Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

5:09 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 3 tại dua leo tr

Sáu giờ sáng, đường phân chia sáng tối chầm chậm dời qua Thái Bình Dương rộng lớn. Phải hơn nửa tiếng nữa mặt trời hôm nay mới có thể chiếu sáng vùng đất bờ biển Tây Bắc Mỹ.

Thị trấn nhỏ Palo Alto vẫn im ắng mờ tối, đèn đỏ đèn xanh trên cột đèn giao thông đầu phố thay phiên nhau sáng, hiếm có chiếc xe nào đi qua.

*Palo Alto là một thành phố điều lệ nằm ở góc tây bắc của Hạt Santa Clara, California, thuộc Khu Vịnh San Francisco của Hoa Kỳ.

Cửa sổ một tòa nhà ở khu Đông đang sáng đèn. Xuyên qua rèm cửa, có thể lờ mờ thấy một người đàn ông mặc áo ngủ bằng vải flannel màu xám đậm đang tựa bên bệ cửa sổ.

*flannel là một loại vải, hay còn được biết đến là dạ mỏng hoặc nỉ mỏng. Đây là một loại vải mềm mại, được dệt mỏng, được dùng cho cả ngành thời trang và ngành nội thất. Loại vải này nổi tiếng với sự mềm mại đặc biệt và ấm áp, giữ nhiệt rất tốt.

Tóc anh hơi rối, râu lún phún trên cằm chưa cạo. Anh đang cúi đầu, khóe môi cong cong.

Giọng nói lắp ba lắp bắp của cậu hàng xóm chưa từng gặp mặt ở bờ biển bên kia cách mười nghìn cây số đang truyền ra từ tai nghe: “….Tôi, tôi đi qua, nhìn thấy trên cửa nhà anh có dán một tờ, một tờ giấy, trên đó viết, Hoàng Hoa Quế về nhà rồi….”

“Ừm.”

Máy pha cà phê trên bồn rửa đang rung rung nhẹ, chảy ra chất lỏng màu nâu đậm, từng giọt từng giọt rơi xuống chén sứ.

Trên thành chén có một logo rất ngầu.

SwordArc.

Phần đầu chữ S màu xanh hơi nghiêng và đuôi chữ C giao nhau thành thanh kiếm và cây cung sắc bén.

“…. Đúng lúc đó tôi có nấu cháo tôm, tôm nõn cho bữa tối, có mặn có chay, nên cho Bố Bố ăn một bát. Bé còn… Còn ăn rất ngon…”

Hạ Trí Viễn cười nói: “Cảm ơn.”

“Không cần không cần cảm ơn đâu! Là hàng xóm mà, nên, nên làm thôi,” Chàng thanh niên đầu bên kia điện thoại càng căng thẳng hơn, âm lượng tăng thêm một bậc: “Bố Bố cực kỳ ngoan, ăn cơm không cần người đút. Tôi chỉ thêm một cái bát mà thôi, tuyệt đối không phiền phức đâu!”

Hạ Trí Viễn nói: “Vậy vẫn phải cảm ơn cậu.”

Cà phê trong chén đã sắp đầy, chất lỏng chảy ra dưới đáy máy lọc càng chậm, hồi lâu mới rơi xuống một giọt.

Lại một giọt.

Có lẽ là ngửi thấy mùi thơm của cà phê, ý cười trên môi Hạ Trí Viễn càng đậm. Anh cầm quai chén lắc lắc mấy cái rồi nhón một viên đường vuông bỏ vào.

Hôm nay có thể uống ngọt một chút.

Phía đối diện vẫn khó khăn nói lắp: “…Tiếp đó thì, thì kể một câu chuyện, còn… Còn ăn một ít dâu tây, nhưng không nhiều, dù sao cũng sắp chín giờ rồi….”

“Hả?”

Hạ Trí Viễn phát ra một tiếng nghi vấn. Anh cầm thìa khuấy ngược chiều kim đồng hồ: “Chín giờ thì sao?”

“A? Không, không phải chín giờ…” Giọng nói bên kia bỗng nhỏ xuống, còn dừng lại trong chốc lát như đang nghiêm túc cân nhắc cái gì. Sau một lát, chàng thanh niên chột dạ hốt hoảng thử dò xét: “…Không phải nên đi ngủ à?”

Hiếm hoi lắm Hạ Trí Viễn mới không kìm nén, anh bật cười, có điều nhanh chóng ngừng lại hắng giọng rồi nghiêm mặt nói: “Đúng, nên đi ngủ, cậu cũng chu đáo thật.”

