Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 17

3:58 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17 tại dua leo tr 

“Đói bụng?” Úc Dao hỏi.

“Không.” Tô Mặc Ngôn buông tay ra, tận đáy lòng muốn nói: “Muốn ngủ với chị.”, lại nói: “Không có gì.”

Úc Dao đi toilet, cho nước rửa tay vào lòng bàn tay xoa xoa tạo bọt, nhìn qua tấm gương, có chút thất thần.

Lúc đi ra, Tô Mặc Ngôn ngồi ở ban công hút thuốc.

Quả nhiên trung thực được ba giây.

Cửa sổ ban công “Xoẹt” một tiếng rồi bị đẩy ra.

Úc Dao hướng về phía nàng đi tới.

Tay trái cầm điếu thuốc, che che dấu dấu, giống như học sinh bị chủ nhiệm lớp bắt quả tang.

Nhìn lại, Úc tổng quả thật có chút giống.

“Có mùi khói, chị vào đi…”

“Không việc gì.” Úc Dao đi tới ngồi bên cạnh nàng, Tô Mặc Ngôn hút thuốc mùi bạc hà, hương vị nhàn nhạt, không tính là khó ngửi, cũng không phải thích.

Tô Mặc Ngôn lại hít một hơi, nhả khói vào đêm tối.

Úc Dao ngồi một bên nhìn.

Hút thuốc trước mặt Úc Dao, Tô Mặc Ngôn có chút không thoải mái. Cán bộ kỳ cực như Úc tổng, sẽ không cảm thấy nàng là nữ nhân không đứng đắn chứ? E là hoàn toàn có khả năng.

Tô Mặc Ngôn cầm điếu thuốc nhưng không hút thêm, nhẹ nhàng dập tàn thuốc.

“Hút từ khi nào?” Úc Dao nhìn động tác thuần thục, bất tri bất giác, thăm dò đời tư.

Tô Mặc Ngôn rất sẵn lòng nói chuyên phiếm tiếp Úc Dao: “Mười bảy tuổi.”

Mười bảy tuổi, tức là vị thành niên, sớm hơn tưởng tượng của Úc Dao rất nhiều.

“Vì sao lại hút thuốc?” Trầm mặc một trận, Úc Dao tiếp tục hỏi.

Tô Mặc Ngôn rất chán ghét bị người khác truy vấn, nhưng từ hôm nay trở đi, Úc Dao là ngoại lệ. Nàng rất có kiên nhẫn để bồi Úc Dao nói chuyện phiếm, thậm  chí nói đến những chuyện bản thân nàng không bao giờ muốn đề cập.

Bởi vì đối với nàng mà nói, Úc Dao là người đặc biệt.

Tô Mặc Ngôn quay ngường hướng về Úc Dao, gió thổi tóc nàng bay lộn xộn, Tô Mặc Ngôn đưa tay, lười biếng cột vào một nhóm, lộ ra cái trái trơn bóng, động tác rất phong tình, nàng đáp lời, nói đùa: “Bởi vì hút thuốc…Có mùi vị của nữ nhân.”

Úc Dao yên lặng đánh giá Tô Mặc Ngôn, tâm tình phức tạp, đứa trẻ ngày trước đang đàm luận cùng cô về mùi vị của nữ nhân.

Có điều, dùng mùi vị nữ nhân để hình dung về Tô Mặc Ngôn ở hiện tại, xác thực rất phù hợp.

“Hút thuốc không có nghĩa là trưởng thành.” Hiển nhiên Úc Dao không tán đồng quan điểm kia.

“Ừm.” Tô Mặc Ngôn nhìn dáng người của Úc tổng, gật gật đầu: “Chị không hút thuốc lá, cũng rất có mùi vị nữ nhân.”

Tô Mặc Ngôn nói chuyện không đứng đắn, Úc Dao không biết nên phản ứng thế nào, dứt khoát nhíu mày không đáp.

“Em sai rồi.” Tô Mặc Ngôn cười cười mong Úc tổng ta thứ: “Em nói đùa.”

Biết rõ Úc Dao không thích nói đùa, chỉ là Tô Mặc Ngôn không quản được miệng mình, hình như làm cho Úc tổng “Im lặng”, đối với nàng là một thú vui.

Tô Mặc Ngôn cười, có đôi khi rất thuần tuý trong trẻo, tựa như đứa trẻ, ví dụ như hiện tại.

