Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9

3:24 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 9 tại dua leo tr

Hai ngày cuối cùng của kì nghỉ quốc khánh, Hứa Bảo Như thật sự đau khổ không chịu nổi.

Chạy bài tập từ bảy giờ tối đến hai giờ sáng, mệt mỏi đến mức cô muốn ngất tại chỗ.

Mẹ bưng thức ăn khuya lên cho cô, nói: “Bình thường nước đến chân mới nhảy, bây giờ biết sợ chưa? Đi ra ngoài chơi cũng không biết làm bài tập, bây giờ sắp đi học lại mới thức đêm làm như vậy.”

Hứa Bảo Như tủi thân, nói: “Mẹ, con sắp mệt chết rồi, mẹ đừng nói con nữa.”

Mẹ Hứa nói tới nói lui, nhưng vẫn lo lắng cho sức khỏe của con gái, nói: “Hay là đi ngủ đi, bài tập chưa làm còn nhiều không?”

Hứa Bảo Như vừa viết thoăn thoắt vừa lắc đầu, “Nhanh lắm, con làm xong cái này rồi đi ngủ ngay ạ.”

“Vậy được rồi, làm xong thì nhanh chóng ngủ đi, sức khỏe quan trọng hơn.”

“Con biết rồi ạ, mẹ cũng mau đi ngủ đi.”

Đêm nay Hứa Bảo Như làm bài tập đến hai giờ rưỡi sáng, ngày hôm sau vừa vào phòng học, cặp sách cũng không để xuống, mệt mỏi gục xuống bàn học ngủ mất.

Hà Minh Việt quay đầu lại hỏi cô, “Tối hôm qua cậu làm gì à? Trông mệt mỏi như vậy?”

Ngay cả mắt Hứa Bảo Như cũng không mở ra nổi, nói với giọng mệt mỏi: “Đừng quấy rầy tớ, tớ đang mệt lắm.”

Dương Húc cũng xoay đầu lại, hỏi Hứa Bảo Như, “Bảo Như, cậu làm bài tập chưa?”

Lần trước ở trong nhóm, Hứa Bảo Như chưa làm được một chữ nào.

Dương Húc đoán Hứa Bảo Như cũng chưa làm xong đề thi, an ủi cô: “Không sao cả, dù sao chúng ta đều chưa làm xong, buổi trưa mọi người cùng đến phòng phát thanh đứng đọc bản kiểm điểm vậy.”

Cuối cùng Hứa Bảo Như cũng mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Húc nói: “Tớ làm xong rồi.”

Dương Húc: “? ? ?”

Hà Minh Việt: “?”

Trương Dĩnh cũng rất kinh ngạc, “Bảo Như, cậu làm xong rồi à?”

Hứa Bảo Như mở cặp, lấy ra một chồng đề thi.

Dương Húc kích động lập tức cầm lấy xem, cậu ta lật từng tờ, không ngừng kinh ngạc, “Mẹ nó ơi”, “Mẹ nó ơi, Bảo Như, cậu tìm người làm bài hộ đấy à? Nhiều đề thi như vậy, cậu làm xong trong hai ngày á?”

Hứa Bảo Như lấy bình nước trong cặp ra uống nước, nói: “Tớ tự làm đó.”

Dương Húc nhìn đề thi của Hứa Bảo Như, từ khiếp sợ chuyển sang sùng bái, “Tớ nói này, Bảo Như, cậu đúng là học bá nha. Tớ còn tưởng rằng cậu cũng là học sinh trung bình như bọn tớ đấy.”

Ngoại trừ toán ra, thành tích học tập của Hứa Bảo Như quả thật cũng ổn.

Cô nói: “Tớ không giỏi toán. Mấy tờ toán này đúng là có tìm người làm hộ.”

Dương Húc đã kích động đến mức không nói thành lời, thừa dịp thầy còn chưa vào, vội vàng cầm bài tập của Hứa Bảo Như điên cuồng chép vào.

Nhưng cậu ta và Hà Minh Việt đã đâm lao thì phải theo lao, hai ngày này vốn không thèm đụng vào bài tập, vào lúc này có chép cũng không xong kịp.

