Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Khác Nguy Tình Thử Ái Chương 9: Phong thiếu, ngài buông tha tôi đi

Chương 9: Phong thiếu, ngài buông tha tôi đi

5:05 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 9: Phong thiếu, ngài buông tha tôi đi tại dua leo tr

Đôi mi khẽ chớp, đem mọi ủy khuất và không khuất phục giấu kín. “Tôi nhớ rõ.” “Tốt lắm.” Phong Sính chỉ nói hai chữ như vậy hai chữ, cũng không nói thêm lời nào nữa. Anh lại nâng ly rượu đỏ trên bàn, lần thứ hai cả người dựa vào trong ghế dài. Đường Ý quỳ gối ở đó, phía dưới là thảm Italy nhập khẩu cao cấp, thật ra không hề đau, chỉ là tư thế khuất nhục duy trì lâu, Đường Ý không khỏi lên tiếng, “Phong thiếu, hiện giờ chúng tôi khó khăn về tài chính, tôi và Tiêu Đằng đều là sinh viên mới ra trường, một chút thực lực kinh tế cũng không có, ngài cho chúng tôi mấy *bài học kinh nghiệm*, tôi thấy thật sự đủ rồi, tôi cam đoan, về sau ngài nói một, tôi , tôi sẽ không nói hai.” Bộ dáng này của cô như là bị thuần phục mà trở nên dễ bảo, không dám trêu chọc anh, không dám tranh luận, cái gì cũng không dám. Phong Sính rất hưởng thụ, cứ như là, thói quen được người ta phủng bái. Anh vĩnh viễn ở trên cao như vậy, ai dám khiêu chiến quyền uy của anh, anh sẽ khiến kẻ đó mất mặt. Anh lại dựa đầu vào ghế, khẽ nhắm mắt lại. Đổi một bản dương cầm khác, trước nay anh không thích cảm nhận những âm thanh ồn ào từ những kim loại nặng. Đường Ý vẫn nói tiếp, vẫn cam đoan này kia, sau một lúc lâu cũng không thấy Phong Sính nói tiếp, ngẩng đầu lại phát hiện hình như anh đang ngủ. Lúc này Đường Ý không muốn hao tổn sức với anh, Tiêu Đằng bị đánh không hề nhẹ, nếu không có lệnh của Phong Sính, chỉ sợ được đưa đi bệnh viện. Đường Ý nhẹ gọi hai tiếng. “Phong thiếu, Phong thiếu?” Một chút cử động cũng không hề, trong ngực lại dội đến cảm giác nôn nóng lần thứ hai, Đường Ý đánh bạo đưa tay đặt lên đùi người đàn ông đó, “Phong thiếu?” Cách một lớp vải vóc, bàn tay cô chạm đến những đường nét rắn chắc trên chân Phong Sính. Một bàn tay bỗng nhiên phủ lên ngón tay cô, cô hoảng hốt nhưng cũng không rụt tay lại. Phong Sính chậm rãi mở mắt, anh ngồi dậy, đem đôi tay Đường Ý nâng lên, ngón tay của cô rất thon, khi anh nắm trọn nó trong bàn tay có cảm giác như hơi dùng sức cũng có thể nghiền nát. Phong Sính vươn một bàn tay cầm ly rượu đỏ, nghiêng khẽ để từng giọt rơi trên tay cô. Một lần, lại một lần anh lặp lại động tác đó, như là giúp đứa trẻ ngoan rửa tay. Đường Ý vẫn quỳ gối không hề nhúc nhích, Phong Sính đặt ly rượu lại trên bàn, lại lần nữa nâng bàn tay của Đường Ý. Cô nhìn thấy anh khẽ nhếch cánh môi mỏng, chỉ trong nháy mắt, anh khẽ đặt nụ hôn lên tay cô, Đường Ý không khỏi run rẩy. Hàm răng của anh nhẹ nhàng ma sát từng đốt ngón tay của cô, cảm giác mềm mại đánh thẳng đến thần kinh Đường Ý. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy cánh môi của anh như bị nhiễm rượu đỏ, khuôn mặt rũ xuống toát lên một vẻ tà nịnh khuynh thành. Cô ngừng thở, không lên tiếng, cũng không gọi anh. Tiếp đó Phong Sính há miệng, đem những ngón tay của cô ngậm trọng miệng. Sau gáy Đường Ý đã ẩn hiện ửng hồng, trong chốc lát nhiệt độ trong ghế lô được dâng cao. Khóe mắt nam nhân như hoa đào, nhìn phản ứng của cô, đáy mắt âm trầm chợt như ngưng lại, anh dùng sức cắn những ngón tay yếu ớt của cô. “A —— “ Đường Ý nhịn không được thét chói tai. Phong Sính nắm chặt cổ tay cô, lực trong miệng lại tăng thêm, tay đứt ruột xót, cảm giác đau đớn truyền đến toàn thân cô, như bị đại tá bát khối (Ý chỉ đem một vật hoàn chỉnh bị xé nhỏ), “Buông, buông ra, đau quá.” “Á!” Tiếng thét vượt qua ghế lô, thế nhưng hai người đàn ông đứng bên ngoài vẫn đứng nghiêm chỉnh, không hề có phản ứng, thậm chí đến một cái liếc nhìn cũng không có. Đường Ý nằm trên ghế sô pha, đau đến mức một tay còn lại nắm chặt thành quyền. “Phong thiếu, anh buông tha cho tôi đi.” “Đau như vậy, với cảm giác đau đớn khi chiều, cái nào đau hơn?” Phong Sính há miệng, nhưng vẫn nắm chặt cồ tay cô như cũ, có vẻ như không muốn buông ra. Đường Ý đến đến mức chảy mồ hôi lạnh, đôi mắt trong suốt, ngón tay rõ ràng sưng lên, cô giật giật, nhìn ngón tay của mình có chút máu chảy ra, nếu là thường ngày, cô nhất định sẽ mắng anh, nói anh là con Chó điên, nhưng bây giờ, Đường Ý không dám. “Cái này đau hơn, vậy nên, anh đừng cắn nữa.” Phong Sính lại đưa ngón tay cái đến miệng vết thương trên ngón tay cô, dùng sức đè, Đường Ý kinh hãi hét lên một tiếng. “Tôi thích nghe tiếng cô hét, hét to nữa lên.” “Phong thiếu, ngài gọi điện trước được không? Tiêu Đằng sắp không chịu nổi, ngài cũng không muốn vui đùa mà gây tai nạn chết người đúng không? Ngài để anh ấy đi bệnh viện đi, tôi tiếp tục ở lại đây, được ?” Giọng nói của cô mềm mại cực kỳ, đôi mắt khẩn cầu. Nhưng Phong Sính là ai, anh đã nhìn qua vô số người, giả giả thật thật anh có thể phân biệt rõ ràng. Trong mắt Đường Ý lúc này như có gì đó, vừa nhìn đã thấy giả tạo, hận không thể đâm anh cái, có khi như vậy cũng không hết hận. Một tay kia của Phong Sính bỗng nhiên tiến đến bên gáy cô, đem đầu Đường Ý đặt trên sô pha, cô nghiêng mặt, thử cử động, nhưng bàn tay Phong Sính lớn như vậy, cô ngậm chặt miệng, gần như bất động. Đầu gối của anh ở ngay sau lưng cô, thân thể to lớn đè lên người cô, cô run rẩy, cả người bị đẩy về phía trước, đầu đã chạm đến tận trong cùng của chiếc ghế . Phong Sính dùng tay tóm chặt eo cô, “Dì nhỏ, cô nói xem, vì sao tôi lại đối xử với cô như vậy?” Cô đưa mắt nhìn những ngón tay sưng tấy, “Trước đây, tôi và anh, một kẻ trên trời, một kẻ dưới đất. Cùng nhau xuất hiện, cũng chỉ vì hai chữ dì nhỏ này.” “Xem ra cô cũng không ngốc.” “Phong thiếu, sau này tôi sẽ cố hết sức, hạn chế chạm mặt anh . . .” Kỳ thực, Đường Ý đã luôn tránh người của Phong gia, biết quan hệ của chị gái và Phong Triển Niên, cô cũng chưa từng nói một câu với Đường Duệ, cô không muốn làm khó chị gái. Phong Triển Niên muốn sắp xếp công việc cho cô, cô khéo léo từ chối, muốn an bài chỗ ở cho cô, cô cũng không muốn. Nói như thế là muốn giúp cô gây dựng sự nghiệp, Đường Ý nghe cũng không dám. Mặc dù vậy, cô vẫn chọc phải Phong Sính. Nam nhân trượt bàn tay đến cái mông đang vểnh cao của cô, hôm này cô mặc legging, Phong Sính rất nhẹ nhàng dùng ngón tay đẩy mép quần ra Anh thuận tiện kéo nó xuống, đôi mắt Đường Ý trợn tròn, cô thật không ngờ Phong Sính thật sự có tính toán. . . “Đừng, ở đây không được.” “Vì sao không được?” Bàn tay Phong Sính lại nhẹ nhàng xoa, trước đây, không tiếp xúc gần gũi như này, anh không ngờ mông Đường Ý lại đẹp đẽ như vậy. Chỉ nhìn qua đã đủ khiến anh không kiên trì thêm được. Trong giọng nói của anh rõ ràng có biến đối, Đường Ý co rúm hai vai, như một con thuyền cô độc bị đẩy đến biển rộng. Cô vì cứu Tiêu Đằng, bất đắc dĩ phải đến đây, nhưng cô chưa chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. “Ở đây lúc nào cũng có thể có người đi qua.” “Ở đây, tôi là người định đoạt.” Lồng ngực của anh kề sát ngay sau lưng Đường Ý, anh há miệng, khi anh cắn nhẹ lên dái tai cô, trong đầu cô -ầm- một tiếng nổ. Hai tay Phong Sính lại men dần lên, cô há miệng hít thở, cảm giác đầu ngón tay của anh đang di chuyển, cô kẹp chặt hai chân, không để Phong Sính có những động tác tiếp theo. “Buông ra.” Anh vùi mặt vào cần cổ của cô, những nụ hôn nhỏ vụn từng chút, từng chút một rơi xuống. Cô ngứa ngáy khó chịu, khuôn mặt đang vùi trong vải sợi giãy giụa hoảng sợ. Phong Sính nói qua kẽ răng, theo lời nói có thể cảm nhận được từng giây thần kinh của cô như tán loạn, “Thích như vậy không?” ” Anh gọi điện thoại được không? Tôi ở đây, tôi không chạy trốn.” Động tác Phong Sính tạm ngưng lại, ở trong tay anh vẫn chưa từng có một nữ nhân nào phân tâm như Đường Ý. Anh lại há miệng, lại cắn xuống, nhưng lần này không còn là trêu đùa, mà là một lực mạnh mẽ. “A!” Cô đau đớn lui người lại, Phong Sính nhân tiện đưa tay giữ chặt phía trước người cô, tựa như anh chỉ cần tăng thêm chút sức là có thể bóp nát cô gái trong lòng mình. Phong Sính đưa tay phải xuống, một tay kia thoải mái mà lột lớp vải vóc cuối cùng che đậy trên người cô, sau đó không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà ném cô về phía trước. Lại lần nữa, Đường Ý bị nhốt lại trên sô pha, bàn tay Phong Sính ép mạnh phía sau, để cô triệt để quỳ gối. Anh hành động gọn gàng chuẩn xác, cay độc mà không chút dây dưa nào. Phía sau truyền đến âm thanh va chạm của kim loại từ chiếc thắt lưng được cởi ra, nó tựa như tiếng chuông tử vong đập thẳng vào tai Đường Ý. Cô nắm chặt hai tay. Khi khóa quần kéo xuống khiến cô có cảm nhận như mình sắp gặp phải nguy hiểm, Phong Sính lại dán lên người cô, ngại mình còn mặc quần áo vướng víu, cũng cởi sạch luôn. Bước lên, Phong Sính cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Di động trong túi Đường Ý bỗng nhiên vang lên, cô định đưa tay cầm lên đã bị Phong Sính bẻ ngoặt tay đặt lại trên lưng cô. Anh cũng chẳng cần phải kiên trì, dù sao cô cũng