“Ừm.”

Bên kia ngốc nghếch đáp một tiếng, đột ngột yên lặng.

Anh nghĩ, đây thực sự là một hàng xóm đáng yêu. Rõ ràng là cậu đã giúp anh một đại ân, thế mà lại căng thẳng đến độ nói năng lộn xộn như một tên dụ dỗ trẻ con bị bắt quả tang. Nom cậu cứ như đang sợ hãi anh sẽ xuyên theo tín hiệu sóng điện từ về thành phố S, mở cái miệng máu to đùng nuốt trọn cậu vậy.

Tinh.

Phòng khách truyền đến tiếng nhắc nhở có mail mới gửi đến.

Hạ Trí Viễn bưng cà phê ra ngoài đặt lên bàn trà, sau đó mở laptop ra. Tiêu đề mail rất đơn giản, là thư xác nhận đăng kí hội nghị bảo mật dữ liệu vào thứ ba tuần sau ở Los Angeles.

Anh đọc nhanh đến cuối cùng, sau đó nhấn dấu x đỏ.

Chàng thanh niên bên kia chờ hơi lâu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hạ tiên sinh?”

Hạ Trí Viễn đóng laptop lại, ngửa người ra sau tựa vào sô pha, nhắm mắt lại: “Xin lỗi, chuyện ngày hôm nay tôi phải chịu trách nhiệm. Là tôi sơ suất khi tìm bảo mẫu, kiểm tra không nghiêm ngặt nên mới có tình huống thế này. Nếu không có cậu giúp đỡ thì có lẽ hôm nay con tôi phải đói bụng rồi. Thế này đi, chờ ngày mai công ty quản lý gia đình làm việc, tôi sẽ lập tức liên hệ với họ để họ sớm phân công một bảo mẫu mới đến.”

” y…” Đầu bên kia điện thoại lâm vào yên lặng đến lạ.

Hạ Trí Viễn hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, tôi đang nghĩ là liệu bên cạnh ngài có người quen đáng tin cậy nào có thể trông Bố Bố được không?” Giọng điệu của thanh niên vô cùng lo lắng: “Ý tôi là, Bố Bố mới bốn tuổi, những đứa trẻ ở độ tuổi này rất nhạy cảm. Bảo mẫu là người khá thân thiết bên cạnh bé, nếu như thay quá nhiều lần sẽ dễ nảy sinh cảm giác không an toàn…”

Hạ Trí Viễn còn tưởng rằng cậu muốn nói chuyện gì lớn, nghe đến đó thì cười nhẹ: “Không sao, Bố Bố đã quen rồi.”

“Vậy hả.”

Cậu thanh niên vẫn do dự như cũ, âm cuối chậm rãi nhẹ dần rồi dừng hẳn, dường như muốn nói lại thôi.

Muốn khuyên, nhưng không có lập trường để khuyên – Đương nhiên Hạ Trí Viễn nghe được.

Thật sự là làm khó cậu rồi.

Nói thật, một người xa lạ không có dây dưa lợi ích lại đồng ý vô tư chăm sóc con mình, không thể nói là không lương thiện được. Hạ Trí Viễn có cảm động, nhưng cũng hơi buồn cười: Đừng thế chứ cậu hàng xóm nhiệt tình. Tôi nuôi Bố Bố đã bốn năm, lẽ nào lại không hiểu rõ tính cách thằng bé bằng cậu ư?

Bố Bố không giống với những đứa trẻ khác.

Hoàn toàn không giống.

Bé tự lập và hiểu chuyện, sẽ tự mình ăn cơm, tự đọc sách, tự chơi xếp gỗ, không ồn ào không quấy phá, giống như một nơi bình an khác lạ trong lòng xuất ra. Bé là một đứa trẻ hoàn mỹ gần như không tìm được khuyết điểm, sẽ thích bất cứ bảo mẫu nào, cũng được họ yêu mến.

Chính vì vậy mà trong khi những phụ huynh đơn thân khác phải sứt đầu mẻ trán vì chăm sóc cả gia đình và công việc, chỉ có Hạ Trí Viễn có thể yên lòng để con mình ở lại thành phố S, không bị cản bước chân theo đuổi sự nghiệp.

Tụng Nhiên cầm di động, trong tai nghe chỉ còn những tiếng động nhỏ. Hạ tiên sinh không tiếp tục mở miệng, cuộc đối thoại cứ lúng túng như vậy.

