Chương 2
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2 tại dưa leo tr.
Nhìn mẹ tức giận bỏ đi, đôi mắt vàn tia máu khuôn mặt méo mó tối đen sầm lại. Hết xanh, tím, đỏ, trắng bệch lại chuyển sang đen sì không khác gì mặt Bao Công ý trước lúc bỏ đi làm nhỏ tự sướng cười hồn nhiên vu vơ như một con điên mới xổng trại…Cười chán chê, nhỏ nhún vai, bĩu môi lảm nhảm những điều chỉ những đứa đầu óc có vấn đề hoặc là bị thần kinh giống nhỏ mới có thể hiểu ” Càng tốt, được ở một mình càng sướng”.- Haha, tên ngu ngốc nào dám cả gan bước chân vào lãnh địa của ta tên đó chắc chắn là chán sống rồi. Trong vòng chưa quá 3 ngày ta tin với bản lĩnh của ta, cha mẹ ta còn hoảng sợ chạy trốn mất cả dép. Thì tên kia cũng chỉ là con tép riu nhỏ nhoi trong biển cả bao la thui. Ho ho- Cứ chờ mà xem, ta sẽ cho mi biết thế nào là lễ độ. Chị đây chưa từng biết chịu khuất phục ai bao giờ đâu nhá. He heCười kinh dị một mình nói lảm nhảm những điều chỉ tên nào thần kinh may ra mới hiểu. Mà đây là ở trong nhà 1 mình. Chứ ở giữa đường, chắc chắn người ta sẽ xông tới gô cổ nhỏ lại như một con heo xổng chuồng, gọi xe cứu thương tới đưa nhỏ tống thẳng vào trại thần kinh cũng nên…Xin giới thiệu sơ qua về nhỏ nhá. Loa loa, mọi người đâu mau tập trung vểnh tai lắng nghe nhỏ giới thiệu về sơ yếu lý lịch cá nhân do nhỏ tự biên tự diễn nào…Ta là Hoạ Mi, năm nay 16 tuổi trăng tròn…Tính tình vui nhộn, lạc quan, yêu đời, thích nhảy múa hát ca bay lượn theo trăng gió…Tính ta ở bẩn quen rồi, luôn thích lấy câu ” Học giỏi thì hơn, ở sạch ích gì” làm danh ngôn để phấn đấu thực hành…Chính vì vậy, những ai ở sạch sẽ thì mau tránh xa ta ra 1 chút. Chớ có lại gần rồi lại lên mặt dạy đời với ta, ta không biết mình sẽ có những chiêu trò quỷ quái gì để phục thù đâu nhá. Người ta nói quân tử 10 năm trả thù vẫn còn chưa muộn thì ta đây 1000 năm trả thù vẫn còn sớm chán…Xem nào, ak quên chưa giới thiệu ta là thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc hàng hiệu chuẩn trăm phần trăm luôn…Cha ta là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Na Tra, chuyên kinh doanh bất động sản, trang sức, mỹ phẩm…cao cấp. Là tập đoàn có sức mạnh kinh tế lớn mạnh số 1 tại Châu Á.Còn mẹ ta ak, mẹ là thiên kim tiểu thư con gái của nữ hoàng Anh. Là một nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu thế giới bất kỳ các tác phẩm thiết kế nào của bà bán ra đều bán chạy hơn cả tôm tươi. He heThấy cha mẹ ta rất chi là khủng bố hok?Vì công việc vốn bận bịu nên cha mẹ chỉ sinh được duy nhất một nàng công chúa sáng giá, không ai khác cả, chắc mọi người cũng đoán ra được rồi nhỉ. Đó chính là ta Hoạ Mi siêu Cute. ^^Cha mẹ ta vốn mong ta sẽ được thừa hưởng tất cả các gen tốt của 2 người. Sẽ trở thành một cô gái đoan trang dịu dàng, duyên dáng, cư xử lịch sự, nhẹ nhàng…Nhưng không biết có phải ghét của nào trời trao của ấy hay không. Ba mẹ vốn rất ghét những đứa nào lười nhác, bẩn thỉu…Thì lại sinh ra đúng đứa con gái chứa đầy đủ những phẩm chất cao quý mà ông bà cực kỳ căm ghét. He he, nghĩ tới có lẽ bố mẹ ta giờ này vẫn tức điên lên mà oán hận ông trời là cái chắc.Lười vô đối, bẩn thỉu vô biên, độ điên thì có thừa…Ta chỉ thích ăn, chơi game, rồi ngủ. Không thích làm bất cứ việc gì cũng như đi chơi gì hết. Nói dễ nghe ta lười vận động lắm, có thể sánh ngang với những chú heo dễ thương