Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên Sách) Chương 6: 6: Hôm Nay Chàng Ở Trong Thanh Lâu Làm Cái Gì

Chương 6: 6: Hôm Nay Chàng Ở Trong Thanh Lâu Làm Cái Gì

12:37 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: 6: Hôm Nay Chàng Ở Trong Thanh Lâu Làm Cái Gì tại dua leo tr 

Nha hoàn đến mật báo cho Lâm Thiện Vũ tên là A Hồng, nàng chỉ là thô sử nha hoàn chuyên quét dọn, vẩy nước mà thôi, ngày thường còn phải đến nhà bếp hỗ trợ, bởi vì địa vị thấp, cho nên luôn bị các nha hoàn khác bắt nạt, sai khiến làm việc luôn cả phần bọn họ.

Sáng nay nàng lại bị bắt đi mua đồ thay cho bọn họ, vừa mới ra đường, đã nhìn thấy đại thiếu gia y phục không ngay ngắn, chỉnh tề chạy trên đường phố, A Hồng vội vàng bám theo, lại nhìn thấy đại thiếu gia đi vào một gian nhà lầu treo đèn lồng đỏ.

A Hồng nghe người ta nói, đó là thanh lâu.

Nếu như là một nữ tử khác, ngay cả việc đi ngang qua trước cửa thanh lâu đều ngại bẩn mắt, nhưng A Hồng thì khác biệt, nàng xuất thân nghèo khổ, khi còn bé vì tranh một cái bánh bao đều có thể lăn lộn đến cả người đều là bùn đất, nói chi đên việc đi ngang qua thanh, cho dù để nàng vào làm nha hoàn trong thanh lâu, chỉ cần cho nàng ăn no, lại đúng hạn trả tiền, nàng cũng nguyện ý đi làm.

Đương nhiên, hiện tại nàng đã là nha hoàn của một nhà giàu có rồi, tự nhiên sẽ không hạ thấp bản thân bỏ việc đến loại địa phương như thanh lâu hầu hạ các kỹ nữ rồi.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy đại thiếu gia tiến vào thanh lâu, mắt nàng lại sáng lên, cảm thấy cơ hội để mình thăng chức đã đến rồi! Nàng đến gần hơn một chút, cố gắng ghi nhớ mấy chữ bên trên bảng hiệu của thanh lâu kia, vừa về phủ liền không kịp đợi tìm cơ hội, đem ba chữ kia viết ra cho Thiếu nãi nãi nhìn.

“Thiếu nãi nãi, đại thiếu gia chính là đi tới chỗ này.” Lâm Thiện Vũ nhìn thoáng qua ba chữ được A Hồng vẽ lại bằng nước trên bàn, thấp giọng thì thầm: “Hương Mãn Lâu?” A Hồng âm thầm ghi nhớ, thì ra ba chữ này đọc như thế.

A Hồng vốn là con gái nhà nông ở nơi xa xôi, nghèo khổ, mới được được Phó gia mua lại không bao lâu, nhưng mà khắp huyện Nhạc Bình, có ai mà không biết Hương Mãn Lâu là loại địa phương gì chứ? Nghe thấy Phó Gia Bảo thế mà dám đến Hương Mãn Lâu, thần sắc của Lâm Thiện Vũ liền phai nhạt đi, nhưng mà ở trước mặt nha hoàn, nàng rất nhanh liền thu liễm chút thất thố kia, ôn hòa nói với nàng: “Ta đã biết, cám ơn ngươi cố ý chạy đến đây báo cho ta.

Ngươi muốn phần thưởng gì?” Đây là lần đầu tiên A Hồng được chủ tử nói lời cảm ơn, nhịp tim nàng tăng nhanh một chút, nàng e dè, cẩn thận nói: “Nô tỳ muốn đến làm việc ở trong viện.” Lâm Thiện Vũ ôn hòa nhìn nàng, gật đầu nói: “Được, qua hai ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội để ngươi vào đông viện.” A Hồng nghe vậy vô cùng vui mừng, vội vàng quỳ xuống đập đầu, “Tạ ơn đại thiếu nãi nãi!” Lâm Thiện Vũ đem tiểu nha đầu gầy gò chỉ mới mười ba tuổi này nâng dậy, sờ sờ đầu nàng rồi để nàng lui xuống.