Có lẽ là ảo giác, nhưng Tụng Nhiên có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong câu nói sau cùng của người kia. Cậu không khỏi ảo não tự oán trách mình đã xen vào việc người khác, sau đó lại đưa chiếc điện thoại màu vàng sáng cho Bố Bố, nhặt miếng nhôm chùi nồi lên tiếp tục rửa bát.

“Papa, lại là Bố Bố đây ạ!”

Bố Bố dùng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại cọ lên điện thoại, lại lần nữa vui vẻ đi từng bước.

Tụng Nhiên vặn vòi nước ra để chế độ nước rất nhỏ để rửa đĩa. Bát đĩa va vào nhau lanh canh, bọt xà phòng màu trắng tan đi. Cậu nhìn chằm chằm vào vòng xoáy nơi nút thoát nước mà ngẩn ra.

Vừa rồi… Cậu đã xúc phạm đến Hạ tiên sinh nhỉ?

Thật thiếu lễ phép.

Cậu là một người ngoài, quen Bố Bố còn chưa đến hai tiếng, không hiểu đứa bé cũng chẳng hiểu rõ phụ huynh, sao có thể hời hợt nói ra những lời chỉ trích như vậy được? Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, sẽ không có bậc phụ huynh nào tình nguyện xa con mình. Công việc của Hạ tiên sinh bận rộn như vậy, nếu như có lựa chọn tốt hơn sẽ không thuê bảo mẫu chăm sóc con trai mình đâu, Bố Bố cũng sẽ không xuất hiện ngoài cửa căn hộ 8012A.

Cậu là một trạch nam độc thân không con không sự nghiệp, tại sao lại không biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ cho người ta chứ?

Tụng Nhiên khóa vòi nước lại, buồn bực vỗ vỗ mặt mình.

Chờ đến khi cậu lau khô tay ra khỏi phòng bếp, Bố Bố đã dừng bước chân vui vẻ lại. Bé đang đứng cạnh bàn ăn, đôi lông mày thanh mảnh tiu nghỉu cụp xuống trở về dáng vẻ câu nệ và nghe lời trước đó.

“Đi ngủ là chuyện cá nhân, Bố Bố hiểu rồi ạ.” Cậu bé nói với bên kia điện thoại: “Papa cứ yên tâm đi ạ. Lá gan Bố Bố rất lớn, không sợ tối, có thể tự mình ngủ!”

Tự mình ngủ?

Tụng Nhiên nhất thời hoảng sợ.

Có ý gì? Trong nhà không hề có bất cứ người lớn nào, sao có thể tự mình ngủ được?

Bố Bố cúp điện thoại buồn bã cúi đầu trong chốc lát rồi lặng lẽ khịt mũi một cái. Tụng Nhiên đau lòng vô cùng, ngồi xổm trước mặt bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang siết chặt góc áo của bé rồi đặt trong lòng bàn tay mình.

Cậu vừa định an ủi hai câu, Bố Bố đã ngẩng đầu lên cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ: “Anh ơi, cháo anh nấu ngon lắm ạ, chuyện anh kể cũng êm tai lắm, cảm ơn anh. Bố Bố đã là đứa trẻ lớn rồi, không thể thêm phiền phức cho anh được, bây giờ em phải về nhà ngủ đây.”

“Bố Bố?”

Tụng Nhiên không thể tin vào tai của mình.

Đứa bé này nghiêm túc đấy ư?

Dáng vẻ thay đổi từ giật mình đến hoài nghi, lại mừng rỡ như điên của Bố Bố vừa rồi khi cậu chủ động mời ngủ lại vẫn còn hiện rõ trước mắt. Tụng Nhiên tin chắc trăm phần trăm rằng đó mới là ước muốn thật sự của bé, cho nên… Lời nói dối trái lương tâm bây giờ là sao?

Tụng Nhiên nghĩ nghĩ rồi chuẩn xác nắm được trọng điểm: “Là bố để em về nhà ngủ hả?”

“Dạ.”

Bố Bố gật đầu,

Tụng Nhiên lặng lẽ chửi tục, mắt sắp trợn trắng lên, chút suy nghĩ áy náy mạo phạm gì gì đó bốc hơi hoàn toàn trong nháy mắt. Đêm tối đến thế, nhà vắng đến thế, vậy mà lại dám để một đứa trẻ bốn tuổi ngủ một mình trong nhà, mạch suy nghĩ của ông bố này thật kỳ lạ, nếp nhăn não phẳng hết cả rồi!