không phải người mà anh cưng nựng trong lòng bàn tay, cho nên đâu cần làm cho cô dễ chịu, cơ thể Đường Ý căng thẳng, bàn tay của anh đang di chuyển. . . “Bị tổn thương thì trái tim còn có thể yêu ai, còn có thể tiếp nhận được yêu thương của ai …” Chuông điện thoại không ngừng vang lên, một lần, lại một lần. Phong Sính cựa không thích âm thanh ầm ĩ này, cũng sắp thực hiện được mục đích nhưng mấy ca từ ấy cứ lởn vởn trong đầu anh, phá hủy hăng hái của Phong Sính. Anh cũng không buông Đường Ý, mà cầm túi của Đường Ý, cầm di động nhìn tên người gọi đến, nhưng Đường Ý mới làm lại sim, cũng chưa lưu tên của ai. Phong Sính mở điện thoại nhấn chế độ rảnh tay. Tiếng Đường Duệ như không thể chờ đợi thêm từ đầu dây bên kia truyền đến “Đường Đường, em ở đâu?” Nước mắt Đường Ý chảy đầy mặt, không lên tiếng . “Đường Đường, Đường Đường?” “Làm sao vậy, không có người nghe sao?” Bên kia, còn có giọng nói của Phong Triển Niên. Phong Sính vỗ vỗ hai má Đường Ý, như vậy cô mới lấy lại tinh thần, trong mắt có vằn những tia máu, cô nuốt xuống nghẹn ngào, người cũng giật giật, “Chị.” “Em ở đâu? Có sao không?” Nghe giọng nói Đường Duệ có vẻ lo lắng, điện thoại bị Phong Triển Niên giành lấy. “Đường Ý, là anh rể đây.” Phong Sính nằm trên người Đường Ý bất động, Đường Ý bị đè không thể động đậy, “Anh rể.” “Có phải em đang ở cùng Phong Sính?” “Em. . .” “Tính cách thằng nhóc đó anh biết rõ, có thù oán tất báo, em yên tâm, bạn trai em anh đã cho người đưa cậu ấy đi bệnh viện, Đường Ý, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết . .” Đường Ý nghe xong, đáy mắt như ánh lên tia sáng. “Tiêu Đằng không có chuyện gì chứ?” “Ừ, đang được điều trị, cậu ấy nói với anh một số chuyện, có phải em đang ở cùng Phong Sính không ?” Đường Ý thử cử động nhưng bị Phong Sính đè chặt hông, thể hiện rõ không cho cô thoát. Dù hiện tại anh có phá thân cô thì Phong Triển Niên nước xa cũng không cứu được lửa gần. Đường Ý cử động tay, khớp tay vẫn đau đớn đến tận tâm phế. “Anh rể, em không gặp Phong Sính.” “Thực sự?” “Có người đến đập công ty, em. . . Em cũng là nhận điện thoại của Tiêu Đằng mới biết, em sẽ đến bệnh viện.” Phong Triển Niên vừa nghe cũng đã biết Đường Ý đang nói dối, nhưng anh ta cũng không vạch trần, “Nếu em gặp Phong Sính, nói nó đi gặp anh, anh và chị em vẫn đang ở bệnh viện, Đường Ý, anh muốn hai mươi phút sau nhìn thấy em.” Phong Sính hừ lạnh, ông ta chẳng qua là đang gia hạn thời gian cho anh. Đường Ý như bắt được ân xá, vừa rồi còn như muốn chết, giờ lại tỉnh táo. Điện thoại lại truyền đến giọng nói của Đường Duệ. “Đường Đường, em thật sự không xảy chuyện gì ?” Một loạt âm thanh tiếng giày cao gót, Đường Ý đoán Đường Duệ đã đi xa Phong Triển Niên. Đường Ý nằm ở đó, “Vâng.” Tiếng thở dài lại đến bên tai Đường Ý, “Đường Đường, xin lỗi, Triển Niên đưa chi phiếu đó cho chị, nói chị bằng cách nào cũng phải đưa nó cho em, thế nhưng. . . Bị chị xé, em yên tâm, chị trước đây có chút tích trữ. . .” “Không cần, ” Đường