Trước giờ học, chủ nhiệm lớp đi đến kiểm tra bài tập. Vì thật sự có quá nhiều người chưa làm xong, vì vậy thầy đưa ra yêu cầu thoáng hơn chút, nói: “Ai chưa làm từ hai tờ trở xuống, lần này xem như bỏ qua, hôm nay trước khi tan học, nộp bổ sung đề thi là được. Còn ai còn từ hai tờ trở lên, bây giờ ra hành lang đi, khi nào làm xong thì vào học.”

Bên dưới, Trương Dĩnh nghe thấy trong khoảng hai tờ được bỏ qua, thở phào nhẹ nhõm trong nháy mắt. Vừa khéo cô còn hai tờ chưa làm xong.

Nhưng Dương Húc và Hà Minh Việt lại rất thảm, cả hai tên lỏi đời này vốn không làm gì, cũng không để ý đến mấy hình phạt như đến phòng phát thanh đứng đọc bản kiểm điểm.

Mặc dù chủ nhiệm lớp đã đưa ra yêu cầu thoải mái hơn, nhưng vừa nói xong, trong nháy mắt có chừng mười người bên trong phòng học vẫn đi ra ngoài. Khiến chủ nhiệm lớp tức giận vô cùng, dõng dọc giáo dục tư tưởng cho học một lúc trong tiết học.

Tối hôm qua Hứa Bảo Như ngủ quá muộn, cả ngày hôm nay đều uể oải. Buổi trưa ăn cơm trưa xong, vừa trở lại phòng học đã nhoài người nằm trên bàn ngủ một giấc.

Nhưng hôm nay trong phòng học có hơi ồn ào, cô không ngủ được. Trong lúc đầu óc mơ mơ màng màng nặng nề thì nghe thấy bạn học bàn bên cạnh đang nói về chuyện đi chơi ở vùng ngoại ô.

Cô tò mò tiến đến hỏi: “Đi chơi cái gì vậy? Đi chơi ở đâu?”

Bạn học nói: “Cậu chưa biết à, vào tháng mười một hàng năm, trường học sẽ tổ chức cho mọi người đi dã ngoại ở rừng cây ngân hạnh vùng ngoại ô phía tây.”

Trường học trước kia của Hứa Bảo Như không có tổ chức hoạt động đi chơi tập thể, nghe thấy tháng mười một có thể đi chơi tập thể, nhất thời cảm thấy rất hứng thú, lại hỏi tiếp: “Có vui không? Sẽ chơi những gì vậy?”

“Chơi cũng vui lắm. Dù sao cũng chỉ là hóng gió phơi nắng chụp hình thôi, rồi còn có thuê vĩ nướng, cùng nhau nướng BBQ.”

Hứa Bảo Như càng nghe càng mong đợi, hỏi: “Cụ thể là lúc nào vậy? Ngày bình thường hay là cuối tuần?”

“Mọi năm đều là ngày cuối tuần đầu tiên của tháng mười một.”

Hứa Bảo Như không nghĩ đến trường học biến thái này còn có tổ chức đi chơi, tối về nhà nói lại với mẹ, mẹ cười nói: “Phong cảnh tháng mười một rất đẹp đó, không lạnh không nóng, gió thu lại mát mẽ, là một thời điểm thích hợp đi chơi.”

Hứa Bảo Như ngồi trước bàn vừa ăn cơm tối vừa nói: “Mùa xuân cũng thích hợp để đi chơi, hẳn là nên sắp xếp chuyến đi chơi vào mùa xuân.”

Mẹ Hứa cười nói: “Chỉ có con muốn thế thôi. Cũng đã lớp mười một rồi mà cả ngày chỉ suy nghĩ đến việc đi chơi.”

Hứa Bảo Như nói: “Nào có đâu ạ. Học tập cũng phải kết hợp với vui chơi mà.”

Có lẽ là vì có kì nghỉ lễ quốc khánh, tháng mười hàng năm cũng trôi qua nhanh dị thường. Chớp mắt một cái, đã đến cuối tháng.