Úc Dao càng đến gần, càng nhìn không thấu, lại càng muốn hiểu rõ nàng. Ngay cả bản thân cô cũng chưa từng nhận ra, quan tâm dành cho Tô Mặc Ngôn, từ lúc nào ngày càng nhiều.

“Tâm trạng không tốt sao?” Tô Mặc Ngôn tiếp tục hút thuốc, nhẹ giọng nói: “Tâm trạng không tốt, thì nên hút thuốc.”

Câu nói này giống như trò đùa, nhưng Úc Dao biết nàng nghiêm túc, cặp mắt kia vẫn còn lưu lại vết tích của nước mắt, đại khái là minh chứng tốt nhất.

Lúc Tô Mặc Ngôn muốn đốt điếu thuốc tiếp theo, Úc Dao đưa tay cướp lấy, dụi tắt, ném vào ly giấy.

Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao cắn cắn môi: “Tâm trạng không tốt, chị không an ủi thì thôi, còn cướp thuốc của em.”

“…Có thể kể với tôi.” Câu nói này, Úc Dao muốn nói từ lúc ở bờ sông. Kết quả ấp ủ đến bây giờ.

Úc Dao quan tâm nàng, chỉ là một mực đè ép, Tô Mặc Ngôn không ngốc, có thể cảm thấy điều này, ngoài miệng nói: “Nói gì cơ?”

“Tâm tình không tốt, có thể nói với tôi.” Ánh mắt Úc Dao nhu hoà.

Tô Mặc Ngôn nghe xong, trong lòng ấm áp, muốn ôm cô.

Thật ra thời điểm ở bên sông, Tô Mặc Ngôn đã muốn ôm Úc Dao.

Đã từ rất lâu nàng không xúc động đến muốn ôm một người.

“Chị…Chị biết dỗ em sao?” Tô Mặc Ngôn vẫn nhất quyết đi đường vòng, nàng biết Úc Dao không biết an ủi người khác, giống như năm đó.

Quả nhiên, vấn đề này làm khó Úc tổng.

Úc Dao vẫn chưa trả lời, Tô Mặc Ngôn đã chủ động nhích tới, đem đầu tựa trên vai cô, giống như đêm hôm đó.

“Em không hút thuốc nữa, chị để em ôm một chút…” Tô Mặc Ngôn rầu rĩ nói, thanh âm rất thấp. Không chờ Úc Dao cho phép, nàng đã đưa tay vòng qua eo, tiền trảm hậu tấu.

Úc Dao không biết Tô Mặc Ngôn đang phiền lòng điều gì, nhưng thân thể nhỏ gầy áp vào người cô, lại nói ra một câu như thế, Úc Dao có chút đau lòng. Cô biết nói lý, nhưng không biết dỗ người.

Giờ phút này, ngoại trừ để Tô Mặc Ngôn ôm cô, tựa hồ Úc Dao không còn cách nào khiến đối phương trút bầu tâm sự.

Năm Tô Mặc Ngôn mười tuổi, nàng cũng ôm Úc Dao như vậy.

Nàng còn nhớ rõ, Úc Dao giúp nàng lau nước mắt, nói với nàng: Đừng khóc, mẹ em sẽ mau chóng tới tìm em.

Bây giờ…

“Chị biết không, mẹ em đi rồi.” Tô Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu, ôm chặt Úc Dao: “Sẽ không còn tới tìm em nữa.”

Mẹ nàng qua đời bảy năm, nàng sớm nên tiêu tan. Chỉ là đêm nay xảy ra những chuyện khiến lòng người rối ren, lại gặp lại tiểu tỷ tỷ năm đó, nhớ lại chuyện cũ, nàng không nhịn được muốn khóc.

“Sẽ không còn tới tìm em nữa…” Lúc lặp lại câu nói này, giọng nói có chút run rẩy. Tô Mặc Ngôn buông Úc Dao ra, nói ôm một chút thì chỉ ôm một chút, nàng không muốn người ta cảm thấy nàng quá yếu ớt.

Khóc không có nửa điểm nức nở, Úc Dao nhìn nàng, mặt đã ướt đẫm.

“Mẹ em chỉ là ở bên cạnh em theo cách khác.” Úc Dao nói, đưa tay nâng mặt nàng, giúp nàng lau nước mắt, giống y hệt năm đó.

“Em cũng cảm thấy như vậy…” Tô Mặc Ngôn cười cười.

Khóc cười lẫn lộn khiến người ta đau lòng, Úc Dao nhìn viền mắt ửng hồng, không tự chủ kéo nàng qua, từ từ ôm vào lồ.ng ngực của mình.