Lúc A Hồng đi ra ngoài, đưa tay lên vuốt vuốt chỗ bị sờ qua, mặt có chút đỏ lên, trái tim cũng hưng phấn đến mức nhảy loạn xạ, nàng rốt cục có thể tiến vào Đông viện rồi! Chỉ là nghĩ đến Thiếu nãi nãi, nàng lại không khỏi cảm thấy nghi hoặc, lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người vừa đẹp mắt lại vừa có tính tình tốt như đại thiếu nãi nãi, thiếu nãi nãi tốt như thế, đại thiếu gia vì sao lại không thích nàng chứ? A Hồng vừa đi ra ngoài, nét ôn hòa trên mặt Lâm Thiện Vũ lập tức biến mất, nàng nhếch miệng, bắt đầu suy nghĩ phải làm sao để đối phó với Phó Gia Bảo.

Hiện tại Phó Gia Bảo là trượng phu của nàng, mặc kệ đóng cửa lại rồi nàng đối xử với hắn như thế nào, nhưng khi ở bên ngoài, vẫn phải giữ lại chút mặt mũi cho Phó Gia Bảo, không thể làm “quá” mức, tránh làm cho Phó Gia Bảo oán hận nàng, càng không thể “quá” buông lỏng, nếu không Phó Gia Bảo liền sẽ khinh thường nàng, cái này độ muốn thế nào nắm chắc, còn phải tính toán cho tốt.

Nàng thật vất vả mới có thể sống lại một lần, nhất định là phải sống cho thật tốt, tự nhiên không muốn để lời đàm tiếu và hành động của bất cứ kẻ nào quấy nhiễu cuộc sống an nhàn, thanh bình của nàng.

Tuy là đối với một người không có chút kinh nghiệm nào như Lâm Thiện Vũ mà nói có chút khó khăn, nhưng dù có khó khăn thế nào, thì cũng tốt hơn nhiều so với lưu lạc giang hồ, cả ngày chém giết để sinh tồn.

Trong lúc nàng đem những chuyện nên làm sau này suy đi tính lại, chợt nghe thấy bên ngoài phòng có nha hoàn đang gọi nàng.

Lâm Thiện Vũ cho gọi người tiến vào, hỏi xem có chuyện gì.

Nha hoàn kia lập tức nói: “Thiếu nãi nãi, phu nhân cho mời ngài lát nữa đến hoa viên dùng bữa.” Lúc này Lâm Thiện Vũ mới phát hiện đã sắp giữa trưa rồi, nàng hỏi: “Khi nào?” Nha hoàn kia trả lời: “Dạ, một khắc nữa.” Lâm Thiện Vũ gật đầu, nha hoàn liền lui ra ngoài.

Nhìn bóng lưng nha hoàn kia rời đi, nàng thầm nghĩ: khắp Phó gia này đối với nàng đều rất xa lạ, phải tranh thủ bồi dưỡng ra mấy người của mình mới được.

Nói đến vấn đề nhân thủ, nàng liền nghĩ đến A Hồng, nha đầu này xem ra là một đứa lanh lẹ, tạm thời có thể thu đến dùng, chẳng qua một người thì vẫn còn thiếu, có lẽ tốt hơn là tìm hai người đi.

Trong lòng suy nghĩ, nàng đứng dậy đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, lựa chọn vài món trong hộp trang điểm, lấy ra một cây trâm hoa mai bằng bạc đơn giản thanh lịch, gài lên tóc.

Lại sắp xếp, chỉnh lý lại rương hòm của nguyên thân một phen.

Bởi vì nguyên là ép buộc phụ mẫu thay đổi tân nương, Lâm phụ Lâm mẫu tuy là đã làm theo ý nàng, nhưng trong lòng vẫn có bất mãn, số đồ cưới đã chuẩn bị sẵn cho Lâm Thiện Lã mang vào Phó gia cũng bị cắt giảm đi một nửa, đến tay nguyên thân thủ chỉ còn năm mẫu đất, một gian cửa hàng nằm ở khu vực vắng vẻ cùng một ít ngân lượng, trừ số bạc này ra, còn có một ít tiền đồng, vàng thỏi…, Lâm gia tuy nói là một phú nông, nhưng có thể đưa ra ruộng đồng và cửa hàng đã là rất tốt rồi, sao lại còn có nhiều vàng bạc như vậy để cho một nữ nhi mà họ không thích làm của hồi môn? Chỗ vàng bạc kia đều là sính lễ của Phó gia.

