Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 75: Lúc này lúc đó

11:28 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 75: Lúc này lúc đó tại dưa leo tr. 

Dịch: Hoangtruc

***

“Triệu sư đệ, nghe nói ngươi đã trở về mà mãi chưa gặp ngươi, hôm nay cuối cùng mới gặp được. Chiều nay một đám giáo dụ nước Đại Chu chúng ta tụ họp lại thế nào?”

Người nói chính là Trì Phi Long. Hôm nay Triệu Phụ Vân tham dự khóa học giảng về “Phương thức luyện chế bảo tài” thì gặp được Trì Phi Long.

Y trở về sớm hơn Triệu Phụ Vân một chút nhưng cũng không quá sớm. Tuy rằng xuất thân của y cũng cao nhưng tu vi cùng pháp thuật cũng phải do tự bản thân tu tập thành.

“Trì sư huynh, tụ họp cũng được. Ta vào Thượng Viện được ba tháng, vẫn một mực bổ sung tu vi cho nên cũng không đi lại nhiều trong núi.” Triệu Phụ Vân nói

“Chúng ta lúc vừa mới vào Thượng Viện cũng tương tự.” Hai người trò chuyện trong chốc lát, đạo sư đã tới bèn riêng phần mình ngồi xuống.

Hôm nay đạo sư giảng pháp tới là Dư Thần Quang, một trong những đạo sư luyện khí nổi danh núi Thiên Đô, am hiểu luyện chế các loại pháp khí, luyện chế rất nhiều bảo tài bình thường thành pháp khí cực tốt.

Nghe nói vị Dư đạo sư này còn mở một luyện khí đường trong phường thị thành Đô Hạ, có thể mua được đủ loại pháp khí do ông tiện tay luyện chế ra trong tiệm, cũng có thể mang bảo tài của mình đến đặt hàng luyện chế pháp khí, nếu không đủ thì ông ta có thể bổ sung thêm cho ngươi, hoặc cũng có thể cầm pháp khí bị hư hỏng đến sửa chữa cải tạo.

Cho nên đạo khóa luyện khí của Dư đạo sư nơi này đã nhanh chóng chật kín người.

Trong đại điện có xếp một loạt bàn thấp, đằng sau bàn thấp là từng cái bồ đoàn, mọi người ngồi xếp bằng trên đó.

Dư Thần Quang đạo sư cũng không chỉ giảng một buổi luyện khí, mà chuẩn bị giảng một khóa bốn mươi buổi.

Hôm nay là buổi đầu tiên.

Dư đạo sư nhìn qua đã không còn trẻ, có chỏm râu đỏ, mặt cũng đỏ, trên người mặc một bộ pháp bào màu đỏ, đầu cài một cây trâm gỗ không rõ chất liệu cũng có màu đỏ.

Ông ta đứng trên đài nhìn đại điện đứng đầy tu sĩ Trúc Cơ, tuy rằng bản thân chỉ là Tử Phủ nhưng từ Trúc Cơ đến Tử Phủ có thể là một bậc mà rất nhiều người dùng cả đời không vượt qua được.

“Đều ngồi xuống đi. Có một số người không phải lần đầu tiên nghe ta giảng giải, nhưng ta nghĩ đa số mọi người ở đây vẫn là lần đầu nghe. Cho nên ta phải nói đầu tiên, luyện khí, luyện đan là một trong bách nghệ tu hành, vẫn luôn nằm trong nhóm hạng đầu, có thể hòa cùng tu hành làm một thể. Tu hành như luyện đan, luyện hết thảy hỗn nguyên thành một thể, tu hành như luyện khí, bỏ tạp giữ tinh, cho nên một người tu hành có thể không luyện khí nhưng nhất định phải hiểu rõ được đạo niệm luyện khí.”