Tháng này cũng không có chuyện lớn gì xảy ra, Hứa Bảo Như vẫn học tập không nhanh không chậm, không có chuyện gì làm sẽ chạy thoáng qua trước mặt Thẩm Độ, tạo cảm giác tồn tại. Bình thường gặp ở trường học, dù ở xa cũng phải chào hỏi anh. Có lúc gặp nhau ở nhà ăn, cô cũng không để ý xem Thẩm Độ có đồng ý hay không, đều sẽ đến ngồi ăn chung cùng cậu.

Trưa hôm nay, Hứa Bảo Như lên văn phòng trên lầu nộp một tờ bài tập, lúc đi ra, còn cố ý chạy đến bên ngoài phòng học của lớp Thẩm Độ.

Cô đứng ở cửa sau lớp học nhìn vào bên trong, không thấy Thẩm Độ đâu, trái lại thì thấy Tần Phong.

Tần Phong vốn đang ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm cùng một nam sinh khác, hướng ngồi của nam sinh kia lại thẳng về phía cửa sau, nhìn thấy Hứa Bảo Như, gọi Tần Phong theo bản năng, “Mau nhìn kìa, gái xinh.”

Tần Phong “xùy” một tiếng, “Để tao nhìn thử xem.”

Cậu vừa nói vừa quay đầu, ai ngờ quay đầu lại mới phát hiện là Hứa Bảo Như, cậu lập tức mỉm cười, đứng dậy đi về hướng Hứa Bảo Như, “Bảo Như, hôm nay sao cậu lại rảnh rỗi như vậy, lên lầu này luôn à?”

Hứa Bảo Như cười nói: “Đúng vậy, tớ tới tìm Thẩm Độ chút. Cậu ấy đâu rồi?”

Tần Phong nói: “Lên tầng giáo vụ rồi, có chút việc thì phải.”

Hứa Bảo Như hỏi: “Lúc nào mới về vậy?”

Tần Phong cười nói: “Nhớ cậu ấy đến như vậy hả?”

Hứa Bảo Như cũng cười, thẳng thắn nói: “Đúng vậy đó, đã hai ngày rồi tớ không gặp cậu ấy.”

Tần Phong cười, nói: “Mới vừa đi thôi, có lẽ một lúc nữa mới quay lại.”

Hứa Bảo Như gật đầu, nhớ đến chuyện đi chơi, hỏi Tần Phong: “Cuối tuần tới các cậu có đi chơi không?”

“Đi chứ, hoạt động tập thể, đều đi cả.”

“Thẩm Độ cũng đi à?”

“Có đi, đến lúc đó cậu nhớ tìm bọn tớ chơi nha.”

Hứa Bảo Như cười, nói: “Được thôi.”

Cô đưa chocolate trong tay cho Tần Phong, nói: “Thẩm Độ quay lại, đưa cho cậu ấy giúp tớ nhé.”

Tần Phong cúi đầu nhìn, bật cười, “Sao lại không có nữ sinh nào đưa chocolate cho tớ nhỉ.”

Hứa Bảo Như cũng cười, nói: “Tớ đi đây.”

“Oke.”

__

Thẩm Độ làm xong việc ở phòng giáo vụ, thời điểm quay về phòng học, đã sắp vào tiết.

Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, thấy một viên chocolate để trên bàn, nghĩ là của nữ sinh nào đó đưa, thuận tay ném sang cho Tần Phong ở bên cạnh.

Tần Phong đang làm đề, kêu một tiếng ai ui, “Làm gì vậy.”

Tần Phong cầm chocolate Thẩm Độ ném qua, bất bình nói: “Cậu nói xem tính cách cậu lạnh như băng tế này, sao lại có nhiều nữ sinh người trước ngã xuống người sau tiến lên như vậy. Tính cách tớ tốt thế này, mà không có nữ sinh nào bày tỏ với tớ cả?”

Thẩm Độ mở cuốn sách bài tập vật lí ra, lười đáp trả cậu ta.

Tần Phong đưa chocolate đến, nhìn Thẩm Độ, “Bảo Như đưa đó, thật sự không lấy à?”

