Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12: Kiếp số hồng trần

11:26 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Kiếp số hồng trần tại dưa leo tr. 

Dịch: Hoangtruc

***

Hầu như các cao tu huyện Vụ Trạch đều biết chuyện Ma Tằm Sư bị Triệu Phụ Vân gây thương tích, phải vào núi tế cổ ngay trong đêm.

Hiện tại ông ta đã trở về, mang theo một thân hung lệ và cô độc, tóc tai rối tung, cả người gầy đến suýt nữa không nhận ra được. Nhưng khí tức cả người ông ta lại mạnh mẽ tràn đầy.

“Tằm sư, muốn thế nào?” Âm Vô Thọ có chút lo lắng.

Bởi vì gã biết chuyện Ma Ngũ Lang ăn phải thiệt thòi từ chỗ Triệu Phụ Vân, sợ Ma Ngũ Lang muốn phân sinh tử với Triệu Phụ Vân.

Dù ai bị thương, ai chết đi nữa thì gã cũng cảm thấy không có gì tốt cả. Phía sau Triệu Phụ Vân là núi Thiên Đô, còn sau lưng Ma Ngũ Lang là cả huyện Vụ Trạch, cũng đại biểu cho nhóm người nơi đây.

Mỗi người, sau lưng đều có những mối quan hệ chằng chéo, quanh co dính dáng đến nhau.

“Từ lúc Ma Ngũ Lang luyện thành Kim Tằm cổ đến này, chưa từng phải chịu nhục nhã như thế qua. Hôm nay, nên lấy lại công bằng cho Kim Tằm cổ.” Giọng điệu của Ma Ngũ Lang không để người khác phản bác. Tất cả mọi người chỉ đành nhìn xem. Người đồng lứa đều biết tính cách cực đoan mà cứng đầu của ông ta, còn tiểu bối thì lại không dám mở miệng.

Âm Vô Thọ cau mày, cũng không nói gì.

Bởi vì hiện tại đang bao vây viện của Triệu Phụ Vân là bà Vưu Linh, chị gái bà Vưu Thấp, tính cách cũng cực đoan không kém. Bà cảm thấy Triệu Phụ Vân đã phá hỏng chuyện của người khác nên muốn bắt hắn phải trả giá đắt.

Nhưng mà Âm Vô Thọ thấy rằng để Triệu Phụ Vân phải trả giá đắt thì thế nào? Giết hắn đi thì thế nào? Chuyện này không ảnh hưởng đến thế cục, chỉ có thể gieo kết tử thù, đến lúc đó dù có tìm được người tình nguyện ra mặt, dẹp loạn được lửa giận từ núi Thiên Đô thì rất có thể người ra tay cũng phải chôn cùng hắn.

Ma Ngũ Lang không nói gì nữa mà đi thẳng đến ngoài viện tử của Triệu Phụ Vân, ngồi xuống đất, mở chiếc hộp đeo sau lưng ra. Rồi một con kim tằm màu vàng nhạt từ bên trong bay ra ngoài.

Trong một tích tắc, suy nghĩ của mọi người bị thứ gì đó đập vỡ vụn, đủ loại âm thanh tạp nham xuất hiện, trước mắt xuất hiện ảo giác như có vô số côn trùng đột ngột xuất hiện bay vờn quanh người.

Con kim tằm kia bay vào trong viện tử.

Triệu Phụ Vân một mực đứng đó nhìn đám mây quỷ quái cuồn cuộn trên bầy trời. Đúng lúc này, bên tai hắn xuất hiện một tràng âm thanh hỗn độn.

Sau đó hắn nhìn thấy một đàn côn trùng bay đến.

Hắn chợt căng thẳng, đàn côn trùng này kết hợp lại với nhau, phát ra âm thanh như một loại nguyền rủa nào đó như muốn xé rách ý thức của hắn.

Triệu Phụ Vân lui về sau, lùi về đến trong gian nhà chính, trước tượng thần Xích Quân.

Tay trái hắn nắm hờ, tay phải tạo kiếm chỉ cắm trong lòng bàn tay trái, người hơi nghiêng, chân phải bước một bước về phía trước hình bộ Cung 弓.

Đàn côn trùng kia đã tràn vào với vô số con chằng chịt chi chít, hung lệ vọt tới.

Hắn tập trung tâm trí, rút kiếm chỉ ra, vung vẩy vào hư không, thành chín đường thẳng ngang dọc đan vào nhau.

Trong hư không như xuất hiện một tấm lưới màu đỏ, nháy mắt đã ngăn cản hết đàn côn trùng vào bên trong. Sau đó hắn vẽ một vòng tròn lên không khí trước mắt, nhốt toàn bộ đàn côn trùng vào trong đó.