quanh năm ngày tháng sống trong chuồng lợn ấy chứ…Ta được bạn bè, người thân, họ hàng gần xa mỗi khi nhắc đến tên ta đều chau mặt, nhíu mày, lắc đầu ngán ngẩm phong danh hiệu “Chúa lười”. Biệt danh có vẻ thú vị nhể ^^Vì sống quá lười nhác, bẩn thỉu và luộm thuộm quen rồi. Thế nên bố mẹ ta quyết định cho ta sống tự lập 1 mình trong căn phòng đẹp như mơ tại ngoại ô cách nơi ở của bố mẹ ta không xa lắm để ta có thể tự chăm chỉ, sạch sẽ hơn…Và như mọi người đã biết, bố mẹ ta luôn bận bịu đi công tác hết trong nước lại ra nước ngoài đi đi về về cứ như đi chơi ấy nên mỗi lần bố mẹ trước khi đến thăm chỗ ở riêng của ta đều thông báo trước. Ta thì để tiếp tục duy trị cuộc sống tự do tự tại, thoải mái như của loài heo nên đã dọn dẹp sơ qua sạch sẽ hết cả rồi, trước khi cha mẹ ta gõ cửa tới thăm…Nói ra mọi người đừng cười chê nha, bạn bè thân thiết cực thân của ta đó chính là những con vật các bạn vốn cho là rất gớm ghếc, bẩn thỉu: Chuột, gián, muỗi, nhện…Nó thường xuyên sống thoải mái trong nhà riêng của ta, mỗi khi bố mẹ ta không có mặt để kiểm soát. Ka kaNhưng tiếc là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma thôi, bất thình lình mẹ ta gõ cửa viếng thăm. Mọi chuyện sau đó ra sao thì mọi người cũng biết cả rồi đó. HicHừ, mặc kệ đi dù sao mẹ cũng biết cả rồi, lại tối mới quay lại, lết xác tới kiểm tra. Thì việc quái gì phải vội vàng mà vấp phải đá, mà quàng phải dây nhi? Cứ từ từ rồi tự khắc khoai dù là đá hay kim cương cũng sẽ phải nhừ thui. Ho ho…Nghĩ vậy nhỏ cảm thấy rất đắc ý, cười tươi hơn cả hoa nở dưới nắng xuân. Ung dung bước tới cái tủ lạnh phủ đầy bụi bặm, lấy kem bóc bỏ vứt xoẹt một cái nhẹ nhàng xuống nền nhà bẩn đến nỗi sạn đất dày hẳn vài cm cũng nên. Vỏ kem lượn một hình vòng cung rất đẹp như cầu vồng, lập tức hạ cánh hôn đất mẹ thân yêu một cách trìu mến.Chậc, nhỏ chân bước thấp bước cao nhún nhảy đi tới ghế sô pha dính đầy giấy vụn, áo quần thay ra bốc mùi hôi hám, treo lủng lẳng trên thành ghế. Thả người bùm một cái tựa lưng vào thành ghế, chân gác lên trên chiếc bàn đang chất đầy rác từ vỏ kem, mì tôm, bim bim…Đủ thế loại…Xa xa trong phòng bếp nơi đống bát đĩa, soong chảo nhỏ dùng xong để đấy mấy ngày liền rồi, chuột kêu chit chit nghe ghê rợn cả người. Gián thì bò lổm ngổm nhìn thấy ghê…Đã vậy, khắp các góc phòng xung quanh nhà, mạng nhện chăng dày kinh khủng không khác gì màng nhện tinh trong phim Tây Du Ký. Đủ để bắt mấy mạng ruồi, nhặng một lúc…Ấy thế mà nhỏ vẫn rất điểm tĩnh, thản nhiên ngồi ăn kem, lấy tai phone ra nghe nhạc, rồi lướt Face book. Như chẳng hề có vấn đề gì. ( Bái phục, đừng nói là mẹ nhỏ, mà em cũng sợ chạy mất dép luôn, hic @@)Ngồi chán chê, như thói quen bình thường như cân đường hộp sũa dùng để đến thăm người ốm. Nhỏ lại nhảy vào phòng ngủ, chơi game…Không miêu tả phòng ngủ của nhỏ thì thôi, miêu tả xong sợ mọi người choáng mất…Phòng ngủ của nhỏ thì bừa bộn, bẩn thỉu dã man…Ngoài từ ngữ ấy ra thật không còn từ ngữ gì để miêu tả nữa.Chăn thì rơi vắt vẻo nửa trên giường, nửa dưới đất…Quần áo ngủ, áo mặc đi chơi, dầy dép…vứt linh tinh khắp nơi từ trên giường xuống dưới đất…Màn thì đứt dây, nhỏ lười ko thèm mắc tháo ra nhét tạm dưới gầm giường…Sách vở học hành, bút viết, rơi lả tả mỗi nơi một chỗ…Nền nhà thì cũng chất 1 đống giấy vỏ rác thức ăn vặt do nhỏ thải ra, lười ko thèm thu dọn y như phòng