Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Nhất Phẩm Ngỗ Tác Chương 12: Thiếu niên keo kiệt

Chương 12: Thiếu niên keo kiệt

6:13 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12: Thiếu niên keo kiệt tại dưa leo tr. 

Ba văn tiền, đánh cược ba ngàn lượng của ngươi.

Chung quanh chiếu bạc chợt im phăng phắc, tất cả mọi người cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề.

Hán tử hoàn hồn, trừng mắt nhìn thiếu niên: “Ba văn tiền sao có thể đánh cược ba ngàn lượng?”

“Sao không thể cược?” Thiếu niên ngồi ngay ngắn, sắc mặt lạnh nhạt: “Đánh cược chẳng qua là thắng lưng quấn bạc triệu, thua táng gia bại sản. Ba văn tiền có thể biến thành ba ngàn lượng, ba ngàn lượng cũng có thể thành không còn một đồng. Ta không phải không cược một cắc bạc nào, ta cược ba văn tiền.”

Ta cược ba văn tiền…

Xung quanh chiếu bạc rơi vào một đợt tĩnh mịch khác, tất cả mọi người co rút khóe miệng.

Hán tử lại có loại xúc động máu nóng xông thẳng lên đầu: “Ngươi tưởng ông đây coi tiền như rác à? Ngươi thắng, ba văn tiền của ngươi thắng được ba ngàn lượng của ông đây! Ông đây thắng, ba ngàn lượng chỉ thắng được ba văn tiền của ngươi?”

Hắn không cảm thấy hắn cược hơi ít quá rồi à?

Mộ Thanh nhướn mày: “Ba văn tiền cũng phải ngươi thắng mới được tính là của ngươi. Nếu ngươi không thể thắng, ta cược ba văn tiền hoặc cược ba ngàn lượng, đối với ngươi mà nói có khác nhau à?”

Hán tử nghe vậy, trong lòng lập tức bùng lửa giận: “Hoá ra thằng nhóc nhà ngươi cảm thấy mình nhất định sẽ thắng, cược ba văn tiền đã là coi trọng ông đây?”

“Ta coi trọng ba văn tiền kia.” Mộ Thanh vững vàng ngồi ở ghế dựa, ánh mắt thành thật: “Với ta mà nói, ba văn tiền đủ mua ba cái màn thầu, ba bữa cơm ấm no. Cho nên, ta cũng không định để ngươi thắng được ba văn tiền này, của ta thì vẫn là của ta.”

“…”

Không khí cứng đến không thể cứng hơn, có người run rẩy khóe miệng, không biết vì sao muốn cười.

Hay cho một câu của ta thì vẫn là của ta! Đủ khí phách! Nhưng mà nếu khí phách này chỉ vì ba văn tiền thì thật không biết nên nói thiếu niên này khí phách hay là keo kiệt.

Hán tử tức giận đến thở hổn hển, nắm tay vang lên tiếng ken két. Thằng nhóc này, thực sự có bản lĩnh khiến người ta tức điên!

Quần chúng xung quanh thấy tình thế, không khỏi đổ mồ hôi thay thiếu niên. Hán tử nhìn không phải người dễ chọc, thân hình lưng hùm vai gấu kia, một mình có thể che đủ hai thiếu niên, nắm tay kia còn lớn hơn cả gương mặt thiếu niên. Nếu chọc giận hắn thì tối nay e rằng không ra được sòng bạc!

Rầm!

Hán tử quả thực nện một quyền lên bàn, tiếng vang chấn động khiến đại sảnh im lặng. Khách chơi cờ bạc ở các bàn xoay người, duỗi cổ, người của cả sòng bạc đều nhìn lại đây.

Chỉ nghe hắn nói: “Được! Thằng nhóc ngươi có gan! Dám khinh thường ông đây đến mức này! Ông đây không đánh cược với ngươi thì còn có thể xem như đàn ông à? Nhưng mà, tiền cược phải đổi.”

Mộ Thanh nghe vậy, mày cũng lười động, chỉ nhìn hán tử, chờ đợi.