“Đốt!”

Ngọn lửa đột ngột sinh ra, đàn trùng đầy trời kia đột nhiên bốc cháy, tán loạn đi như những bọt khí.

Thế nhưng có một con trùng đã lộ ra chân thân.

Trong mắt Triệu Phụ Vân, con trùng kia vừa xuất hiện, tản ánh sáng vàng kim chói lọi, mờ ảo lung linh như cảnh mộng khiến Triệu Phụ Vân như chợt tự nhủ có phải mình đã hoa mắt rồi không.

Ngọn lửa trong đạo tràng trong tích tắc này, quả thật bị một luồng sáng màu đỏ thẫm xông vọt qua.

Triệu Phụ Vân nhìn thấy một đôi mắt to tròn như hạt đậu đen, sâu bên trong còn tản ra ánh hung lệ.

Bên tai nghe thấy một giọng nói: “Nghe nói pháp thuật của đệ tử núi Thiên Đô tinh thâm huyền ảo, ngày ấy đánh lén ta, làm tổn thường kim tằm của ta, hôm nay kim tằm của ta tìm được đường sống trong cõi chết, từ trong ngàn vạn độc trùng sống sót trở về, muốn lãnh giáo pháp thuật đệ tử núi Thiên Đô xem sao.”

Giọng nói này vang dội, tất cả người trong ngoài viện tử đều nghe rõ mồn một. Tất cả người trong huyện Vụ Trạch đều đang nhìn người ngồi xếp bằng trước tiểu viện kia, không khỏi nảy sinh một tia kính trọng.

Triệu Phụ Vân không nói gì, mà thò tay trái mò bên hông, rút ra một mũi châm Hỏa Hào nắm trong tay, nắm thành quyền, đặt bên hông. Ngón trỏ cùng ngón cái tay phải hắn đưa qua, rút mũi châm, rồi vung ra.

Một vệt sáng đỏ mảnh kéo lê một đường vòng cung, xuyên qua hư không, đâm thẳng vào giữa trán con kim tằm này.

Khí tức mãnh liệt mà hung lệ kéo đến lập tức tán loạn.

Ngọn lửa trên châm Hỏa Hào đâm xuyên vào thân thể Kim Tằm cổ. Kim Tằm cổ lập tức bốc cháy, rơi xuống mặt đất, run rẩy, kêu lên một tiếng quái dị rồi chết mất.

Châm Hỏa Hào rung động, rút khỏi trán kim tằm, hóa thành một đường dây đỏ bay trở vào trong tay Triệu Phụ Vân.

Bên ngoài, Ma Ngũ Lang kêu thảm một tiếng, ánh mắt ông ta như nhìn thấy một vệt sáng đỏ từ trên trời rơi xuống, đâm vào sâu trong ý thức của mình, hóa thảnh một mảnh lửa cháy hừng hực đốt diệt sạch sẽ toàn bộ ý thức của mình.

Đột nhiên trở nên yên ắng. Người đứng phía sau Ma Ngũ Lang cảm giác được khí tức trên người Ma Ngũ Lang nhanh chóng tiêu tán.

Có người lập tức chạy đến kêu lên: “Ngũ thúc. Ngũ thúc. Ngũ thúc…”

“Ngũ thúc chết rồi….”

“Ngũ thúc bị người của triều đình giết chết…”

Trong ngõ nhỏ trong đêm tối trở nên rối loạn, lại không có ai lên tiếng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía mấy vị chủ sự giới tu hành của huyện Vụ Trạch, như chờ hiệu lệnh bọn họ.

Hiển nhiên đám người trẻ tuổi đều đã sôi máu cả lên, chỉ cần bọn họ ra lệnh là sẽ đồng loạt xông vào.

Nhưng mấy lão nhân như Âm Vô Thọ chỉ nhẫn nhịn, Lê Hắc Bì thấy vậy không kìm nén được mà nói: “Tuy rằng Ma Ngũ Lang luôn trốn trong nhà thủ kim tằm của lão nhưng cũng là người có máu mặt trong huyện Vụ Trạch chúng ta, cứ như vậy mà chết không thích hợp.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Âm Vô Thọ hỏi.

“Tuy rằng Nam Lăng quy thuận triều đình Đại Chu nhưng chưa ai dám nói người của chúng ta có thể bị bọn họ tùy tiện giết chết. Lê Hắc Bì ta đi khắp mười tám trại của Vụ Trạch cũng chưa từng có lúc nào bị đánh mà không đáp trả lại.”