Ý cắt ngang lời của nàng, “Tự chúng em sẽ nghĩ cách .” “Đường Đường, em đừng trách chị.” “Em không trách chị, ” Giọng nói Đường Ý rõ ràng mang theo nức nở. Phong Sính thấy viền mắt cô dần dần đỏ lên, những lọn tóc dài dính bết bên má thấm đẫm nước mắt, cứ thể dính lại trên khuôn mặt trắng nõn non mịn. Bộ dạng lúc này của cô thật khiến cho trái tim người ta căng thẳng, “Chị, kẻ có tiền quá sạch sẽ. Em cũng không cần, em chỉ muốn cùng Tiêu Đằng bình yên sống qua ngày, chị cũng có thể hạnh phúc là tốt rồi.” “Chị biết năm mươi vạn không phải là số tiền nhỏ, nhưng chuyện này. . . Huống hồ Phong Sính, anh ta. . .” Đường Ý lại lần nữa chặn ngang lời nói của nàng, “Chị giúp em chăm sóc Tiêu Đằng, em sẽ tới ngay.” “Được.” Cúp điện thoại, Phong Sính cho rằng cô sẽ giãy giụa kịch liệt, nhưng không ngờ Đường Ý chỉ đưa mắt nhìn anh. “Anh có thể thả tôi ra không?” “Cô nói xem?” Cô nhắm mắt lại, “Được rồi, anh nhanh lên chút, sau đó đưa tôi đến bệnh viện. Nếu không, tôi sợ không kịp thời gian gia hạn.” Phong Sính cười lạnh, “Lần này cô sẽ cáo tội như thế nào?” “Tôi nói không, thì thật sự sẽ không, ” Đường Ý hít một hơi, âm mũi rất nặng, “Anh yên tâm, tôi gặp anh rể cũng sẽ không nói lung tung.” Phong Sính thấy đầu vai của cô lộ hẳn ra bên ngoài, anh đặt một nụ hôn xuống, đưa mắt nhìn thoáng qua cần cổ của cô có vết ứ đỏ như dấu răng. Lão gia đã nói như vậy, anh không buông e rằng không ổn. Cũng chỉ là một vui đùa một chút, vui đùa mà mang đến phiền phức thì thật không đáng. Huống hồ, sau này còn có rất nhiều thời gian. Phong Sính lui đầu về phía sau, bàn tay hung hăng vỗ xuống mông cô. “Đứng lên đi, mặc quần áo vào.” Cô thật không ngờ, Phong Sính sẽ giơ cao đánh khẽ như này, Đường Ý chống hai tay đứng lên. Phong Sính thắt lại dây lưng, nửa người trên vẫn không mặc gì, anh ngồi vào ghế sô pha. Đường Ý đem từng lớp quần kéo lên, liếc nhìn Phong Sính, thấy anh không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn từng động tác nhỏ của mình, cô vội vàng kéo quần, mặc hoàn chỉnh đâu vào đấy. “Này!” Tiếng gọi của Phong Sính ở sau lưng cô, trong mắt Đường Ý thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng lúc xoay người rõ ràng lại là vẻ nghe lời thuận theo, “Ngài có việc gì sao?” “Chớ giả bộ, qua đây.” Sắc mặt cô căng thẳng. Phong Sính càng cười lớn, “Xem đi, giả bộ không nổi nữa?” Đường Ý cứng người, bước chân tiến lên, Phong Sính kéo cổ tay cô, đem cô kéo lại ngã trên đùi anh. Đường Ý không dám nổi giận, “Anh rể chỉ cho tôi hai mươi phút, tôi còn muốn đi gọi xe .” “Vội gì?” Bàn tay Phong Sính rơi xuống đùi cô, “Nói thật, tôi thích lúc cô không mặc quần áo, tôi đối với cô, thật sự, càng lúc càng có cảm giác.” “Ngài, ngài đừng nói đùa, tôi như vậy, ném trong đám người, cũng không đủ để ngài liếc mắt có thể nhận ra.” Phong Sính nhẹ cười thành tiếng, “Dáng dấp của cô ra sao, tôi đều để trong mắt. Cũng đừng ngài này ngài kia, theo lý thuyết, cô là Dì nhỏ của tôi, kính ngữ này, tôi dùng mới phải.”