Không nói một câu.

Tô Mặc Ngôn tham lam ôm chặt, cảm giác không giống được Minh Mạn ôm an ủi, nàng cảm thấy Úc Dao hiểu nàng, luôn có thể cho nàng thứ nàng muốn.

Nàng nghĩ sai rồi, Úc Dao biết dỗ nàng, còn dỗ tốt hơn bất kỳ ai.

Gió xen lẫn mấy hạt mưa, tạp trên người các nàng.

“Đi vào thôi.” Úc Dao sờ sờ đầu Tô Mặc Ngôn: “Trời mưa.”

“Ừm…”

Dự báo thời tiết nói, nửa đêm sẽ có mưa giông.

“Tắm rửa xong, nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải đi làm.” trước khi trở về phòng, Úc Dao chúc Tô Mặc Ngôn ngủ ngon, bình thường cô sẽ đi ngủ vào mười một giờ, hôm nay xem như là tình huống đặc biệt.

Lần thứ hai qua đêm ở nhà Úc Dao, Tô Mặc Ngôn trực tiếp chở rương hành lý tới.

Tô Mặc Ngôn dùng phòng tắm lớn, Úc Dao dùng phòng tắm trong phòng ngủ.

Tô Mặc Ngôn đi vào nhà tắm, khóc xong một trận, quả nhiên thoải mái.

Tắm rửa, thay váy ngủ, Tô Mặc Ngôn lau chân bước ra, cửa phòng ngủ Úc Dao đóng chặt, có lẽ ngủ rồi, Tô Mặc Ngôn đứng đó chừng hai giây, quay về phòng mình.

Mưa càng rơi càng nặng hạt, còn kèm theo tiếng sấm vang dội.

Tô Mặc Ngôn kéo rèm cửa lại, tiến vào chăn, che lấp đầu.

Tô Mặc Ngôn ghét trời mưa giông, cũng vào đêm như thế, nàng và mẹ xảy ra tai nạn xe.

Thật sự rất mệt mỏi, cứ mơ hồ nghe được tiếng sấm, Tô Mặc Ngôn dùng chăn che kín đầu, choáng váng nặng nề ngủ thiếp đi.

Màu đen trước mắt dần biến thành cảnh tượng nào đó.

Rất hỗn loạn,  một lúc là sóng biển cao mấy thước cuốn trôi, một lúc là trong cơn dông, một chiếc xe hơi màu trắng đâm vào vách núi…

Nàng còn chứng kiến, trên mặt mẹ nàng máu me loang lổ, hô hấp từ từ dứt đoạn.

“Không được! Không…” Tô Mặc Ngôn bừng tỉnh sau giấc mộng.

Ngoài cửa sổ cơn mưa vẫn ngang ngược như cũ.

Lật qua lật lại, trong đêm tối, không cách nào ngủ được.

Cứ hễ nhắm mắt, lại thấy những hình ảnh kia.

Bật đèn nhìn đồng hồ, chưa tới một tiếng.

Tô Mặc Ngôn trằn trọc hồi lâu, cuối cùng vén chăn, xuống giường.

Trời vừa rạng sáng, Tô Mặc Ngôn mặc một bộ váy ngủ khoét ngực, đeo thêm dây thắt eo, đi đến trước cửa phòng Úc Dao, mặc dù có chút do dự, vẫn gõ cửa.

Nàng đã quen với cách ăn mặc này, như vậy khiến nàng có thêm cảm giác thoải mái, áo ngủ càng thêm phần gợi cảm, từ thiết kế đến chất liệu.

Không giống Minh Mạn, hận không thể bao từ đầu đến chân biến mình thành thiếu nữ màu hồng.

Úc Dao còn chưa ngủ, cô tựa đầu giường, xem tấm hình cũ. Nghe tiếng gõ cửa, đoán được là Tô Mặc Ngôn, tiện tay đặt ảnh trên tủ đầu giường, mở cửa.

Khoảnh khắc mở cửa, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào thiết kế váy ngủ “Cực tối giản” trên người Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn mở miệng: “Em muốn ngủ cùng chị…”

Úc Dao chần chờ nhìn nàng: “Ngủ cùng nhau sao?”

Tự nhiên Tô Mặc Ngôn cảm thấy, ánh mắt Úc Dao nhìn mình có điểm lạ, nàng ôm cánh tay, giải thích: “Tiếng sét, em gặp ác mộng…”