“Hôm nay, khóa giảng của chúng ta là Phân Biệt Bảo. Phân biệt bảo chính là phân biệt được các loại bảo tài trong trời đất, cũng có thể nói là phân biệt rõ tự bản thân chúng ta. Người tu hành nhiều như vậy, đều có công pháp tu hành giống nhau, nhưng có người có thành tựu, có người không nên thân, là vì sao? Chúng ta luyện khí không chỉ là luyện khí, mà còn là tu hành, điểm này phải luôn luôn ghi nhớ…”

Triệu Phụ Vân phát hiện nội dung giảng giải của Dư đạo sư nhìn như đơn giản nhưng kỳ thật rất thâm sâu, không khỏi khiến bản thân chăm chú thêm. Chỉ trong nháy mắt đã qua hai canh giờ, Dư đạo sư đã rời đi, mọi người cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Trì Phi Long đuổi theo Triệu Phụ Vân, gọi hắn cùng đi uống một chén. Triệu Phụ Vân không từ chối, vì lúc trước hắn đã đồng ý. Chẳng qua hắn chỉ cảm giác đối phương thuận miệng rủ, cũng có thể là vài ngày nữa mới đi, nào biết hôm nay vừa nói xong đã đi ngay rồi.

Triệu Phụ Vân cũng đồng ý đi.

“Tới Hồng Quán thành Đô Hạ đi, quán quen, lại có một số tán tu mới tới sẵn đó.” Trì Phi Long vừa cười vừa nói. Triệu Phụ Vân đương nhiên biết tán tu mới tới quán là có ý gì, nhưng mà Trì Phi Long kẻ này có một loại khí chất đặc biệt, lúc nói những chuyện này lại không hề có chút vẻ hèn mọn bỉ ổi nào, còn có cảm giác hào sảng nào đó nữa.

Hai người tới ngoài rìa Tượng Bối sơn, một cơn gió thổi tới, hai người đều nhấc chân lên. Cơn gió này như thể bậc thang vô hình nâng hai người lập tức bay lên trời, áo bào trên người tung bay.

Đột nhiên Trì Phi Long cười to nói: “Triệu sư đệ, chúng ta xem thử ai tới thành Đô Hạ trước đi.”

“Cũng được.”

Chỉ thấy hai tay Trì Phi Long phất ra phía trước, cả người như diều hâu vọt bay lên cao, hoặc như thể con diều đang ngược gió mà vút bay. Chỉ trong chốc lát y bay lên đến đám mây, từ dưới nhìn lên chỉ thấy y như một con chim lớn.

Mà Triệu Phụ Vân không bay cao như vậy, chỉ thấy người như con du long uốn lượn trên hư không, hoặc như một con cá mượn lực gió mà không ngừng tiến lên, cao thấp nhấp nhô không có định số.

Thượng Viện núi Thiên Đô chưa tính là chỗ sâu nhất trong núi Thiên Đô, tốc độ hai người lại rất nhanh, không bao lâu đã bay ra khỏi núi. Đã thấy thành Đô Hạ dưới chân núi ở phía xa xa rồi.

Đúng lúc này Trì Phi Long ở trên không như con chim ưng săn mồi đáp xuống.

Bốn phương tám hướng ngoài Thành Đô Hạ đều có đặt một tòa đài cao, được gọi là Tiếp Tiên thai. Chủ yếu là để làm chỗ đặt chân cho những tu sĩ kia, sau đó đi bộ vào thành.

Nghe nói từ rất lâu về trước, bên trong thành Đô Hạ cũng có tu sĩ bay ra vào, nhưng vì bên trong thành cũng có không ít tu sĩ, chán ghét cảnh người khác thường bay qua lại trên đầu mình nên đã xảy ra xung đột, còn có người tử thương.

Vì vậy ngoài thành mới có thêm bốn cái Tiếp Tiên thai.

Triệu Phụ Vân uốn người, thân thể như du long nhanh chóng bơi qua đoạn hư không này. Hắn không hề có nửa điểm giữ sức lại, bởi vì hắn cũng muốn biết tốc độ phi hành của mình so với Trì Phi Long như thế nào.

Đúng lúc này, trong bầu trời có một bóng đen đáp xuống, sắp rơi xuống đài thì đã thấy y vung tay áo, một cơn gió cường đại tràn lên, xông vào đài cao hình thành nên cơn gió đẩy ngược lại, triệt tiêu xu thế rơi xuống của y lại.

Đồng thời cơn gió mạnh mẽ kia còn dũng mãnh quét qua bốn phía, như tảng đá rơi vào mặt nước khiến mặt nước lõm xuống ở giữa, tản gợn sóng lan ra xung quanh.