Trong đó gồm tiền đồng, năm mươi lượng bạc cùng một số thỏi vàng.

Lâm gia mặc dù đã cắt giảm một nửa số đồn cưới mà mình chuẩn bị, nhưng vì để cho nữ nhi sau khi gả qua rồi không bị xem thường, vẫn là đem phần lớn sính lễ mà Phó gia đưa tới đưa lạI cho nữ nhi làm đồ cưới, có thể nói, ở trong chuyện hôn sự này, phụ mẫu Lâm gia chẳng những không chiếm được chút lợi ích nào, còn phải bỏ ra cửa hàng cùng ruộng đồng, nhưng nguyên chủ đối với chuyện này vẫn không hài lòng, cũng không biết một tiểu cô nương như nàng lòng hư vinh ở đâu mà mà lớn đến như thế.

Lâm Thiện Vũ đem những vật này từng cái kiểm kê kỹ lưỡng, sau đó đem hầu hết vàng bạc cất kỹ, chỉ để lại một phần nhỏ làm dự phòng.

Số vàng bạc này nàng cũng không tính dùng lãng phí, đợi sau này nàng kiếm được tiền rồi, sẽ đem chỗ tiêu hết bổ sung lại.

Chờ có cơ hội, lại đem số vàng bạc này đưa lại cho Lâm gia và Phó gia.

Xử lý thỏa đáng sau, thời gian cũng đã đến, Lâm Thiện Vũ vẩy một ít nước lên mắt mình, lại dùng tay dụi dụi cho mắt đỏ, mới chậm rãi đi đến hoa viên.

Sáng nay, Tân thị đã dẫn nàng đi một vòng Phó gia nhận thức một phen, cho nên nàng đương nhiên biết hoa viên ở chỗ nào.

Lúc nàng đến nơi, Phó lão gia, Tân thị và Phó Chu đã đến đủ rồi, trông thấy nàng đến, Tân thị mỉm cười gọi nàng: “Thiện Vũ, mau đến, ngồi bên cạnh ta này.” Lâm Thiện Vũ cười cười gật đầu, vừa mới ngồi xuống, liền nghe Phó lão gia hỏi: “Con dâu,mắt của con làm sao vậy?” Lâm Thiện Vũ hơi sững sờ, lập tức lắc đầu đáp lại: “Không có gì, là do con tự dụi nên mới đỏ.” Phó lão gia lại không biết não bổ, tưởng tượng ra cái gì, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn quay sang nghiêm giọng nói với quản gia đang đứng đó: “Phái người đi tìm! Xem tên nghịch tử kia đi đến chỗ nào!” Quản gia liền vội vàng gật đầu lui xuống.

Lâm Thiện Vũ thì nghe lời nhắc nhở của Tân thị cầm lên đũa, thấy công công bà bà đều động đến đồ ăn rồi, nàng mới theo sau bắt đầu ăn cơm.

Nếm đến thức ăn thơm phức, ngon lành, mặt Lâm Thiện mới dần dãn ra, tâm tình tốt hơn nhiều, nàng nghĩ đến: như thế này mới đúng là cuộc sống đích thực, nàng cũng không tiếp tục trải qua kiếm sống cả ngày chém chém giết giết, không có chỗ ở cố định nữa.

Nếu như Phó Gia Bảo có thể sớm ngày biết nghe lời, vậy thì càng tốt.

Một bữa cơm ăn xong, quản gia cũng đã trở về, hắn tiến đến bên cạnh Phó lão gia nói hai câu.

Khuôn mặt đang hòa hoãn, thả lỏng của Phó lão gia lập tức trầm xuống, hắn tức giận vỗ bàn, “Nghịch tử này cũng dám…” Nói được nửa câu, hắn lại nhìn thấy con dâu đang ngồi bên cạnh vành mắt phiếm hồng, lập tức dừng lại, nói với ba người một câu: “Ta đi ra ngoài một chuyến.” Dứt lời liền mang theo quản gia vội vàng đi ra ngoài.