“Ông đây không cần ba văn tiền kia của ngươi, ông đây muốn một bàn tay của ngươi!” Hán tử cười, râu quai nón tôn lên nụ cười kia hơi dữ tợn, ánh mắt nặng nề nhìn vào tay phải của Mộ Thanh: “Cái tay mà ngươi vừa buông ba đồng tiền kia ấy!”

Hắn đang tức Mộ Thanh coi khinh hắn, muốn phế cái tay đập ra ba đồng tiền của nàng để xả giận.

Đại sảnh lập tức càng yên lặng, im đến khá kỳ lạ.

Thua tiền ở sòng bạc, đừng nói chém tay, bỏ mạng cũng có, không có gì hiếm lạ. Hiếm lạ là có người dám hạ tiền cược như này ở sòng bạc Xuân Thu.

Chủ nhân sau lưng sòng bạc Xuân Thu chính là Ngụy gia! Ngụy gia là phú thương đứng đầu Giang Nam, quan hệ với môn phiệt sĩ tộc bốn châu Giang Nam rắc rối khó gỡ. Nghe nói mấy năm gần đây, quan to trong triều bên Thịnh Kinh đều có qua lại với Ngụy gia.

Ngụy gia giàu nhất một vùng, thiếu chủ Ngụy Trác Chi lại là người trong giang hồ, bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa, khinh công càng hạng nhất, tự nhận đứng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất, người giang hồ xưng Ngụy Công Tử.

Mấy năm nay Ngụy Công Tử hành tung bất định, nhưng sòng bạc Xuân Thu để nữ hầu đón khách làm nhà cái là ý tưởng của hắn. Sòng bạc này của hắn không nuôi một tay đấm nào, đến cả gã sai vặt đều không có. Phàm công tử sĩ tộc, phú thương quyền quý đến chỗ này đều cho hắn vài phần tình mọn, chớ nói chuyện như chém tay giết người, cho dù đánh nhau ẩu đả bình thường đều không có.

Hôm nay, tên thô lỗ và thiếu niên lỗ mãng này từ đâu đến, dám hạ tiền cược như vậy trong phường của Ngụy Công Tử? Nếu thật sự máu bắn nhiễm sòng bạc của hắn, sợ là hôm nay không ai đi được.

“Được!” Lúc này, một tiếng trả lời thản nhiên truyền đến, Mộ Thanh vậy mà gật đầu.

Nàng đồng ý sảng khoái, hán tử nhìn nàng một cái thật sâu: “Thằng nhóc nhà ngươi có tí can đảm đấy! Nhưng mà nói trước, đến lúc đó đừng xin tha, ông đây sẽ không xuống tay lưu tình!”

“Đã đánh cược thì phải chịu thua, đến lúc đó ngươi cũng đừng túm lấy ngân phiếu không chịu nhả.”

“Ngươi thắng ông đây trước rồi hãy nói!” Hán tử hừ một tiếng, vỗ ngân phiếu trong tay lên bàn một tiếng bốp, đánh thức khách chơi cờ bạc trong đại sảnh.

Đánh cược… cứ vậy mà quyết rồi sao?

Đại sảnh yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi. Qua một lát, tiếng ầm ĩ chợt nổi dậy, nhóm khách đánh bạc sôi nổi rời bàn, dồn về đây như thủy triều.

Dám quyết định đánh cược như này ở sòng bạc của Ngụy công tử, vốn đã rất hấp dẫn người xem, ba văn tiền đánh cược với ba ngàn lượng càng chưa từng nghe thấy!

Náo nhiệt như này, tối nay không xem thì không biết ngày sau có còn ai có lá gan làm không nữa!

Nhóm khách đánh bạc nhanh chóng vây quanh chiếu bạc của hai người thành ba tầng trong ba tầng ngoài, người phía sau không nhìn thấy rối rít lên lầu hai, dựa vào lan can nhìn xuống.