Một mình Bố Bố ngủ, nửa đêm gặp ác mộng ai sẽ đến dỗ dành, đá chăn bị lạnh ai sẽ đến đắp, nhà có trộm vào ai bảo vệ cho?

Tụng Nhiên tùy ý tưởng tượng, trước mắt có hàng trăm việc nguy hiểm vèo vèo vèo bay trước mắt như mưa bình luận.

Cậu thật sự muốn in ra toàn bộ sau đó bay sang đập lên mặt Hạ ba ba.

Có bệnh không hả?!

Con nhà anh lang thang khắp nơi, một người qua đường không cầu nổi tiếng không cần lợi ích, chỉ dựa vào nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo lấp lánh rực rỡ để giúp anh dỗ con, cho ăn no, còn chủ động muốn hiến thân làm nhà trẻ ban đêm. Anh không cảm kích thì thôi đi, thế mà còn phát rồ điều khiển từ xa, cách Thái Bình Dương nhảy ra ngáng chân. Anh cứ chuyên tâm làm việc thì chết à?

Là con trúng thưởng cũng đừng có nuôi tùy tiện thế chứ!

Thật sự là… Thật sự là phí phạm cho cái giọng hay có thể làm rung rinh tim người ta.

Tụng Nhiên nhớ tiếng cười biếng nhác hơi mệt mỏi của Hạ Trí Viễn, gương mặt lại đỏ lên – Một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận.

Haizz.

Cái vị này làm cha, cho 0 điểm còn là nể tình chán.

Tụng Nhiên ngồi xổm nhìn Bố Bố, không nói được cảm nhận trong lòng mình là gì. Bố Bố ơi Bố Bố, anh biết em là đứa trẻ ngoan, biết nghe lời như một con cừu nhỏ. Nhưng em mới bốn tuổi thôi, dù bố em có bảo em về nhà ngủ thì ít nhiều gì cũng phải om sòm một chút chứ.

Một đứa trẻ làm om sòm mới có kẹo ăn, em không làm, anh biết giúp em thế nào đây?

Bố Bố nhét di động vào cặp nhỏ rồi vụng về đeo lên vai. Bé đi ra cạnh cửa thay giày vải, nghiêm túc dùng một phút đồng hồ để buộc dây giày chẳng mấy chốc nữa sẽ cởi ra, sau đó đứng lên vẫy vẫy tay với Tụng Nhiên: “Chúc anh ngủ ngon ạ.”

Bé nhón chân lên, mở chốt cửa nặng nề ra.

Cạch.

Một loạt đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang sáng lên, soi rõ cảnh tượng ngoài cửa: Hoa linh lan, hoa hướng dương, thang máy đang khép kín, gạch cẩm thạch vàng nhạt… Đối diện là một cánh cửa chống trộm lạnh lẽo trên tường trắng, mà dưới chân là một tấm thảm sóc chuột mềm mại.

Bố Bố đã nghe qua câu chuyện về sóc chuột, bỗng thêm mấy phần thân thiết với người bạn này.

Bé vẫy tay với nó, nói: “Hẹn gặp lại nhé.”

Chào hỏi xong, Bố Bố nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, không hề giẫm lên một sợi lông của sóc chuột, sau đó chầm chậm đi qua hành lang đứng trước mặt thảm lông cứng màu xám đang đặt ngay ngắn kia, lấy chìa khóa trong cặp rồi mở cửa căn hộ 8012B.

Không sợ, không sợ. Bố Bố can đảm phải về nhà.

Nhưng vừa đẩy cửa ra, bên trong đã tuôn một làn sương mù đen đặc giơ tay không thấy được năm ngón, bao lấy đứa bé.

Tối quá, lạnh quá.

Trong nhà không có tia sáng nào, ba ba không ở nhà, trong đêm tối ngập tràn vô số con quái thú ăn thịt người. Bọn chúng ẩn núp sau cửa, gầm giường, trong ngăn tủ, con nào cũng có cặp mắt xanh lè và hàm răng sắc nhọn.

Bố Bố co rúm người lại, không dám tiến vào.

Bé chỉ muốn trốn đi.

Căn nhà sau lưng có ánh đèn sáng ngời, có cục lông béo núc ních, có sách truyện rực rỡ, có một anh trai cười rất dịu dàng và biết kể chuyện cổ tích. Chỉ cần quay lại là không cần phải đối mặt với mọi thứ trước mắt nữa.