Lâm Thiện Vũ nhìn theo phương hướng hai người rời đi, đôi mắt rũ xuống, lộ ra một nụ cười nhẹ…!* * * * Trong khi Phó gia đang dùng bữa trưa, ở trong Hương Mãn Lâu, ba người Phó Gia Bảo cũng đang ăn uống vui vẻ thoải mái.

Có điều ba người ghét bỏ rượu của Hương Mãn Lâu khó uống, cũng chỉ dùng chút đồ ăn, hai người Sử Khấu và Minh Cảnh một bên ăn một bên còn bận rộn bày mưu tính kế cho Phó gia bảo.

“Nữ nhân ấy mà, tính toán mấy cũng chỉ có mấy thứ như vậy!” Sự Khấu dùng giọng điệu người từng trải nói: “Một là trượng phu, một là hài tử.

huynh không ngủ nàng, không cho nàng con cái, thời gian lâu dài, nàng tự nhiên sẽ phát hoảng, một khi đã phát hoảng rồi, nhất định sẽ phải phải cố gắng lấy lòng huynh, huynh chỉ cần không chút giao động, khiến cho lòng nàng nguội lạnh như tro tàn, một năm hai năm như thế, nàng chịu không nổi, tự nhiên là sẽ muốn hòa li.” Phó Gia Bảo ngẫm nghĩ một phen dáng vẻ Lâm Thiện Vũ vì muốn có hài tử mà đòi sống đòi chết, cảm thấy có chút không dám tin, nghi ngờ hỏi: “Thật sự có thể có tác dụng?” Sử Khấu vỗ vỗ lồng ngực bảo đảm nói: “Đương nhiên có tác dụng! Mẹ ta chính là đối phó với đám thiếp thất kia của cha ta như thế! Mấy năm trước các nàng mỗi người đều vô cùng phách lối, liên tiếp mấy năm trôi qua đều không thể sinh ra hài tử, liền phát hoảng, hiện tại đứng trước mặt mẹ ta, ngay cả cái rắm cũng không dám thả đâu!” Sử Khấu vừa mới nói xong, liền thấy ngoài cửa có một nam nhân trung niên mặc áo bào màu xanh lam đi tới, cẩn thận nhìn lên, lại chính là Phó lão gia! Hắn và Minh Cảnh lập tức giật nảy mình, không dám nói thêm một câu nào.

Bên trong Hương Mãn Lâu tiếng đàn ca vang khắp nơi, Phó Gia Bảo còn chưa phát hiện ra có người đứng phía sau mình, hắn đương nhiên là phi thường tín nhiệm hai vị huynh đệ tốt của mình, nghĩ tới chỉ cần mình kiên trì một hai năm liền có thể thoát khỏi Lâm Thiện Vũ, kích động đến mức mặt đều hồng lên, nhịn không được vỗ bàn một cái, phấn chấn nói to: “Được! Cứ làm như vậy! Từ nay về sau, ta muốn ngày ngày vắng vẻ nữ nhân kia, không ở cùng phòng với nàng, không cho nàng con cái, để xem nàng làm sao có thể tiếp tục ở lại Phó gia nữa!” Nhưng hắn vừa nói xong, bên người lại hoàn toàn yên tĩnh, hai vị huynh đệ tốt không hề giống trước kia hùa theo, tán thành, cổ động, Phó Gia Bảo nghi ngờ hỏi: “Các huynh làm sao thế?” Dưới ánh mắt cổ quái, khó hiểu của hai vị huynh đệ, hắn chần chờ quay đầu lại, lập tức đối mặt với gương mặt âm trầm của Phó lão gia…! * * * * * “Thả ta ra! Ta không có sai! Ngài dựa vào cái gì mà trói ta!” Bên trong nhà lớn Phó gia, tất cả hạ nhân cũng không khỏi vểnh tai lên nghe ngóng, cùng nhau nhìn về hướng cửa chính.

Chỉ thấy đại thiếu gia ngày thường kiêu ngạo, phách lối được không ai bì nổi, bị trói gô lạI, từ bên ngoài xách vào, Phó lão gia thì đi ở ngay phía sau.

