành tích rất tốt, giáo viên đều đề xuất cho anh báo danh vào trường đại học nổi tiếng ở nơi khác, Tống Thành còn nói bây giờ có nhiều người ra nước ngoài du học lắm, Tống Viễn cũng có thể đi, nhưng Tống Viễn đều không nghe.

Hôm Tống Tinh Diệp nghe thấy thành tích của Tống Viễn vừa ra là cậu liền nhảy lên lưng bắt anh cõng, sau đó giục anh mời đi ăn lẩu. Tống Viễn hỏi chẳng phải cậu mới là người nên mời anh trai cậu ăn một bữa hay sao, nhưng Tống Tinh Diệp nói rõ ràng năm nay mình vì anh mới khổ như vậy, nên anh phải mời. Tống Viễn cũng hết cách.

Tống Tinh Diệp ăn rất vui vẻ, cứ lải nhải anh trai thi tốt là có thể chọn được trường tốt rồi, Tống Viễn hỏi nếu đi nơi khác thì cậu có nhớ anh không, Tống Tinh Diệp liếc anh một cái nói mình đã trưởng thành rồi đấy.

Ăn được một lúc thì Chu Hoa và Ngô Dũng đến, họ vừa đến là gọi bia: “Hôm nay phải uống đấy! Giải phóng rồi mà!” Họ cũng phát huy rất ổn định khi làm kiểm tra, đều đạt được thành tích tốt.

Tống Tinh Diệp uống cùng họ một ly, không biết là do rượu thổi phồng gan lên hay do người say không nói dối, tóm lại là trên đường về Tống Tinh Diệp nằm trên lưng anh khóc sướt mướt nói, thật mong anh trai đừng đi, nước mũi và nước mắt đều lau hết trên quần áo của anh.

Cuối cùng Tống Viễn vẫn chọn một trường đại học tốt nhất trong cùng thành phố, sau đó là chọn ngành tài chính, anh được nhận vào một cách thuận lợi.

Đường từ nhà đi đến trường đại học mất một tiếng là tới, môn học ở đại học không dày đặc như hồi cấp ba, buổi tối còn có thể thường về nhà. Tống Tinh Diệp vui cực kỳ, vừa khai giảng là hủy luôn đăng ký ký túc xá, mỗi tối đều về nhà đúng giờ, đợi anh trai đột nhiên mở cửa gây bất ngờ.

Có một ngày nọ, Tống Thành xã giao xong về đến nhà nhìn thấy Tống Viễn đang dỗ cho Tống Tinh Diệp ngủ, Tống Thành nói với Tống Viễn Tinh Tinh đã lớn rồi không nên dỗ cậu ngủ như vậy, mặc dù đều là con trai nhưng tuổi cũng khá lớn rồi, cứ ngủ với nhau như vậy cũng không tốt lắm.

Tống Viễn không nghe, anh chỉ nói: “Ba đã nói tụi con là con trai rồi, ngủ chung với nhau có gì đâu. Hơn nữa con là anh trai, vốn đã phải chiều em như vậy rồi.”

Tống Thành thấy cái tâm chiều em của thằng này đúng là như bị ám, cũng lười nói thêm, nói với anh lên đại học thì yêu đương được rồi, nhưng phải biết chừng mực đừng làm bậy làm bạ. Tống Viễn nói biết rồi biết rồi, sau đó đẩy ba mình vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, còn mình lại đi về phòng dỗ Tống Tinh Diệp ngủ.

– —–oOo——