Bố Bố cực kỳ hối hận.

Nhưng bé đã đáp ứng với ba ba sẽ ngủ một mình ở nhà, nếu như nói không giữ lời, thì sẽ không còn là trẻ ngoan được người khác yêu thích nữa.

Bé nhất định phải làm một đứa trẻ ngoan được mọi người yêu.

Bố Bố lấy hết dũng khí tiến về phía trước một bước nhỏ. Bóng đen lập tức vây lấy bé chặt hơn, lá gan yếu ớt giống như một chiếc bóng cá mỏng, kim đâm một cái là “Bụp” xẹp đi phân nửa.

Động tác của Bố Bố cứng đờ, thân hình cũng cứng đờ. Bé nghĩ mãi mà không hiểu tại sao làm một đứa trẻ ngoan được mọi người thích lại khiến lòng mình đau khổ đến thế? Những khen thưởng cho bé ngoan, những bánh kẹo và vòng hoa dưới ánh mặt trời giờ phút này đi đâu cả rồi?

Bố Bố không dám tiến lên phía trước, cũng không dám lùi về sau.

Bé đứng trước cửa nhà sững sờ nhìn bóng tối đáng sợ trước mặt, trong lòng càng lúc càng tủi thân. Tại sao đêm tối lại dài đằng đẵng như vậy? Nếu chớp mắt một cái là đến hừng đông, bé sẽ có thể trực tiếp nhảy qua khoảng thời gian này và vui vẻ đến nhà trẻ rồi.

Bố Bố ngây ngô chớp chớp mắt rồi quay đầu lại mong đợi nhìn về cửa sổ thủy tinh ở phía bồn hoa.

Nhưng bầu trời vẫn đen, còn đen hơn cả mực. Cửa kính phản chiếu hai gốc hoa bách hợp khô héo, ánh đèn phản xạ làm đôi mắt non nớt của bé đau nhói.

Bé lại nghiêm túc và cực kỳ chậm chạp dùng sức chớp mắt.

Ngoài cửa sổ vẫn không có bất cứ thay đổi nào, dường như đêm tối đang đọng lại trong giây phút này.

“Anh ơi.”

Bố Bố luống cuống, nhẹ nhàng nức nở: “Em nên làm gì đây?”

Có lẽ lối đi nhỏ của tầng mười hai quá yên tĩnh, nên một tiếng vang nhỏ xíu như cây kim rơi xuống đất này vẫn được Tụng Nhiên nghe thấy. Tim cậu tê rần, chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa mà tiến lên ôm lấy Bố Bố.

“Bố Bố, ở lại đây đi, ở lại chỗ anh nhé.” Cậu nói, “Anh đã đồng ý kể chuyện trước khi ngủ cho em rồi, em về nhà, anh biết kể chuyện cho ai?”

“Nhưng… Nhưng em đã đồng ý với ba ba là sẽ tự mình đi ngủ…”

Bố Bố khịt khịt mũi, giọng nói hơi ươn ướt.

Tụng Nhiên tung đòn sát thủ: “Thế Bố Bố đã đồng ý với ai trước nào, anh hay ba ba em?”

Bố Bố lại khịt mũi: “…Anh ạ.”

“Đúng, là anh.” Tụng Nhiên nói: “Đã đồng ý với anh trước, thế lời hứa với ba ba sẽ không tính nữa.”

“Thật hả anh?” Bố Bố quay phắt lại, đáy mắt ánh lệ long lanh: “Không tính ạ?”

Tụng Nhiên gật đầu khẳng định: “Không tính nữa.”

Bố Bố cắn môi nghẹo đầu nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.

Tụng Nhiên bật cười giơ tay nhéo nhéo cái mũi xinh của bé: “Em yên tâm, nếu ba ba em hỏi, anh sẽ nói Bố Bố nhà chúng ta là một đứa trẻ nghe lời, cứ đòi phải ngoan ngoãn về nhà ngủ. Là anh không tốt, cứ nhất định đòi kể chuyện xưa cho Bố Bố, nên nửa chừng ép Bố Bố trở về. Nếu ba ba muốn phạt thì cứ phạt anh là được.”

Bố Bố nín khóc mỉm cười nhào đến ôm cổ Tụng Nhiên, hôn chùn chụt lên má cậu: “Anh ơi, sao anh, sao anh lại tốt thế!”

_______________

Người post: Yến Nhi