Mà lúc này đây Triệu Phụ Vân vừa vặn đi tới, hiển nhiên là Trì Phi Long định thử hắn.

Chỉ thấy Triệu Phụ Vân vung tay ra trước người vẽ một cái, cơn gió mãnh liệt như bị cắt làm hai nửa, mà cả người hắn không hề có chút trở ngại vọt vào trong vòng gợn sóng kia, hầu như ngay cùng lúc với thời điểm Trì Phi Long đáp xuống Tiếp Tiên thai.

“Ha ha ha, Triệu sư đệ không chỉ có thân pháp linh động mà còn vận dụng được cả Đao Binh quyết đơn giản mộc mạc trở nên huyền diệu như vậy. Thật sự hiếm thấy, tại Hạ Viện vốn hiếm khi thấy Triệu sư đệ hành pháp, hôm nay xem như vi huynh mở rộng tầm mắt rồi.” Trì Phi Long cởi mở cười nói.

“Đâu có đâu có, đều là sư huynh lưu thủ, ta mới có thể đuổi kịp.” Triệu Phụ Vân nói.

“Ha ha, chúng ta không cần thổi phồng nhau nữa, đi, tới Hồng Quán uống rượu.” Trì Phi Long vừa cười vừa nói.

Hai người nhanh chóng đi tới Hồng Quán.

Trì Phi Long đến, Hồng Quán đương nhiên nhiệt tình tiếp đãi. Trước kia y mới chỉ ở Hạ Viện bọn họ đã không dám lãnh đạm, hiện tại y còn vào Thượng Viện thì đương nhiên Hồng Quán còn gọi thêm cả cô nương xuất sắc nhất đi qua tiếp rồi.

Vẫn là viện trâm bạc kia, khiến hắn không khỏi nhớ tới cái ngày đó cùng đồng môn ở nơi này chuẩn bị rời đi các nơi nhậm chức, chỉ có điều một năm qua, hắn lại cảm thấy người và vật đều đã không còn. . Web đọc 𝗻ha𝗻h 𝒕ại { 𝗧𝒓𝗨𝗺𝒕𝒓u𝗒ệ𝗻.v𝗻 }

Hai người phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình. Chỉ chốc lát sau đã có các cô nương tiến đến ngồi cạnh hai người. Sau đó lại có các tu sĩ khác đến, trong đó có nhưng đồng môn Hạ Viện mà Triệu Phụ Vân từng biết hiện cũng vào Thượng Viện, cũng có người không biết, cũng có người không Trúc Cơ còn ở Hạ Viện.

Nhưng cho dù là Triệu Phụ Vân biết hay không thì đối phương đều biết hắn.

Dưới ánh đèn ca múa, mùi rượu nồng say, hắn lại có một cảm giác thiên hạ này có ai hiểu được mình.

Hơn một năm trước, cũng nơi đây, mọi người kính là chủ vị Trì Phi Long, làm náo động là Hứa Nhã Quân. Mọi người tâng bốc gã, mà bây giờ Trì Phi Long vẫn còn, nhưng Hứa Nhã Quân đã chết rồi. Khi đó Hứa Nhã Quân là ngồi ở đâu?

Hắn nhớ ra, là ngồi ở vị trí của hắn bây giờ.

Đột nhiên hắn cảm thấy ớn lạnh cả người, giật nảy mình, đánh giá mọi thứ xung quanh. Hết thảy đều bình thường nhưng trong lòng hắn lại chợt nghĩ, có một người nào đó giống mình lúc đó, đang quan sát dò xét mình trong bữa tiệc này hay không, có người nào đó đang muốn thi pháp hại mạng mình hay không đây?

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hô lớn: “Hứa công tử, đây là Trì…”

Lời còn chưa nói hết thì cửa đã bị đẩy ra, có hai người đi tới. Người đi trước là Hứa Nhã Thành, mà người đi sau chính là một đạo nhân hơi mập. Triệu Phụ Vân khẽ híp mắt lại. Hắn hiểu ra cơn ớn lạnh lúc nãy chợt xuất hiện là từ đâu đến rồi.