khách…Chuột gián chạy thoải mái trên nền nhà rồi nóc nhà……Không thể miêu tả tiếp được nữa, quá kinh khủng luôn…6h tối. Nhỏ lo sợ mẹ sẽ quay lại, tức giận trừ tiền tiêu vặt của nhỏ thì tiêu đời nhà ma còn gì…Thôi thì cố gắng 1 tý, vì lợi ích tương lại lâu dài mới là quan trọng…Nhỏ hì hục dọn dẹp sạch sẽ, sơ qua tất cả…Khoảng 8h tối thì gọi là tạm xong. Dễ nhìn 1 chút chứ thực ra vẫn còn bẩn kinh khủng lắm…Vừa đói vừa mệt, haizz. Lúc này nhỏ mới nhớ ra là hôm nay mình chăm chỉ đột xuất nên suốt nãy giờ quên cả bữa tối…Chợt nhớ đến mẹ, nhỏ liền gọi điện hỏi han coi sao? Mẹ mà cho nhỏ leo cây thì bực lắm nhá…- Alo, mẹ ak, cơm nước con nấu xong rồi, mẹ có qua ăn với con không ạ? ( Nhỏ chém gió đấy, mọi khi nhỏ toàn gọi đồ ăn nhanh, hoặc ăn tạm mì tôm sống thôi ak, có biết nấu cơm nước gì đâu).- Thôi, mẹ bận việc đột xuất rồi, con cứ ăn trước đi…- Dạ, vậy cũng được ak. Nói xong nhỏ ngán ngẩm bực bội vô cùng, oi mẹ không đến thì bắt nhỏ dọn dẹp làm chi. Rõ ghét…Nhỏ đã nói là nhỏ sống bẩn quen rùi mà, sao cứ bắt nhỏ phải thay đổi cách sống thể nhi. Hic ( * Lắc lắc đầu* Em xin đầu hàng ).Mệt mỏi, đi tắm rửa sạch sẽ, ăn uống tạm bát mì tôm xong xuôi. Nhỏ nằm vật lên giường ngủ say như chết luôn…—9h sáng chủ nhật…Ring…ring…Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên giai điệu bài hát quen thuộc…You can fool yourselfi promise it will helpnow every single dayi just wanna hear you sayinglaughing through the daythinking you are never boring(?)speeding through the nightmaybe you not count the morning(?)there’s nothing you can doto keep it outthere’s nothing you can dojust scream and shoutliving for today but you just can’t find tomorrowtalking about the joybut it never stops the sorrowthere’s nothing you can doto keep it outthere’s nothing you can dojust scream and shoutsayingTiếng chuông vang lên rồi lại tắt lặp đi lặp lại đúng đến lần thứ 5 mới khiến nhỏ ta mở được đôi mắt đang thiếu ngủ, với tay lấy cái điện thoại áp luôn vào tai không cần nhìn xem là số của ai đang gọi…- Alo, đứa nào ăn no rửng mỡ dám đánh thức giấc ngủ ngàn vàng của tao thế?Nhỏ vẫn chưa tỉnh hẳn ngủ, bị đánh thức trong bực bội, liền không tiếc lời mắng kẻ dám cả gan gọi điện ở đầu dây bên kia…- Chúa lười ơi, biết mấy giờ rồi không mà còn ngủ gì mà khiếp thế?Đầu dây bên kia cố kiềm chế tức giận, để không điên lên đập tan cái điện thoại sau khi nghe nhỏ trả lời…- Thì sao? liên quan gì đến ta?Nhỏ vẫn mắt nhắm mắt mở, nói như thể chẳng có gì liên quan đến nhỏ thật ý. Nếu không có gì liên quan thì người ta điên ak mà gọi cho nhỏ làm chi? haizz- Mày muốn chết không?Đầu dây bên kia tức giận hét to, khiến nhỏ tỉnh hẳn cả ngủ, vội đưa điện thoại ra xa màng nhỉ một chút đề phòng bị điếc luôn thì chết…- Muốn thì sao? mày làm gì được tao. Ak mà câu này tao phải hỏi ngược lại mới đúng. Hứ…Nhỏ nhún vai, nói lại, sợ gì chứ, hứ…- Mày…Đầu dây bên kia tức giận đến mức không còn gì để nói nữa, dậm chân thình thịch…- Ak phải rồi nếu không có gì thì tao cúp máy nhá, ngủ tiếp đây ( bái phục sát đất @@)Nhỏ chán nản muốn cúp máy thì,- Từ từ, ta có chuyện cần mày giúp đỡ…Đầu dây bên kia, nén giấu tức giận hạ giọng nói…- Không rảnh, ta mệt lắm ngủ tiếp đây…Không nói nhiều, nhỏ cúp máy rụp cái, trùm chăn ngủ tiếp…Được khoảng 20 phút sau thì…
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️