Tâm tình Lê Hắc Bì bắt đầu kích động, đám khỉ vây quanh gã cũng bắt đầu gào rú lên.

“Lê Hắc Bì, không được làm xằng, chết một mình Ma Ngũ Lang là đủ rồi, đợi Ngô phủ quân tới rồi hãy nói.” Âm Vô Thọ nói.

“Âm Vô Thọ, ngươi làm sao lại nhát gan vậy? Ngô phủ quân đến sẽ giết hắn sao? Vạn nhất vì muốn giao hảo với núi Thiên Đô mà Ngô phủ quân giao đám người chúng ta cho núi Thiên Đô thì sao?” Lê Hắc Bì lớn tiếng hỏi, chợt có tiếng hừ lạnh vang lên.

“Kêu kêu ca ca, sợ này sợ kia cái gì, bà Vưu Linh ta hành tẩu trong vùng sông nước Vụ Trạch này, trời sinh đất dưỡng, sợ gì ai hả? Xem thử bầy quỷ phệ linh của ta đây.”

Là giọng của bà Vưu Linh không rõ vẫn luôn ẩn nấp nơi nào. Bà ta luyện một cây cờ tụ âm cho nên có thể dưỡng một lúc mười con âm quỷ.

Bà ta vừa nói xong, không để Âm Vô Thọ tiếp lời thì đám mây quỷ đen thùi phía trên bầu trời đã dũng mãnh lao tới.

Đồng thời cây cờ tụ âm cũng ghim xuống, mang theo một tràng gió rít gào rơi vào trong tiểu viện, theo đám mây quỷ vọt vào bên trong. Trong đám mây quỷ đó có một bà lão già đang vươn tay vẫy cán cờ.

Hóa ra bà ta vẫn một mực ẩn nấp trong đám mây quỷ kia.

Chỉ thấy bà ta vẫy vẫy cán cờ tụ âm, gió lạnh nổi lên bốn phía, kết hợp cùng với đám mây quỷ hiện ra hơn mấy chục mặt quỷ với đủ hình thái khác nhau.

Bà Vưu Linh đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, là tiếng âm linh gào thét có thể trực tiếp đả thương linh hồn con người, cũng là pháp thuật sở trường của bà ta. Chiêu này là bà ta ở chung với âm linh qua rất nhiều năm mới từ từ học được.

Đồng thời âm quỷ hình thành khí tức âm sát như làn sóng vô hình ập vào trong gian phòng.

Bà ta nhìn thấy gã thanh niên dù đang ở trong tràng cảnh tranh đấu sống chết vẫn ưu nhã rút tay từ bên hông vung ra, như thể rút một thanh đao vô hình vung về phía mình.

Rồi một con sóng lửa từ trong phòng dũng mãnh tiến ra. Con sóng âm linh vừa đụng độ con sóng lửa này như thể sương mai gặp ánh mặt trời, nhanh chóng tiêu biến mất.

Mà sóng lửa kia căn bản cũng không ngừng lại, dường như mục tiêu của nó không phải là sóng âm quỷ mà chính là bà ta.

Bà ta nhìn thấy trong con sóng lửa như có một vị thần đang nhìn xuống mình. Chỉ trong tích tắc đó, bà ta bị thần uy của vị thần kia chấn nhiếp không cách nào động đậy được.

“Đốt!”

Bà ta nghe thấy tiếng nói này vang lên, rồi toàn bộ ý thức như bị đốt cháy.

Bà ta phát hiện người mình đột nhiên bốc cháy lên, không chỉ quần ảo mà cả ý thức cũng bén lửa. Từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, ngọn lửa bộc phát từ trên người bà ta ra, từ thất khiếu, từ từng lỗ chân lông tuôn ra ngoài.

Ngoài viện có người đứng trên nóc nhà nhìn vào nội viện, nhìn thấy bà Vưu Linh bị đốt cháy chết đã kinh hãi liên tục hô lớn: “Bị đốt rồi, bị đốt rồi…”

Sắc mặt Âm Vô Thọ rất khó coi. Rõ ràng gã muốn mọi người tránh giao chiến với Triệu Phụ Vân trong nội viện này, thế nhưng đã có hai người liên tiếp chết đi, điều này khiến gã nhất thời không biết phải làm thế nào.

“Âm Vô Thọ, ngươi ngày ngày giao tiếp với người chết, tâm huyết hẳn cũng lạnh cả đi rồi.” Lê Hắc Bì cầm cái còi trên cổ thổi vang,

Âm thanh bén nhọn chói tai vang lên, bốn con khỉ vây quanh người gã lập tức vọt lên vách tường.