Động tác lật sách của Thẩm Độ hơi khựng lại, sau đó ánh mắt mới nhìn lướt qua chocolate trong tay Tần Phong, nhưng cũng chỉ liếc mắt qua, sau đó lại rời mắt đi, cầm bút lên làm đề.

Tần Phong thấy Thẩm Độ thật sự không lấy, không kiềm được hừ một tiếng, “Cậu không ăn thì thôi, vậy tớ ăn nhé?”

“Im lặng chút.”

Tần Phong: “….”

__

Ngày cuối tuần đầu tiên của tháng mười một đến rất nhanh.

Lúc tan học vào ngày thứ sáu, chủ nhiệm lớp thông báo tám giờ sáng ngày cuối tuần mọi người sẽ tập hợp ở cổng trường.

Mọi người đều rất phấn khích, ở dưới lớp líu ra líu rít nói không ngừng.

Lần đầu tiên Hứa Bảo Như tham gia, cũng có chút hào hứng, đứng dưới lớp hỏi mọi người có cần mang theo thứ gì không.

Dương Húc nói: “Không cần đâu, dù sao bên kia cái gì cũng có, không có thì cứ đi mua là được.”

Hứa Bảo Như nói: “Không phải bảo là nướng BBQ sao?”

Hà Minh Việt nói: “Bên kia có cho thuê vĩ nướng, thức ăn thì có thể mua ở chợ bán thức ăn bên cạnh.”

Hứa Bảo Như cảm thấy rất mới lạ, buổi sáng thứ bảy ra ngoài học thêm, đúng lúc gặp được Thẩm Độ cũng ra ngoài. Cô vội vàng đuổi theo, vui vẻ hỏi: “Thẩm Độ, ngày mai lớp các cậu tập trung lúc mấy giờ vậy?”

Thẩm Độ không nhìn cô, thuận miệng đáp một câu, “Tám giờ.”

Hứa Bảo Như hào hứng nói: “Bọn tớ cũng vậy, hai chúng ta cùng đi nhé.”

Thẩm Độ không trả lời cô, đi thẳng về phía trước.

Hứa Bảo Như biết, thường khi Thẩm Độ yên lặng là đại diện cho sự từ chối.

Cô cũng không hỏi lại, nhớ lại chuyện gì đó, quay đầu mỉm cười hỏi cậu: “Cậu ăn chocolate tớ đưa chưa? Là tớ tự làm đó nha.”

Tuần trước mẹ dạy cô làm đồ ngọt, cô muốn tặng chocolate cho Thẩm Độ, nên đã nhờ mẹ dạy cho mình.

“Cậu thích ăn không? Thích thì lần sau tớ làm thêm cho cậu —–”

Hứa Bảo Như vừa dứt lời, bước chân Thẩm Độ đột nhiên dừng lại. Cậu quay đầu, nhìn Hứa Bảo Như, nói: “Hứa Bảo Như, tôi đã nói không nên lãng phí thời gian với tôi. Tôi không có dự định yêu đương.”

Hứa Bảo Như mỉm cười tươi tắn, “Vậy tớ chờ cậu, chờ chúng ta tốt nghiệp trung học, lên đại học tính tiếp.”

Thẩm Độ nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như, không nói nửa lời.

Hứa Bảo Như xem tình hình hỏi đúng lúc: “Rốt cuộc là cậu định sẽ thi vào trường nào?”

Thẩm Độ nhìn cô, không trả lời cô, lại đi thẳng về phía trước.

Hứa Bảo Như theo sau, cười ha hả, “Rốt cuộc là cậu định thi trường nào thế? Nói cho tớ biết đi, để tớ có mục tiêu phấn đấu.”

__

Tám giờ sáng ngày hôm sau đến cổng trường tập trung, Hứa Bảo Như mang theo một đống đồ ăn vặt, vừa lên xe lập tức chia cho mọi người.

Chủ nhiệm lớp đi lên điểm danh, thấy mọi người ai cũng có đồ ăn, nói đùa: “Ui cha, đều có đồ ăn à, có phần của thầy không?”