Bọn hạ nhân âm thầm lắc đầu, lúc này đại thiếu gia lại xui xẻo rồi, cũng không biết lần này sẽ bị nhốt bao lâu đây.

Buổi sáng A Mạch quên khóa cửa sổ đã bị lão gia phạt, lúc này chắc chắn sẽ không có hạ nhân còn dám bất cẩn như thế nữa.

Bọn hắn yên lặng nhường đường, chỉ nghe thấy lão gia sai người đem thiếu gia nhốt vào kho củi.

Phó Gia Bảo bị hai gia đinh xách về, cả một đường bị người chế giễu, đã sớm tức đến sôi ruột, mắt thấy Phó lão gia thế mà muốn đem hắn nhốt vào kho củi, lập tức điên cuồng giằng co, gia đinh nhất thời không cẩn thận, bị hắn đạp một cái.

Cả người tê rần, liền buông tay.

Phó Gia Bảo giãy giụa rơi xuống đất, quay người liền muốn chạy ra bên ngoài.

Có điều, hai tay hai chân của hắn đều đang bị trói chặt, có thể nhảy đi chỗ nào được? Không đến hai bước đã bị người bắt lại ném vào kho củi.

Phó lão gia: ” Ngươi nghĩ lại thật kỹ cho ta, lúc nào nghĩ rõ ràng đã sai ở chỗ nào mới có thể đi ra.” Phó Gia Bảo bị người ném xuống đất, lại thấy mặt Phó lão gia tràn đầy khó coi, chợt nhớ tới chuyện khi còn bé, không khỏi nói: “Ngài là vì Lâm Thiện Vũ đúng không! Ngài chính là luôn vì người ngoài mà bất công!” Phó lão gia quả thực đều bị hắn chọc tức đến muốn cười, hắn không để ý đến Phó Gia Bảo nữa, mà là đám người hầu chung quanh dặn dò: “Nhốt hắn hai ngày, không cho phép đem đồ ăn đến cho hắn.” Rầm một tiếng, cửa kho củi liền bị khóa lại.

Phó Gia Bảo ngồi bệt trên đống cỏ khô, khinh thường hừ lạnh, gia có cái gì chưa từng thấy qua? Gia cũng không tin lão đầu tử còn có thể để gia đói chết! Chẳng qua hắn ở trong kho củi chờ đợi hơn nửa ngày, đợi đến khi màn đêm đều buông xuống bụng đều đánh trống vang trời, Phó Gia Bảo mới cảm thấy hối hận, hắn thầm nghĩ: hay là mình đã quá xúc động, có lẽ phải lựa lời nói hai ba câu hữu ích dỗ dành lão đầu tử trước rồi lại tìm cơ hội khác đối phó Lâm Thiện Vũ sau vậy.

Ý nghĩ này của hắn vừa mới xuất hiện, bỗng nhiên nghe thấy khóa của cửa phòng củi bị người mở ra, ngay sau đó, một nữ nhân tay xách đèn lồng cùng một hộp cơm đi đến.

Phó Gia Bảo nghĩ rằng đây là nha hoàn đưa cơm, thấy nàng xoay người sang chỗ khác đóng cửa, hắn thầm nghĩ: lão đầu tử chính là nói một đàng làm một nẻo, còn không phải cuối cùng cũng để người đưa đồ ăn đến cho gia sao? Nhưng chỉ một khắc sau, hắn liền cứng đờ người không nhúc nhích nổi, bởi vì nữ nhân kia xoay người lại, lộ ra một trương mặt giống nữ ma đầu kia như đúc…!không, không, không, đây chính là nữ ma đầu! Nữ nhân mặc một bộ áo váy màu lam nhạt cười thật dịu dàng, lại rút từ trong hộp đựng thức ăn ra một thanh dao găm, vừa tiến lại gần hắn vừa nói: “Nói một chút xem, hôm nay càng đã làm cái gì ở trong thanh lâu?” Phó gia bảo nhìn chằm chằm con dao găm kia đang dần tiến sát lại mình, sống lưng lạnh toát, thao bản năng khép chặt hai chân…!.