Chính gã cũng theo sát phía sau, một cước đạp lên tường viện, phóng vào bên trong.

Bốn con khỉ đều cầm đao nhọn trong tay, xông vào bên trong trước.

Lê Hắc Bì nhìn thấy bà Vưu Linh vẫn còn đang bốc cháy, trong lòng chợt hiện lên một tia bi thương.

Tuy rằng tính tình bà Vưu Linh có cổ quái thật nhưng lúc còn trẻ cũng là một bông hoa đẹp của Vụ Trạch, gã cũng thầm yêu mến. Chỉ là khi đó gã còn trẻ, một mực tu tập thuật sai khiến khỉ cho nên không theo đuổi bà ta.

Về sau bà Vưu Linh cũng tu hành thuật dưỡng quỷ sai khiến quỷ, cả người trở nên lạnh như băng, gã càng không có cơ hội.

Nhưng bây giờ, bà ta chỉ là một thi thể đang bị đốt cháy trên mặt đất mà thôi.

Tia cảm khái trong lòng gã lóe lên rồi biến mất, bản thân gã cầm theo một ngọn roi theo sát bốn con khỉ, lớn tiếng quát: “Triệu Phụ Vân, từ khi ngươi tới Vụ Trạch, nơi này không có ngày nào được yên tĩnh. Ngươi giết đồng đạo Vụ Trạch ta, khi dễ Vụ Trạch ta không người. Hôm nay ta phải chặt đầu ngươi xuống tế bái đám đồng đạo đã chết đi của Vụ Trạch ta.”

Nói ra những lời này, tâm tình gã cực kỳ nhiệt huyết, cảm giác bị thần uy áp chế trong lòng như thể được giải tỏa cả.

Pháp lực trên người gã bắt đầu cuộn lên, bốn con khỉ từ bốn phía cầm theo đao nhọn nhào tới, miệng kêu lên từng tràng kì quái.

Mà ngọn roi trong tay gã cũng vang đùng lên một tiếng, xoáy lên quất về phía Triệu Phụ Vân.

Gã biết nơi này là đạo tràng của Triệu Phụ Vân, cũng biết nơi này nồng đậm hỏa khí, cũng cảm nhận được thần uy không thể xâm phạm không thể nhìn thẳng trong ngọn lửa kia.

Nhưng mà gã cảm giác mấy con khỉ mà mình huấn luyện có thể vượt qua được hết những thứ này. Cho tới nay gã vẫn luôn cánh cánh về cái chết của con khỉ lúc trước, cảm thấy nếu mình không chủ quan thì con khỉ đó đã không chết.

Cho nên lúc này mới có bốn con khỉ nhất tề xông lên, còn có gã theo sát phía sau.

Đúng lúc này, gã thấy Triệu Phụ Vân không nói tiếng nào vung tay vãi ra, như thể vẩy hoa ra ngoài.

Gã thấy được năm đốm sáng màu đỏ từ trong tay hắn vẩy ra, sau đó nghe thấy tiếng hét kỳ quái của bốn con khỉ đã im bặt lại, tứ chi chúng trong chớp mắt cũng khựng lại, không còn nhảy vọt về phía trước, từng con té nhào xuống.

Gã còn đang kinh hãi thì đốm sáng đỏ kia đã xuyên qua ngọn roi của mình, tới trước mặt mình. Trong lòng gã dâng lên cảm giác sợ hãi tử vong, bèn thét lên một tiếng như muốn tăng lòng dũng cảm cho mình, hoặc cũng có thể là tiếng sợ hãi không cam lòng.

Tiếng thét kỳ quái này cũng không khác gì của mấy con khỉ vừa rồi. Sau đó gã nhanh chóng nghiêng đầu ngã xuống bên cạnh, mi tâm vẫn đang đau đớn. Gã chỉ hơi nghiêng đầu đã cảm thấy vô cùng đau nhức, sau đó lăn lộn tránh né trên mặt đất theo quán tính mà thôi.

Khi gã nằm ngửa trên mặt đất, nhìn lên vầng trăng cong cong trên bầu trời, mắt đã không còn thần thái, đồng tử tan rã.

Triệu Phụ Vân bước từng bước đi ra, rút từng mũi châm Hỏa Hào ra khỏi mi tâm bốn con khỉ.

Trong lòng chợt cảm khái.

Bản thân hắn vốn không thù không oán gì với bọn họ, thế nhưng lại đụng chuyện với nhau tạo thành kiếp số.

Trong hồng trần này, ân oán gút mắc, thị thị phi phi, không ai tránh được.

Đây chính là kiếp số hồng trần.