Dương Húc đang ăn bánh ngọt nhỏ, hô lên: “Thầy ơi, là Hứa Bảo Như mang đến đó ạ, thầy hỏi cậu ấy xem có chuẩn bị cho thầy không.”

Tất cả bạn học trong xe đều cười phá lên, Hứa Bảo Như cũng không nhịn được cười, đạp Dương Húc một cước ở phía sau, từ trong cặp lấy ra một hộp sữa bò, “Thầy ơi, em mang cho thầy sữa bò đây.”

“Vậy sao, cảm ơn em nhiều nhé.” Trương Thư mỉm cười, nhận lấy rồi nhìn thử, lại ui cha thêm một tiếng, “Đúng là vị chuối thầy thích nhất rồi.”

Hứa Bảo Như cười nói: “Thầy thích là tốt rồi ạ.”

Bạn học trong lớp đều cười rất vui vẻ, tinh thần của mọi người đều phấn chấn hào hứng, không khí vô cùng sôi nổi.

Hứa Bảo Như cũng rất vui vẻ, châu đầu ghé tai trò chuyện cùng bạn học bên cạnh.

Chủ nhiệm lớp điểm danh xong, mới vừa xuống xe, Triệu Thanh đã lấy một bộ bài tú lơ khơ từ trong cặp ra, đè thấp giọng nói: “Một hồi chúng ta tìm chỗ nào đánh bài đi.”

Ai ngờ tiếng nói của cậu ta vừa dứt, chủ nhiệm lớp đã lên xe lại, vừa đi đến vừa cười nói: “Đánh ở chỗ nào? Thêm thầy nữa nhé.”

Triệu Thanh hơi sững sốt, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, vội vàng giấu bộ bài tú lơ khơ đi.

Trương Thư đứng phía sau lấy bộ bài tú lơ khơ trong tay cậu đi, cười nói: “Tịch thu, khi nào thi đại học xong thì đến tìm thầy lấy lại nhé.”

Triệu Thanh: “….”

Tất cả bạn học trong xe lại cười to lên.

Hứa Bảo Như nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của Triệu Thanh và cười ha ha, cười đến mức ngã ngửa về phía sau, thiếu chút nữa đã thở không được.

Cô đang vui vẻ, Trương Dĩnh đột nhiên kéo nhẹ ống tay áo của cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Thẩm Độ kìa.”

Hứa Bảo Như vội vàng quay đầu, “Chỗ nào vậy?”

Trương Dĩnh hất cằm chỉ ra ngoài cửa sổ. Đậu sát bên xe lớp họ chính là xe của lớp một. Thẩm Độ mới vừa lên xe, chỗ ngồi gần cửa sổ.

Hứa Bảo Như đẩy cửa sổ ra, nằm trên bệ cửa sổ xe, vui vẻ kêu một tiếng với người trong xe đối diện, “Thẩm Độ!”

Cửa sổ bên chỗ Thẩm Độ không mở, mơ hồ nghe thấy có người kêu mình, cậu quay đầu lại, nhìn theo phương hướng giọng nói vang lên.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ nhìn qua, vui vẻ vẫy tay với cậu.

Thẩm Độ chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, rồi lập tức rời mắt đi, không để ý đến cô nữa.

Hứa Bảo Như đã quen với việc Thẩm Độ không để ý đến mình, cô vẫn vui vẻ nằm ở bệ cửa sổ, đôi mắt cong cong, cười tít mắt nhìn Thẩm Độ.

Hà Minh Việt ngồi ở hàng ghế trước Hứa Bảo Như, nghe Hứa Bảo Như gọi Thẩm Độ, cũng nhìn sang theo tầm mắt của cô. Quay đầu lại hỏi Hứa Bảo Như, “Cậu quen Thẩm Độ à?”

Hứa Bảo Như xoay người lại, cười thần bí.

Dương Húc cũng quay lại, “Không phải chứ? Cậu cười như vậy là ý gì? Cậu thích cậu ta à?”

“Trời má.” Hà Minh Việt càng sợ hãi hơn, “Nói như vậy là tớ không có cơ hội rồi?”

Dương Húc cười ha ha, nói: “Cậu cút đi, cậu đã sớm không có cơ hội rồi.”