Cảnh tượng này làm nhóm nữ hầu váy xanh trong đại sảnh rối rít nhìn nhau, một nữ tử trong đó váy áo bội sức rõ ràng hoa mỹ hơn lùi về phía sau, từ cầu thang bên cạnh lặng lẽ đi lên tầng ba, cúi người ngoài cửa một nhã gian ở giữa, khẽ gọi một tiếng: “Công tử…”

Đại sảnh, hán tử đã kéo ghế dựa, ngồi xuống đối diện Mộ Thanh, hỏi: “Ngươi muốn đánh cược thế nào?”

“Chơi xúc xắc! Mở ba lần, người nào ba ván thắng hai thì thắng.”

“Đơn giản như vậy?” Hán tử híp mắt, cười hừ một tiếng: “Nói thật cho ngươi biết, ông đây còn chưa học đi đã học chơi xúc xắc! Thằng nhóc nhà ngươi chờ thua đi!”

“Ta còn chưa nói xong.” Mộ Thanh bổ sung: “Tuy rằng có thể mở ba lần, nhưng không hạn chế số lần lắc. Tức là, khi ta không muốn mở thì có thể không mở, ngươi không muốn mở cũng có quyền không mở. Chỉ cần một người trong đó không mở thì ván đó sẽ phải lắc nữa, lắc đến khi hai bên chúng ta đều chịu mở mới được. Như thế, mở ba lần, ba ván thắng hai!”

Hán tử sửng sốt, quần chúng xung quanh cũng sửng sốt. Nhưng mọi người là tay chơi cờ bạc, chỉ hơi cân nhắc sẽ rõ cái hay của cách chơi này ở đâu.

Xúc xắc, cũng là quân xúc xắc, là thứ thường chơi nhất ở sòng bạc. Ba quân xúc xắc, một cốc xúc xắc, điểm lớn thắng. Cách chơi này là dễ bắt đầu nhất, trước khi mở ra không ai biết điểm số là to hay nhỏ, là thắng hay thua. Bởi vậy cho dù chơi bao lâu đều sẽ không cảm thấy nhạt nhẽo, lúc nào cũng thần bí kích thích.

Cách chơi của thiếu này này khá thú vị, hai bên có thể lựa chọn mở ra điểm số có lợi cho mình. Tức là khi cho rằng mình lắc điểm quá nhỏ, có lẽ sẽ thua thì có thể lựa chọn không mở, như thế gia tăng khả năng chơi thắng.

Nhưng cách chơi này có một tử huyệt – không thể gặp cao thủ!

Cao thủ chơi xúc xắc có thể nghe tiếng phân biệt mặt xúc xắc, hoặc là chỉ dựa vào cảm xúc là có thể lắc ra tam hoa tụ đỉnh (*)! Gặp phải cao thủ bực này, trừ khi không mở chứ mở là thua, có lắc lại bao nhiêu lần cũng vô dụng!

(*) Tam hoa tụ đỉnh: Ba quân xúc xắc ở mặt lục xếp chồng lên nhau.

Bất hạnh là, hán tử đối diện với thiếu niên này chính là cao thủ bực ấy. Đêm nay hắn đến sòng bạc một canh giờ đã thắng năm sáu ngàn lượng, chưa từng thua lần nào!

Trừ khi thiếu niên này cũng là cao thủ, nếu không thì không có cơ hội thắng.

“Hừ! Cách chơi mới mẻ đấy! Nhưng mà có nhiều kiểu hơn nữa cũng vô dụng. Ông đây sẽ để ngươi biết, tên tuổi Đổ Gia của ông đây không phải tự nhiên mà có!” Hán tử hừ hừ, nhìn thẳng tay Mộ Thanh lộ ra sát khí: “Tay của ngươi, đêm nay ông đây có chắc rồi!”

“Thắng ta, ngươi lại xưng Đổ Gia cũng không muộn.” Mộ Thanh cũng hừ hừ, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây không hiểu thấu đáo tinh túy của cách chơi này.

Đây không phải tỷ thí bản lĩnh cờ bạc, mà là tỷ thí tâm lý chiến.

Ai có thể đùa bỡn tâm lý của đối thủ trong bàn tay thì người đó thắng!

Rất không vừa khéo, nàng là nhà tâm lý học.

Nhà tâm lý biểu cảm vi mô.