Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo Chương 1: Trọng sinh liền có lông?

Chương 1: Trọng sinh liền có lông?

7:05 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Trọng sinh liền có lông? tại dualeotruyen. 

Hoan nghênh hoan nghênh mọi người nhảy hố

Edit được sự hỗ trợ của Google Dịch và Wikidich. Moa moa ta~

Vốn chưa định post đâu nhưng phấn khích quá đó =)))______

Phương Hoà bị đánh thức bởi sự lạnh lẽo của nước mưa, cậu cố gắng động đậy cơ thể, cảm giác trong người không còn nhiều sức lực. Cậu chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt, vừa thấy chính là một vật hình tròn màu đen thật lớn, hình như đây không phải là nơi mà cậu đã chiến đấu với tang thi biến dị. Phương Hoà gian nan chớp chớp đôi mắt, cảm thấy cơn mưa trong trường hợp này có vẻ hơi sai sai?

Sau khi quan sát kỹ hơn, Phương Hoà liền dại ra, nơi này hình như là một bãi đỗ xe ngoài trời, trừ bỏ góc nhìn  có điểm không phù hợp, thì đây chắc chắn là cảnh cậu đã thấy khi còn rất nhỏ. Sau mười ba năm sống ở tận thế, cảnh tượng đó đã rất xa, xa đến mức cậu sắp không nhớ rõ được nữa.

Nhưng đồ vật trước mắt thì cậu lại có thể nhận ra, cái thứ màu đen thui này chính là lốp xe, chỉ là lốp xe từ bao giờ đã to đến như vậy?

Phương Hoà ở dưới màn mưa gian nan muốn đứng lên, nhưng xúc cảm quỷ dị ở tứ chi làm cậu không nhịn được cúi đầu, nhìn vào bàn chân ngắn ướt sũng trong nước, Phương Hoà dừng lại một lúc.

Phương Hoà chưa kịp làm rõ tình hình, màn mưa xung quanh đột nhiên đình chỉ, sau đó cơ thể bị treo lơ lửng trên không trung, sau gáy bị người ta nhấc lên, một ngón tay ấm áp ấn vào ngực cậu, một lúc sau, thanh âm trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu, “Bị xối thành như vậy cư nhiên không chết?”

Sau đó, Phương Hoà nhìn thấy một cặp kính mờ và sống mũi cao thẳng, còn chưa kịp nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của người kia, cửa xe bên cạnh cậu đã mở ra, người nọ xé toạc hộp khăn giấy rồi nhét Phương Hoà vào.

Khăn giấy tuy rằng đã nhanh chóng hút bớt không ít nước mưa trên người Phương Hoà, nhưng mà Phương Hoà vẫn cảm thấy lạnh vô cùng. May mắn là người nọ lên xe xong liền nhanh chóng bật máy sưởi, khiến Phương Hoà không tới mức vừa bị tang thi giết chết xong đã lập tức bị đông chết lần hai.

Phương Hoà đối với cơ thể lạnh cóng không còn lời nào để nói, cậu thế mà mạng lớn được sống lại, đời buồn chính là, cậu lại biến thành một động vật có lông gầy gò yếu ớt, thế mà to còn không bằng một hộp khăn giấy. Hamster? Totoro? Sóc? Phương Hoà khó khăn giật giật móng vuốt, khi nhìn đến đệm mềm hình quả mận mỏng manh và móng vuốt có thể xoè ra thu vào, cậu chắc chắn hiện tại bản thân có thể là một con mèo con.

Phương Hoà ở trong hộp khăn giấy xoè thu móng vuốt nửa ngày, cuối cùng cũng đành chấp nhận sự thật trước mắt, đối mặt với một thân thể nhỏ yếu đuối như vậy, Phương Hoà không nhịn được nghĩ tới một con mèo lười biếng trong tương lai, quyết định ra ngoài để lấy lòng người có tấm lòng yêu thương động vật đã cứu một con vật nhỏ bé trong cơn bão kia. Một người nói không chừng chính là người tiếp tế lương thực và chăm sóc cho cậu sau này.

Phương Hoa tích đủ năng lượng, từ từ chui ra khỏi hộp khăn giấy, dùng đôi mắt màu xanh quan sát người đang lái xe.

Mặc dù người đàn ông này  rất đẹp trai, nhưng trông anh ta cũng vô cùng lạnh lùng.

Đôi môi mỏng nhạt mím chặt, nhìn có vẻ hơi thờ ơ một cách vô nhân đạo. So với đôi môi mỏng, đôi mắt sau cặp kính lại sắc bén như một con dao vậy.

Phương Hoà bị sốc, không thể tin được chủ nhân của đầu ngón tay ấm áp vừa ấn vào ngực cậu lại là người này?

Vừa nhìn liền biết là người không dễ đối phó. Phương Hoà rụt người lại, tức giận từ bỏ ý định lấy lòng người nọ. Nếu làm anh ta không vui, rất có thể người này sẽ ném cậu vào cơn mưa một lần nữa, cậu liền đi đời nhà ma. Vẫn là chờ người đàn ông này đuổi cậu đi, đây thật sự không hề giống một người có thể nuôi thú cưng, Phương Hoà bi thương gãi gãi hộp khăn giấy.

(Pi: ơ… Sao tả công nạnh nùng thế. Kiểu nào sau này cũng làm một cái xẻng mà)

Lê Chấn vừa lái xe vừa liếc nhìn chú mèo con ướt sũng, chỉ thấy mèo con từ hộp khăn giấy vươn đầu nhỏ ra, đôi mắt xanh sâu kín nhìn chằm chằm vào hắn, móng vuốt mềm đặt trên mép hộp và cái đuôi nhỏ nhô ra bên ngoài. Nó trông hình như đang rất cảnh giác, nếu không phải toàn thân đều ướt, phỏng chừng lông tơ hiện tại đã dựng đứng lên.

Khoé miệng Lê Chấn hơi hơi nhếch lên, gợi thành một nụ cười, mèo con kia liền như sợ hãi rụt trở về. Khoé miệng Lê Chấn dần dần hạ xuống, có lẽ là do tính chất công việc, mỗi ngày điều nhận không ít án tử, tiếp xúc với người bị hại và thi thể cũng không ít. Do đó, Lê Chấn luôn không thể khiến tiểu động vật yêu thích mình, đặc biệt là những thú cưng có chút linh tính, sẽ sợ hãi khi đối mặt với hắn.

Có lẽ trong mắt những động vật nhỏ này, đẫm máu một cách chính nghĩa thì vẫn là đẫm máu. Thừa lúc thời gian đèn đỏ ở ngã tư đường, Lê Chấn nhìn chú mèo con không nhúc nhích trong hộp khăn giấy, quên đi, đã định là không có số nuôi thú cưng, nhìn nhìn, đợi thời tiết tốt lên, liền đưa vật nhỏ này tới cửa hàng thú cưng vậy.

Phương Hoà ở trong hộp khăn giấy rối rắm nửa ngày, cả người mệt mỏi cuối cùng cũng không nhịn được mà ngủ thiếp đi.

Lại lần nữa bị đánh thức tỉnh lại. Phương Hoà mở mắt liền nhìn thấy có người đang ấn hai chân sau của cậu, dùng một cái kéo giải phẫu cắt ngắn đi lông ở chân sau, tiếp đó đem một cây kim thật dài đâm vào. Phương Hoà theo phản xạ muốn giãy dụa, nhưng cậu đang bị quấn trong một chiếc khăn lông, hơn nữa bàn tay đang ấn chân cậu rất lớn, cho dù người nọ không nặng không nhẹ ấn, thì Phương Hoà vẫn không thể động đậy.

Đã một nửa ống tiêm được tiêm vào cơ thể, Phương Hoà đang trong trạng thái hoảng hốt, cái đuôi ẩm ướt bị ai đó nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác kỳ lạ làm Phương Hoà dại ra, sau đó đến đầu cũng bị xoa nhẹ một phen, Phương Hoà đờ đẫn suy ngẫm, ngộ ra. Đây đã không còn là phòng nghiên cứu kháng thể virus, mà quan trọng hơn, là cái người nhìn có vẻ lạnh nhạt này, thế mà lại đang an ủi cậu?!

Sau khi trấn an xong chú mèo con sợ hãi, Lê Chấn đi tìm chai rượu, đem mèo con từ trên xuống dưới xoa nắn một lần, sau đó mới đặt nó vào trong bồn nước ấm áp. Trừ bỏ lúc đầu có chút giãy giụa, mèo nhỏ này thế mà ngoan ngoãn để hắn xoa nắn, Lê Chấn có chút ngoài ý muốn, chờ đem mèo nhỏ từ trong nước ấm xách ra, Lê Chấn nhanh chóng tìm khăn lông bao lấy nó, mở máy sấy chỉnh chế độ gió nhẹ giúp mèo nhỏ sấy khô.

Làm khô lông mèo nhỏ xong, Lê Chấn có điểm ngoài dự kiến, lông đầu và sau lưng là màu đen, cái bụng mềm mại và bốn chân thì là màu trắng, ở giữa trán cũng có một nhúm lông màu trắng,  đôi mắt mèo sâu kín ánh lên màu xanh bích, Lê Chấn nhướng nhướng mày.