Hà Minh Việt cũng chỉ nói đùa. Cậu ta đã biết Hứa Bảo Như không thích mình từ lâu. Cậu lại quay ra cửa sổ nhìn Thẩm Độ trong xe bên cạnh, hừ một tiếng, không chịu khuất phục nói: “Thẩm Độ có mị lực lớn như vậy à? Sao nữ sinh toàn trường đều thích cậu ta thế?”

Dương Húc nói công bằng: “Có sao nói vậy thôi, quả thật người ta rất đẹp trai đó. Không chỉ có vẻ ngoài đẹp đâu, còn toàn năng trong mọi phương diện, tớ là nam mà còn phải thừa nhận cậu ta rất ưu tú đây.”

Cậu ta nói xong, lại hỏi Hứa Bảo Như, “Cậu đang theo đuổi cậu ta à?”

Hứa Bảo Như “xuỵt” một tiếng, trong mắt ẩn chứa ý cười, thần bí nói: “Khiêm tốn chút nào.”

__

Chín giờ sáng, cuối cùng cũng đến rừng ngân hạnh ở vùng ngoại ô phía tây.

Hứa Bảo Như vốn đang ngủ, cảm giác xe từ từ dừng lại, mới chậm rãi mở mắt ra.

Mới vừa mở mắt, đã nhìn thấy cả một rừng cây vàng rực bên ngoài cửa sổ, Hứa Bảo Như lập tức lấy lại tinh thần, cô đẩy cửa sổ ra, ló đầu ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, “Thật là đẹp quá đi.”

Trương Dĩnh hỏi: “Trước kia cậu chưa từng thấy à?”

Hứa Bảo Như lắc đầu: “Thành phố Giang không có nhiều cây ngân hạnh như vậy.”

Cô nằm trên bệ cửa sổ, nhìn từng hàng cây ngân hạnh lá vàng tươi trước mặt, đẹp đến mức khiến cô không rời mắt được.

Xe của lớp một cũng dừng lại bên cạnh. Thẩm Độ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó bị bạn học cùng lớp đánh thức, anh vô thức nhíu chặt mày, nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.

Rõ ràng phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, nhưng thời điểm anh nhìn ra ngoài, nhìn thấy đầu tiên lại là Hứa Bảo Như.

Quan trọng hơn chính là chỉ trong một chớp mắt như vậy, anh nhìn Hứa Bảo Như đang nhoài người trên bệ cửa sổ cười rất rực rỡ, lại quên rời mắt đi.

Anh cảm thấy rất phiền chán với sự khác lạ của mình, rời mắt đi không chút lưu luyến nào.

Xe đậu lại ở khu phong cảnh, các bạn học xuống xe theo thứ tự.

Hứa Bảo Như xuống ở giữa, vừa xuống xe, đúng lúc đối mặt với Thẩm Độ.

Cô lập tức mỉm cười, vô cùng vui vẻ, “Thẩm Độ, chúng ta có duyên quá đi.”

Thẩm Độ không để ý đến cô, để mặt lạnh lùng, đi thẳng về phía trước.

Hứa Bảo Như hơi sững sốt. Cô nhìn theo bóng lưng của Thẩm Độ theo bản năng.

Mặc dù bình thường Thẩm Độ cũng không phản ứng gì với cô, nhưng cũng sẽ không lạnh nhạt như hôm nay, dáng vẻ dường như rất ghét cô vậy.

Cô không biết làm sao, đi hỏi Tần Phong: “Tần Phong, Thẩm Độ làm sao thế?”

Tần Phong vẫn luôn quan sát kĩ. Vừa rồi ở trên xe, cậu phát hiện Thẩm Độ đang nhìn Hứa Bảo Như, đây là lần đầu tiên cậu thấy bạn mình phiền não như vậy. Rõ ràng có vấn đề.

Thấy Hứa Bảo Như đến hỏi mình, cậu cười thoải mái, vỗ vỗ bả vai Hứa Bảo Như, nói: “Không sao cả, cậu biết mà, tính khí cậu ấy là vậy đó.”