Cả người rốt cuộc cũng thoải mái, bụng của Phương Hoà liền không thể khốnng chế mà ục ục kêu lên, xấu hổ nâng móng vuốt sờ sờ bụng, Phương Hoà hướng đôi mắt khát vọng về phía Lê Chấn.

Lê Chấn trong nháy mắt liền bị đôi mắt màu xanh lá cây của mèo con chinh phục, đưa tay ra sau lưng mèo nhỏ vuốt vuốt xoa xoa từ đầu đến đuôi một trận, tay của hắn rất lớn, nhưng mèo con thì còn quá nhỏ, không đủ xoa. Xúc cảm ấm áp mềm mại khi sờ lên bộ lông ngắn của mèo con khiến Lê Chấn thở dài cảm thán một phen, nếu như nuôi béo ra một chút nữa thì sẽ càng thoải mái. Chỉ là nhìn thoáng qua mèo con tạc mao đang né tránh, Lê Chấn mới  bắt đầu sinh ra suy nghĩ nuôi thú cưng liền lần thứ hai mắc cạn.

Cứ như vậy bị sờ soạt một hồi, Phương Hoà thấy cả mèo đều không tốt, bởi vì mười mấy năm qua chưa từng có người nào cùng cậu thân mật như vậy, loại cảm giác quỷ dị này khiến lông tơ Phương Hoà điều dựng thẳng lên,  móng vuốt sắc nhọn khẩn trương duỗi ra.

Cứ như vậy phòng bị một hồi , Phương Hoà thấy người kia lạnh nhạt xoay người đi tới tủ lạnh, Phương Hoà liền thành thật ngồi ở trên bàn, cái đuôi nhỏ vô ý đung đưa, đôi mắt màu xanh bích gắt gao nhìn chằm chằm người này mở tủ lạnh ra, Phương Hoà có cảm giác tiếng ùng ục của bụng lại vang lên.

Lê Chấn khẳng định trong nhà không có gì có thể cho mèo con ăn, hắn lại là người chưa bao giờ nuôi thú cưng, lật tủ lạnh một hồi chỉ tìm ra một vài gói cá khô croaker vị mật ong mà hắn mua khi chị gái còn sống ở đây. Miệng của chị gái hắn đặc biệt kén ăn khi mang thai. Tất cả đều được lựa chọn cẩn thận, hương vị không nặng, nhưng rất ngon. Hắn đoán có lẽ mèo con sẽ thích nó.

Có điều, Lê Chấn quay đầu lại nhìn thoáng qua mèo con nhỏ xíu, lấy điện thoại ra tra xét, quả nhiên, để mèo chưa tới hai tháng tuổi trực tiếp ăn cá khô là không thích hợp.

Lê Chấn cau mày cất điện thoại di động, cầm túi cá khô vào bếp, bỏ vào máy xoay xoay nhỏ thành ruốc cá, sau đó mới tìm một cái đĩa để ruốc cá vào, quay người lại, mèo con đã cọ tới thành bàn, duỗi cỗ nhìn chằm chằm vào… Cái đĩa trên tay hắn, Lê Chấn cười một tiếng, đưa tay gãi gãi cằm mèo con.

Phương Hoà đang nhìn chằm chằm cái đĩa tự nhiên không nhìn thấy nụ cười của Lê Chấn, thậm chí tiếng cười của Lê Chấn cũng không chú ý đến. Nhưng mà cái tay gãi cằm của hắn lại khiến Phương Hoà run rẩy, cái chân nhỏ nhiều lần muốn động thủ, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Nhẫn nại, vì cá khô nhỏ, loại trêu đùa này cậu cũng có thể nhẫn!!!!

(Pi: em chỉ vì một bao cá thôi saooooo =∆= ít nhất cũng phải 2 bao)

Lê Chấn thu hồi nụ cười, đem cái đĩa ruốc cá tự làm của mình ra.

Phương Hoà chảy nước dãi một thời gian dài muốn kìm lại, nhưng mà đã bị hương vị của cá ruốc đã kích thích vị giác. Phương Hoà vội vã chạy qua, mở miệng cắm đầu vào đĩa mà ăn. Phương Hoà hạnh phúc muốn khóc, vừa ăn vừa càu nhàu, trong 13 năm qua, Phương Hoà, người chưa bao giờ ăn cá, hận không thể nuốt luôn lưỡi. Cuộc sống trước kia quả nhiên còn không bằng một con mèo mà. Một chút uất ức nhỏ khi tái sinh lại biến thành mèo của Phương Hoà nháy mắt tiêu thất trước dĩa cá ruốc.

___